full5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Dù nghìn vạn người ta vẫn vượt qua!




 Chương 111: Cùng công tử lên đường.

Bên ngoài Thanh Y thành, doanh Trấn Bắc quân. Sắp đến mùa đông rồi, bên ngoài Tuyết Hoang thành tụ tập gần trăm vạn đại quân, chỉ chờ đại quân trấn thủ phía bắc Tuyết Nhân tộc đến, Huyết Đế ra lệnh một tiếng là bắt đầu nam hạ.

 
Trấn Bắc quân tràn ngập khí túc sát, mặc kệ trong Chiến Vương triều có rối loạn hơn, hay Man di, Võ Vương triều có cùng Huyết Vương triều cùng tấn công không, cũng mặc kệ trong Chiến Vương triều có đại gia tộc hoặc gian tế gì không. Đến cục diện như bây giờ, các tướng sĩ Bắc Cương chỉ có thể cắn răng ráng chống, bọn họ không thể lo những chuyện khác. Bọn họ phải chiến thắng trận chiến này.

 
Vô số Trinh sát được phái ra ngoài, các binh sĩ thao luyện trong đại doanh, tranh thủ mỗi một phút mỗi một giây đề cao thực lực, để có khả năng sống sót lớn hơn trong đại chiến.

 
Tiêu Lãng trở về nhưng không có tâm trí tu luyện, miễn cưỡng nói chuyện vài câu với Thiên Tầm xong một mình về phòng.

 
- Xèo xèo!

 
Huyễn ma thú Tiểu Bạch biến thành con mèo nhỏ cỡ nắm tay nằm trên giường, mắt long lanh nhìn Tiêu Lãng. Huyễn ma thú Tiểu Bạch thông linh tính có thể cảm giác trong lòng Tiêu Lãng cô đơn, thống khổ.

 
Năm năm!

 
Tiêu Lãng mới hơi dung nhập vào thế giới này lại bị cho biết chỉ được sống năm năm. Tiêu Lãng mới thật lòng thích một nữ nhân, xem ra hắn không có cơ hội tổ chức hôn lễ long trọng cho nàng rồi.

 
Tay Tiêu Lãng cầm lá thư Đông Phương Hồng Đậu gửi cho hắn, hàng chữ xinh đẹp chất chứa tình yêu, tỏa mùi hương nhè nhẹ. Mặc dù Tiêu Lãng ở trong Quân Thần phủ có nói chưa chắc trong vòng năm năm không có hy vọng tìm được linh dược hay cách nào phá giải tâm ma. Nhưng Tiêu Lãng biết Thanh Minh, Quân Thần Độc Cô Hành đều chịu bó tay chứng minh Ẩn Đế cũng không có cách nào. Nói cách khác, thứ này càng độc, khó giải hơn cả hoàng Tuyền Diệp.

 
Tiêu Lãng đến từ một thế giới khác, từ nhỏ đến lớn hắn đi giữa lằn ranh cái chết không biết bao nhiêu lần, hắn không sợ chết. Cho nên trong Quân Thần phủ, Tiêu Lãng cười an ủi ngược lại Thanh Minh, Quân Thần Độc Cô Hành, nhiều lần dặn dò không thể lộ chuyện này cho Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao, Đông Phương Hồng Đậu biết.

 
Nhưng dù là bất cứ ai, thân thể mới mười tám tuổi, có tiềm lực vô hạn biết chính mình sống không đến năm năm cũng sẽ cô đơn, đau khổ, mờ mịt.

 
Thiên Tầm rất lo lắng, lén nhìn qua khe cửa hai lần, nhưng bị Tiêu Lãng liếc một cái liền không dám nhìn trộm nữa. Thiên Tầm nhìn chằm chằm cửa phòng, ngồi bệch tại đó. Khuôn mặt hơi 'gái' có nét u oán, lo lắng.

 
Hai người một thú cứ thế ngồi nguyên ngày, rồi Tiêu Lãng ngủ say, không quan tâm gì nữa, không để ý cái gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Thiên Tầm không yên lòng, ngồi xổm ở ngoài cửa ngủ một đêm.

