Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dì Ginny cực tốt. Nhưng gần đây dì đã bắt đầu lẫn cẫn.

"Dì đã dạy em làm bánh nướng". Giọng Kaitlin cứng ngắc. Cô chống tay lên lan can, nhìn xa ra đại dương, "Trước đây chưa có ai từng dạy em làm bánh cả. Em đã bắt đầu nghĩ..." Cô ngừng lại, cố nở nụ cười thờ ơ, "Em ngớ ngẩn mất rồi. Dì đã già. Cố nhiên dì quên nhiều thứ. Anh tài thật đấy".

"Anh có làm gì đâu".

"Anh phải nhắc cho dì nhớ chuyện về bà bao lần rồi?"

"Cũng một đôi lần gì đó", Zach thừa nhận. Và anh chắc chắn lần vừa rồi không phải là lần cuối. Anh nhìn ánh đèn từ lâu đài của mình chiếu đến, ao ước lúc này cả hai đang ở đó.

"Kaitlin?". Giọng dì Ginny vang lên khiến Zach giật mình, "Cháu đây rồi, cháu yêu". Dì rụt rè tiến lại chỗ Kaitlin, đưa mắt nhìn quanh, giọng dì trở nên bí ẩn, "Ta vừa đổi ý rồi".

Nụ cười của Kaitlin rạng rỡ hẳn khi cô xóa sạch làn nước vừa dâng lên trong mắt, "Thật à dì?"

"Cô gái xinh đẹp đó, Lindsay thì phải?"

Kaitlin gật đầu, còn Zach mỉm cười nhẹ nhõm.

"Ta nghĩ nó nên ngủ với Dylan".

"Gì cơ ạ?"

Ginny đặt một tay lên tay Kaitlin, "Nghe ta nói này". Rồi bà quay sang nhìn Zach quở trách, "Zachary đi ra xa nào. Đây là chỗ cánh phụ nữ ta bàn chuyện với nhau". Zach xua xua tay rút lui.

Anh tha thẩn trong phòng tiệc, rồi Dylan bắt gặp anh bên ngoài phòng đọc của David, liền kéo bạn mình vào trong nơi chỉ có hai người với nhau.

Trông Dylan hết sức căng thẳng. Anh tiến lại chiếc bàn nhỏ, tự rót cho mình một cốc rượu, "Cậu không phiền để Lindsay ở lại chỗ cậu đêm nay chứ?"

"Không vấn đề gì".

Dylan lưỡng lự giây lát, tu một hơi hết cốc rượu rồi nhướng mày lên như muốn hỏi Zach.

"Chắc chắn rồi", Zach trả lời, bước sâu hơn vào phòng, tiếng ồn ào của buổi tiệc vẳng vào chỗ anh qua cánh cửa để ngỏ.

"Tớ vẫn chưa nói với cô ấy", Dylan thú nhận, đưa cho Zach một vại bia tươi rồi nhấp một ngụm trong vại bia của mình.

"Cậu muốn tớ giúp hả?"

Dylan lắc đầu, tiến lại bên cử sổ, "Cô ấy sẽ thất vọng. Ít ra tớ hy vọng cô ấy sẽ thất vọng. Nhưng cô ấy diễn giỏi quá. Đúng như thế đấy Zach ạ. Cô ấy thực sự là diễn viên tài ba đấy". Anh nhấp thêm ngụm bia nữa.

Zach tiến lại gần hơn, "Cậu ổn chứ?"

"Tất nhiên. Ổn chứ. Sao lại không?"

Zach chưa từng thấy Dylan hành động kiểu này, không vì một người đàn bà nào, không vì bất cứ thứ gì, "Cậu và Lindsay có chuyện gì hả? Ý tớ là, ngoài những điều dễ thấy ấy?"

"Cái gì dễ thấy?"

Zach thận trọng lựa chọn từ ngữ, "Một quan hệ... thể xác?"

"Ờ ờ. Đúng".

"Nhưng còn nhiều hơn thế?", Zach đoán.

