full7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79: Sinh con

Ngồi xếp bằng lên, Tiêu Lãng rất nhanh đã ngưng tụ ra một tia huyền khí, phóng ra đưa vào trong Tu Di Giới. Kết quả khiến hắn vô cùng phiền muộn chính là, Tu Di Giới lại sáng lên, quấy nhiễu huyền khí Tiêu Lãng xâm nhập vào. Cái Tu Di Giới này căn bản không mở ra.

 
- A... Sớm biết đã giết chết Kỳ tiểu thư kia!

 
Tiêu Lãng tỉnh ngộ. Kỳ tiểu thư không chết, Tu Di Giới này còn không phải là vật vô chủ, khẳng định không mở ra được. Nếu như miễn cưỡng truyền huyền khí vào, không gian bên trong sẽ sụp đổ. Bảo vật trong Tu Di Giới cũng sẽ vỡ thành từng mảnh.

 
- Quên đi! Chờ sau này đi tới Thiên Châu lại nghĩ cách vậy!

 
Tiêu Lãng cất Tu Di Giới. Hắn lại nhớ tới một thứ. Đó chính là bảo thạch năm màu!

 
Trong Tu Di Giới của Thành chủ Thần Hồn Thành và Già Khôn có vô số bảo thạch năm màu. Bên trong chứa rất năng lượng tinh thuần. Hiện nay, những năng lượng này đối với mình mà nói là vô dụng, nhưng đối với đám người Tiêu Thanh Y Thiên Tầm Liễu Nhã có lẽ có chút hữu dụng.

 
Tu Di Giới lóe lên. Hắn lấy ra bốn viên bảo thạch năm màu, ném cho bốn người Tiêu Thanh Y Thiên Tầm, giải thích:

 
- Các ngươi dùng huyền khí bao bọc lấy những viên đá quý này, thử một chút xem có thể luyện hóa hay không? Nếu như có năng lượng tinh thuần tràn vào gân mạch, các ngươi lập tức vận chuyển huyền khí, đưa những năng lượng này tiến vào bên trong đan điền!

 
Bốn người Tiêu Thanh Y liếc nhìn nhau, có chút tò mò nhìn bảo thạch năm màu trong tay. Tiêu Lãng cũng không giải thích nhiều. Bốn người chỉ có thể ngồi xếp bằng luyện hóa.

 
Bốn viên bảo thạch giống như trong dự đoán của Tiêu Lãng chậm rãi biến mất ở trong lòng bàn tay bốn người. Bốn người vẫn nhắm mắt, bắt đầu luyện hóa.

 
Chỉ một lát sau, Tiêu Thanh Y đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nói:

 
- Thứ này thật thần kỳ. Năng lượng bên trong thật khổng lồ, có thể tương đương với lượng huyền khí ta ta tu luyện một tháng!

 
Thiên Tầm là người thứ hai tỉnh lại, mắt sáng ngời, hưng phấn nhìn Tiêu Lãng nói:

 
- Công tử còn nữa không, cho ta thêm một ít. Nếu như có nhiều đá quý này, ta chắc hẳn sẽ nhanh chóng trùng kích đến Chiến Tôn đỉnh phong. Nếu tiếp tục vượt qua bình cảnh chính là Chiến Vương!

 
Tiêu Lãng không để ý đến Thiên Tầm, ánh mắt nhìn Liễu Nhã. Chỉ một lát sau Liễu Nhã tỉnh lại. Trong đôi mắt đẹp của nàng cũng lộ vẻ không dám tin tưởng, che miệng kinh ngạc kêu lên:

 
- Tiêu Lãng, đây là bảo vật gì vậy? Ta... ta lại từ Chiến Tướng cao giai trực tiếp đột phá đến Chiến Soái cảnh...

 
Thiện Lão cũng luyện hóa xong, thực lực từ Chiến Tướng trung giai đột phá đến cao giai. Trên khuôn mặt già nua đầy vẻ khiếp sợ.