 
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lãng tỉnh dậy đúng giờ, trên mặt không còn cô đơn, đau khổ mà là bình tĩnh, kiên cường.

 
Tu luyện và tu luyện!

 
Suốt một ngày một đêm Tiêu Lãng đã nghĩ thông. Nếu số trời đã định thì có nghĩ nhiều cũng vô ích, thay vì thế tranh thủ trong thời gian hữu hạn sống thêm đặc sắc, làm xong những chuyện nên làm. Ví dụ như... Tu luyện đến Chiến Hoàng cảnh, cứu Tiêu Thanh Y.

 
Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí xong tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Trong Quân Thần phủ, Thanh Minh đã nói rất rõ ràng, thứ này tu luyện một trăm lần trở lên thì sau ba lần sẽ có tâm ma, số lần tu luyện càng nhiều tuổi thọ giảm càng nhiều, số lần tâm ma cũng nhiều thêm.

 
Nhưng đã không còn quan trọng. Tâm ma đến nhiều rồi sao? Nếu đã không ai có thể vượt qua hai lần tâm ma, vậy ba, bốn lần tâm ma so với một trăm lần tâm ma có gì khác nhau? Về tuổi thọ thì càng nhảm nhí, đã không thể sống được năm năm thì còn quan tâm gì đến giảm một năm hay năm mươi năm?

 
Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể xong Tiêu Lãng chuyển sáng tôi thể rồi lại tu luyện Huyền khí, sau đó tiếp tục chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Ngày hôm trước Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể tối đa bốn lần hôm nay đến tám lần.

 
Đêm đã khuya, Thiên Tầm đã ngừng tu luyện, đi nghỉ ngơi. Thiên Tầm và Huyễn ma thú Tiểu Bạch ngồi trong viện, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lãng lăn lộn trên mặt đất. Thiên Tầm rất lo lắng, thậm chí rất sợ hãi, nhưng gã không dám hỏi cái gì, không dám nói gì. Thiên Tầm chỉ có thể nhìn Tiêu Lãng, không dám chớp mắt một cái nào.

 
Vù vù vù vù vù!

 
Một bóng người bay vào, Thanh Minh đến. Mắt Thiên Tầm sáng lên, chỉ vào Tiêu Lãng nằm dưới đất, muốn nói gì. Thanh Minh phất tay ngăn Thiên Tầm lại.

 
Tiêu Lãng đã hồi phục rất nhiều, có thể rõ ràng cảm ứng được Thanh Minh đến. Tiêu Lãng vùng vẫy ngồi dậy.

 
Tiêu Lãng gượng cười cười nói:

 
- Thanh Minh đại nhân.

 
Trong mắt Thanh Minh đau lòng và áy náy, một hạt mầm tốt như vậy bị Lục Minh hủy hoại. Lúc trước chính Thanh Minh kêu Lục Minh đi bảo vệ Tiêu Lãng, cho nên trong lòng gã rất khó chịu.

 

Thanh Minh im lặng một lúc sau chua xót nói:

 
- Tiêu Lãng, ngươi không nên tự buông xuôi như vậy. Thần Hồn đại lục không có cách giải quyết tâm ma nhưng chắc chắn bên Thần Hồn Hải có thể. Chưa chắc ngươi sẽ chết.

 
Tiêu Lãng nhìn trong đôi mắt Thanh Minh tràn ngập lo lắng, mỉm cười, vỗ mặt đất đứng bật dậy.

 
Tiêu Lãng cực kỳ nghiêm túc nói:

 
- Thanh Minh đại nhân, ta không hề tự buông xuôi, chỉ muốn nhanh chóng tăng thực lực. Sau này ta sẽ tìm cách phá giải tâm ma, ông trời muốn mạng của ta nhưng không dễ lấy!

 
- Ừm!

