full1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hồng nhan họa thủy (thượng).

- Tư Đồ Chiến Dã, ta muốn quyết đấu với ngươi!

 
Phía bắc Dược Vương thành, trong Phi Tuyết võ viện, một thiếu niên gầm rống như đất bằng dậy sóng chấn kinh cả võ viện.

 
Phi Tuyết võ viện không cấm quyết đấu, chỉ cần hai bên đồng ý, không ai chết thì võ viện sẽ không cấm cản gì. Hai năm nay trong võ viện xảy ra mấy trận quyết đấu nhưng lần này hoàn toàn khác.

 
Trước kia đa số là đám công tử ca quyết đấu tranh giành tình nhân, biểu diễn ra oai. Lần này là võ giả nhà nghèo lần đầu tiên khiêu chiến với võ giả nhà quan.

 
Từ xưa nghèo không đấu với giàu, dân không đấu với quan.

 
Về mặt Thần Hồn đại lục, võ giả hàn môn và võ giả thế gia cách biệt một trời một vực.

 
Nhiều người nghe tin tức này, phản ứng đầu tiên là đầu Tiêu Lãng bị lừa đá rồi sao?

 
Trước không nói Tiêu Lãng có thực lực Chiến Sĩ cảnh thì sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Chiến Dã là Chiến Sư cảnh? Cho dù ngươi dùng thủ đoạn tồi tệ chiến thắng Tư Đồ Chiến Dã, tranh một hơi xong sau này ngươi còn ở lại võ viện được không? Mặc dù Tư Đồ Chiến Dã không phải là thiếu gia dòng chính của Tư Đồ gia nhưng hai chữ Tư Đồ đại biểu lực lượng trong Dược Vương thành.

 
Khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, nhiều võ giả hàn môn đáng thương cho Tiêu Lãng, và càng hứng thú với cuộc quyết đấu kỳ diệu này.

 
Hai người quyết đấu vì một nữ nhân, đệ nhất mỹ nữ trong võ viện, tiểu thư của Bộ gia, Bộ Tiểu Man.

 
Bộ nhị tiểu thư đi Ma Quỷ sơn rèn luyện bị một con huyền thú tỗn thương, tĩnh dưỡng nửa tháng sau, ngày thứ nhất đến võ viện dường như đầu óc không bình thường.

 
Bộ Tiểu Man luôn mặt cau mày có với cánh đàn ông vậy mà mới vào cửa võ viện, ở trước mặt bao người ngăn đường Tiêu Lãng, còn kêu Bộ gia công nhiên thu thập tư liệu về Tiêu Lãng.

 
Bộ Tiểu Man và đại công tử của Tư Đồ gia, Tư Đồ Chiến Thiên sớm có hôn ước, người nào trong Dược Vương thành đều biết chuyện này.

 
Bộ Tiểu Man làm như vậy là tát mặt Tư Đồ Chiến Thiên. Tuy Tư Đồ Chiến Thiên còn đang rèn luyện trong Ma Quỷ sơn nhưng người Tư Đồ gia không dễ chọc.

 
Thế là tộc đệ của Tư Đồ Chiến Thiên, Tư Đồ Chiến Dã bá khí đứng ra. Tư Đồ Chiến Dã không dám chọc vào Bộ Tiểu Man, Tiêu Lãng là võ giả hàn môn trở thành đối tượng bị gã gây hấn.

 
Tư Đồ Chiến Dã khiêu khích đủ điều, cuối cùng gã chửi tục mấy người thân phụ nữ của Tiêu Lãng. Tức nước vỡ bờ, Tiêu Lãng vào võ viện mới có nửa năm nhưng được cho là thành thật hiền lành kiềm không được nữa đập bàn đứng dậy, gầm lên.

 
- Tiểu thư, bọn họ đi rừng cây nhỏ rồi.

 
Bộ Tiểu Khế sốt ruột lôi kéo Bộ Tiểu Man ngồi trong học đường, xinh đẹp như hoa. Bộ Tiểu Khế là đệ tử chi thứ của Bộ gia rất lấy làm lạ, có phải Bộ Tiểu Man ở Ma Quỷ sơn bị thương phần đầu không? Nếu không thì sao hôm nay làm chuyện hoang đường, không chút dè dặt như vậy?