 
Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười. Nếu như các nàng luyện hóa một viên huyền thạch, sợ là sẽ phải kinh ngạc tới mức rơi cằm?

 
- Ha ha, thứ này ta có rất nhiều!

 
Trên thực tế Tiêu Lãng rất kinh ngạc. Bởi vì trong một viên bảo thạch này chỉ chứa năng lượng bằng một phần trăm của huyền thạch. Đối với hắn mà nói căn bản là như muối bỏ biển. Không nghĩ tới, đối với đám người Thiên Tầm lại có tác dụng lớn như vậy?

 
Chẳng lẽ bởi vì chiến kỹ Thiên Ma đặc biệt hơn?

 
Tiêu Lãng nghĩ đến Già Khôn từng nói, người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma cần huyền thạch nhiều hơn gấp bội so với võ giả bình thường, hắn âm thầm cảm thấy thoải mái, đồng thời cũng có chút phiền não. Chiến kỹ Thiên Ma cần nhiều huyền thạch như vậy như vậy. Hắn cũng không biết Thiên Châu bên kia có dễ kiếm được huyền thạch hay không. Nếu như khó kiếm được, vậy thì phiền toái...

 
Những đá quý này đối với Tiêu Lãng cũng vô dụng. Hắn đơn giản giữ lại mấy trăm viên, còn lại đều ném ra chia cho bốn người, để các nàng luyện hóa tăng thêm thực lực, cũng tự vệ tốt hơn.

 
- Oa... Nhiều bảo thạch như vậy, ta tuyệt đối có thể đột phá Chiến Vương cảnh! Chiến Vương cảnh! Trước đây ta cũng không dám tưởng tượng!

 
Thiên Tầm nhìn bảo thạch giống như một đống núi nhỏ, hết sức hưng phấn. Ở trong mắt của hắn, Chiến Vương cảnh được xem là cường giả tuyệt đối. Hắn không nghĩ tới đời này mình còn có thể đột phá Chiến Vương cảnh!

 
Liễu Nhã và Thiện Lão bị doạ ngây người. Tiêu Thanh Y cũng kinh ngạc há hốc miệng. Bọn họ không nghĩ tới Tiêu Lãng lại có được nhiều bảo vật như vậy. Có nhiều bảo thạch như vậy, nàng tuyệt đối có lòng tin đột phá Chiến Hoàng cảnh!

 
- Cô cô, Thiên Tầm, ta có hai cái Tu Di Giới. Những viên đá quý này không thể để ở bên ngoài trong thời gian dài, bằng không năng lượng sẽ thoát đi mất. Các người hãy giữ lấy!

 
Tiêu Lãng lấy Tu Di Giới Độc Cô Hành cho mình ra, còn có cả Tu Di Giới của Tả gia giao cho Tiêu Thanh Y và Thiên Tầm. Hai Tu Di Giới này nhỏ, cho các nàng là đủ rồi!

 
Nhìn Liễu Nhã tỏ ra mong chờ, Tiêu Lãng lấy nội giáp của Kỳ tiểu thư ra đưa cho nàng. Hắn lại từ trong người ra mấy quyển chiến kỹ ném cho mọi người, để cho các nàng xem thử có thể lĩnh ngộ được hay không.

 
Dưới sự hướng dẫn của Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Y và Thiên Tầm học được cách dùng Tu Di Giới, lập tức thu hồi bảo thạch. Bốn người mỗi người cầm một quyển chiến kỹ lên xem. Liễu Nhã và Thiện Lão xem một hồi, lại lắc đầu, ném chiến kỹ lại cho Tiêu Lãng. Liễu Nhã mở miệng nói:

 
- Ta xem hoàn toàn không hiểu. Chiến kỹ này khẳng định rất trân quý chứ? Tiêu Lãng ngươi giữ lấy đi! Cho ta cũng lãng phí. Ngộ tính tu võ của ta rất thấp.

