Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày liên tục không thấy Tiền Đường, Lộ Thiên Ái nôn nóng như con kiến bò trong chảo nóng, dù căn phòng đầy những đồ cổ, quần áo hàng hiệu, cô cũng chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức cả.

Không biết ba mình có đáp ứng hắn hay không. . .

Cô thà bị bán sang Châu Âu làm kỹ nữ, cũng không nguyện cha buông giang sơn mà một tay ông gây dựng nên chỉ vì mình.

Nhưng bị nhốt ở trong này, hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài, cô nên làm gì đây? Khắp nơi đều bị trông coi, chỉ có vệ sĩ định kỳ đưa cơm, chạy kiểu gì bây giờ?

Lộ Thiên Ái lăn qua lộn lại trên giường, hy vọng có thể nghĩ ra biện pháp.

A? Ý nghĩ chợt lóe. Nếu Tiền Đường khen dáng người cô đẹp, không bằng sử sụng kế mỹ nhân. . .

Thời điểm đưa bữa tối sắp đến, Lộ Thiên Ái vội chạy vào phòng chứa quần áo tìm một bộ áo ngủ gợi cảm nhất rồi mặc nó vào. Cô soi gương, chính bản thân cô cũng đỏ cả mặt.

Đây là một bộ áo hai dây làm bằng lụa trơn và chiếc quần lót. Vải áo màu đỏ mỏng tang vốn không che được một thân cảnh xuân, cặp vú nhọn và núm vú lấp la lấp ló, càng lộ vẻ ám muội, chiếc quần lót cũng ngắn cũn cỡn, không che được hết vùng cây cối rậm rạp.

"Như thế này có được không nhỉ?" Lộ Thiên Ái nhăn nhó nhìn bộ dạng của mình trong gương. Cô nghĩ rằng, để lộ thân thể của mình ở trước mặt một người đàn ông xa lạ như vậy thì thật sự cần nhiều can đảm. "Mặc kệ, đi ra thôi!"

Dù sao cô cũng không quen biết Tiền Đường, còn không phải bị hắn sờ khắp toàn thân rồi sao, người đàn ông khác thì khác gì chứ? Dù sao chỉ là bị ngắm mà thôi, cũng chẳng thiệt thòi cái gì. . .

Sau khi quyết tâm, Lộ Thiên Ái mặc bộ quần áo này đi đến ghế nằm ở bên cửa sổ nằm nghiêng người xuống, thử bày ra dáng nằm gợi cảm hớp hồn nhất.

Cửa bị mở ra, người đàn ông đưa cơm chính là người đã mang cô đến. Hắn vừa đặt cơm lên bàn thì đi ra ngay, như thường ngày, không nhìn Lộ Thiên Ái tẹo nào.

"Ông chủ của anh đâu rồi?" Dùng giọng nói lười nhác gọi hắn ta lại, Lộ Thiên Ái chờ hắn quay đầu. Nửa người trên của cô cố ý rướn về phía trước, cặp vú mềm như sắp lộ ra một nửa, đã to mẩy rồi lại còn bị ép xuống nữa.

"Tôi không biết."

Thấy người đàn ông này không hề phản ứng chút nào, Lộ Thiên Ái chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu. Cô từ từ đứng dậy bước về phía người đàn ông đó, bàn tay thon mềm xoa lên ngực hắn, vuốt từ trên vuốt xuống, nhìn thấy bên hông hắn treo một chùm chìa khóa.

"Một mình thật nhàm chán quá! Anh ở lại với tôi được không?" Giọng điệu làm nũng ngọt ngấy như mật, hẳn là không một người đàn ông nào thoát được sự cám dỗ này.

Người đàn ông lùi về sau mấy bước, trên mặt không hề có biểu cảm gì: "Tôi còn có việc, đi trước!" Sau đó, hắn không hề lưu luyến gì hết, xoay người đi ra và khóa cửa lại.

"Đáng ghét!" Lộ Thiên Ái nằm phịch lên giường, rất là nhụt chí.

