full14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 8


 Chương 24: Phu nhân cho mời!

Hộ vệ của đội buôn được phân công công kích rất cẩn thận. Năm mươi Thần Quân chống đỡ phần lớn công kích, thuận tiện giết chết ong độc cấp thấp. Còn lại mấy chục Thần Quân không ngừng phát ra công kích truy sát mấy con ong chúa. Đương nhiên cũng không thể nói là truy sát, chỉ áp chế ong chúa không cho chúng có cơ hội giết chết võ giả cấp thấp. Còn lại mấy ngàn hộ vệ Đại Thần cảnh lại tách ra công kích từng đám ong độc cấp thấp.

 
Tuy rằng tình huống rất nguy hiểm, nhưng nếu có thể tiếp tục kéo dài, cuối cùng đàn ong độc vẫn sẽ tử thương nặng nề phải thối lui. Dù sao bên này có mấy chục Thần Quân bảo vệ, gai độc như mưa của chúng cũng không tạo thành sát thương trên diện rộng được.

 
Trong lúc đó, Tiêu Lãng và Độc Long phối hợp công kích rất tốt, có thể so sánh với mấy Đại Thần liên thủ công kích.

 
Khói độc của Độc Long có thể ăn mòn phòng ngự của ong độc, phối hợp với thần kỹ dung hợp của Tiêu Lãng, thông thường một chưởng qua chính là mấy trăm chục con ong độc chết đi. Nơi này có quá nhiều ong độc, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể bắn trúng mấy chục con ong độc.

 
Ban đầu tổng quản tìm về hai tạp dịch để giúp đỡ, những hộ vệ kia vẫn âm thầm khinh thường. Hai Bán Thần có thể giúp được gì? Chỉ có điều bọn họ không nói gì. Nhưng khi chứng kiến Tiêu Lãng và Độc Long phối hợp công kích, mọi người thật sự kinh hãi. Bởi vì tốc độ hai người tiêu diệt ong độc còn nhanh hơn gấp đôi so với bọn họ. Sắc mặt rất nhiều hộ vệ Đại Thần trở nên lúng túng. Hai người Tiêu Lãng thậm chí còn chưa phải là thần thể lại làm được như vậy, đây không phải là đánh vào mặt bọn họ sao?

 
- Ba ngàn sáu trăm con. Ba ngàn tám trăm con...

 
Tiêu Lãng liên tục đánh ra thần kỹ dung hợp, nhưng không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm đếm. Một con ong độc có thể thu được một tử thánh thạch! Trong vòng một lát, hai người đã giết chết mấy ngàn con, tương đương với nhặt được mấy ngàn tử thánh thạch...

 
Tổng quản ở bên cạnh ánh mắt như điện đưa mắt nhìn xung quanh, còn bất chợt phát ra một hai đạo công kích, khống chế cục diện. Tốc độ tiêu diệt của hai người Tiêu Lãng khiến hắn rất hài lòng. Chỉ có điều trong miệng Tiêu Lãng không ngừng đếm ra những con số khiến hắn không biết phải nói gì. Nói cho cùng cũng chỉ là mấy kẻ nhà quê chưa từng thấy tử thánh thạch.

 
Trên khuôn mặt chất phác của Độc Long cũng lộ vẻ tươi cười. Bởi vì theo ong độc không ngừng chết đi, nọc độc của hắn dung hợp nọc độc bản nguyên trong cơ thể ong độc không ngừng tăng cường. Cho dù Tiêu Lãng không công kích, nọc độc của hắn cũng có thể chậm rãi giết chết ong độc.

 
- Chủ nhân, ngươi còn có thủ đoạn công kích khác không? Có thể phát ra trong nháy mắt, sẽ không tiêu hao quá nhiều năng lượng. Uy lực nọc độc của ta lại lớn thêm một phần. Phòng ngự của ong độc trong nọc độc của ta đã yếu hơn!

