full13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 7: Thần Vực Giương Oai, Sóng Gió Nổi Lên




 Chương 28: Thủ Sơn nô.

Ngày tháng Tiêu Lãng vượt qua tâm ma là sau năm ngày Tiêu Ma Thần đại hôn, cũng là ngày Diệt Hồn Điện tuyên bố thống nhất Thiên Châu.

 
Tiêu Lãng bế quan học tập chiến kỹ Thiên Ma thật sự trong thiên điện, quên thời gian, quên hết thảy. Thiên Châu thì gió nổi mây phun, đại chiến hừng hực khí thế bắt đầu.

 
Ngày thứ bảy Tiêu Lãng bế quan, trăm vạn đại quân tụ tập ở Nam Man, không xếp trận ngay mà chờ một ngày. Thấy Man Thần không nói câu nào, trăm vạn đại quân lập tức xông vào mười vực diện Nam Man.

 
Đại quân Nam Man không tiếc hy sinh chống cự, nhưng Man Hách và Đại Đế Man tộc khác đã chết trận, vài Chí Tôn Thiên Đế làm sao chống lại trăm vạn đại quân nổi? Trong đại quân có vô số Thiên Đế, năm Chí Tôn Thiên Đế. Đương nhiên quan trọng nhất là trong đội quân có ba sứ giả áo đen, ba Đại Đế!

 
Diệt Thiên bị Tiêu Lãng phế một tay, tuy chưa hoàn toàn lành lặn nhưng Đại Đế đúng là Đại Đế, Chí Tôn Thiên Đế đấu sao lại? Càng đừng nói có thêm Diệt Địa, Diệt Nhân.

 
Đại quân Man tộc chỉ chống đỡ nửa ngày đã thua, lùi hướng Man Thần sơn. Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế không dám lạm sát vô tội, dù sao đây là chinh chiến chứ không phải báo thù. Lạm sát sẽ tổn hại thiên hòa, cộng với uy danh của Man Thần. Lỡ như cuộc chinh chiến này thất bại, ai giết chóc dân chúng của Man Thần e rằng sẽ bị gã diệt cả tộc.

 
Đại quân lao nhanh như tên, nửa ngày sau đã đến dưới Man Thần sơn.

 
Bên dưới Man Thần sơn có hơn mười vạn đại quân Man tộc trú đóng thua binh rút về, đều không sợ chết chặn lối vào Man Thần sơn, ra vẻ muốn tấn công lên núi phải bước qua xác của họ.

 
Diệt Thiên bay lên giữa không trung, liếc từng khuôn mặt Chí Tôn Thiên Đế, vẻ mặt kiêu ngạo nói:

 
- Mời Man Thần xuống gặp mặt.

 
Diệt Thiên nói xong làm Chí Tôn Thiên Đế của Man tộc tức giận.

 
Một Chí Tôn Thiên Đế Man tộc khó chịu quát to:

 
- Ngươi là cái thứ gì mà khiến Man Thần gặp ngươi? Kêu Diệt Hồn hiện thân đi!

 
Diệt Thiên âm trầm cười, lại hét lên:

 
Man Thần, nếu không ra mặt thì chúng ta đành cưỡng ép lên núi!

 
Ngọn núi yên tĩnh không có thanh âm nào. Diệt Thiên giờ giây lát, mất kiên nhẫn vung tay lên.

 
- Diệt Thiên nói:

 
- Lên núi!

 
Bỗng có thanh âm phát ra từ gian nhà tranh ở lối vào:

 
- Khoan đã!

 
Mọi người ngẩn ra sau đó cười lạnh, vì người kia lại lên tiếng.

 
- Muốn lên núi tại sao không hỏi xem Thủ Sơn nô ta đây có đồng ý hay không?

 
Hai Đại Đế Man Thần sơn đã chết, Man Thần tàn phế, chỉ có bốn Chí Tôn Thiên Đế là còn đáng lọt vào mắt. Thủ Sơn nô gì đó lớn lối như vậy? Có thực lực làm bộ làm tịch thì gọi là bá khí, không có thực lực mà đi ra kiêu ngạo là đồ ngu.

