Chương 73: Thực sự muốn xin lỗi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đoạn, anh đi thẳng tới chỗ Thành.

Liên vội chạy theo níu tay anh lại.

- Anh Đạt. Anh định không nói chuyện với em tới chừng nào?- Anh vẫn yên lặng, cô nắm tay anh thúc giục - Nói chuyện đi. Nói với em đi.

- Tui không có gì để nói với cô.

- Nhưng em có chuyện nói với anh. Em xin lỗi.

Đạt không thèm nhìn, cứ thế hất tay cô ra. Cô nhào tới ôm lấy người anh.

- Em đã làm hết mọi thứ rồi. Anh muốn sao mới chịu bỏ qua cho em?

Vài giây trôi qua trong yên lặng, anh mới chậm rãi quay mặt lại. Đôi mắt anh không có lấy một tia tình cảm.

- Cô thực sự muốn xin lỗi phải không?

- Phải.

- Vậy thì, hứa đi, hứa chắc một lời. Từ nay về sau, không bao giờ gặp Bửu nữa.

- Anh ra điều kiện với em?

- Phải.

- Tại sao anh lại như vậy?

- Đừng hỏi tại sao! Cơ chỉ cần nói: Chịu? Hay không?

- Anh Bửu là bạn em, là bạn anh Hai Chỉ, anh Hai Chỉ là cháu má em. Sự thân thiết đã có... Chuyện không bao giờ gặp là chuyện không thể... Vậy, anh có cần em hứa không gặp anh hai, không gặp má em luôn không?

- Đừng cố lôi tất cả vô đây để lảng tránh chuyện này.

- Em không lảng tránh. Vì chuyện này là không thể. Anh không thấy mình quá đáng, vô lý lắm sao? Ai cũng có quyền tự do, sao anh có thể buộc em chia cách với bạn bè của mình.

- Bạn bè... Hừ...

- Thậm chí, khi chị Ngân xuất hiện, em cũng chưa bao giờ yêu cầu anh không được gặp chị ấy.

- Chuyện của cô với tui không hề giống nhau.

- Em thì thấy không gì khác nhau hết. Anh với chị Ngân là chuyện đã qua, em với anh Bửu vẫn không có gì bậy bạ. Anh không thể ích kỉ đến mức ngăn cấm em với bạn bè của mình. Bây giờ, anh cấm em qua lại với anh Bửu, sau này, anh sẽ cấm em qua lại với ai nữa. Anh làm như vậy thì khác gì giam nhốt em. Khác gì muốn làm chủ của em cả thể xác lẫn tinh thần... em không phải nộ lệ.

- Nói tới nói lui, là cô không muốn hứa. Vậy mà, lúc nào cô cũng nói cô với hắn trong sạch.

- Em thật sự trong sạch. Nhưng em không thể vì chứng minh sự trong sạch của mình mà đồng ý một điều vô lý. Nếu anh không tin tưởng thì một câu hứa, liệu có giúp anh yên lòng. Anh là chồng em, anh Bửu là bạn em, sao anh lại bắt em phải lựa chọn.

- Cái gì? Trong lòng cô, tui chỉ có vị trí ngang hàng với hắn thôi sao? Cô coi chồng cô là cái gì?

- Vậy anh coi vợ anh là cái gì mà lại ép buộc em cắt đứt một một mối quan hệ đàng hoàng?

- Không nói nhiều. Nếu cô không thể hứa thì tui với cô không có gì để nói. Cũng đừng tìm cách bắt chuyện hay quan tâm tới tui nữa. Tui không cần.

Câu chuyện không những không được giải quyết, lại còn phức tạp hơn.

Bản chất chiếm hữu của đàn ông thật khủng khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net