 
Thiên Tầm lật xem qua một hồi, cũng lắc đầu biểu thị hoàn toàn không hiểu được. Tiêu Thanh Y đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nghi ngờ nói:

 
- Lãng nhi, ngươi lấy đâu ra những chiến kỹ này? Tại sao trong đó lại bác đại tinh thâm khó hiểu? Đây tuyệt đối không phải là chiến kỹ Thiên Giai. Lẽ nào đây là chiến kỹ Thánh Giai?

 
Tiêu Lãng nhếch miệng cười một tiếng nói:

 
- Những đá quý và chiến kỹ này đều là của thành chủ Thần Hồn Thành và Già Khôn. Đan điền của ta bị phế bỏ không có huyền khí tu luyện cũng vô dụng. Nó là phẩm cấp gì ta cũng không hiểu. Các ngươi tùy tiện luyện chơi một chút đi!

 
Chuyện đã xác định, Tiêu Lãng bảo Tiêu Thanh Y và Liễu Nhã Thiện Lão ở trong trạch viện nghỉ ngơi. Hắn và Thiên Tầm lại đi ra ngoài, nắm lấy tên hoàng đế đã gần chết kia. Hai người dựa vào vũ lực cường hãn, dễ dàng chinh phục toàn bộ đảo quốc. Tiêu Lãng bắt tên hoàng đế kia hạ lệnh, vương triều Long Nghịch đổi chủ nhân, Thiên Tầm trở thành hoàng đế mới!

 
Thiên Tầm giết chết mấy tên xương cứng trong gia tộc Long Nghịch xong, tất cả võ giả trong gia tộc bọn họ đều phải thần phục dưới thiết quyền của Thiên Tầm. Thế giới này có thể nói là không có đạo lý. Cường giả làm Vương. Thực lực của Tiêu Lãng và Thiên Tầm mạnh, có thể dễ dàng thượng vị, trở thành kẻ thống trị hải đảo.

 
Chỉ có điều Tiêu Lãng thật ra đã căn dặn Thiên Tầm, ở trên đảo không được làm xằng làm bậy, đặc biệt là không được trắng trợn cướp đoạt mỹ nữ. Hắn hiểu quá rõ tính cách của Thiên Tầm. Loại người như hắn nếu làm hoàng đế một cõi, không gõ một phen, sợ rằng mỹ nữ trên đảo nhất định sẽ bị hắn reo rắc tai họa hết.

 
Thiên Tầm vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối không làm loạn. Ánh mắt hắn lại sáng ngời. Hắn đã là hoàng đế trên đảo này, cần gì phải làm xằng làm bậy. Chỉ cần bản thân hắn muốn, dựa vào thủ đoạn và địa vị của hắn, cô nương kia không phải sẽ dễ như trở bàn tay rơi vào trong lòng hắn sao? Ngươi tình ta nguyện sao có thể gọi là làm xằng làm bậy chứ?

 
Sau khi đi một lượt xung quanh hải đảo, Tiêu Lãng thật ra cũng thấy yên tâm. Xung quanh đây đều là hải vực, hắn cũng tra xét được có không ít hải thú. Trên đảo này, thực lực của mấy vạn căn bản không thể nào vượt qua đại lục Thần Hồn, cũng không sợ có người đi tới đại lục Thần Hồn mật báo.

 
Sau khi ném chuyện hợp nhất quân đội, chỉnh đốn bộ hạ cho Thiên Tầm, Tiêu Lãng một mình trở lại trong trạch viện kia. Giờ phút này đám tần phi trong trạch viện kia đã sớm bị trục xuất khỏi đó, chỉ còn lưu lại mấy thị nữ, hầu hạ các nàng Tiêu Thanh Y Liễu Nhã.

 
Tiêu Lãng đi vào trong sân, phát hiện Tiêu Thanh Y Liễu Nhã đã trở về phòng nghỉ ngơi. Thiện Lão ở bên trong rất bận rộn căn dặn một đám thị nữ. Rõ ràng Thiện Lão đã trở về công việc của hắn lúc trước, quản gia.