 
Hôm nay Tiêu Lãng có bị tàn phế cũng không là gì, nhưng nếu tin đồn truyền ra, Tư Đồ gia không có gì, Bộ gia sẽ mất mặt, lời đồn hại chết người.

 
Bộ Tiểu Man yên lặng ngồi, váy trắng như đóa hoa bách hợp hé nụ.

 
Bộ Tiểu Man giương mắt nhỏ giọng nói:

 
- Khiến mọi người không được vây xem ồn ào, chờ đi, ta sẽ đi nhìn.

 
Bộ Tiểu Man không nhúc nhích, trong đôi mắt đẹp khiến vô số thiếu niên võ viện động lòng lóe tia nghiền ngẫm.

 
Bộ gia tiểu thư lên tiếng, vô số thiếu niên, thiếu nữ muốn vây xem đành ngượng ngùng đứng ngoài rừng cây nhỏ chờ đợi Tư Đồ Chiến Dã khí vũ hiên ngang đi ra, hoặc là Tiêu Lãng người đẫm máu bò ra.

 
Trong rừng cây nhỏ, Tư Đồ Chiến Dã mặc cẩm y, âm trầm cười. Tư Đồ Chiến Dã đùa cợt nhìn Tiêu Lãng mặc y phục võ sỉ loại rẻ tiền, diện mạo bình thường không chút bắt mắt. Tư Đồ Chiến Dã cảm thấy hôm nay mình đặc biệt đàn ông, bá khí, chờ lát nữa đi ra sẽ có vô số nữ nhân hét chói tai.

 
- Tiểu tử, có một số nữ nhân không phải thứ tạp chủng như các ngươi có thể nhúng chàm!

 
Thoạt trông Tiêu Lãng khoảng mười sáu, bảy tuổi, vóc dáng trung bình, một thước bảy mươi lăm, mặc y phục võ sĩ màu đen, vóc dáng cân xứng, ngũ quan bình thường đến nổi lẫn trong đám người sẽ không nhận ra.

 
"Không ngờ không có ai đi theo vào?"

 
Tiêu Lãng đi vào rừng cây, không lộ vẻ gì tức giận, quét mắt nhìn một vòng. Sau khi xác định không ai vây xem, khóe môi Tiêu Lãng cong lên quái dị.

 
Chỉ khẽ nhếch môi đã hoàn toàn thay đổi khuôn mặt bình thường không có gì lạ.

 
Chỉ một chữ, yêu.

 
Yêu khí lẫm lẫm!

 
Rất khó tưởng tượng mặt của một người bởi vì độ cong nho nhỏ mà biến đổi nhiều, khí chất khác hẳn.

 
Tư Đồ Chiến Dã thấy Tiêu Lãng không quan tâm mình thì hơi tức giận, giờ thấy khuôn mặt đầy yêu khí thì mờ mịt. Tiêu Lãng đang biến sắc mặt sao? Khí chất của một người sao có thể biến đổi nhanh và lớn như vậy được?

 
Tư Đồ Chiến Dã cảm giác người Tiêu Lãng phát ra khí thế làm gã tim đập chân run, biến sắc mặt.

 
Tư Đồ Chiến Dã từng cảm nhận khí thế tương tự từ nhiều người trong gia tộc, nhưng đều là cường giả trải qua trăm trận, tay đẫm máu. Khí thế này gọi là sát khí, một loại khí chất tuyệt đối không có trên người thiếu niên mười sáu, bảy tuổi.

 
Giây tiếp theo!

 
Tư Đồ Chiến Dã đã không có thời gian suy nghĩ lung tung, vì Tiêu Lãng đứng đối diện gã hành động. Tiêu Lãng như mãnh hổ lao nhanh hướng Tư Đồ Chiến Dã, nắm đấm nhanh chóng phóng to trong mắt gã.

 
Đây tuyệt đối không phải là Chiến Sĩ cảnh trung giai!

 
Trong mắt Tư Đồ Chiến Dã tràn đầy kinh khủng. Tư Đồ Chiến Dã là đệ tử của thế gia, tuy không có thực lực đứng đầu trong thế hệ trẻ nhưng gã là Chiến Sư cảnh sơ giai tự hiểu không thể bằng tốc độ của Tiêu Lãng, nắm đấm ẩn chứa lực lượng cường đại.