 
Két két két két két!

 
Cánh cửa gỗ nhà tranh chậm rãi mở ra, một nam nhân vạm vỡ tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm ra ngoài. Ánh mắt nam nhân vạm vỡ tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm lạnh lùng liếc bốn phía rồi vọt lên trời, một chiếc rìu hoàng kim to lớn xuất hiện trong tay gã, múa mấy vòng trên bầu trời.

 
Nam nhân vạm vỡ tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm chỉ vào phương xa, kiêu ngạo nói:

 
- Muốn lên núi phải đạp qua xác của ta!

 
- A? Man Thần chiến phủ?

 
Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân nhìn chằm chằm rìu chiến màu vàng trong tay nam nhân vạm vỡ tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, lập tức nhận ra nó là binh khí Man Thần từng sử dụng, Man Thần chiến phủ. Không ngờ Man Thần ban cho Thủ Sơn nô này.

 
Mộc Tiểu Đao?

 
Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế hơi giật mình. Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân không biết người này nhưng bọn họ thì biết rõ ràng, bởi vì Mộc Tiểu Đao là Thần Khải chiến sĩ vạn năm khó có một, thiếu phủ chủ của Thần Khải phủ, quan trọng nhất là gã là huynh đệ của Tiêu Lãng.

 
Lúc trước Mộc Tiểu Đao bị Man Thần bắt đi, trở thành Thủ Sơn nô của Man Thần sơn, bọn họ đều biết chuyện này, chẳng qua thời gian qua mấy năm, mọi người tạm không nhớ ra. Bây giờ trông thấy Mộc Tiểu Đao làm bọn họ kinh ngạc bởi vì... Gã đã đột phá thực lực Nhân Hoàng cảnh.

 
Man Thần chiến phủ?

 
Đám Chí Tôn Thiên Đế, Thiên Đế có mặt nghe tiếng kêu của Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân thì thấy thả lỏng. Xem ra Mộc Tiểu Đao được Man Thần chú trọng, dốc sức bồi dưỡng nên tốc độ tu luyện mới nhanh như vậy.

 
Diệt Thiên không thèm để ý vung tay nói với Diệt Địa đứng bên cạnh:

 
- Diệt Địa, diệt hắn!

 
Diệt Hồn Điện muốn thống nhất thiên hạ thì phải khiến người trong thiên hạ chịu phục, không phục liền đánh đến khi nào phục. Cho nên Diệt Thiên không khiến đại quân xung phong mà là Diệt Địa ra tay.

 
Vù vù vù vù vù!

 
Diệt Địa hành động, tay cầm đồng chuy, lắc người rạch phá không gian đập xuống đầu Mộc Tiểu Đao. Tốc độ Đại Đế quá nhanh, Thiên Đế bình thường chỉ thấy cái bóng. Thậm chí là Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế đều chỉ mơ hồ thấy bóng dáng, chợt lóe một cái đã là thiết chùy khổng lồ đập xuống đầu Mộc Tiểu Đao.

 
Mọi người khẽ thở dài. Công kích của Đại Đế thế này dù không dùng áp lực ức chế tốc độ của đối thủ, không dùng thiên đạo công kích, chỉ dựa vào tốc độ và lực lượng thì Thiên Đế bình thường sẽ bị giết ngay. Hình như hai năm trước Mộc Tiểu Đao mới là Nhân Hoàng cảnh tứ, ngũ trọng, cho dù bây giờ đột phá Thiên Đế thì mạnh đến đâu được?

 
Mộc Tiểu Đao làm hành động khiến mọi người giật mình.