 
Thanh Minh gật đầu, sau đó chuyển lời Quân Thần Độc Cô Hành:

 
- Ngươi có hai thân phân, nghĩa phụ của ngươi vì sắp đặt đại chiến nên lộ ra hết lộ ra thần hồn thân phận Tiêu Lãng, vu thuật của thân phận Yêu Tà. Thật ra sau đại chiến này nghĩa phụ của ngươi sẽ từ chức nguyên soái trở về Ẩn tông. Ngươi không hể ở lại Bắc Cương nữa, không ai chăm sóc thì rất nguy hiểm. Vì vậy thân phận của ngươi có bị lộ hay không đã không quan trọng. Nghĩa phụ của ngươi kêu ta hỏi ngươi là sau đại chiến ngươi muốn đi đâu? Ngươi có hai lựa, thứ nhất là đi chỗ hắn sắp đặt cho ngươi để tiềm tu. Thứ hai là đi Thần Hồn thành, chỗ đó an toàn.

 
- Thân phận bị lộ?

 
Tiêu Lãng cười khổ. Bây giờ hắn không còn quan tâm thân phận có bị lộ hay không, Tiêu Lãng chỉ muốn tu luyện và tu luyện, đạt đến Chiến Hoàng cảnh cứu Tiêu Thanh Y, cho Đông Phương Hồng Đậu một kết quả, còn lại hắn không quan tâm.

 
Tiêu Lãng tùy ý gật đầu, nói:

 
- Những cái này để nghĩa phụ sắp xếp đi, ta đi đâu cũng được.

 
Thanh Minh vỗ vai Tiêu Lãng, khẽ thở dài:

 
- Phấn chấn lên đi, sắp bắt đầu đại chiến rồi. Bất kể như thế nào, trước tiên giúp nghĩa phụ của ngươi đánh thắng một trận chiến này, trả thù cho gia gia, phụ thân của ngươi rồi tính.

 
Thanh Minh xoay người rời đi.

 
Một mình Tiêu Lãng nằm ngửa trên cát đá nhìn trời sao rực rỡ mênh mông, nheo mắt lại, ngơ ngác.

 
- Xèo xèo!

 
Huyễn ma thú Tiểu Bạch chạy tới, thè lưỡi liếm mặt Tiêu Lãng. Thiên Tầm bước ra.

 
Thiên Tầm nổi lên can đảm hỏi:

 
- Công tử, ngươi... Đã xảy ra chuyện gì?

 
Tiêu Lãng cười nhìn Thiên Tầm, yên lặng một lúc sau nói:

 
- Không có gì, chỉ là gặp vài chuyện, sau này ngươi sẽ biết. Thiên Tầm, nếu có ngày nào ta không ở đây nữa hay xảy ra chuyện gì thì ngươi đầu vào Trà Mộc đi, hắn sẽ dàn xếp cho ngươi.

 
- Không, công tử đã xảy ra chuyện gì?

 
Thiên Tầm con ngươi co rút, có trực giác không may. Tiêu Lãng không chịu giải thích.

 
Thiên Tầm cắn răng nói:

 
- Thiên Tầm là cô nhi, trên đời này chỉ có hai người là Thiên Tầm thật lòng đi theo. Trước kia là Bát gia, bây giờ là công tử. Bát gia không thích Tiêu bất Hoặc nên đã rời khỏi Tiêu gia. Nếu như công tử rời khỏi Thiên Tầm thì Thiên Tầm không còn chỗ để đi, chỉ có thể... Đi theo công tử!

 
Quyển 2: Dù nghìn vạn người ta vẫn vượt qua!




 Chương 112: Yêu Thần vệ.

Tiêu Lãng quay đầu nhìn chằm chằm Thiên Tầm, không nói gì thêm. Tiêu Lãng ngồi dậy, bắt đầu tu luyện Huyễn Võ Trảm, lấy hai quyển chiến kỹ Huyễn Võ Trảm, Thuật Tiềm Phục từ Tu Di Giới ra ném cho Thiên Tầm. Thiên Tầm không nói thêm, giữa nam nhân nói một lần là được, nói nhiều thì buồn nôn. Thiên Tầm cầm hai quyển chiến kỹ, lyấ kinh nghiệm như gã liếc sơ liền biết đây là hai quyẻn thiên giai chiến kỹ. Thân thể run lên, Thiên Tầm vội đi vào phòng, soi ánh nến tu luyện suốt đêm.