 
Độc Long truyền âm tới khiến Tiêu Lãng vui mừng. Thần kỹ dung hợp này phát ra rất nhanh, nhưng muốn đánh ra liên tục không ngừng thực sự rất tiêu hao năng lượng bên trong thân thể, cũng rất tiêu hao tâm thần. Dù sao chỉ xuất hiện một dung hợp thất bại sẽ nổ chết mình...

 
- Nếu như Thảo Đằng ở đây thì tốt rồi. Phối hợp với nọc độc của Độc Long, còn không phải là quét ngang một mảnh sao!

 
Tiêu Lãng âm thầm nuối tiếc. Bên ngoài thân thể hắn ngưng kết ra chữ tình, đánh ra công kích tình thương thử hiệu quả.

 
Hiệu quả rất tốt!

 
Chủ yếu là do độc tố của Độc Long tăng mạnh, ong độc ở trong khói độc đều bị nọc độc làm hôn mê choáng váng, vảy bên ngoài đều mục nát. Tiêu Lãng công kích qua chẳng qua là tưới dầu lên lửa, hoàn toàn giải sinh mạng cho độc phong.

 
Công kích tình thương phát ra rất nhanh. Bên này vừa đánh ra, chữ tình bên trên thân thể cuồn cuộn không ngừng phát lên, gần như đánh ra liên tục không ngừng. Khói độc của Độc Long bị công kích tình thương của Tiêu Lãng đánh tan, lại dễ dàng khống chế tập trung lại. Thông thường nơi nào khói độc đi qua, công kích tình thương của Tiêu Lãng đi theo. Từng mảng ong độc rơi xuống!

 
- Bốn mươi sáu ngàn bảy trăm. Chín trăm...

 
Trong lòng Tiêu Lãng càng ngày càng hưng phấn. Dựa theo tốc độ như vậy, cho dù là mấy chục vạn tử thánh thạch cũng không thành vấn đề.

 
Tổng quản đã sớm đang quan sát phía bên Tiêu Lãng. Nhãn lực của hắn mạnh tới mức nào? Tất nhiên hắn dễ dàng nhìn ra được khói độc trên người Độc Long có tác dụng khắc chế đối với loài ong độc này. Ngay lập tức lập tức hắn nói với một đám hộ vệ Đại Thần bên cạnh:

 
- Các ngươi phối hợp bọn họ công kích về phía khói độc!

 
Tiêu Lãng không vui, có chút khó chịu giận tái mặt. Đây là tới cướp tử thánh thạch. Tổng quản lạnh lùng nhìn Tiêu Lãng nói:

 
- Đừng lẩm bẩm nữa. Giết nhanh lên một chút! Chỉ cần giết chết trong khói độc, tất cả tính cho các ngươi!

 
- Như vậy hoá ra lại tốt!

 
Tiêu Lãng và Độc Long vui vẻ. Độc Long cũng liều mạng ngưng tụ khói độc ra ngoài thân thể phun ra không trung, bao phủ một vùng trời. Có tổng quản căn dặn, mấy trăm võ giả Đại Thần bắt đầu hướng hỏa lực trút xuống nơi có khói độc. Lần này ong độc thật sự rơi xuống như mưa, từng mảng một bị giết chết.

 
- Rất tốt, tiếp tục cố gắng. Chờ đẩy lùi đàn ong độc này, ta có trọng thưởng!

 
Tổng quản rất hài lòng nhìn Độc Long nói. Còn đối với Tiêu Lãng, hắn bĩu môi. Tuy rằng thần kỹ dung hợp của Tiêu Lãng khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng trong Thần Vực cái gì cũng thiếu, chỉ thiếu võ giả có các loại năng lực thần kỳ.

 
Nọc độc của Độc Long có thể khắc chế ong độc. Đội buôn bọn họ chính là một đội buôn lớn nhất trong Độc Phong Lĩnh. Hàng năm, bọn họ buôn bán ấu trùng ong độc lên tới mấy ngàn vạn con, quanh năm đi lại trong các sơn lĩnh. Thần thông này của Độc Long được hắn coi trọng cũng là chuyện bình thường.

