Hồi ức của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai cũng từng nếm trải một vài chuyện tình buồn thì mới có thể từ đó mà mạnh mẽ hơn.....Nhưng không hẳn là đúng ...


- Lần đầu vào một buổi hè nắng nóng ,lần đầu tôi được gặp một chàng trai chạc tuổi mình với gương mặt đầy vết bầm tím , đó là câu chuyện vào năm tôi 8 tuổi.

-Đáng lẽ như mọi năm nhà tôi sẽ được đi du lịch khắp nơi vui vẻ cả một khoảng hè ,nhưng không may ba mẹ tôi bận việc , tôi bị gửi cho ông bà, cũng khá lâu rồi tôi mới về lại ngôi nhà này mọi thứ vẫn vậy . Chỉ khác là khoản đất trống được dùng để trồng cây lại được xây một ngôi nhà mới , ngôi nhà đẹp đến mức tôi ngắm nghía rồi chẳng biết mình đã đứng ngay cổng từ lúc nào.

- Ngôi nhà cao đẹp với một hàng rào đầy loại hoa rực rỡ sắc màu, tôi ngắm nghía mà chẳng hề biết kế bên hàng rào có một cậu bạn cỡ tuổi tôi , mới thoạt nhìn tôi có chút giật mình, vì cậu ấy có một gương mặt chỉ toàn là vết bầm tím.

- Tôi cất tiếng hỏi coi như làm quen ,dù gì cũng là hàng xóm:

-'Mặt cậu bị làm sao mà bầm hết lên vậy?'

- Cậu ta im lặng nhìn tôi nhưng chẳng nói câu nào, đôi mắt đượm vẻ buồn ,tôi liền hỏi tiếp:

- ' Chắc là đánh nhau đúng không, con trai nào mà tuổi này chẳng phá phách đánh nhau'

- Tôi vừa nói vừa nghiêng đầu để nhìn xem biểu hiện của cậu ấy,cậu ấy chỉ nhíu mày chứ chẳng nói năng gì....? Tôi vốn tính tình hoạt bát vui vẻ nên chắng nghĩ gì nhiều,đành vu vơ nói:

- ' Chắc cậu không muốn nói chuyện với tôi? Tôi và cậu có thể làm bạn không? Tôi sẽ giúp cậu đánh những đứa dám bắt nạt cậu'

-Tôi vừa nói vừa giơ tay múa chân thể hiện , cậu ấy bỗng nhiên hơi nhếch miệng ,không biết có phải đang cười hay không ,rồi lại bỏ vào nhà. Tôi có chút buồn vì nghĩ rằng cậu ấy thấy tôi phiền nên không quan tâm, nhưng vốn là đứa hoạt bát bướng bỉnh dễ gì tôi chịu thua dễ dàng như vậy.



Sáng hôm sau tôi len lén đem theo một ít bánh kẹo ba mẹ mua cho bỏ vào chiếc túi nhỏ ,với một quả trứng đã luộc vẫn còn nóng rồi từ từ đi qua nhà cậu bạn hôm qua vẫn chưa chịu nói chuyện với tôi.

- Hôm nay tôi đứng ngay cổng nhưng chẳng thấy cậu ấy đâu ,phân vân không biết nên vào hay không, vì không quen biết ai trong nhà này nên tôi có chút lo lắng, nhưng rồi tôi vẫn quyết định đi vào,từ trong nhà tôi nghe có tiếng la mắng ,thậm chí là tiếng như có một cây roi đánh vào da thịt. Tôi len lén lấy một khúc cây gần đó đứng lên mà nhìn vào cửa sổ, cái cửa sổ lúc ấy cao hơn tôi rất nhiều,đứng lên khúc cây mà chỉ đưa tôi lên được một chút nhưng may thật tôi vẫn nhìn thấy bên trong . Nhìn vào tôi thấy cậu bạn hôm qua đang quỳ gối ở trước mặt một người đàn ông tầm 40 đến 45 tuổi ,gương mặt của người đàn ông kia tỏ rõ vẻ giận dữ ,kế bên có một cô gái tầm tuổi mẹ tôi và một cậu bé chắc tầm 4 hay 5 tuổi gì đó.

- Lúc đó tôi thật sự chẳng hiểu chuyện này gì đang xảy ra ,do nhón chân lâu nên chân bị đau ,lúc tôi định đi xuống thì nhìn thấy cậu bạn hôm qua bị đánh ,người đàn ông đành cậu ấy rất mạnh ,dù có cách nhau tấm kính nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng "chát" phát ra khi ông ta tán cậu ấy , người phụ nữ cùng cậu bé kia vẫn thản nhiên xem tivi như không có gì .Không chắc lắm nhưng tôi đoán hai người này là ba mẹ của cậu ấy, trong lúc lơ đãng vì quá chú ý bên trong mà tôi bị té ngay xuống dưới, nhưng may là khúc gỗ chỉ cao đến đầu gối nên chẳng bị gì nhiều ngoài vết xước nhỏ ngay khủy tay.