Rõ ràng cô đã thay bộ quần áo gợi cảm nhất rồi, vì sao hắn vẫn không phản ứng? Chẳng lẽ cô không đủ gợi cảm? Hay, kỹ thuật quyến rũ của cô quá ư vụng về?

Trong lúc Thiên Ái hết sức oán thán, cửa phòng bỗng bị mở ra thật mạnh, rồi, lại đóng lại.

Lộ Thiên Ái nghĩ rằng người đàn ông ban nãy đã quay trở lại. Lúc vui sướng nhảy dựng từ dưới giường lên thì cô thấy Tiền Đường đang xây xẩm mặt mày trừng mắt nhìn cô.

"Là anh à. . ." Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của cô, xem ra kế mỹ nhân vẫn bị thất bại! Cô ngồi lại về bên chiếc giường, suy sụp mặt mày.

"Thấy tôi thì cô thất vọng lắm hả?" Tiền Đường bước lại bên giường với ánh mắt tóe ra tia lửa. Vừa nhìn đến hình ảnh cô quyến rũ thuộc hạ mình từ máy theo dõi, hắn thực tức điên lên rồi!

Không ngờ cô ấy dâm đãng như vậy, mới không gặp có vài ngày thôi, cô ấy đã không nhịn được rồi. Xem ra, hắn phải dạy dỗ cho cô một phen, mãi đến khi cô ấy nhớ được bài học, không dám làm loạn cùng những tên khác.

Mặc kệ trước kia cô ấy đã có bao nhiêu đàn ông, từ nay về sau, chỉ có thể là của hắn thôi!

"Không! Đừng. . ." Lộ Thiên Ái nhìn ra lửa giận hừng hực cháy trên mặt hắn, như thể đốt cho cô cháy rụi thành than. Cô kinh hoảng, chạy lên giường, muốn trốn sang phía bên kia, lại bị hắn ôm ngang lấy.

Tiền Đường tóm chặt người cô, để cô ngồi lên đùi hắn, nhìn vào bờ mông thực mẩy của cô, cái quần lót bằng lụa mỏng kia căn bản không che chắn được hoa tâm hồng lạm.

Cô ấy lại có thể mặc như thế này quyến rũ những kẻ khác ư? Tiền Đường nói như đang nghiến răng nghiến lợi: "Muốn quyến rũ đàn ông phải không? Đồ phóng đãng, nên trừng phạt sự dâm đãng này của cô."

"Roẹt!" Hắn xé rách cái quần lót gai mắt một cách thô bạo, lộ ra cặp mông trắng mẩy. Để mảnh quần lót rách đáng thương kia vắt lên đùi cô, bàn tay hắn cầm lấy bờ mông tròn trắng, xoa bóp thật mạnh.

Tư thế đáng xấu hổ như vậy khiến cho Thiên Ái cực kỳ bẽ bàng: "A. . . Buông ra. . . Xin anh. . ."

"Xin tôi cái gì? Làm cô thoải mái muốn chết giống như lần trước ấy hả?" Tiền Đường hệt như một vị thầy giáo nghiêm khắc, đang muốn trừng phạt một học sinh hư: "Cô không xứng!"

Vừa nói xong, bàn tay to bắt đầu tét vào mông cô cực mạnh.

"Pạch pạch pạch" tiếng đánh và tiếng khóc thét của Lộ Thiên Ái vang đầy căn phòng.

"A. . . Đau quá. . . Đừng mà. . ." Đời này Lộ Thiên Ái chưa bao giờ bị ai đánh cả, huống gì lại ra tay nặng đến như vậy, khiến cô đau đến hô khóc thất thanh.

"Đau quá. . ." Tay cô túm chặt nệm giường, chịu đựng từng chặp đau đớn.

Thấy bộ dạng lệ nhòa khóc thảm của cô, Tiền Đường cố nén cảm giác luyến tiếc, cắn răng ra đòn sát thủ: "Nếu biết đau thì sẽ không khiêu chiến với tôi. . ."

Chỉ có nhẫn tâm mới có thể cho cô ấy một bài giáo huấn, kiêng nể được.