Dylan quắc mắt nhìn khiến anh thấy tội lỗi, nhưng anh không biết nên diễn đạt ra làm sao. Phải chăng có điều gì đó nghiêm trọng xảy ra giữa Dylan và Lindsay? Phải chăng cậu ấy lại làm cô tức giận?"

"Tớ phải nói cho cậu hay", Zach lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng. "Dì Ginny đang khuyên Lindsay ngủ với cậu ngoài kia kìa". Dylan đờ người, "Cái gì cơ?"

"Tớ đoán dì muốn cậu kết hôn. Cậu phải cẩn thận đấy". "Tớ không nghĩ tớ cần phải cẩn thận nhiều đến thế", Dylan lầm bầm. "Có vẻ cậu chẳng mấy lo lắng nhỉ". Dylan nhún vai. Zach cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu bạn, "Tớ nói nghiêm túc đấy, Dylan. Có gì giữa cậu và Lindsay phải không?" Dylan khó chịu, "Tớ sẽ không nói là có". "Có phải cậu đang nói không không?" Dylan mím môi lại, "Thế còn cậu và Kaitlin thì sao?" anh hỏi, lật ngược thế cờ.

"Không có gì", Zach nói dối, ngồi lên một bên thành chiếc ghế da to đùng. Anh chưa sẵn sàng kể cho bất kỳ ai nghe về mối quan hệ với Kaitlin. Đến làm rõ với chính mình anh còn chưa dám nữa là.

"Cậu ngủ với cô ấy", Dylan nói.

Zach cau mặt nhìn bạn, "Đó chỉ là..." Thực sự, Zach không biết chính xác chẳng hiểu sao anh và Kaitlin cứ bị hút vào nhau, cuộc tranh cãi về việc cải tạo tòa nhà, cuộc hônn hân trớ trêu, tất cả cứ cuộn vào nhau làm rối tung mọi thứ.

"Các cậu gần gũi nhau rồi hả?", Dylan hỏi thẳng.

"Chả có gì liên quan", Zach nói.

"Còn về việc cải tạo tòa nhà? Như thế đủ liên quan chưa? Cậu đã quên mất lý do vì sao cô ấy ở đây rồi hả?"

"Không tớ vẫn chưa quên". Dylan lấy thêm bia, "Vậy là kế hoạch của bọn mình diễn biến tốt đẹp".

"Hết sức tốt đẹp", Zach thừa nhận, cố xua đuổi cảm giác mọi việc suôn sẻ trước mắt, "Cô ấy hỏi xem bản vẽ của bên Hugo Rosche. Cô ấy đã nghiên cứu các thiết kế đó suốt mấy ngày nay. Ừm, tớ nghĩ cô ấy đã hiểu ra bà Sadie không chuộng những thứ hiện đại và phô trương. Cô ấy tự nhận ra, đó chính xác là điều chúng ta muốn".

"Vậy là kế hoạch tuyệt hảo của cậu sẽ sớm phát huy tác dụng", Dylan tổng kết. "Đấy là kết hoạch tuyệt hảo của cậu chứ".

"Cậu đã đồng tình", Dylan nhắc lại, "Cậu đã thực hiện. Có vẻ cậu sẽ giữ được khối tiền đấy".

"Đúng thật", Zach đồng tình. Thật tệ khi việc giữ lại bộn tiền lúc này chẳng còn quan trọng như trước nữa. Thật tệ khi anh bắt đầu ao ước mình có thể chi cho dự án mơ ước của Kaitlin, không giới hạn tiền bạc, không can thiệp về ý tưởng.

"Tôi nghĩ bọn tôi đã nghe đủ rồi", chất giọng luật sư của Lindsay cắt ngang. Zach quay lại, suýt đánh đổ đồ uống của mình.

Ngay nơi bậc cửa phòng đọc sách là Kaitlin, khuôn mặt cô bợt bạt hoàn toàn. Mặt Lindsay tím bầm lại.

Dylan trơ ra như tượng.

"Anh...". Lindsay chỉ thẳng vào Dylan, cơn giận dữ bừng bừng trong giọng cô "... anh cướp biển đầy mưu mô. Anh phải đưa chúng tôi trở về Manhattan, ngay lúc này".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net