 
Người Mộc Tiểu Đao tỏa ánh sáng tím, thân thể phủ trùm chiến khải màu tím. Mộc Tiểu Đao không lùi lại, thậm chí không tránh né, rìu chiến lóe ánh sáng vàng có tia chớp lấp lánh. Đôi tay Mộc Tiểu Đao nắm búa to giơ cao đột nhiên đập xuống Diệt Địa.

 
Một số người Man tộc bên dưới bất nhẫn dời mắt đi. Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế lạnh lùng cười. Mộc Tiểu Đao muốn lấy mạng đổi mạng sao? Chút công kích, tốc độ của Mộc Tiểu Đao chẳng là gì, Diệt Địa có thể nhẹ nhàng tránh thoát. Mộc Tiểu Đao tuyệt đối không thể tránh được công kích của Diệt Địa.

 
Diệt Địa cũng nghĩ như vậy, mắt gã lóe tia tàn nhẫn, tay phải tăng tốc, cây chùy mang theo lực lượng vạn quân ném hướng Mộc Tiểu Đao.

 
Ầm ầm ầm ầm ầm!

 
Không có gì bất ngờ, Mộc Tiểu Đao bị đập trúng. Người Diệt Địa nhanh như chớp né sang bên. Cây búa to màu vàng đã chém xuống, nhưng với tốc độ của Diệt Địa có thể chạy xa cả ngàn thước chỉ trong chớp mắt.

 
Nhưng mà...

 
Man Thần chiến phủ đột nhiên lấp lánh ánh sáng, không gian xung quanh chợt giam cầm. Diệt Địa cảm giác mình không thể nhúc nhích, trợn trừng mắt nhìn Man Thần chiến phủ nặng nề đập xuống.

 
Ầm ầm ầm ầm ầm!

 
Diệt Địa hộc máu bay ra, trong lòng đầy nghi ngờ. Tại sao Mộc Tiểu Đao bị Diệt Địa dốc sức đập một cái mà rìu chiến kia không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn mạnh mẽ đập xuống? Không lẽ Mộc Tiểu Đao không hề bị thương sao?

 
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

 
Diệt Địa lắc người bay qua va đụng với Mộc Tiểu Đao, sau đó hai người văng ra chỉ trong chớp mắt. Nhiều người thấy một bóng người bay ngược trở về đập mạnh xuống đất mới giật mình mờ mịt nhìn đằng trước. Bọn họ thấy Mộc Tiểu Đao vỗ mông bay lên, mắt nhìn chằm chằm vào Diệt Địa.

 
Mộc Tiểu Đao thản nhiên nói:

 
- Lực lượng của ngươi quá yếu, không phải đối thủ của ta.

 
Mọi người cực kỳ kinh ngạc, khó tin nhìn Mộc Tiểu Đao.

 
Chiến giáp trên người Mộc Tiểu Đao làm bằng thiên thạch ngoài không gian sao? Có sức phòng ngự mạnh như vậy? Một kích của Diệt Địa dù là Chí Tôn Thiên Đế đón đỡ cũng sẽ bị thương, vậy mà Mộc Tiểu Đao không bị gì? Dù là Thần Khải chiến sĩ vạn năm khó gặp đi nữa làm sao có thể mạnh đến khó tin như vậy?

 
Trong mắt Diệt Thiên tràn ngập kinh ngạc, tức giận quát:

 
- Diệt Nhân, chúng ta hợp tác đánh ra hết sức, để ta xem phòng ngự của hắn mạnh tới đâu?

 
Quyển 7: Thần Vực Giương Oai, Sóng Gió Nổi Lên




 Chương 29: Man Thần chiến phủ.

Trong tay Diệt Thiên xuất hiện một thanh chiến đao. Diệt Nhân cũng cầm trường thương, đó chắc chắn là thần binh Đại Đế. Diệt Thiên, Diệt Nhân một trái một phải xông hướng Mộc Tiểu Đao.