 
Từng mảng ong độc bị giết chết, khói độc của Độc Long càng cường đại hơn. Bên trong thân thể của mỗi một con ong độc đều có nọc độc bản nguyên. Sau khi ong độc bị giết chết, nọc độc bản nguyên đều bị dung hợp vào trong nọc độc của Độc Long, khiến khói độc do hắn phát tán ra mạnh lên gấp vài lần, độc tính cũng từng bước cường đại hơn.

 
Sắc mặt Tổng quản càng thoải mái hơn. Hắn nhìn về phía Độc Long cũng càng ngày càng thích. Bởi Độc Long gia nhập, tốc độ tiêu diệt ong độc cấp thấp tăng nhanh vài lần. Chỉ nửa canh giờ sau, ít nhất có trăm vạn ong độc bị giết chết.

 
Nhưng cuộc chiến đấu trên không trung vẫn rất ác liệt. Rốt cuộc mấy con ong chúa đã nổi giận, giết chết hơn mười Thần Quân. Chỉ có điều, dưới công kích của mấy chục Thần Quân, mấy con ong chúa kia cũng bị thương không nhẹ. Lại thêm ong độc cấp thấp bên này bị giết chết non nửa, đàn ong độc mơ hồ có dấu hiệu thối lui.

 
- Tất cả Thần Quân nghe lệnh, liên thủ công kích ong chúa!

 
Đột nhiên một tiếng quát từ bên trong một chiếc chiến xa vang lên. Không ngờ lại là một giọng nữ kiều mị? Tiêu Lãng sửng sốt. Đám Thần Quân trên bầu trời đã động. Mấy chục Thần Quân bảo vệ võ giả Đại Thần phía dưới cũng bay vụt lên. Tất cả vận dụng năng lượng công kích về phía ba, bốn con ong độc Vương.

 
Ầm ầm Ầm!

 
Một mảnh không gian nổ tung, hào quang với đủ mọi màu sắc chớp hiện. Không gian liên tục chấn động. Sóng trùng kích khủng bố khiến rất nhiều ong độc cấp thấp lăn lộn, nổ tung trên không trung. Sóng khí giống như đám mây hình nấm hiện ra trong không trung. Đám người Tiêu Lãng ở phía dưới không thể thở mạnh.

 
Nhiều Thần Quân như vậy đồng thời công kích, lại thêm mấy con ong chúa đã sớm bị thương, sau một đợt công kích này, tất cả đều bị trọng thương, bắt đầu chạy trốn khắp nơi. Có lẽ ong độc Vương có lực công kích rất mạnh, miễn cưỡng có thể so sánh với Thần Tổ, nhưng lực phòng ngự vẫn kém rất nhiều.

 
Ong độc Vương chạy trốn, những ong độc cấp thấp tất nhiên cũng bắt đầu chạy tán loạn. Rất nhanh đám mây vàng trên bầu trời đã phóng vào sâu trong sơn mạch, lưu lại tàn thi của ong độc trên đầy đất.

 
- Phù...

 
Vô số người thở ra một hơi thật dài. Tuy rằng bọn họ biết cuối cùng có thể thắng lợi, nói như thế nào cũng có nhiều Thần Quân như vậy đang ở đây. Chỉ có điều có thể nhẹ nhàng và nhanh chóng như vậy thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người.

 
Thời gian càng lâu, bọn họ tổn thất sẽ càng nặng nề. Rất nhiều võ giả Đại Thần thi nhau đưa ánh mắt tập trung về phía Độc Long. Trận chiến này nghịch chuyển nhanh như vậy, phải kể đến công đầu là Độc Long.

 
- Thu dọn chiến trường, trị liệu cho người bị thương. Tiêu diệt số ong độc còn sót lại gần đó!