 
Tiêu Lãng tu luyện Huyễn Võ Trảm nửa canh giờ vẫn không thấy buồn ngủ, lại tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể một lần. Tiêu Lãng đi vào phòng, lấy ra quyển chiến kỹ khác Quân Thần Độc Cô Hành đưa cho, soi đèn cùng Thiên Tầm đọc.

 
Trước kia Tiêu Lãng từng đọc chiến kỹ này, là loại chiến kỹ công kích bá đạo, tên là Nộ Trảm.

 
chiến kỹ Nộ Trảm này dùng để liều mạng, mặc kệ là Chiến Tôn cảnh hay Chiến Vương cảnh, hoặc là Chiến Hoàng cảnh, Chiến Đế cảnh đều chỉ có thể phát ra một lần. Bởi vì chiến kỹ Nộ Trảm là tụ tập Huyền khí toàn thân phát ra một kích mạnh nhất.

 
Nguyên lý chiến kỹ Nộ Trảm rất đơn giản nhưng cũng khó tu luyện, rất nguy hiểm. Bởi vì muốn tụ tập Huyền khí toàn thân với tốc độ nhanh nhất là rất khó. Nếu tụ tập không tốt, không nắm giữ cân bằng thì năng lượng cường đại sẽ khiné thân thể nổ tung. Để đánh ra cũng vô vàn gian khó, bởi vì năng lượng quá nhiều không cách nào khống chế. Nếu không khống chế tốt sẽ khiến người nổ tung, khi đó chỉ có đường chết.

 
Tiêu Lãng nhìn một lúc, nếm chiến kỹ Nộ Trảm vào lại Tu Di Giới. Tuy lúc này thân phận của Tiêu Lãng lộ rõ nhưng trong đại doanh, đại chiến thì lấy năng lực của Quân Thần Độc Cô Hành chắc đã sắp xếp đâu ra đấy, không có nguy hiểm gì. Sau đại chiến Tiêu Lãng sẽ cao bay xa chạy, tìm chỗ tiềm tu hoặc đi Thần Hồn thành. Nếu không có nguy hiểm mà giờ tu luyện chiến kỹ Nộ Trảm bá đạo như vậy còn không bằng tu luyện Huyền khí, Huyễn Võ Trảm.

 
Tiêu Lãng không để ý đến chuyện bên ngoài, cùng Thiên Tầm tu luyện ngày đêm trong doanh Trấn Bắc quân. Thế cục trong Chiến Vương triều lại xảy ra biến đổi kinh trời.

 
Phía đông Chiến Vương triều bùng nổ nổi loạn lớn nhất trong lịch sử, hơn mười vạn đệ tử hàn môn dựng cờ khởi nghĩa, bắt đầu phản kháng trấn áp thiết huyết của Chiến Vương triều. Chỉ ba ngày ba đêm, phái đông Chiến Vương triều mất hơn mười tòa đại thành trì, vài chục tiểu thành.

 
Hoàng đế Vân Phi Dương nổi giận, lập tức triệu tập đại quân và vô số cường giả tiền đi trấn áp. Huyết Vương triều ở Bắc Cương như hổ rình mồi, trăm vạn đại quân Bắc Cương không thể nhúc nhích, chỉ có nước triệu tập Trấn Tây quân và Trấn nam quân, Ngự Lâm Quân xuất động.

 
Trong khoảng thời gian này Trấn Tây quân và Trấn nam quân liên tục điều động, trấn áp, mọi người không mấy để ý. Phát động bạo loạn lớn như vậy, dù có triệu tập Ngự Lâm Quân đi cũng không lạ. Lòng dân Chiến Vương triều càng hoảng sợ hơn, không thấy ngày kết thúc.

 
Huyết Vương triều nhận được tình báo chính xác thì mừng rỡ. Còn mấy ngày nữa là đến mùa đông, phương bắc Tuyết Nhân tộc bắt đầu ẩn núp dưới tuyết. Huyết Đế lập tức ra lệnh đại quân phương bắc đầu hướng nam, nhân lúc Chiến Vương triều nội loạn diệt trừ.