 
Tuy lòng Tư Đồ Chiến Dã biết mình thua chắc nhưng bản năng đánh ra cú đấm ngăn cản Tiêu Lãng.

 
- Grao!

 
Ầm ầm ầm ầm ầm!

 
Hai nắm tay va chạm vào nhau, tình huống hoàn toàn khác. Tiêu Lãng không nhúc nhích. Tư Đồ Chiến Dã văng ra ngoài. Nếu không phải sau lưng Tư Đồ Chiến Dã hai thước có một cổ thụ to lớn thì gã tin tưởng mình dã bị đánh nằm sấp rồi.

 
Quyển 1: Vì Ai Ương Ngạnh, Vì Ai Cuồng!


 Chương 2: Hồng nhan họa thủy (hạ).

Lực lượng bốn mươi hổ! truyện copy từ.

 
Khớp xương đau rát, Tư Đồ Chiến Dã biết cánh tay phải tạm thời bị phế đi. Tư Đồ Chiến Dã biết lực lượng cú đấm của Tiêu Lãng có bốn mươi hổ, nói cách khác, thực lực của Tiêu Lãng không phải Chiến Sĩ cảnh trung giai mà là... Chiến Sư cảnh trung giai.

 
Đẳng cấp Thần Hồn đại lục võ giả phân chia rạch ròi. Võ giả nhất giai đạt đến đỉnh thì có lực lượng một hổ, nhị giai Chiến Sĩ cảnh có lực lượng từ một hổ đến mười hổ. Tư Đồ Chiến Dã là Chiến Sư cảnh có lực lượng từ mười hổ đến trăm hổ.

 
Tư Đồ Chiến Dã đã có lực lượng hai mươi hổ. Trước đó không lâu trắc nghiệm trong học viện, Tiêu Lãng chỉ có lực lượng vài hổ bỗng nhiên bùng phát ra lực lượng bốn mươi hổ, một chiêu đánh bại Tư Đồ Chiến Dã.

 
Một võ giả hàn môn vậy mà có tốc độ nhanh hơn cả thiên tài võ giả thế gia.

 
- Không có khả năng, không có khả năng..

 
Tư Đồ Chiến Dã ngu ngơ. Tư Đồ Chiến Dã biết rõ gã đạt đến cảnh giới như hiện nay là vì được gia tộc hao phí nhiều tài nguyên bồi dưỡng ra. Tiêu Lãng chỉ là võ giả hàn môn sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?

 
Vù vù vù!

 
Trong khi Tư Đồ Chiến Dã đầu óc hỗn loạn thì Tiêu Lãng đứng đối diện lại hành động, tùy ý vung tay trái. Ba tiếng xé gió vang lên, Tư Đồ Chiến Dã ngây như phỗng.

 
Tí tách tí tách!

 
Trên mặt Tư Đồ Chiến Dã không còn vẻ mờ mịt, thay thế là kinh khủng, không còn chút máu. Bên dưới vạt áo đắt tiền có chất lỏng khai ngấy chảy xuống.

 
Tư Đồ Chiến Dã bị hù đái trong quần.

 
Tư Đồ Chiến Dã trợn to mắt nhìn hai thanh phi đao xẹt qua đôi tai cắm vào cổ thụ, cùng với một phi đao suýt chút cắm vào của quý. Tư Đồ Chiến Dã muốn khóc.

 
Không vui chút nào, gã không muốn chơi, không chơi nổi với tên điên này!

 
Một thanh âm lạnh lùng vang lên:

 
- Tư Đồ Chiến Dã, đệ tử chi thứ của Tư Đồ gia, phụ thân của ngươi làm quan sử trong tiệm binh khí của Tư Đồ gia, còn có một đệ đệ, năm nay sáu tuổi, nhà các ngươi ở bên cạnh Tư Đồ phủ, hẻm nam, số sáu mươi tám. Những tài liệu này không sai đúng không? Tư Đồ công tử?