Đánh hơn mười cái, rốt cuộc thì Tiền Đường cũng dừng tay lại, bởi vì mông của Thiên Ái vừa đỏ vừa sưng.

"Hu hu. . ." Cô ghé vào trên đùi hắn khóc nức nở, rất là tủi thân.

Tiền Đường đau lòng, khẽ khàng vỗ về bờ mông sưng đỏ của cô. Lộ Thiên Ái đau đến phát run, khóc thét ra tiếng: "A. . . Đau quá. . ."

Khẽ thở dài, Tiền Đường lấy một tuýp thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, bôi thuốc cho cô. Ban đầu cô còn đau đến không ngừng xoay mông, nhưng từ từ, cảm giác lành lạnh giảm bớt cơn đau, rốt cục cô cũng ngừng khóc, chỉ còn thút thít khe khẽ.

Bàn tay Tiền Đường tiếp tục vỗ về khe khẽ, cơn tức giận dần dần tan biến, thay vào đó, dục vọng của hắn dâng trào. Đôi mắt sung huyết dừng ở chỗ hoa tâm hồng rực không bị che lấp. Nơi đó đang rỉ ra một ít dâm dịch, như thể đang mời hắn đến nhấm nháp nó.

"Chậc, phun, ẩm ướt, thật sự cô không có đàn ông không được. . ." Ngón tay Tiền Đường luồn đến khe mông, đi vào huyệt khẩu, xoa bóp không hề thương hương tiếc ngọc.

"A. . . Đau. . ." Một cơn đau khẽ khiến Lộ Thiên Ái liên tục kêu lên. Đến khi cửa huyệt tuôn ra ái dịch, tiếng rên của cô mới chuyển thành tiếng nưc nở thoải mái khóc lóc: "A. . . Ưm. . ."

Từng đợt khoái cảm đánh úp lại, không nhịn được, cô đánh cái mông, hùa theo động tác âu yếm của hắn.

"Nói! Ai cho cô thoải mái như vậy?" Hắn muốn làm cô quen với những sự động chạm của hắn, muốn cho cô biết ai mới là chúa tể của thân thể cô.

Lộ Thiên Ái cắn môi không muốn lên tiếng, yêu kiều chuyển thành tiếng hừ: "Ưm. . ."

Tiền Đường đột nhiên túm lấy hoa môi của cô: "Nói mau! Ai cho cô thoải mái như vậy?"

"A. . . Là anh. . . Tiền Đường. . . A. . ." Động tác xoa bóp kịch liệt khiến Lộ Thiên Ái không khỏi thét chói tai lên.

Tiền Đường tương đối vừa lòng, sự trừng phạt hôm nay dừng ở đây thôi!

Bỗng nhiên hắn dừng mọi động tác lại, đá Lộ Thiên Ái lên giường, đứng dậy nhìn cô.

Dục vọng bay cao lại bị cắt đứt, chỉ để lại trong cô một bụng trống rỗng, Lộ Thiên Ái cảm thấy hoa tâm không ngừng xôn xao, vì đột nhiên cảm thấy trống rỗng mà khóc nức nở, hoàn toàn không biết làm sao.

"Không được lấp đầy đúng không? Quả nhiên khẩu vị không nhỏ. . ." Tiền Đường cố ý lăng nhục cô, nhịn nỗi xúc động muốn vùi mình vào trong người cô.

"Tôi hận anh!" Lộ Thiên Ái rên rỉ nói ra lời hận, cũng oán lời khiêu khích vô dụng của mình.

Đương nhiên Tiền Đường nghe được, nhưng lại chỉ nói một câu: "Tốt thôi."

Tiếp theo, hắn lấy một cái điều khiển từ xa từ trong túi ra, mở ti vi, hình ảnh đang chiếu một tin tức mới: "Xem nội dung xong, cô sẽ càng hận tôi nhiều hơn."

Lộ Thiên Ái vốn nằm trên giường không để ý hắn, nhưng tin tức đang chiếu lại khiến cho cô chú ý.