 
Chỗ trong trong Bắc Cương cũng có Trinh sát, đại quân hai vương triều chưa khai chiến mà mấy vạn Trinh sát hai phe đã đánh xáp lá cà. Trong các Hắc Sam Lâm Bắc Cương không ngừng diễn ra huyết chiến. Sau cuộc chiến không có người sống, hoặc là đối phương chết, hoặc mình chết, loại chiến đấu này càng tàn khốc hơn bình thường.

 
Hai thiên tài tuyệt thế của Chiến Vương triều liên tục xuất hiện trong cuộc chiến Trinh sát, Tiêu Lãng và Yêu Tà xuất hiện.

 
Yêu Tà xuất hiện sớmn hất, ở trong một Hắc Sam Lâm, trước mặt Trinh sát hai phe sử dụng vu thuật nhẹ nhàng kéo vài tên Trinh sát xuống lòng đất giết chết.

 
Cách hai ngày sau Tiêu Lãng xuất hiện, không ai thấy hắn ra tay như thế nào, vì người trông thấy đều biến thành bộ xương.

 
Có thể làm một người biến thành bộ xương, trong thiên hạ chỉ một người có thần thông quái dị như vậy, thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng.

 
Yêu Tà, Tiêu Lãng thường xuyên ra tay, gần như giết hơn một nửa Trinh sát của Huyết Vương triều, chấn kinh hai vương triều.

 
Không ai biết một tháng trước Tiêu Lãng còn ở Tử Vong sơn mạch tại sao đột nhiên đi tới Bắc Cương? Nhưng vô số bộ xương chứng thực do thiên tài tuyệt thế điên có thần hồn siêu thiên giai làm ra.

 
Tả Bình Bình giận điên lên. Mấy tháng qua, lần đầu tiên Vân Tử Sam bước ra Vân Yên các. Đông Phương Bạch rất lo lắng. Nghịch Thủy Lưu uống rượu suốt buổi chiều trong viện của mình.

 
Tại Tử Vong sơn mạch, Tiêu Lãng giết chết ba công tử, tiểu thư của Tả gia, cướp đi thái tử phi. Mặc dù Tả Hi không chết nhưng cuối cùng nàng không có cơ hội trở thành thái tử phi. Giết người của Tả gia còn dám công khai xuất hiện ở trước mắt Tả Bình Bình?

 
Lập tức có vô số Tả gia, các cường giả Vân Tử Sam phái ra âm thầm tra xét, tìm kiếm Tiêu Lãng. Có Quân Thần Độc Cô Hành ở, muốn giết Tiêu Lãng ngoài sáng là không được, ám sát thì sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì lớn. Nói sao thì bây giờ bên ngoài Bắc Cương rối loạn, một Tiêu Lãng chết đi là rất bình thường.

 
Nhưng Trinh sát hai phe hành động thì Tiêu Lãng liền biến mất. Yêu Tà vẫn còn đó, nhưng giết mười mấy Trinh sát xong cũng biến mất.

 
Đại chiến tùy thời phát động, Tả gia, Vân Tử Sam bất đắc dĩ gác chuyện này sang bên, chờ đánh trận xong rồi tính.

 
Đột nhiên đổ tuyết lớn, tuyết trắng như lông ngỗng bay đầy trời biến Bắc Cương thành thế giới bạc. Gió lạnh thấu xương, tuyết lớn mênh mông, mfua đông đến rồi.

 
Lần đầu tiên Yêu Tà quang minh chính đại lộ mặt, từ doanh Trấn Bắc quân mang theo vài trăm người lao nhanh đến Thanh Y thành. Ba mươi vạn đại quân Trấn Bắc quân không lâu sau có trật tự đi vào Thanh Y thành, lên tường thành, chuẩn bị tử thủ.

 
Hai tin tức khẩn cấp truyền ra từ Quân Thần phủ khiến Thanh Y thành chấn động.

 
Yêu Tà bế quan hơn nửa năm, đột phá Chiến Tôn cảnh, vu thuật đại thành. Quân Thần Độc Cô Hành cực kỳ vui sướng ban nguyên Thanh Y vệ cho Yêu Tà, sửa tên thành Yêu Thần vệ.