 
Một bàn tay nhẹ vỗ mặt khiến Tư Đồ Chiến Dã tỉnh táo lại. Tư Đồ Chiến Dã lắc đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy yêu khí trước mắt, lòng càng khủng hoảng hơn.

 
Không ngờ Tiêu Lãng điều tra rõ tư liệu về gã!

 
Tư Đồ Chiến Dã nuốt nước miếng, mạnh gật đầu, run run nói:

 
- Tiêu Lãng, Tiêu công tử, ta sai rồi, ngươi đừng giết ta! Sau này ta không dám chọc ngươi nữa, ta thề với trời!

 
Bốp bốp bốp!

 
Tiêu Lãng vỗ mặt Tư Đồ Chiến Dã mấy cái, nhìn tên công tử vô tích sự, lòng nổi lên chán ghét, sát khí đậm đặc trong mắt đã tan biến.

 
Tiêu Lãng đùa cợt nói:

 
- Đừng gọi là công tử, bây giờ ta chỉ là tiện dân, mạng hèn, không gánh nổi xưng hô công tử. Ta đúng là không thể nhúng chàm thiên chi kiêu nữ như Bộ Tiểu Man, cũng không hứng thú chạm vào. Ngươi nghe kỹ cho ta, ta chỉ muốn yên lặng ở trong võ viện, lấy được chứng nhận của võ viện. Ta không muốn gây chuyện, cũng không muốn đối địch với Tư Đồ gia. Nhưng sau này ngươi còn dám quấy rầy ta nữa, hoặc là kêu Tư Đồ gia các ngươi trả thù thì ta bảo đảm là chỉ cần không giết chết ta được thì ta sẽ... Giết cả nhà ngươi, hiểu chưa?

 
- Hiểu, hiểu, hiểu!

 
Tư Đồ Chiến Dã đầu lia lịa như gà mổ thóc. Tư Đồ Chiến Dã tin tưởng thiếu niên trông không lớn hơn gã bao nhiêu nói được thì làm được, vì gã từng thấy ánh mắt giống như vậy ở chỗ gia chủ Tư Đồ gia. Đó là loại dứt khoát, giết chóc, cuồng ngạo xem mạng người như cỏ rác.

 
Tiêu Lãng cười nói:

 
- Vậy mới ngoan. Ngươi làm công tử của ngươi, ta sống theo ý ta, mọi người không ai dính vào ai có tốt không nào? Vì một nữ nhân đánh đánh giết giết không có gì thú vị, đúng không?

 
Mặt Tiêu Lãng đầy yêu khí, dễ dàng rút ba thanh phi đao ra khỏi cổ thụ, cất vào tay áo rộng lớn.

 
Tư Đồ Chiến Dã cười hùa theo:

 
- Tiêu huynh nói đúng, nói đúng.

 
Tư Đồ Chiến Dã cười mà khó coi hơn khóc, con ngươi nhìn lướt qua tay áo rộng lớn của Tiêu Lãng sau đó rụt lại, vì gã thấy trên cổ tay hắn cột một cái nỗ tiễn nhỏ, mũi tên lóe tia âm u, rõ ràng đã tẩm kịch độc.

 
Bà nội nó hắn là người gì vậy? Không lẽ là sát thủ thế giới ngầm trong truyền thuyết?

 
Bỗng nhiên...

 
Tư Đồ Chiến Dã chưa kịp biểu thị nỗi kinh sợ thì tay Tiêu Lãng hóa thành chưởng túm lấy nắm tay của gã đánh vào ngực hắn. Nắm tay mới đụng vào ngực Tiêu Lãng thì hắn văng ra xa hai thước, té cái bịch xuống đất.

 
Tiêu Lãng vẻ mặt kinh khủng, thổng khổ hét to:

 
- A, Tư Đồ công tử, đừng đánh ta, ta bảo đảm sau này không đến gần Bộ tiểu thư nữa!

 
Tư Đồ Chiến Dã mờ mịt. Tiêu Lãng chơi trò gì vậy? Giả bộ thật giống, không lẽ gã đánh thắng cuộc chiến hôm nay?

 
Khi Tư Đồ Chiến Dã thấy Tiêu Lãng liên tục chớp mắt ra dấu thì thầm hiểu, lén liếc bên trái phi đao. Quả nhiên có bóng rắng chợt lóe núp sau một cây to.