 
Diệt Thiên giơ cao chiến đao, một đao mang hình tròn xuất hiện. Đao mang xoay tròn, một chai thành hai, hai chia làm bốn, hóa thành đao mang tròn đầy trời tản ra bốn phương tám hướng rồi tụ tập hướng Mộc Tiểu Đao. Mỗi luồng đao mang có thể xé rách không gian thành sóng gợn lăn tăn, uy lực kinh người, rõ ràng Diệt Thiên đã dùng công kích thiên đạo.

 
Lần trước tại Ma Đế phủ, Diệt Thiên bị mấy người Tiêu Lãng tập kích, mới đụng độ đã trọng thương, không cách nào phát ra công kích. Hôm nay xem uy lực của công kích này, Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế gật gù, quả nhiên Đại Đế không phải thổi phồng.

 
Công kích của Diệt Nhân đơn giản hơn rất nhiều, trường thương trong tay nhanh chóng xoay tròn, người cũng xoay theo, nhân thương hợp nhất hóa thành tàn ảnh đâm hướng Mộc Tiểu Đao. Đầu thương đi qua đâu là không gian mơ hồ phát ra tiếng rít làm người ta rợn tóc gáy, lòng người rét lạnh.

 
Nếu nói mới rồi Diệt Địa sai lầm khinh địch, bây giờ Diệt Thiên, Diệt Nhân dốc hết sức, công kích khủng bố làm các Chí Tôn Thiên Đế run sợ. Các Chí Tôn Thiên Đế tưởng tượng nếu Diệt Nhân, Diệt Thiên công kích bọn họ thì có thể tránh thoát được không? Kết quả là không.

 
Mộc Tiểu Đao động, gã ngửa đầu rống to, người nổi cơ bắp. Mộc Tiểu Đao từ cao hơn hai thước biến thành ba thước, cao cỡ bằng Man Thần.

 
Tóc, râu đen bay phần phật, Mộc Tiểu Đao trợn to mắt, Man Thần chiến phủ nhanh chóng vung lên tựa như một hỗn thế ma vương. Theo Man Thần chiến phủ múa may, không gian xung quanh chấn động tầng tầng, trông mơ hồ, lấy ánh mắt của mọi người mà không thấy được chân thân của Mộc Tiểu Đao.

 
Người xung quanh thầm giật mình, không hiểu tại sao Mộc Tiểu Đao có thần thông khủng bố như vậy. Cuối cùng mọi người nghĩ không ra, quy công cho Man Thần chiến phủ mà Man Thần từng sử dụng.

 
Vù vù vù vù vù!

 
Đao mang tròn của Diệt Thiên từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất gào thét bay ra. Cực kỳ quái dị là những đao mang xông hướng không gian mơ hồ gần Mộc Tiểu Đao thì chỉ nghe một chuỗi tiếng trầm đục, sau đó biến mất không còn dấu vết.

 
- Thu!

 
Trường thương của Diệt Nhân theo sát phía sau đâm vào không gian mơ hồ Mộc Tiểu Đao ở. Sau đó Diệt Nhân hộc máu bay ra, thần binh Đại Đế trường thương bay ra khỏi tay cắm phập xuống đất, đuôi thương rung rung phát ra tiếng vù vù.

 
Toàn trường tĩnh lặng. Mộc Tiểu Đao ngừng múa, đứng sừng sững giữa không trung. Trong đôi mắt dưới chiến khải màu tím tràn ngập kiêu ngạo, tựa như chiến thần vô địch.

 
- Sao có thể như vậy?

 
Mọi người ngẩn ngơ. Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Dạ Phi Dương há hốc mồm kinh ngạc.

 
Mộc Tiểu Đao là Thần Khải chiến sĩ vạn năm khó gặp, được Man Thần bồi dưỡng, có lẽ học được thần thông phòng ngự đặc biệt của Man tộc, mọi người có thể hiểu. Nhưng một thằng nnhãi ranh hai năm trước là võ giả Nhân Hoàng cảnh, trong vòng hai năm đã có thể ngay mặt đỡ hai Đại Đế hợp sức?

 
Không có lý nào, giải thích không thông!