 
- Công tử, Nhã tiểu thư nói công tử trở lại, mời công tử tới phòng của tiểu thư một chuyến!

 
Thiện Lão thông báo một tiếng, Tiêu Lãng lập tức đi về phía hậu viện. Dưới sự dẫn đường của một thị nữ, hắn đi vào một gian phòng vẫn xem như là sa hoa.

 
- Tiểu nam nhân!

 
Một thân thể mềm mại lao tới, ôm chặt lấy thân thể Tiêu Lãng. Nàng dường như đã dùng hết khí lực toàn thân, rất sợ Tiêu Lãng đột nhiên biến mất.

 
Tiêu Lãng cũng ôm chặt Liễu Nhã, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng, trong lòng hắn chợt mềm đi. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được tình yêu của nữ tử này đối với hắn rất mạnh mẽ, rất sâu đậm.

 
Trước đây hắn vẫn hoài nghi tới Nhã phu nhân là Lãng quả phụ có tiếng của Dược Vương thành, mình đã lâu không trở lại, nàng có thể tiếp tục khôi phục cuộc sống lang thang, hoặc là tái giá hay không? Bây giờ nghĩ lại hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.

 
Liễu Nhã đột nhiên kiễng mũi chân, cuồng nhiệt hôn Tiêu Lãng, mãi đến khi bản thân cũng sắp nghẹt thở mới dừng lại. Trên mặt nàng đỏ bừng, toàn thân đầy mị hoặc, cực kỳ thâm tình nhìn Tiêu Lãng, ôn nhu nói:

 
- Tiểu nam nhân, muốn ta, muốn Nhã Nhi. Nhã Nhi muốn sinh cho ngươi một đứa con, sinh ra một đứa con thuộc về chúng ta!

 
- Sinh con sao?

 
Tiêu Lãng ngẩn ra. Sau đó hắn ôm Liễu Nhã đặt lên trên chiếc giường lớn, nhanh chóng cởi y phục trên người ra, nhào tới, khà khà cười nói:

 
- Nàng đã muốn hài tử, vậy chuẩn bị sẵn sàng đi. Trong thời gian một tháng này, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó. Nàng đừng cầu xin tha thứ đấy...

 
Quyển 3: Nhân sinh nếu chỉ như lúc gặp lần đầu!




 Chương 80: Hung thú bạo loạn

- Hắc Long, tất cả các ngươi chạy trở về cho bản tọa!

 
Trên biển Thần Hồn, trong ngọc phù trên người một người đột nhiên truyền tới tiếng gầm giận dữ, khiến người này và sáu võ giả Nhân Hoàng Cảnh còn lại sợ đến mức thân thể run lên.

 
Ngọc phù này chính là ngọc phù truyền tin của Thiên Châu. Trong phạm vi một trăm ngàn dặm có thể ung dung truyền tin. Giọng nói đó là của Hà trưởng lão. Bọn họ đã lùng bắt hơn nửa tháng, bảy người còn chuẩn bị tìm kiếm hết một tháng, mới hoàn toàn tuyên bố lần đuổi bắt này thất bại. Nhưng bọn họ không nghĩ tới Hà trưởng lão lại sớm truyền tin tới!

 
Thật ra mấy ngày trước bảy người đã biết mình hoàn toàn không thể tìm được Tiêu Lãng nữa. Dù sao nhiều người như vậy, bảy người nhanh chóng tìm kiếm như vậy, cơ bản đã lật tung các hải vực gần đó. Bảy người còn thâm nhập xuống đáy biển, dò xét vô số hang đá dưới đáy biển, vẫn không thu hoạch được gì, không có một chút manh mối nào. Bảy người suy đoán đám người Tiêu Lãng có khả năng rất lớn đã bị hải thú ăn thịt.

 
Giờ phút này Hà trưởng lão truyền tin tới, bảy người thương nghị một hồi, cảm thấy chỉ có thể đi về trước, để mấy trăm người kia tiếp tục lục soát. Trên người bảy người liền phát ra khí lưu màu trắng bao quanh, nhanh như tia chớp phá không rời đi.