- Trong lúc tôi đang lò mò nhặt lại bánh kẹo bị rơi khi té thì cậu ấy đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào ,cất giọng hỏi:

-' Cậu làm gì trong nhà của tôi?'

-Tôi lúc đó chỉ cảm thấy vui vì cậu ấy chịu nói chuyện với mình nên chẳng hề trả lời câu hỏi ấy. Một lúc sau khi bình tĩnh lại tôi mới nhìn thấy tay cậu ấy đang chảy máu ,một vết dài như bị dao cắt máu chảy ra nhỏ từng giọt xuống đất. Lần đầu tôi thấy nên hơi sợ , nhưng vẫn muốn giúp cậu ấy cầm máu ,tôi liền chạy về nhà để xin ông bà một ít thuốc sát trùng. Đến lúc tôi quay lại cậu ấy đang cầm chiếc túi của tôi ,rồi nói:

- ' Tôi tưởng cậu nhìn thấy máu xong sợ về nhà khóc rồi chứ?'

- Tôi lúc đó tay đang ôm một đống thuốc sát trùng mới xin được, nghe cậu ta mỉa mai mà rớt luôn xuống đất :

-'Tôi có sợ..... Nhưng tôi không thể bỏ cậu được'

-Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên ,rồi tự nhiên lại cười nhẹ một cái ,tôi lúc đó cũng chẳng hiểu tại sao.

-' Cậu đi theo tôi ,tôi giúp cậu băng bó vết thương'

- Cậu ta vậy mà lại đi theo tôi nhưng chẳng nói năng gì ,do gặp nhau trong hoàn cảnh quá bất ngờ nên tôi còn chẳng nhớ đến việc hỏi tên cậu ta,do lấn đầu làm nên tôi thậm chí còn không biết cái nào là cái nào ,loay hoay mãi mới giúp cậu ta băng xong vết thương, cậu ta vậy mà lại chú ý đến vết xước nhỏ trên khủy tay tôi:

- ' Cậu vậy mà quan tâm người khác mà bỏ quên mình sao, tay cậu cũng bị đau kìa'

- ' À vết xước nhỏ này mai là lành ngay mà, cậu bị đau hơn nên tôi ưu tiên cậu hơn có gì sai đâu.'

- sau khi nghe tôi nói xong cậu ta bỗng trầm ngâm một lúc , tôi thấy cậu ấy mặt đầy vết bầm mới nhớ đến việc đã luộc một quả trứng, đến lúc lấy ra may sao vẫn còn hơi ấm ,tôi liền giúp cậu ta lăn trên mặt ,vừa lăn tôi vừa hỏi:

-' Cậu tên là gì vậy? Nói chuyện lâu vậy mà cậu chẳng nói tên.'

-' Tôi tên Nhật Quân ,còn cậu?'

- ' tôi tên Gia Nhi '

- Hai đứa tôi giới thiệu tên xong thì tự dưng lại im lặng, để không khí bớt ngại ngùng tôi liền tìm vài thứ để nói nhưng chẳng biết nói gì , thì bỗng trong đầu tôi xuất hiện một câu hỏi chưa kịp suy nghĩ kỹ tôi đã buộc miệng mà hỏi:

- 'Người đàn ông đánh cậu lúc nãy là ba cậu hả? Tại sao cậu lại bị đánh ra nông nỗi này ?'

- Tôi đúng là ngu mà một câu hỏi như vậy mà tôi cũng mở miệng hỏi cho được, lúc đó tôi sau khi hỏi xong mới thấy mình thật không tốt, nhưng cậu ấy thì thản nhiên trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể cho tôi nghe.

- Sau khi cậu ấy kể xong tôi khựng lại một lúc lâu vì vẫn không ngờ được cậu ấy lại có một cuộc sống không có gì là tốt đẹp cả.Hóa ra người đàn ông kia là ba của cậu ấy ,người phụ nữ còn lại thì là mẹ kế và con trai của bà ấy và ba cậu. Mẹ đã mất khi cậu mới 3 tuổi,ba cũng từ đó mà tiến thêm bước nữa ,ngỡ đâu sẽ lại được yêu thương như cách mà mẹ đã từng ,người mẹ kế này thật ra chẳng có gì là tốt lành cả bà ta vì ham tiền bạc mà cưới ba cậu ấy . Ba cậu ấy là một doanh nhân kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại không hề yêu thương cậu mà chỉ yêu thương con trai của ông ta và người phụ nữ đó .Những trận đòn hằng ngày cũng là do bà ta và con trai mình vu oan cho . Mẹ cậu ấy mất chỉ để lại một cộng dây chuyền ,ở phía sau có khắc một dòng chữ nhỏ " Mẹ Thương Con" vậy mà bị em trai lấy đi chơi rồi bỏ quên đâu mất ,tức quá mới chửi một câu mà mẹ kế lại nói với ba cậu rằng cậu đã hỗn láo với bà ,và đánh em trai .

- Vốn dĩ không được yêu thương nên y như rằng cậu lại ăn những trận đòn roi vô lý, làm cậu bắt đầu đề phòng mọi người và né tránh như cái cách mà cậu là làm với tôi vào ngày đầu gặp mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net