 
Đừng nói là Man Thần bồi dưỡng, cho dù có truyền thừa từ Đại Thần viễn cổ thì thực lực không thể tiến bộ nhanh như vậy được.

 
Diệt Thiên ngơ ngác, nhưng gã nhanh chóng phản ứng lại, giật mình nhìn rìu chiến trong tay Mộc Tiểu Đao.

 
Diệt Thiên kinh kêu:

 
- Đây tuyệt đối không phải là thần binh Đại Đế, cũng không là thần binh Bán Thần. Đây... Đây là thần binh Đại Thần?

 
Vân Tử Sam mang về một thanh Phàm Tâm Diệt Thần kiếm, Diệt Thiên từng thấy nó một lần. Man Thần chiến phủ có khí thế gần với Phàm Tâm Diệt Thần kiếm, quan trọng nhất là nếu không phải vấn đề rìu chiến thì không thể giải thích cục diện hôm nay.

 
Khóe môi Mộc Tiểu Đao cong lên nụ cười, vuốt ve Man Thần chiến phủ.

 
Mộc Tiểu Đao lạnh nhạt nói:

 
- Hừ! Coi như ngươi biết hàng!

 
Ồn ào!

 
Toàn trường xôn xao. Man Thần chiến phủ trong tay Mộc Tiểu Đao thật sự là thần binh Đại Thần? Nhưng... Tại sao lúc trước Man Thần sử dụng Man Thần chiến phủ không có uy lực lớn như vậy? Nếu Man Thần chiến phủ là thần binh Đại Thần thì vì sao Man Thần không dùng mà ban cho Mộc Tiểu Đao?

 
Diệt Thiên không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì Mộc Tiểu Đao đã xông hướng bên này. Mộc Tiểu Đao có lực phòng ngự khủng khiếp lại có lực công kích của thần binh Đại Thần Man Thần chiến phủ, lại còn không gian giam cầm quái dị. Thực lực tổng hợp của Mộc Tiểu Đao tuyệt đối mạnh hơn Diệt Thiên một bậc, trong lòng gã không nắm chắc. Diệt Thiên chưa lành vết thương, Diệt Nhân, Diệt Địa bị thương, nếu chiến đấu tiếp thì sẽ xảy ra nhiều biến số.

 
Nhưng... Diệt Thiên không thể lùi!

 
Nếu không thì sĩ khí giảm sút, truyền ra sẽ ảnh hưởng uy danh của Diệt Hồn Điện. Diệt Thiên chỉ có thể vội báo tin cho Diệt Hồn, kêu gọi Diệt Địa, Diệt Nhân cùng công kích Mộc Tiểu Đao, ra lệnh những Chí Tôn Thiên Đế tấn công, ít nhất giết chết những võ giả Man tộc này rồi tính sau.

 
Diệt Thiên ra lệnh, đại hỗn chiến bắt đầu !

 
Ba Đại Đế vây công Mộc Tiểu Đao, số còn lại giết võ giả Man tộc. Mộc Tiểu Đao có phòng ngự cường, công kích sắc bén nhưng gã có một nhược điểm trí mạng là yếu tốc độ.

 
Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân nhanh chóng phát hiện ra điều này, bắt đầu du đấu chứ không cứng đối cứng với Mộc Tiểu Đao. Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân công kích từ xa bám chân Mộc Tiểu Đao là đủ rồi. Sau này Diệt Thiên khiến Diệt Địa, Diệt Nhân công kích võ giả Man tộc, một mình gã bám chân Mộc Tiểu Đao.

 
Mộc Tiểu Đao không ngốc.

 
Mộc Tiểu Đao phát hiện không đuổi kịp Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân thì không thèm đánh nữa mà xông hướng đám người Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế ở bên dưới. Bên dưới hỗn loạn, gà bay chó sủa. Đám người Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế làm sao dám đấu với Mộc Tiểu Đao? Diệt Địa, Diệt Nhân còn bị thương nữa là, bị thần binh Đại Thần chém một nhát thì có mà thành nhiều mảnh.