 
Tổng quản nhanh chóng hạ lệnh, sắp xếp công việc sau cuộc chiến. Sau khi ra mệnh lệnh xong, lúc này tổng quản mới nhìn Độc Long mỉm cười, xoay người đi về phía một chiếc chiến xa.

 
Mọi người có chút ước ao nhìn Độc Long. Vừa nãy, công lao của Độc Long, mọi người đều nhìn thấy. Giờ phút này tổng quản đi bẩm báo, hiển nhiên phải trọng thưởng cho Độc Long.

 
Rất nhiều hộ vệ chưa từng nhìn thấy mặt vị phu nhân trong chiến xa kia, nhưng hoặc nhiều hoặc ít bọn họ đều nghe thấy một vài đồn đại. Nếu có thể khiến vị phu nhân kia thưởng thức, Độc Long sẽ một bước lên mây...

 
- Tốt, tốt!

 
Tổng quản không ngừng cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt, chậm rãi lui trở lại. Chỉ có điều, chờ tới thời điểm xoay người lại, lưng hắn đã thẳng tắp, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

 
Hắn trực tiếp đi về phía Tiêu Lãng và Độc Long. Ánh mắt đám hộ vệ xung quanh nhìn Độc Long càng thêm ước ao. Nhưng bọn họ không nghĩ tới tổng quản đi tới trước mặt Tiêu Lãng, khẽ mỉm cười nói:

 
- Vị tiểu ca này, Mai phu nhân cho mời!

 
Quyển 8


 Chương 25: Khách khanh vinh dự cửu đẳng

Mai phu nhân cho mời, phân lượng của câu nói này rất nặng. Rất nhiều Thần Quân đều không có tư cách nhìn thấy mặt Mai phu nhân, chứ đừng nói tiến vào chiến xa của nàng. Càng làm mọi người vô cùng kinh ngạc chính là người Mai phu nhân mời không phải là Độc Long, mà là Tiêu Lãng?

 
Tiêu Lãng cũng không đáng chú ý. Lúc mới đầu, hắn dùng thần kỹ dung hợp thật ra có khiến một đám người chú ý. Chỉ có điều sau đó hắn phóng thích công kích tình thương mọi người liền không để ý nữa.

 
Đừng nói là ở trong mắt Thần Quân, ở trong mắt một đám Đại Thần, Tiêu Lãng cũng không đáng để nhắc tới. Hiện tại hắn lại nhận được đãi ngộ như thế, tất nhiên khiến cho tất cả xôn xao.

 
Tiêu Lãng cũng không cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa vẻ mặt tổng quản không quá kinh ngạc. Hiển nhiên hắn đoán được Độc Long là thủ hạ hoặc là nô lệ của Tiêu Lãng. Độc Long trời sinh tính tình chất phác. Nếu muốn mời chào hắn, như vậy nhất định phải mời chào Tiêu Lãng.

 
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, Tiêu Lãng theo tổng quản tới trước chiến xa. Thái độ của Tiêu Lãng tự nhiên, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Sở dĩ hắn tới gặp phu nhân này, tất nhiên không phải vuốt mông ngựa thiết lập quan hệ, hoặc là mặt dày muốn tiến vào đội buôn. Nếu hắn muốn nương nhờ vào thế lực, đã sớm nương nhờ vào Hoàn Nhan Nhược Thủy. Đội buôn này rất cường đại, nhưng so với gia tộc Hoàn Nhan hẳn là kém hơn một chút chứ?

 
Hắn tới vì muốn lấy tử thánh thạch. Hắn là tạp dịch, không có nghĩa vụ hỗ trợ giết chết ong độc. Làm việc đương nhiên phải lấy được thù lao đáng có.