"Hôm nay tổng giám đốc nổi tiếng của "Công trình đại lộ" Lộ Hạo Đông chính thức tuyên bố quyền kinh doanh của tập đoàn giao cho "Tập đoàn Đường Triều" đến từ nước Mỹ, nghe nói tập đoàn này thuộc top 500 xí nghiệp của Mỹ, là một tập đoàn chuyên khống chế cổ phiếu, hiện nay tiến vào Đài Loan. . ."

Lộ Thiên Ái đột nhiên ngẩng đầu lên xem ti vi, nhìn thấy cha mình đang nhận phỏng vấn: ". . . Tôi rất tin tưởng vào sự tiếp nhận của "tập đoàn Đường Triều", tin rằng sự chuyên nghiệp của Tiền Đường tiên sinh sẽ nâng "Công trình đại lộ" lên tầm cao mới. . ."

Nhìn khuôn mặt già nua có vẻ bất đắc dĩ của cha, Thiên Ái không khỏi xót thương.

Đều là vì cô. . .

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Lộ Thiên Ái căm hờn, trừng mắt nhìn Tiền Đường.

Hắn tắt ti vi, đi đến bên giường, nghiêm túc nhìn cô: "Nói giao quyền kinh doanh chỉ là nói với người ngoài mà thôi, thực tế, cha mẹ cô đã trắng tay cả rồi. . ."

"Tôi hận anh! Tôi hận anh!" Lộ Thiên Ái không hề để ý phần thân dưới vẫn đang trần truồng, xông lên liều mạng với hắn. Thế nhưng, hai tay cô lập tức bị hắn tóm lại. Cô bất lực, chỉ còn biết cúi đầu khóc rống, miệng thì thào hô: "Tôi hận anh. . ."

Tiền Đường đột nhiên buông tay cô ra, khiến cô xụi lơ, ngã xuống giường khóc.

"Ngày mai tôi sẽ phái người đưa cô trở về. Bởi vì cô, tôi mới có thể có được "Công trình đại lộ" và tất cả tài sản của nhà họ Lộ không tốn tí công sức nào như vậy. Để cảm ơn sự phối hợp của cô, lúc rời đi, cô có thể mang theo những bộ quần áo cô thích."

Giọng điệu của hắn như đang tuyên đọc lời tuyên án lạnh hệt như băng. Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi.

Lộ Thiên Ái vẫn đang ôm đầu khóc rống. Cô quá hối hận sự tùy hứng của mình đã dẫn tới kết quả không thể cứu vãn.

Chẳng qua, sự hối hận này đã là quá muộn, cái giá phải trả cũng quá tàn khốc. . .

Sáng ngày hôm sau, khi Lộ Thiên Ái đi theo người đàng ông quản thúc cô xuống lầu, Tiền Đường đang đứng ở bên cửa sổ nhìn ra hoa viên bên ngoài. Nghe tiếng bước chân, hắn từ từ quay đầu lại nhìn.

Lộ Thiên Ái lạnh lùng nhìn hắn.

"Cũng chỉ mang những thứ này? Chẳng phải cô rất thích những bộ quần áo ở trong phòng chứa quần áo hay sao?" Bộ áo quần mà cô đang mặc, chiếc túi xách mà cô đang đeo là của chính cô, kết quả như vậy ra ngoài ý muốn của hắn.

"Không cần thiết." Lộ Thiên Ái không muốn nhìn sắc mặt Tiền Đường, chỉ muốn mau nhìn thấy ba mẹ.

"Xem ra Lộ đại tiểu thư có chút đổi tính." Tiền Đường tiếp tục chế nhạo.

Lộ Thiên Ái không hề để ý tới hắn, nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Có thể cho tôi về chưa?"

Nhìn kỹ biểu tình của cô hồi lâu, Tiền Đường mới lại hạ lệnh: "Lần này cần phải đưa Lộ tiểu thư về nhà."

Người đàn ông gật đầu, đi về phía cửa, Lộ Thiên Ái đi theo phía sau, Tiền Đường bỗng nhiên túm tay cô lại, nói kiên định: "Ái Ái, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại."