 
Thế là xuất hiện một hình ảnh rất hài, Mộc Tiểu Đao như mãnh hổ xông vào đại quân. Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân liên tục đuổi theo, tập kích Mộc Tiểu Đao. Mộc Tiểu Đao quay lại nghênh chiến thì Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân vội vã bỏ chạy. Mộc Tiểu Đao xông hướng Thiên Đế đằng trước, một búa chém xuống chắc chắn sẽ có một Thiên Đế thành thịt vụn.

 
Đương nhiên!

 
Dù Mộc Tiểu Đao có dũng mãnh đến đây thì cũng chịu bó tay. Võ giả Man tộc có lực phòng ngự mạnh nhưng không thể che lấp được phe địch người đông thế mạnh công kích mạnh mẽ. Phe Man tộc có hàng đống võ giả chết đi, bên Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân cũng tổn thương trầm trọng. Tuy nhiên, một bên có trăm vạn người, bên kia chỉ có mười vạn người, có nhiều người đã bị thương từ trước, kết cục không cần nói cũng biết.

 
Nửa canh giờ sau, một tiếng thở dài nặng nề vang lên:

 
- Hỡi con dân Man tộc, hãy lui ra đi!

 
Hai bên ngừng chiến nhìn chằm chằm lão nhân từ trên núi chậm rãi bay xuống.

 
Rốt cuộc Man Thần đi ra.

 
Man Thần vẫn chưa ngưng tụ ra một chân, nhưng sắc mặt đỡ hơn Thanh Mộc Thạch nhiều. Ánh mắt lão nhìn phía xa, không thèm nhìn mọi người mà chỉ ngắm chân trời phương tây.

 
Man Thần khẽ thở dài:

 
- Diệt Hồn, ra đi. Nếu ngươi có thể giết Hồng Môn tôn giả, sơn chủ Phổ Đà sơn thì không thể thiếu lão phu. Giết lão phu là ngươi có thể đạt thành chí nguyện to lớn thống nhất thiên hạ rồi.

 
Ồn ào!

 
Lại vang tiếng xôn xao. Tuy nhiều ngươi mồ hồ đoán ra Hồng Môn tôn giả, sơn chủ Phổ Đà sơn bị Diệt Hồn xử lý nhưng chuyện này bị Man Thần nói ra trước mặt mọi người làm bọn họ tinh thần chấn động.

 
Chợt vang tiếng cười dài chấn phá chân trời:

 
- Ha ha ha ha ha ha!

 
Hai bóng người xé gió bay đến, thanh âm còn văng vẳng phía xa mà người đã đến dưới Man Thần sơn. Mọi người nhìn sơ, tập thể kinh ngạc. Man Thần nheo mắt lại.

 
Bởi vì sau lưng Diệt Hồn có một người khác, một người tóc bạc mắt trắng, diện mạo yêu dị.

 
Vọng Nguyệt các chủ.

 
Quyển 7: Thần Vực Giương Oai, Sóng Gió Nổi Lên




 Chương 30: Nhất chiêu bại trận.

Vọng Nguyệt các chủ rất cường đại, lão già sống mấy trăm vạn năm có thể không cường đại sao? Thiên Châu có vô số hải thú, mãnh thú, có thể trở thành thần thú thì chỉ mỗi mình Vọng Nguyệt các chủ. Hơn nữa Vọng Nguyệt các chủ có thể hiệu lệnh vạn thú, Thiên Châu và bốn hải vực có bao nhiêu thú vương, thú hoàng? Nếu tập thể bạo động thì ai có thể thống nhất Thiên Châu thật khó đoán.

 
Vọng Nguyệt các chủ chưa từng tham gia tranh chấp trong nhân loại, thậm chí không xuất hiện các cuộc chiến giữa nhân loại và mãnh thú, hải thú. Đoạn thời gian trước vô số Man Thần mang theo lời thỉnh cầu của đám người Âu Dương Thúy Thúy chỉ nhận được một câu trả lời là không xen vào tranh cấp của nhân loại.

