chương 84: Đàn bà có chửa, đàn ông ốm nghén!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hơn. Ụa... đi từ từ thôi... trời lại tối...

Nghe tiếng nôn thốc tháo của anh, Liên nóng ruột, làm sao từ từ cho được. nhưng góc áo đã bị anh nắm lại, cô muốn chạy đi cũng không được, đành quay lại vỗ lưng cho anh.

- Lát nữa vô nhà, ráng ăn tí gì nha anh. Rồi đợi em một lát.

- Em đi đâu?

- Em ra sau hè, lượm me cho anh.

Giờ, Liên thấy tiếc hùi hụi mấy trái me bữa trước lỡ quăng đi. Hèn gì, anh thèm me tới vậy.

- Giờ này còn ra đó. Bộ em không sợ gặp m...

- Thôi anh! Còn nhát em...

Liên muốn đánh lên lưng anh thật mạnh cho anh ói hết mấy thứ trong bụng ra luôn cho rồi. Đâu phải cô không sợ, nhưng anh vì cô ốm nghén, bữa trước thấy anh thèm me tới phát điên. Sợ anh chịu tới sáng không được, mới bấm bụng ra đó. Cô đã cố quên, anh còn nhắc. Làm cô chưa kịp đi đã run chân mất rồi.

Đạt liếm môi. Không nhắc thì thôi, hễ nhắc lại nổi cơn thèm chỉ muốn được ăn ngay. Mà anh cũng không đành lòng để cô ra đó một mình trong khuya khoắt.

- Thôi. Đợi anh ói xong, hai đứa mình ra đó luôn.

Chỉ một lát sau, tiếng bước chân sột soạt trên lá khô khua động. Trong khi mọi người đã ngủ, hai vợ chồng trẻ vừa nắm tay nhau, vừa xách đèn ra sau hè lượm me. Mà tánh Đạt rất khó, phải me dốt bột gần chín tới, ngoài lớp bột xanh phải được phủ một váng nâu vàng, ươn ướt, anh mới ăn. Thành thử, cả đêm lượm mấy trăm trái, hai vợ chồng chỉ lựa hơn cỡ chục trái.

Nỗi hổ thẹn về "đàn ông ăn me hường phấn" không còn nữa. Đạt ngồi dựa lưng vô cây, thoải mái lột vỏ, rồi đưa lên miệng cắn một cách vô tư trước mặt vợ.

Khuôn mặt đàn ông được ăn món mình thích, lộ vẻ thỏa mãn như con nít. Liên bật cười. Nhưng anh không những không trách còn hớn hở cười đáp.

Liên đi thêm vài vòng, lượm thêm một ít bỏ vô đầy túi áo bà ba. Rồi đến ngồi tựa vai anh. Cô đem me ra, tần mần tỉ mỉ lột vỏ sẵn cho anh.

Nhìn anh cầm trái me ăn ngon lành, Liên đưa tay quẹt mấy giọt mồ hôi rịn ra trên trán, lòng bồi hồi. Nghĩ bao nhiêu cách, rốt cuộc, hai vợ chồng "ăn mừng" tin vui bằng cách này.

Có ai như cô không? Sợ ma mà đêm khuya còn muốn đi lượm me cho chồng đang ốm nghén. Cô xoa bụng, thầm nghĩ, chắc tại, con nó đòi nên tía nó mới thèm ăn, không biết, con cô còn thèm gì nữa không, để cô đi kiếm về để anh ăn cho thỏa. Không hiểu sao... nhìn anh ăn ngon lành, cô lại thấy hạnh phúc quá chừng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net