 
Hơn nửa năm từ sơ giai Chiến Suất cảnh đột phá Chiến Tôn cảnh!

 
Cái này hơi khủng bố. Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Vân Tử Sam bị hù giật mình.

 
Tả Sâm, gia chủ của Tả gia lại phái Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia đi, mang theo nhiều lễ vật kết giao với Yêu Tà. Đông Phương Bạch mặt mày nặng nề, truyền tin kêu Tiêu Lãng đi Đông Phương gia ngay. Nghịch Thủy Lưu lại uống rượu cả buổi chiều trong viện. Vân Tử Sam bày yến hội, phát thiệp mời đẹp đẽ.

 
Mặc kệ Man di này làm sao đột phá trong nửa năm qua nhưng Quân Thần Độc Cô Hành không có khả năng nói dối, vu thuật đại thành? Không đại thành đã khủng bố như vậy, chẳng phải bây giờ càng kinh khủng hơn?

 
Mọi người rất rõ ràng Thanh Y Vệ có sức chiến đấu cường cỡ nào, mặc dù Tiêu Lãng treo chức Phiêu Kỵ tướng quân nhưng thống soái Thanh Y Vệ hơi vi phạm quy tắc của Chiến Vương triều. Tuy nhiên, lúc này không ai dám nói cái gì, mọi người cũng không đoán ra suy nghĩ trong đầu Quân Thần Độc Cô Hành.

 
Yêu Tà Thống lĩnh Thanh Y Vệ tương đương với Phiêu Kỵ tướng quân có thực quyền, quyền lực thậm chí lớn hơn Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược. Năm vạn đại quân của Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược ngay mặt đối chiến cùng Thanh Y Vệ tuyệt đối không có bất cứ phần thắng. Bởi vì chiến sĩ thấp nhất trong Thanh Y Vệ đều là Chiến Suất cảnh, là quân đội mạnh nhất trừ cận vệ doanh của hoàng đế Vân Phi Dương ra.

 
Một Phiêu Kỵ tướng quân có thực quyền, một thiên tài tuyệt thế có vu thuật thần kỳ, mặc kệ là thân phận nào đều đáng giá Tả gia, hoàng đế Vân Phi Dương lôi kéo.

 
Tiêu Lãng không chối từ, nhận hết thứ tốt Tả gia tặng, dù sao sau này gặp người Tả gia nếu khó chịu thì cứ giết. Tiêu Lãng không đi chỗ Đông Phương Bạch, hắn chưa nghĩ ra ăn nói như thế nào với Đông Phương Hồng Đậu. Tiêu Lãng chỉ viết một lá thư, nói là sau đại chiến sẽ đi gặp Đông Phương Bạch và Đông Phương Hồng Đậu.

 
Tiêu Lãng tắm rửa thay chiến giáp tướng quân, hắn mang theo vài trăm Thanh Y Vệ nay sửa tên thành Yêu Thần vệ, lấy tên hiện tại của Tiêu Lãng đặt ra, ý muốn trấn áp Kiếm Thần vệ của Tả Kiếm.

 
Quyển 2: Dù nghìn vạn người ta vẫn vượt qua!




 Chương 113: Khiêu khích.

Vân Tử Sam tổ chức yến hội vẫn là đại sảnh nhỏ đó, bên ngoài vẫn có ai hộ vệ Chiến Vương cảnh. Lần này Vân Tử Sam không trốn trong phòng, căn phòng nhỏ có một Cung nữ Xuân Hỉ. Loại yến hội này không có dinh dưỡng gì, đơn giản là Vân Tử Sam thấy Tiêu Lãng đột phá Chiến Tôn cảnh, trở thành Phiêu Kỵ tướng quân có thực quyền nên tới lôi kéo, khiêu khích. Vì lần trước Tiêu Lãng hành xử thô lỗ, lúc này Vân Tử Sam học khôn, mang theo cung nữ chắc hắn sẽ không làm bậy đi?