Lộ Thiên Ái vung mạnh tay hắn ta ra, vẻ mặt khinh thường, "Tôi rất hy vọng bản thân chưa từng gặp anh!" Sau đó, cô đi khỏi tầm mắt của hắn, chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, Tiền Đường cười khổ.

Xe vừa ra khỏi cổng, Lộ Thiên Ái mới phát hiện bọn họ đang ở trên núi Dương Minh, giờ đang đi về phía chân núi.

Nhớ lại lúc lên xe đến đây, cô chỉ biết oán giận xe không phải là xe nhập khẩu, một chút cảnh giác cũng không hề có, mới có thể bị người thao túng như vậy. Giờ cô đã có được giáo huấn, nhưng cũng đã muộn mất rồi.

Lộ Thiên Ái nhìn chăm chú ra ngoài cửa kính, một mình nuốt xuống cảm giác chua xót trong lòng.

"Đây không phải đường về nhà tôi." Lộ Thiên Ái bắt đầu khẩn trương, lại sợ bị đưa đến một nơi nào đó.

Người đàn ông ngồi ghế lái nhìn cô qua kính chiếu hậu: "Lộ tiên sinh đã chuyển đến Vĩnh Hòa."

Vĩnh Hòa? Cô chưa bao giờ đi đến nơi đó, chỉ biết rằng đó là một nơi vô cùng chật chội, đều là một đống nhà trọ cũ cả. Tuy thế, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, không phải sao?

Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà thấp bé rách nát, người đàn ông xuống xe mở cửa cho Lộ Thiên Ái.

"Đi theo con ngõ nhỏ này đến nhà thứ năm, đó chính là nhà mới của Lộ tiểu thư."

Lộ Thiên Ái nhanh chóng đi vào con hẻm bé tí, đại khái chỉ chứa nổi hai người đi song song qua, phía dưới hiển nhiên là một cái cống, bởi vì chiếc giày cao gót Chanel của cô vẫn đang giẫm lên nắp cống, khiến cho người đang tiến đến từ hướng ngược lại nhìn vào trang phục của cô tràn ngập tò mò.

Vất vả tránh thoát 5, 6 con gián và một còn chuột, Lộ Thiên Ái nhịn không thét lên, đi đến căn nhà thứ năm. Nhìn qua tấm mành che cửa, cô thấy cha mẹ của mình đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở trong phòng khách.

"Ba, mẹ!" Lộ Thiên Ái đẩy cửa bước vào, kích động lao vào lòng cha. Lộ phu nhân cũng kích động ôm chầm lấy cô.

"Ba, mẹ, con gái xin lỗi, xin lỗi. . ." Lộ Thiên Ái khóc nức nở trong lòng cha mẹ, khóc ra nỗi áy náy đọng lâu trong lòng.

"Về được là tốt rồi, bình an là tốt rồi. . ." Lộ phu nhân dịu dang lau đi những giọt nước mắt của con gái mình, chính bà cũng đang khóc đây. Một người luôn có hình tượng sắt đá tung hoành thương trường như Lộ Hạo Đông cũng hồng khóe mắt.

Nhìn thấy cha mình mặc chiếc áo lót giá rẻ, mẹ cũng mặc bộ áo quần hàng chợ mà người phụ nữ bình thường vẫn mặc, nước mắt của cô càng tuôn nhiều hơn.

"Đừng khóc, con gái, ít ra ba mẹ vẫn còn có con. . ." Lộ Hạo Đông vuốt tóc con gái, biểu lộ ra sự từ ái hiếm thấy.

Sau khi lớn lên, Lộ Thiên Ái rất hiếm khi nhìn thấy biểu lộ chân tình của cha thế này. Cô không khỏi ôm ông khóc rống. Cha mẹ vẫn chưa trách cô, lại càng khiến cô áy náy.

"Tốt lắm, đều không cần khóc, chỉ cần gia đình chúng ta vẫn ở bên nhau, cuộc sống thế nào cũng trải qua được. . ."

Lộ phu nhân vỗ vai con gái, khuôn mặt đầy lệ cười vui: "Thiên Ái, đi vào phòng thay quần áo đi, mẹ nấu một ít món ăn an ủi con. . ."