 
Cửa mành chiến xa được vén lên. Hai thị nữ quỳ gối ở bên trong xe cung kính đón vào. Tiêu Lãng nhanh chân đi vào, phát hiện bên trong rộng rãi hơn nhiều so với chiến xa của bọn họ. Trang trí cũng rất sa hoa, còn dùng bức rèm dầy chia ra làm hai gian bên trong và bên ngoài. Tiêu Lãng tùy ý quét qua chỉ nhìn thấy một nữ tử đang nằm trên giường ngọc, bên cạnh còn có một thị nữ thiếp thân.

 
- Bái kiến phu nhân!

 
Tiêu Lãng khom người chắp tay hành lễ, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, hoàn toàn không có ý nịnh nọt lấy lòng.

 
Phu nhân ở bên trong không nói gì. Người thị nữ thiếp thân kia vén rèm lên đi ra. Dáng dấp rất tuấn tú, vóc người cũng không tồi, mặc váy màu xanh biếc. Chỉ có điều sắc mặt có chút xấu, lạnh lùng nhìn Tiêu Lãng nói:

 
- Lớn mật. Ngươi cũng biết phu nhân có thân phận thế nào, vì sao không quỳ xuống hành lễ?

 
Thị nữ hét lên một tiếng, khí thế trên người nàng trút xuống ra, khiến Tiêu Lãng đứng có chút không vững. Bởi vì thực lực của thị nữ này lại là Thần Quân.

 
Tiêu Lãng cắn răng đứng vững chịu áp lực như núi đè nặng trên vai, thân thể tuy rằng bị ép tới mức có chút run rẩy, nhưng thần thái vẫn bình tĩnh. Hắn chậm rãi mở miệng nói:

 
- Thật có lỗi, tại hạ quỳ xuống lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, không có thói quen quỳ người khác! Vị đại nhân này, ta... chỉ là một tạp dịch.

 
Giọng điệu Tiêu Lãng rất bình tĩnh, nhưng nội dung lời nói lại rất cường ngạnh và rõ ràng. Hắn chỉ là tạp dịch, tạm thời phục vụ trong đội buôn, cũng không phải là hạ nhân của đội buôn. Tuy rằng tạp dịch và hạ nhân không khác nhau, chỉ có điều cũng không phải là trực thuộc. Nếu không phải là thủ hạ của người khác, vì sao phải quỳ?

 
- Đào Tử!

 
Thị nữ nổi giận, khí tức trên người tuôn ra. Chỉ có điều bên trong truyền đến một giọng nói, để nàng ngừng tranh chấp. Nàng hừ một tiếng đứng ở bên ngoài.

 
Mai phu nhân ở bên trong lại mở miệng:

 
- Thiếu niên, ngươi tên là gì?

 
Cái từ thiếu niên này khiến Tiêu Lãng ngẩn ra. Năm nay hắn đã hai mươi lăm, gọi là thiếu niên khiến hắn thực sự không thích ứng được. Chỉ có điều thực lực của hắn tăng nhanh, tuổi thọ cũng từ từ tăng trưởng, cho nên nhìn bề ngoài cũng không khác gì thiếu niên. Hắn có chút xấu hổ chắp tay nói:

 
- Bẩm đại nhân, tại hạ tên là Tiêu Lãng!

 
- Tiêu Lãng, ừm, không tồi!

 
Giọng nói của Mai phu nhân rất êm tai, giống như là một con mèo nhỏ lười biếng, thật sự khiến người ta khó có thể phản cảm, chứ đừng nói là nam nhân. Nàng im lặng một hồi, lại mở miệng nói:

 
- Tiêu Lãng, có hứng thú theo ta không? Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi!

 
Thị nữ tên là Đào Tử kia nghe thấy lời Mai phu nhân nói có chút run rẩy. Đãi ngộ này có hơi lớn. Lông mày nàng nhíu lại. Võ giả Bán Thần có thể phun ra khói độc thật sự đáng để lôi kéo như thế sao?

