Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Vương: Anh đi đâu sáng giờ vậy

Xuân Trường: Em không cần biết đâu nhé
Ăn sáng chưa hay nhịn đói đấy

Minh Vương: Em ăn rồi
Mà giờ này trưa rồi anh hỏi em ăn sáng chưa là sao

Xuân Trường: Em tự biết đi

Minh Vương: Ơ này anh
Mà thôi bỏ qua đi
Anh biết 3 ngày nữa ngày gì không

Xuân Trường: 28/3 là ngày bình thường mà có gì đâu đặc biệt, à nay là chủ nhật ( chọc )

Minh Vương: Anh không biết thiệt à

Xuân Trường: Ngày bình thường mà biết gì

Minh Vương: Anh không nhớ thiệt à

Xuân Trường: Anh không biết
Vô phòng bếp ăn đi anh lên phòng rồi xuống

Minh Vương: Anh không biết thiệt à
Không ăn trưa nữa

Xuân Trường: Đi vô ăn liền cho anh đừng để anh nổi cấu với em đấy

Minh Vương: Không ăn không đói không chơi với anh nữa

Xuân Trường: Đi vô phòng bếp ăn trưa liền cho anh
Anh đi lên lầu đi xuống không thấy em ăn đi đấy coi anh xử em sao

Minh Vương: Em không đói

Dẫn chuyện: Cậu đẩy anh qua 1 bên bỏ đi 1 mạch lên lầu, bác quản gia thấy vậy nên lại hỏi anh

Bác quản gia: Cậu Trường con không biết 28/3 ngày gì à

Xuân Trường: Con biết bác
Con đang chọc em nó thôi

Bác quản gia: Đi lên xem bé Vương sao đi con

Xuân Trường: Dạ

Dẫn chuyện: Anh đi lên xem phòng xem mở cửa phòng, phòng cậu cậu đóng tất cả mọi thứ chỉ có căn phòng tối đen, anh nhìn thấy thì lại mở màn ra thì anh nhìn thấy cậu ngồi co ro trên giường và ngồi khóc anh đi lại hỏi cậu

Xuân Trường: Em sao vậy

Minh Vương: Anh ra khỏi phòng em đi
Em không cần anh nữa ( khóc lớn )

Xuân Trường: Nín đi này anh thương

Minh Vương: Không cần anh quan tâm em

Xuân Trường: Gần tới sinh nhật bé Vương rồi nè không khóc nhé

Minh Vương: Anh có nhớ gì đâu

Xuân Trường: Ai sinh 28/3 ta

Minh Vương: Anh nhớ à

Xuân Trường: Em anh anh phải nhớ chứ

Minh Vương: Sáng giờ anh đi đâu

Xuân Trường: Đi đâu không cần em biết giờ có xuống ăn cơm không

Minh Vương: Anh không nói em không ăn đâu

Xuân Trường: Vậy cho nhịn đói nha

Anh không năn nỉ em đâu ( bỏ đi )

Minh Vương: Ơ thiệt à

Dẫn chuyện: Anh đi xuống nhà vô bếp ăn cậu cũng đi xuống và ngồi cùng bàn ăn

Xuân Trường: Nói không ăn mà

Minh Vương: Kệ em

Xuân Trường: Anh đánh cho bây giờ ở đó mà kệ

Minh Vương: Ơ em méc ba mẹ nè

Xuân Trường: Em méc đi tối nay cho nhịn đói

Minh Vương: Ăn hiếp người ta hoài

Xuân Trường: Ngồi xuống ăn đi này
Ăn rồi nghỉ ngơi đi anh ra ngoài tí

Minh Vương: Lại đi nữa à cho em đi chơi với
Dẫn em đi đi

Xuân Trường: Ở nhà ngoan đi ngủ đi rồi dậy gọi anh
Anh về dẫn đi

Minh Vương: Anh đi gần đây không

Xuân Trường: Gần

Dẫn chuyện: Cậu nghe lời anh ăn uống xong lên nghỉ anh lại đi chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cậu nhưng không nói cho cậu biết, cậu nghỉ trưa tới 5h cậu mới dậy cậu gọi cho anh anh giữ lời hứa của mình anh về với cậu cho cậu ăn chiều rồi dẫn cậu đi chơi gần đấy cứ như thế 2 ngày và tới ngày thứ 3 cậu tò mò và cũng là ngày sinh nhật của cậu anh dẫn cậu lên công ty của ba mẹ chơi