 
Chỉ nửa canh giờ sau, bảy người đã bay trở về Thần Hồn Thành. Bảy người lo lắng không yên, giảm bớt tốc độ. Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ xấu hổ bay về hướng Thần Hồn Các.

 
Sắc mặt Hà trưởng lão và Kỳ tiểu thư âm trầm ngồi ở trên chủ điện. Hai tên hộ vệ mặc chiến giáp đứng ở hai bên. Bảy người nơm nớp lo sợ đi vào. Hà trưởng lão vừa nhìn nhất thời trong mắt bốc hỏa. Bảy người này đi lâu như vậy còn chưa trở lại, hiển nhiên là không tìm được Tiêu Lãng.

 
Hà trưởng lão còn chưa nói gì, Kỳ tiểu thư đã đứng lên khẽ nói:

 
- Tiêu Lãng đâu? Tiêu Lãng ở đâu? Bản tiểu thư muốn tự tay xé xác hắn!

 
Bảy người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng một lão già nhìn khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, có làn da màu đồng trừng mắt nhìn một võ giả trẻ tuổi đứng bên cạnh một cái. Võ giả trẻ tuổi kia chỉ có thể cắn răng nói:

 
- Bẩm tiểu thư, chúng ta dẫn theo mấy trăm người, đã lật tung hải vực phụ cận trong phạm vi mấy chục ngàn dặm, vẫn không tìm được bọn họ. Ta chắc hẳn... đám người Tiêu Lãng có khả năng bị... hải thú ăn mất rồi!

 
Ầm!

 
Hà trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng. Trong tay hắn chợt thấy khí lưu màu trắng thoát thể ra, hóa thành một bàn tay nho nhỏ đánh vê phía ngực người này. Người này lập tức bị đánh bay ra ngoài, không chỉ xuyên qua vách tường Thần Hồn Các, còn đập vỡ một loạt gian phòng phía ngoài tạo thành một lỗ thủng lớn.

 
Chỉ có điều hiển nhiên Hà trưởng lão đã hạ thủ lưu tình. Võ giả này lập tức bay trở về. Tuy rằng trên người hắn máu me đầm đìa, nhưng xem ra chỉ là ngoại thương.

 
- Thuộc hạ có tội!

 
Sáu người còn lại lập tức quỳ một chân xuống. Lão già với làn da màu đông, trên mặt đầy vẻ xấu hổ nói:

 
- Trưởng lão, đám người Hắc Long đã tận lực. Trừ phi tên Tiêu Lãng này có thể phi thiên độn địa, bằng không tuyệt đối đã chết rồi!

 
- Đứng lên đi!

 
Sắc mặt Hà trưởng lão rất khó coi. Hắn tức giận phất tay, ánh mắt lóe sáng liên tục.

 
Lão già tự xưng là Hắc Long nhìn thoáng qua Kỳ tiểu thư, lại nhìn Hắc Phí và một võ giả khác mặc chiến giáp một chút, cuối cùng dè dặt hỏi:

 
- Trưởng lão, ngươi đi tới lăng mộ trong lòng đất, vậy... có thu hoạch gì không?

 
- Ai...

 
Hà trưởng lão thở ra một hơi, trong mắt bắn ra hận ý, cả giận nói:

 
- Già Linh và Tề Dự là hai kẻ ngu xuẩn, lại một mình tra xét, động tới cấm chế của quan tài tử ngọc. Thi thể trong quan tài tử ngọc này chắc chắn là một người xuất sắc trong các cường giả Thiên Đế. Ta đã lục soát mấy không gian hư vô gần đó, đều không thu hoạch được gì. Quan tài tử ngọc này chắc hẳn đã bay vào trong không gian hỗn độn. Nếu muốn tìm, gần như là không thể làm được!

 
- Không gian hỗn độn...

 
Hắc Long và sáu người còn lại nhìn nhau. Trong không gian hỗn độn chính là nơi cường giả Thiên Đế cũng không dám xông loạn. Xem ra không người có thể có được trọng bảo trong quan tài tử ngọc này!