 
Tiêu Lãng cũng ngây ngẩn cả người. Muốn gì đều có thể cho ngươi? Nếu hắn muốn thượng Mai phu nhân cũng có thể cho sao? Độc Long mới là Bán Thần cảnh, cho dù độc tố có thể khắc chế ong độc, cũng không cần khoa trương như vậy chứ?

 
Đội buôn này tùy tiện xuất hành cũng gần trăm Thần Quân. Mấy ngàn Đại Thần, không cần phải nói gia tộc Mai phu nhân tại Thần Vực tuyệt đối không nhỏ chứ? Người như vậy có loại người nào mà chưa từng thấy?

 
Tiêu Lãng có chút động lòng. Đương nhiên không phải hắn muốn ở lại, mà muốn cho Độc Long lưu lại. Độc Long theo hắn sẽ phải chịu khổ. Có lẽ theo Mai phu nhân này sẽ rất có tiền đồ. Dù sao có người coi trọng, dành cho rất nhiều tài nguyên đào tạo, ngày sau thực lực sẽ nâng cao rất nhanh.

 
Hắn trầm ngâm một chút, rất nhanh đã nghĩ thông suốt chắp tay nói:

 
- Phu nhân, chuyện này ta không có quyền làm chủ. Ta vẫn phải hỏi ý của Độc Long một chút. Đương nhiên ta vẫn phải cảm ơn sự ưu ái của phu nhân đối với Độc Long!

 
- Độc Long?

 
Giọng Mai phu nhân có chút nghi hoặc. Nhưng lập tức nàng bỗng nhiên hiểu ra nói:

 
- Ngươi nói chính là thủ hạ kia của ngươi sao? Vì sao ngươi phải hỏi hắn? Ta cũng không bảo hắn theo ta, ta đang hỏi ngươi!

 
- A?

 
Tiêu Lãng và Đào Tử đồng thời trợn tròn mắt, đảo đi đảo lại. Mai phu nhân này không phải mời Tiêu Lãng tới vì Độc Long có công lớn quét ngang một đám ong độc, mà vì hắn sao? Khó trách nàng không gọi Độc Long...

 
Vì sao phải mời chào hắn?

 
Tiêu Lãng mơ hồ, cũng không hiểu nàng coi trọng mình ở điểm nào? Chỉ có điều nếu như nàng mời chào Độc Long, Tiêu Lãng sẽ đắn đo hỗ trợ khuyên bảo một chút. Nếu mời chào mình vậy thì thôi đi.

 
Tiêu Lãng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, cười nói:

 
- Đa tạ phu nhân ưu ái. Tại hạ từ nhỏ tính tình cuồng dã, không chịu được sự quản giáo. Sợ là sẽ khiến phu nhân thất vọng.

 
- A...

 
Đào Tử vừa khép miệng lại, hiện tại lại mở ra. Tình cảnh ngày hôm nay quá mức quỷ dị. Nàng thực sự không thích ứng nổi! Đường đường là Mai phu nhân muốn mời một võ giả Bán Thần, đưa ra điều kiện vô cùng hậu đãi, kết quả lại bị cự tuyệt, còn vô cùng thẳng thắn như vậy!

 
- Như vậy a...

 
Mai phu nhân thì thào một tiếng, trầm mặc một lát sau đó vung tay lên, ném ra một lệnh bài. Chờ sau khi Tiêu Lãng đón được, nàng mới lên tiếng:

 
- Đây là lệnh bài của Mai gia ở Tuyết Mai Lĩnh. Ngươi đã không muốn theo ta thì thôi. Tgươi tùy tiện làm một khách khanh vinh dự cửu đẳng của Mai gia đi. Lệnh bài kia quyền lợi cũng không lớn, chỉ có điều khi vào thành là chuyện nhỏ, còn có một ít quyền lợi trong thương hội Mai gia. Ngươi yên tâm, khách khanh vinh dự không thuộc về Mai gia. Ngươi cũng không cần làm gì. Điều này xem như ta và ngươi kết giao bằng hữu...