Xuân Trường: Chào ba mẹ

Minh Vương: Con chào ba mẹ

Ba + mẹ Trường: Chào 2 đứa

Mẹ Trường: Chúc con trai sinh nhật vui vẻ nhé

Ba Trường: Ba chúc con trai ngày càng đẹp trai và khoẻ mạnh nhé

Minh Vương: Cảm ơn ba mẹ nhiều

Xuân Trường: Chúc em sinh nhật vui vẻ

Minh Vương: Quà em đâu chúc không vậy không được đâu

Xuân Trường: Vậy cái áo đang mặc ai mua tặng hả
Đôi giày nữa

Minh Vương: Ủa tưởng quà đi chơi về rồi cho em

Xuân Trường: Tán cái chết giờ

Minh Vương: Ba mẹ coi anh kìa hung dữ với con

Xuân Trường: Uk anh hung dữ đấy làm sao hả

Minh Vương: Nay sinh nhật em mà ăn hiếp

Xuân Trường: Sinh nhật có phải cái gì đâu mà đòi hả
Đi qua phòng bên kia của anh ngồi chơi đi cho ba mẹ làm việc

Minh Vương: Đi với em đi lỡ mấy anh chị nhân viên vô sao được chứ

Xuân Trường: Qua trước đi rồi anh qua

Minh Vương: Dạ

Dẫn chuyện: Cậu đi qua phòng bên của anh ngồi coi phim với chơi game được 1 lát thì buồn ngủ nên cậu đã ngồi trên ghế ngủ còn anh lo nói chuyện với ba mẹ về việc sinh nhật cậu nên quên tới lúc anh qua phòng thì thấy cậu đã ngủ anh cởi áo khoác ra đắp cho cậu thì cậu giật mình

Minh Vương: Anh làm gì lâu vậy

Xuân Trường: Nói chuyện với ba mẹ tí

Minh Vương: Dạ

Xuân Trường: Buồn ngủ lắm à

Minh Vương: Dạ đúng rồi ( ngáp )

Xuân Trường: Anh gọi bác quản gia tới đón em về cho em nghỉ nha
Tối còn đi chơi nữa

Minh Vương: Về với em đi

Xuân Trường: Rồi anh chở về

Dẫn chuyện: Anh với cậu đi về tại nhà cũng gần nên anh lái xe chở cậu về nhà vừa về tới nhà thì cậu buồn ngủ quá nên đòi anh bế lên phòng cho ngủ

Minh Vương: Anh hai bế em đi

Xuân Trường: Tự đi lên ngủ đi anh chở về tới đây thôi

Minh Vương: Chiều em đi sinh nhật em mà

Xuân Trường: Anh kêu bác quản gia bế em nha

Minh Vương: Không chịu

Xuân Trường: Rồi tôi bế cho già cái đầu rồi còn bắt bế

Dẫn chuyện: Anh bế cậu lên tới phòng định bước ra khỏi phòng thì bị cậu nắm tay lại và cậu hỏi anh

Minh Vương: Anh có thương em hong

Xuân Trường: Sao lại hỏi vậy

Minh Vương: Trả lời đi

Xuân Trường: Thì có mà sao vậy

Minh Vương: Có thì dỗ em ngủ đi nha

Xuân Trường: 18 tuổi rồi con nhõng nhẽo với anh
Anh đi ra ngoài có tí chuyện à

Minh Vương: Vậy thôi ( mặt ụ xuống )
Anh đi làm gì làm đi
Em đi ngủ

Xuân Trường: Giận anh à

Minh Vương: Không

Xuân Trường: Nằm xuống ngủ đi anh dỗ cho ngủ đừng vậy ngày sinh nhật phải vui lên chứ

Minh Vương: Anh đi làm gì đi em không cần anh nữa

Xuân Trường: Vậy em nghỉ đi anh đi ra ngoài

Dẫn chuyện: Anh vừa nói hết lời thì anh bước ra khỏi phòng cậu cũng quá buồn ngủ nên đã nằm xuống ngủ anh về phòng lấy đồ và quay qua phòng cậu thấy cậu ngủ rồi anh đi lại đắp chăn cho cậu rồi đi xuống nhà

Bác quản gia: Con đi nữa hả Trường

Xuân Trường: Dạ
Bác thấy Vương dậy gọi con nha con lội bộ ra đây tí

Bác quản gia: Uk cẩn thận nha con

Dẫn chuyện: Anh đi ra ngoài tới 15h chiều thì cậu tỉnh thì bác quản gia gọi cho anh, anh đi về thì thấy cậu ngồi ở phòng khách đang suy nghĩ gì nên anh lên tiếng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net