Lộ Thiên Ái lau nước mắt, gật đầu, theo mẹ vào phòng.

Nói là cái phòng, nhưng còn không bằng một buồng để đồ. Có một chiếc giường nho nhỏ, một tủ quần áo bằng nhựa, một cái bàn nhỏ, xấp xỉ bằng buồng tắm đứng của cô trước kia.

Lộ phu nhân thấy được con gái khó xử, vội vàng an ủi: "Phòng này tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, tủi thân con rồi. . ."

Lộ Thiên Ái biết chính mình không có tư cách oán giận: "Mẹ, không sao đâu ạ, như vậy cũng tốt lắm rồi."

"Con xem, lúc đi mẹ vụng trộm giấu ít quần áo của con, mẹ còn dẫn theo cả túi xách của con nữa nhá. . ." Lộ phu nhân lôi ra một chiếc túi xách bằng da cá sấu từ tủ quần áo.

Đây là chiếc túi sang quý mà cô đã phải đặt trước hai năm, dùng 50 vạn đài tệ mới mua được nó. Cô luyến tiếc dùng, cho nên nó vẫn rất mới.

"Còn cả bộ váy, túi CD. . ." Lộ phu nhân lấy hết những đồ ở trong tủ ra, hệt như là hiến vật quý, Lộ Thiên Ái vội vã ngăn bà.

"Mẹ, không vội, mẹ thì sao? Có mang gì ra không?"

Lộ phu nhân cười, vỗ bộ áo quần giá rẻ đang mặc. "Mẹ đã là obasan, không cần mấy thứ kia, quần áo ở chợ vừa dễ mặc vừa rẻ, mới 100 đồng. . ."

Bộ dạng của mẹ khiến Lộ Thiên Ái thấy lòng chua xót. Từ ngày cô có trí nhớ, ngày nào mẹ cô cũng ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, là vị phu nhân chói sáng, ưu nhã nhất trong vòng xã giao. Hiện giờ mẹ lại tình nguyện chịu thiệt, mặc vào bộ đồ giá rẻ thế này, đều là vì cô làm hại. . .

Biết con gái bắt đầu tự trách, Lộ phu nhân an ủi cô, "Đừng như vậy, chuyện đã tới nước này, hối hận không bằng nghĩ thoáng một chút, sẽ thấy vui vẻ hơn nhiều. Mẹ không muốn con tiếp tục tự trách, như vậy với ai cũng không có lợi, được không con?"

Nhìn gương mặt tươi cười của mẹ, Lộ Thiên Ái lau khô nước mắt, gật đầu, thử nở nụ cười.

"Vâng, con biết rồi ạ."

"Đây mới là con gái của nhà họ Lộ!" Lộ phu nhân rất vừa lòng với sự thay đổi của con gái mình.

"Nhưng mẹ ơi, nhà mình còn tiền sinh hoạt không?"

Lộ Thiên Ái bắt đầu biết đến suy tính vấn đề thực tế, khiến Lộ phu nhân cảm thấy vui mừng. "May mà cha con còn hơn 30 vạn, tiền thuê ngôi nhà này cũng chỉ có 30 ngàn, ăn uống tiết kiệm cũng đỡ được một thời gian. . ."

"Bắt đầu từ mai con sẽ tìm việc, à mẹ ơi, mấy món này có thể mang đến tiệm second - hand bán, kiếm được mấy chục vạn." Lộ Thiên Ái bỗng chợt bắt đầu tích cực, bắt đầu tính toán cuộc sống sau này.

"Nhưng những món này đều là những thứ mà con thích nhất, mẹ vất vả lắm mới lấy được ra. . ."

Lộ Thiên Ái khuyên mẹ, "Tình hình bây giờ khác rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là tính kế sinh nhai, huống gì con cũng chẳng đến những nơi cao cấp được nữa, giữ những thứ hàng cao cấp này thì cũng vô dụng, không bằng bán đi, có thể chuyển đến ở trong căn nhà tốt hơn một chút."