 
Tiêu Lãng lại ngẩn người ra. Chuyện khác thường tất có yêu!

 
Tấm lệnh bài này khiến hắn cảm giác vô cùng cổ quái, có cảm giác giống như củ khoai lang nóng bỏng tay. Nhưng Mai phu nhân lại nói rất rõ ràng, không cần hắn phải trả giá điều gì. Hơn nữa hắn cũng rất cần tới lệnh bài kia. Chí ít có thể vào thành không phải sao?

 
Cuối cùng Tiêu Lãng thu hồi lệnh bài, chân thành cảm kích nói:

 
- Đa tạ Mai phu nhân.

 
Mai phu nhân thản nhiên phất phất tay:

 
- Ngươi tiếp tục theo đội buôn. Chuyện hầu hạ phong hồ không cần làm nữa. Ta sẽ thu xếp. Nếu như ngươi muốn rời đi, có thể đi bất cứ lúc nào. Ừm... cứ như vậy đi.

 
Tiêu Lãng mang theo đầy bụng nghi hoặc ra khỏi chiến xa. Trên mặt Đào Tử lộ vẻ khó hiểu, vén rèm đi vào bên trong, nhìn Mai phu nhân nằm nghiêng ở trên giường, xinh đẹp không gì tả nổi nói:

 
- Phu nhân, hắn có chỗ nào đặc biệt chứ? Tại sao ta không nhìn ra được? Ta còn tưởng rằng phu nhaan muốn mời chào người phóng độc kia...

 
Mai phu nhân cười nhạt một tiếng, bên trong chiến xa đều sáng ngời. Nàng khẽ cười nói:

 
- Bắt đầu ta cũng nghĩ như vậy. Bán long nhân kia là nô lệ của tiểu tử này. Muốn mời bán long nhân kia đương nhiên phải mời chào hắn trước tiên. Chỉ có điều... ta tra xét tiểu tử này kĩ càng một chút, phát hiện hắn còn cường đại hơn nhièu so với bán long nhân kia. Ha ha, ngươi chỉ là một Thần Quân nho nhỏ tất nhiên là nhìn không ra.

 
Quyển 8


 Chương 26: Không phải ngẫu nhiên

- Phu nhân, ngài là Thần Tổ, nhãn lực tất nhiên tốt hơn so với ta mấy trăm lần. Ngài có thể nói rõ ràng hơn không?

 
Ánh mắt Đào Tử sáng lên, hỏi dò lên, thuận tiện vuốt đuôi nịnh bợ.

 
Mai phu nhân liếc mắt một cái, mị thái câu hồn đoạt phách, ngay cả Đào Tử là một nữ tử cũng có chút mê say. Ánh mắt nàng chuyển về phía trước chiến xa, xuyên qua hai lớp rèm che nhìn theo bóng dáng Tiêu Lãng từ từ đi xa, cười nói:

 
- Ngươi nghe nói qua Thần Vực có người nào chưa tới ba mươi tuổi, còn chưa ngưng tụ thần thể linh hồn đã hóa thành kim châu, năng lượng bên trong thân thể còn dâng trào hơn cả Đại Thần hậu kỳ, đồng thời... là một thiên tài tuyệt thế sáng tạo thần kỹ dung hợp nhị đẳng? Còn có một điểm nữa. Tiểu tử này còn không phải là người của Thần Vực, mà đến từ vực diện nhỏ.

 
- Chuyện này...

 
Đào Tử hoàn toàn kinh sợ. Nếu như Mai phu nhân phán đoán không sai, Tiêu Lãng thực sự quá kinh khủng. Tuổi còn trẻ điểm này không tính là gì. Hoàn Nhan Như Ngọc hai mươi tuổi đã đột phá Thần Quân.

 
Vấn đề là Hoàn Nhan Như Ngọc là con cháu thế gia siêu cấp của Thần Vực. Tiêu Lãng đến từ vực diện nhỏ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net