 
Bộ Tiểu Man đến!

 
Tiêu Lãng đúng là không có ý đồ gì với Bộ Tiểu Man, hắn chỉ muốn yên lặng ở trong võ viện kiếm thành tích.

 
Tư Đồ Chiến Dã không ngốc, rất nhanh đoán ra ẩn ý bên trong, gã vui vẻ đạp bậc thang leo xuống. Tư Đồ Chiến Dã hít sâu, đá mạnh vào người Tiêu Lãng, đương nhiên chân chưa tới gần người hắn liền giảm lực ngay.

 
Tư Đồ Chiến Dã trợn mắt dựng ngược lông mi, hùng hổ nói:

 
- Lần này cho ngươi bài học nhớ đời, lần sau còn dám như thế thì sẽ không bỏ qua!

 
Tư Đồ Chiến Dã nói xong không để ý chất lỏng ố vàng ở vạt áo, ngẩng đầu, ưỡn ngực như tướng quân khải hoàn trở về bước nhanh ra ngoài. Chẳng qua tay phải giấu trong ống tay áo còn run run.

 
Tiêu Lãng khó nhọc bò dậy, vẻ mặt ủ rũ, kinh hoàng, y phục lôi thôi, nhe răng nhếch miệng lảo đảo đi ra ngoài.

 
Chờ hai người rời khỏi rừng cây nhỏ, phía xa, dưới một gốc cổ thụ có một bóng trắng yểu điệu bước ra. Trên khuôn mặt xinh đẹp làm bao thiếu niên mất hồn đầy nghi hoặc.

 
Bộ Tiểu Man chớp mắt, nhỏ giọng nói:

 
- Không lẽ nửa tháng trước người cứu mạng ta trong Ma Quỷ sơn không phải là hắn? Nhưng... Sao bóng lưng giống nhau quá.

 
Quyển 1: Vì Ai Ương Ngạnh, Vì Ai Cuồng!


 Chương 3: Tiêu Lãng.

- Ta phải giết hắn, giết hắn! Phải lấy lại những gì đã mất! Nếu không thì đừng nói là trong võ viện, Tư Đồ Chiến Dã ta không có chỗ đứng trong Dược Vương thành!

 
Tuy sau khi quyết đấu thì người hùng dũng đi ra chính là Tư Đồ Chiến Dã gã, tuy Tiêu Lãng phối hợp giả bộ bị đánh bầm dập, tuy gã đã lén tẩy sạch chất lỏng vàng dính ở đũng quần, nhưng... Cảm giác bên dưới dính dính và khuôn mặt đầy yêu khí trong não nhắc nhở gã từng giây từng phút hôm nay gã đã gặp khuất nhục lớn cỡ nào.

 
- Tìm cường giả trong gia tộc ra tay?

 
Tư Đồ Chiến Dã lập tức phu định suy nghĩ này. Vì Tư Đồ Chiến Dã sẽ không chịu nổi nếu bị gia tộc biết chuyện, ít nhất trong thời gian ngắn gã sẽ không ngẩng đầu lên được.

 
- Phải rồi, chờ đại công tử trở về, ta thừa cơ châm lửa góp gió, lấy tính tình của đại công tử chắc chắn sẽ giết Tiêu Lãng. Đúng rồi, cứ làm như vậy.

 
Tư Đồ Chiến Dã vỗ đùi, đặt quyết tâm, lòng trầm tĩnh lại. Tư Đồ Chiến Dã biết rõ tính cách của đại công tử Tư Đồ gia, Tiêu Lãng sẽ không sống yên được bao lâu. Nghĩ vậy, cảm giác khuất nhục trong lòng Tư Đồ Chiến Dã giảm bớt vài phần.

 
Tiêu Lãng không vào sân, mọi người cảm thấy hắn bị hù đến ngu rồi, tạm thời không mặt mũi thấy ai.

 
Tiêu Lãng ngồi trong bụi cỏ bên rừng cây nhỏ, khom lưng, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, mặt không biểu tình. Nhìn bóng lưng Tiêu Lãng tràn đầy lạc lõng.