 
- Không nói cái này nữa!

 
Hà trưởng lão lại tức giận phất phất tay đứng lên, mắt hổ thâm trầm nói:

 
- Gia tộc truyền đến tin khẩn cấp, hung thú trong rừng rậm nguyền rủa lại tới. Chúng ta phải lập tức trở về trấn áp hung thú!

 
- Ừm?

 
Trên người đám người Hắc Long lóe lên sát khí. Tất cả đều đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc.

 
- Hắc Phí, Hắc Thạch!

 
Hà trưởng lão đột nhiên quát lớn, quay về phía hai tên hộ vệ mặc chiến giáp hạ lệnh:

 
- Các ngươi tiếp tục tìm kiếm Tiêu Lãng. Hắc Phí ngươi tạm thừoi nhận chức vụ Vực chủ, chờ Vực chủ đường phái tới ứng cử viên Vực chủ mới, thì trở về Hình đường của gia tộc lĩnh tội. Các ngươi nhớ kỹ, không được để vực diện Thần Hồn tiếp tục xảy ra bất kỳ vấn đề gì nữa. Nếu như lại xuất hiện chuyện Huyền Âm thánh thể phải hai mươi tuổi mới phát hiện giống như lần trước, các ngươi có thể trực tiếp tự sát! Còn nữa... Đừng giết người lung tung. Lần này chúng ta không ngừng tới đây, đã khiến vực diện này bất an. Nếu như tiếp tục giết người, sợ rằng vực diện này sẽ hoàn toàn hỗn loạn. Ngươi hiểu chưa?

 
Hắc Phí và một gã hộ vệ mặc chiến giáp khác, sắc mặt nhất thời giống như trái khổ qua. Hai người là hộ vệ của Kỳ tiểu thư. Tuy rằng trong gia tộc, bọn họ chỉ có thể xem như là nhân vật ở tầng dưới chót, nhưng cho dù về gia tộc trông cửa lớn, cũng tốt hơn là làm Vực chủ ở nơi chim không thèm ỉa này!

 
Hai người hiểu rất rõ ràng về hung thú trong rừng rậm nguyền rủa. Gia tộc không thể nào trấn áp được trong khoảng thời gian ngắn. Nếu chẳng mai trấn áp tám năm mười năm, sợ là gia tộc cũng quên luôn cả hai người...

 
Chỉ có điều, lần này thần hồn của Kỳ tiểu thư bị thương, hai người thân là hộ vệ không thể trốn tránh trách nhiệm. Giờ phút này Hà trưởng lão đang nổi giận, bọn họ thậm chí ngay cả rắm cũng không dám thả, chỉ có thể cắn răng quỳ xuống nói:

 
- Tuân mệnh!

 
Hà trưởng lão đầy ngập tức giận cùng một đám cường giả rời đi. Kỳ tiểu thư cũng nghiến răng nghiến lợi rời đi. Thần hồn của nàng bị phế bỏ. Cho dù Hà trưởng lão giúp nàng tìm thần hồn Tiên Thiên, tuyệt đối cũng không thể mạnh bằng con thú nhỏ kia.

 
Ban đầu, nàng dựa vào con thú nhỏ kia, địa vị ở trong gia tộc có thể so sánh với tiểu thư chính. Lần này trở lại sợ rằng địa vị sẽ rơi thẳng xuống...

 
Hào quang truyền tống sáng suốt hơn nửa canh giờ. Hắc Phí và Hắc Thạch lại buồn bực hơn nửa canh giờ. Làm Vực chủ nơi này thật ra cũng thoải mái, tuyệt đối là hoàng đế một cõi. Vấn đề là... nơi này không có huyền thạch!

 
Xét về mặt thực lực không tăng thêm, hai người sợ rằng chỉ có thể chết già ở nơi này. Bọn họ ở Thiên Châu đã quen, nhìn đại lục Thần Hồn này cảm giác giống như một bộ lạc Man Hoang lạc hậu, toàn thân đều không thoải mái.