 
Nhưng hôm nay Vọng Nguyệt các chủ đã đến, theo sau lưng Diệt Hồn.

 
Đến vào lúc như thế này nói lên một vấn đề, Vọng Nguyệt các chủ còn đứng sau lưng Diệt Hồn, vấn đề quá lớn rồi.

 
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, không có người suy nghĩ chuyện sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả nữa. Dù là Diệt Hồn giết thì sao? Dù Diệt Hồn là tội ác tày trời lại như thế nào? Thế giới này không có đạo lý, chỉ xem nắm tay của ngươi có lớn hay không. Lịch sử thường do người thắng sửa, xem tình hình thì cuối cùng chiến thắng sẽ thuộc về Diệt Hồn Điện, không ai xoay chuyển được.

 
Diệt Hồn nhìn toàn trường, thấy bên Man tộc tập thể ánh mắt ủ rũ thì khóe môi cong lên nụ cười đắc ý.

 
Diệt Hồn nhìn Man Thần, cao giọng quát:

 
- A Man, đừng cố chấp nữa, chuyện lúc trước ta nói với ngươi vẫn còn hiệu lực. Thần phục ta chỉ là một danh nghĩa với ngươi, ngươi sẽ được ích lợi không gì sánh kịp, như thế nào?

 
Lời của Diệt Hồn làm nhiều người suy nghĩ sâu xa. Hôm nay cho dù Vọng Nguyệt các chủ không xuất hiện thì Man Thần đã tàn phế, nguyên khí đại thương làm sao đối đầu với Diệt Hồn? Nếu đã biết sẽ thua thì cần gì cố chấp như vậy? Sống quá lâu rồi, còn có gì không nhìn thấu? Lấy thực lực, địa vị như Man Thần chắc chỉ nói miệng tuân phục, hoặc im lặng như Mê Thần Cung thì Diệt Hồn sẽ không làm khó gã.

 
Man Thần ngửa đầu cười dài:

 
- Ha ha ha ha ha ha!

 
Vẻ mặt Man Thần lộ đau khổ và căm hận. Man Thần nhìn bầu trời thật lâu sau mới đưa mắt nhìn Diệt Hồn.

 
Man Thần nói:

 
- Diệt Hồn, cái ngày ngươi giết chết Vân Tuyết đã định chúng ta phải chia ra sinh tử. Vốn ta định nhẫn nhịn báo thù nhưng không ngờ ngươi có dã tâm lớn như vậy. Kêu ta cúi đầu trước tiểu nhân vô sỉ tồi tệ nhà ngươi? Nằm mơ!

 
Mọi người ngạc nhiên. Diệt Hồn vẻ mặt nghi hoặc sau đó ngộ ra, vẻ mặt đùa cợt.

 
Diệt Hồn cười nói:

 
- Vân Tuyết? Là Hồng Mông tôn giả đúng không? Không ngờ lão già nhà ngươi là kẻ suy tình, đáng tiếc đến chết người ta vẫn không thèm nhìn ngươi cái nào. Nếu ngươi một lòng muốn chết thì ta thành toàn ngươi!

 
Diệt Hồn dứt lời, Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân mang người lùi ra sau. Người như bọn họ không thể chen vào chiến đấu giữa cường giả Bán Thần cảnh, bị dư âm lan trúng cũng đủ trọng thương Chí Tôn Thiên Đế.

 
Man Thần vung tay lên, người Man tộc chậm rãi dạt sang hai bên núi. Tiểu Yêu muội muội là thần của Man tộc, tuy biết hôm nay Man Thần chết chắc nhưng bọn họ không muốn làm trái ý của lão.

 
Chỉ có một người không đi. Mộc Tiểu Đao vác Man Thần chiến phủ cố chấp đứng một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net