 
Tiêu Lãng phun cọng cỏ đuôi chó ra, hai tay ôm đầu, nằm ngửa trên bãi cỏ nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, vẻ mặt chua xót.

 
- Cái thế giới chán chết này không thể lên mạng, không thể chơi game, không thể xem phim giải trí nước ngoài, suốt ngày cứ ngươi lừa ta gạt, đánh giết, sống chán quá, cực kỳ chán.

 
Không sai!

 
Tiêu Lãng là một người trọng sinh, xuyên qua. Trong đời người thống khổ nhất một là ba năm trung học, Tiêu Lãng vượt qua được, cần cù cày bài, núi sách sông chữ, giết ra con đường máu, hoàn mỹ phát huy, ước chừng có thể trăm phần trăm đạt điểm cao. Ai ngờ Tiêu Lãng mới đi ra khỏi trường thi thì tầm mắt tối sầm, phun bãi máu, sau đó đi vào thế giới Thần Hồn đại lục này.

 
Tiêu Lãng đi tới thế giới này đã mười mấy năm, không thú vị như hắn đã tưởng. Tiêu Lãng cố gắng hơn mười năm, hôm nay thực lực đã cao hơn Tư Đồ Chiến Dã, cuối cùng không thể không ngụy trang thành rùa rút đầu làm hắn rất khó chịu.

 
- Cuộc sống như con chó thế này khi nào mới tiêu dao tự tại được đây trời?

 
Tiêu Lãng thở dài thườn thượt, tai hơi nhúc nhích. Lực cảm giác khủng bố của Tiêu Lãng giúp hắn phát hiện có người đang tới gần, khóe mắt phát hiện có váy trắng xuất hiện thì hắn làm ra vẻ mặt cay đắng.

 
Một thanh âm trong trẻo êm tai vang lên:

 
- Cái gì là tiêu dao tự tại? Cố gắng cả đời từ võ giả hàn môn nhảy đến vòng võ giả thế gia, có quyền có thế là thật sự tiêu dao sao? Ha ha ha ha ha ha! Đây chỉ là từ một cái lồng nhảy sang lồng khác.

 
Bộ Tiểu Man chậm rãi đi tới, vẻ mặt cũng cô đơn như Tiêu Lãng, chân mày nhíu lại làm người nhìn đau lòng.

 
Tiêu Lãng vốn không muốn dây dưa nhiều với hồng nhan họa thủy này, nhưng thấy khuôn mặt tinh xảo có nét ưu thương làm người đau lòng, mắt hắn lóe tia sắc bén.

 
Tiêu Lãng bản năng tiếp tục bảo:

 
- Nếu đã vậy thì... Đập vỡ cái lồng đi.

 
Lời thốt ra khỏi môi xong Tiêu Lãng biết mình đã xúc động, mắt chợt lóe sát sau đó trở về như thường, cẩn thận quan sát Bộ Tiểu Man.

 
- Đập vỡ? Nói dễ hơn làm.

 
Vẻ mặt Bộ Tiểu Man không thay đổi, dường như không phát hiện hành động quái dị của Tiêu Lãng. Bộ Tiểu Man lấy từ trong tay áo ra một cái túi tiền vứt kế bên người Tiêu Lãng.

 
Bộ Tiểu Man lạnh nhạt nói:

 
- Cầm lấy đi chữa thương, hôm nay do ta đã lỗ mãng, xin lỗi.

 
Tiêu Lãng ngồi dậy, cầm túi tiền, ngửi mùi hương dịu nhẹ, tâm tình tốt hơn nhiều. Tiêu Lãng cười cười quăng trả túi tiền cho Bộ Tiểu Man.

 
Tiêu Lãng nói:

 
- Tuy ta nghèo nhưng chưa đến nỗi cho người ta thương hại.

 
Bộ Tiểu Man cũng thẳng tính, cầm túi tiền, xoay người đi.

 
Bộ Tiểu Man đi ra được mấy thước thì ngáoi đầu lại, khẽ thở dài hỏi:

 
- Đêm hôm đó người cứu ta thật sự không phải là ngươi?

 
Tiêu Lãng khựng lại, dứt khoát nói:

 
- Không phải.