 
Hắc Phí trầm mặc một hồi, khe khẽ thở dài nói:

 
- Hắc Thạch, ngươi tiếp tục đi biển Thần Hồn dẫn đám người kia lục soát đi. Chỉ sau khi tìm được Tiêu Lãng, chúng ta mới có thể lập công chuộc tội trở lại Thiên Châu. Ta lập tức đi tra xét toàn bộ đại lục một chút, xem có thể tiếp tục tìm được linh thể giống như Huyền Âm thánh thể hay không. Bằng không cả đời này hai người chúng ta coi như xong!

 
- Được rồi!

 
Hắc Thạch cũng ủ rũ đáp. Hắc Phí lập tức đứng dậy, bay ra ngoài, đi tới phía bắc Huyết Vương Triều, chuẩn bị tra xét xung quanh một hồi, tìm kiếm chút vận may.

 
Hắc Thạch đi ra bên ngoài. Hắn vốn chuẩn bị bay về hướng biển Thần Hồn, nhưng mắt xoay chuyển một cái lại quay về con cháu của mấy đại gia tộc đang quỳ lạy phía bên ngoài Thần Hồn Thành hạ lệnh:

 
- Đi tìm một chiếc thuyền lớn. Thuận tiện đưa tất cả nữ nhân xinh đẹp nhất trong thành lên trên thuyền lớn. Chuẩn bị một vài đầu bếp thị nữ, đồ dùng ra biển. Nhanh đi, làm không xong, lão tử xé xác các ngươi ra!

 
Mệnh lệnh của sứ giả Thiên Châu, những người này làm sao dám lười biếng. Tất cả lập tức vỗ vào ngực đáp, sau đó bận rộn chuẩn bị.

 
Nữ nhân xinh đẹp dễ tìm. Tất cả những khoa khôi trong thành lập tức bị bắt về. Thị nữ và đầu bếp cũng dễ làm. Các gia tộc đều có. Vấn đề là không có thuyền lớn? Ai dám ra biển Thần Hồn?

 
Con cháu mấy đại gia tộc thương nghị, lập tức điều động tất cả con cháu trong gia tộc, tìm kiếm mấy người thợ thủ công, triệu tập vô số vật liệu, lại ép bọn họ trong vòng một canh giờ phải làm ra một chiếc thuyền lớn sa hoa.

 
Mặc dù Hắc Thạch không mấy hài lòng đối với con thuyền lớn này, nhưng hắn lại rất hài lòng đối với mười mấy hoa khôi đã được đưa lên thuyền.

 
Hắn quát lớn một tiếng, thuyền lớn nhanh chóng chạy về phía biển Thần Hồn. Hắc Thạch xem như chuẩn bị đánh lâu dài, sai đám cường giả đại lục Thần Hồn làm cu li không ngừng lục soát. Hắn ở trên biển Thần Hồn tọa trấn, thuận tiện phát tiết một chút tức giận trong lòng, hưởng thụ nữ nhân trên đại lục Thần Hồn này một chút.

 
Quyển 3: Nhân sinh nếu chỉ như lúc gặp lần đầu!




 Chương 81: Không đường về

- Cô cô, Liễu Nhã, Thiên Tầm, Thiện Lão, Tiểu Bạch, ta đi!

 
Trên hải đảo tại hải vực cách phía đông nam Đại lục Thần Hồn mấy ngàn dặm, Tiêu Lãng bình tĩnh nhìn bốn người và Tiểu Bạch đến tiễn đưa mình. Trước sau trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười đầy tự tin.

 
Sắc mặt Tiêu Thanh Y rất hờ hững, cũng giống như năm đó khi Tiêu Lãng rời khỏi Ẩn Tông đi Bắc Cương, không nhìn ra chút lo lắng và lưu luyến không nỡ nào. Thiên Tầm và Thiện Lão hiển nhiên không thể làm được như Tiêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net