 
Tiêu Lãng để mấy trăm Yêu Thần vệ ăn no uống đã trong Vân Yên các, một mình hắn nghênh ngang đi tới. Thân thể cao một thước tám, vóc dáng hoàn mỹ, mặt lạnh lùng, Vân Tử Sam nhìn mắt sáng ngời.

 
Thân hình Vân Tử Sam càng mảnh mai, hiển nhiên nàng rất vất va trong khoảng thời gian này. Vân Tử Sam mặc ao lông chim trắng, trông càng động lòng người, giống nữ thần.

 
- Chúcm ừng Yêu tướng quân tổ kiến Yêu Thần vệ, đột phá Chiến Tôn cảnh. Quả nhiên tử Sam không nhìn lầm người, Yêu tướng quân là người làm việc lớn, sau này muốn phong vương bái tướng không phải chuyện nằm mơ.

 
Mỹ nữ thật đẹp, thanh âm cũng dễ nghe, nói chuyện khép léo. Khóe môi Tiêu Lãng cong lên, khuôn mặt đầy tà khí, mắt sáng rực nhìn Vân Tử Sam.

 
Tiêu Lãng nói:

 
- Phong vương bái tướng, vị cao quyền trọng không phải là ước nguyện của Yêu Tà. Chắc công chúa biết ước mơ của kẻ hèn này, chỉ cầu được trái tim của công chúa điện hạ và cùng điện hạ chim liền cánh cây liền cành. Những thứ khác đều là mây bay!

 
- Yêu... Tướng quân!

 
Vân Tử Sam cười ngại ngùng đúng chỗ, mi mắt rũ xuống, rèm mi cong khẽ run, gò má hây hồng, thiếu nữ động tình. Tiêu Lãng nhìn Vân Tử Sam, tim rung lên, thật sự cho rằng Vân Tử Sam mở rộng lòng vì hắn.

 
Cung nữ Xuân Hỉ đúng lúc lên tiếng:

 
- Tướng quân đại nhân, gần đây công chúa rất nhớ tướng quân, cứ nhắc tướng quân với nô tỳ.

 
Vân Tử Sam ngước mắt lên, đưa tình liếc Tiêu Lãng, sóng mắt đưa thu ba làm người lâng lâng, rượu không say mà người say.

 
Tiêu Lãng nhìn khuôn mặt tuyệt trời, mắt mê ly, trong đầu hiện ra hình ảnh không phải Vân Tử Sam mà là Đông Phương Hồng Đậu. Tiêu Lãng nhớ lại lúc Đông Phương Hồng Đậu nhìn hắn cũng đưa tình thế này, cũng xấu hổ như vậy, thiếu nữ động tình đẹp không thể tả. Tim Tiêu Lãng đau nhói.

 
Vốn Tiêu Lãng muốn khách sáo với Vân Tử Sam vài câu nhưng giờ thấy lạt thếch.

 
Tiêu Lãng bưng ly lên, miễn cưỡng nâng tinh thần nói:

 
- Điện hạ, Yêu Tà kính công chúa một chén, lát nữa còn có quân vụ nên Yêu Tà không ở lâu. Điện hạ chờ ta giết địch lập công, trở thành thượng tướng quân sẽ đến cầu hôn!

 
Tình ý trong mắt Vân Tử Sam biến mất, thấy Tiêu Lãng ánh mắt lạnh lùng, nàng không hiểu đã chọc giận hắn chỗ nào. Vân Tử Sam thấy Tiêu Lãng lạnh lùng liếc Cung nữ Xuân Hỉ thì xoe tròn mắt, bưng ly rượu lên.

 
Vân Tử Sam cười nói:

 
- Sao Yêu tướng quân gấp quá vậy? Buổi chiều ta mới từ phủ nguyên soái trở về, hiện tại làm gì có quân vụ? Tử Sam không thể khiến Yêu tướng quân có chút quyến luyến gì sao? Ta không cho Yêu tướng quân đi! Xuân Hỉ, đi lấy rượu ngon đến, ta muốn cạn chén với Yêu tướng quân!

 
Cung nữ Xuân Hỉ ngoan ngoãn lui xuống. Trên bàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net