 
- Ta hiểu rồi, đa tạ.

 
Vẻ mặt Bộ Tiểu Man lộ nét ưu thương, liếc Tiêu Lãng, buông một câu xong đi mất.

 
Tiêu Lãng nhìn bóng dáng như đóa hoa trắng dần khuất xa, lắc đầu, tiếp tục nằm ngửa trên bãi cỏ.

 
Tiêu Lãng khẽ thở dài:

 
- Tuy phượng hoàng nam là con đường tắt nhưng ta không quen ăn nhờ ở đậu! Cũng không có thời gian làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

 
….. …. …. …. …..

 
Cả ngày trời Tiêu Lãng không đi học đường nghe giảng bài, cũng không đi quảng trường luyện tập võ nghệ, một mình một người ngồi trên bãi cỏ bên cạnh rừng cây nhỏ.

 
Võ giả trong võ viện còn tưởng là Tiêu Lãng không có mặt mũi nhìn người, hoặc là đi trị thương rồi. Ai biết lúc chạng vạng thì Tiêu Lãng xuất hiện, giống đám học sinh, từ bên cạnh cửa viện lấy tọa kỵ của mình trở về nhà.

 
Viện quy của Phi Tuyết võ viện không khắt khe, chỉ cần không làm trái với mấy quy tắc căn bản, ngươi giao học phí rồi có thể hoàn toàn không cần vào lớp võ viện nghe giảng. Đương nhiên thực lực không đạt đến yêu cầu nhất định, muốn lấy chứng nhận của võ viện là rất khó.

 
Tiêu Lãng không để ý đến ánh mắt quái dị của nhiều người, cưỡi con lừa nhỏ phong cách độc nhất vô nhị lắc lư đi hướng cửa tây thành. Tốc độ của con lừa rất chậm, Tiêu Lãng đi thẳng hướng tây, mãi đến khi mặt trời lặn, ánh trăng treo cao mới đi tới trấn nhỏ tên Thanh Ngưu nằm ở tây bộ cách Dược Vương thành mười dặm.

 
Tiêu Lãng không vào Thanh Ngưu Trấn mà đi vào trong sân cũ kỹ nằm ngoài Thanh Ngưu Trấn. Tiêu Lãng vỗ mông con lừa nhỏ, nó tự động đi hướng chuồng ngựa trong sân. Tiêu Lãng đi tới gian nhà gỗ nằm chính giữa sân.

 
Két két két két két!

 
Tiêu Lãng chưa đến gần căn nhà thì cửa đã mở ra. Cánh cửa lớn một thước bị một bóng đen to lớn chen đầy. Đó là một thân thể vạm vỡ khiến người sinh ra áp lực, cao hai thước, thật sự là lưng hùm vai gấu, cơ ngực cục cục nhưng cố tình có khuôn mặt măng non, thật mâu thuẫn và quái dị.

 
- Ca!

 
Khuôn mặt non nớt nhe răng trắng tinh, cười ngây thơ, hơi ngốc.

 
Tiêu Lãng mỉm cười, mặt dịu dàng nói:

 
- Tiểu Đao, luyện công xong.

 
Tên ngốc gật đầu, tránh sang bên. Tiêu Lãng đi vào. Tiêu Lãng thấy trong ánh nến mập mờ có một bóng dáng xanh nhạt, nụ cười càng dịu dàng hơn.

 
Quyển 1: Vì Ai Ương Ngạnh, Vì Ai Cuồng!


 Chương 4: Đấu thú tràng.

Tiêu Lãng nhếch môi kêu lên:

 
- Cô Cô!

 
Căn phòng không lớn, bên trong trang trí rất đơn giản, một chiếc bàn tròn, một bàn trà, vài cái ghế. Bên cạnh bàn trà có một nữ nhân ngồi. Không nhìn ra nữ nhân bao nhiêu tuổi, diện mạo rất đẹp. Nếu nói Bộ Tiểu Man là bách hợp hé nụ thì nữ nhân này là mẫu đơn nở rộ, trang nhã, ưu mỹ. Rất khó tưởng tượng trong sân rách nát có một nữ nhân tuyệt sắc như vậy cư ngụ.

 
Tiếc rằng nữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net