"Thiên Ái, con trưởng thành thật rồi. . ." Lộ phu nhân vỗ tay con gái.

"Chẳng qua đã muộn quá rồi." Sắc mặt Thiên Ái ảm đạm.

Lộ Phu Nhân lại cười vui vẻ, nói thẳng: "Không muộn, không muộn. . ."

Buổi tối, Lộ Thiên Ái nằm ở trên giường, mãi mà vẫn không ngủ được.

Cô công chúa quen ngủ mền lông, sao có thể ngủ được ở trên giường cỏ?

Căn phòng bên cạnh truyền đến âm thanh nói chuyện của ba mẹ, Lộ Thiên Ái cảm thấy tình cảnh như vậy thật là xa lạ, nhưng trong lòng lại rất kiên định.

Trước kia, nhà bọn họ không bao giờ nói chuyện ở trong bữa ăn, đến nơi đây thì lại khác hẳn. Vào bữa tối, ba ba liên tục kể chuyện trước đây ba ba thế nào, quả thật còn khổ hơn bây giờ nhiều lắm, nói đến vài chuyện thú vị ở trong quá trình mà ông trưởng thành, ba người còn cười nắc nẻ.

Có lẽ, những gia đình bình thường cũng sống qua ngày thế này?

Tiếng nói chuyện của ba mẹ ngừng lại, chẳng bao lâu truyền đến tiếng ngáy như sấm. Lộ Thiên Ái chưa bao giờ biết cha mình ngáy to như vậy, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Cô xoay mình, chỗ trống trong óc bỗng nhiên hiện lên nụ cười gian xảo của Tiền Đường.

Nghĩ hắn làm gì? Hắn đã hại gia đình cô thảm đến như vậy, còn đối xử với cô như thế, lúc này mông cô vẫn hơi đau đây! Nghĩ đổi một chút, cô hận không thể xé nát gương mặt tươi cười đắc ý của hắn.

Thế nhưng, những hình ảnh thân thiết kia lại không ngừng trình chiếu ở trong óc cô, từng hình ảnh đều khắc sâu, gợi lại ký ức thân thể.

Mới quen chưa đến một tuần, hắn đã chiếm cứ toàn bộ tâm tư của cô, mấy tháng ở cùng Hình Kiện cũng đã không còn ở trong trí nhớ.

Hay đúng như lời Tiền Đường đã nói, cô thật sự là người đàn bà dâm đãng? Càng kích cuồng càng có cảm giác?

Lộ Thiên Ái cảm thấy bản thân như vậy thật là xa lạ, thật là đáng sợ. . .

Cô đột nhiên kéo chăn lên trùm kín đầu, muốn nhờ đó đá bay cảm giác kinh người.

Không bao lâu sau, công chúa cũng đã ngủ say trên chiếc giường cỏ.

Vài ngày sau, Lộ Thiên Ái vội vàng bán hết đống túi hàng hiệu.

Thật ra cách nhanh nhất chính là bán cho những chị em trước kia của cô, nhưng vì lòng tự trọng không cho phép cô hạ thấp mình như vậy. Trực giác mách bảo, thái độ của những người ấy nhất định sẽ khác hẳn trước kia, nhất định sẽ nhân cơ hộ này trả thù những sự bá đạo và đùa cợt trước kia của cô.

Quên đi! Đi tiện second - hand cao cấp vậy. Nhưng cô chưa đến những tiệm như thế bao giờ, đành phải đứng ở ngõ nhỏ trong khu phía đông tìm kiếm người mua thích hợp.

"Ô, đây không phải là Thiên Ái sao?"

Đáng chết!

Nghe được âm thanh quen thuộc, Lộ Thiên Ái ngầm rủa một câu, mới lại ưu nhã xoay người đối mặt người tới.

"Hi! Linda, lâu lắm không gặp."

Linda mặt bộ trang phục và phụ kiện mới nhất của LV đánh giá Lộ Thiên Ái, tròng mắt sắp rớt cả ra. "Ôi, Thiên Ái, sao cậu lại ăn mặc như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net