Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Hữu không muốn nhìn tới Tô Thuộc Cẩn nhưng mà cô lại chợt nhận ra rằng anh ta chính là cái tên biến thái trong bệnh viện thiếu chút nữa đã hại mình phải nỗi hột lẹo trên mắt. Cô đã biết bao nhiêu tuổi rồi thế cư nhiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ phận bí hiểm đó trên thân thể đàn ông. Chắc cũng là do thời gian gần đây toàn là bi thương bao phủ cho nên nhất thời không nhớ tới sự kiện đó tại bệnh viện, nếu không nhất định cô sẽ tự đập đầu mình vào khối đậu hũ chết đi cho rồi.

Nhưng... cô không ngờ được mình sẽ gặp lại tên biến thái ngày đó, hơn nữa anh ta còn là anh họ của Cầm Tử. Giờ phút này Tiêu Hữu dường như đã trở thành u hồn rồi, mây đen giăng kín cả tâm tư, lồng ngực muốn hít thở không thông.

Xe khởi động hướng về phía sân trượt tuyết của thành phố. Dọc theo đường đi Tiêu Hữu cố giữ tinh thần vững vàng, để cho mình không phải suy nghĩ bậy bạ rồi lại nhớ tới cái cảnh cấm trẻ nhỏ chưa đủ 18+ trong bệnh viện kia. Cô thoải mái trò chuyện cùng Cầm Tử và anh chị em của cậu ấy, may mắn là Tô Thuộc Cẩn không có tỏ ra khác thường. Chẳng qua anh ta chỉ tựa vào ghế dánh một giấc thật ngon lành mới khiến cô không khó xử. Nhưng không gian chật hẹp bên trong chiếc xe chứa nhiều người khiến cho Tiêu Hữu chút hít thở không thông, cho đến khi đến sân trượt tuyết, cô mới cảm thấy thả lỏng cơ thể.

Tiêu Hữu lần đầu trượt tuyết, dĩ nhiên là cái gì cũng chẳng biết, chỉ là có Cầm Tử ở đây đưa cô đi thuê dụng cụ thích hợp cho người mới chơi. Lúc hai người thay quần áo, Cầm Tử thục vào khuỷu tay cô, giương gương mặt của bà tám thứ thiệt hỏi "Tiêu Hữu, cậu quen biết anh Thuộc Cẩm à?"

Mặt Tiêu Hữu đỏ lên, quáng quàng trả lời "Không quen biết"

Mặt Cầm Tử tỏ vẻ không tin, giọng trêu chọc "Thật sự không biết sao? Ánh mắt hai người khi nhìn nhau rất lạ nha. Tớ cảm giác hình như chuyện này có gian tình. Này này, xem cậu kìa, mặt của cậu tại sao lại đỏ lên như thế chứ? Chậc chậc... nói như cậu vậy thì ai mà tin cho nỗi"

Tiêu Hữu không nói gì, cứ thừa nhận là biết đi. Nha đầu Cầm Tử nhất định sẽ hỏi tới nơi tới chốn cho mà xem. Thế nhưng, một màn kinh khủng kia có đánh chết cô cũng không nói ra, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ lôi kéo tay Cầm Tử "Bà tám, mình biết cậu mà tám rồi thì không ai bằng. Đã muốn moi được thông tin gì từ trên người mình thì đến cả chị em tốt này cũng không bỏ qua sao? Mau đi đi nha... mình còn không biết trượt tuyết đâu, nhiệm vụ của cậu hôm nay là dạy mình đấy"

Cầm tử cứ như vậy bị Tiêu Hữu kéo lãng sang chuyện khác. Mà cũng đúng, moi không ra từ trong miệng cô thì cứ trở về tra hỏi Tô Thuộc Cẩn. Hai người ra khỏi phòng thay quần áo thì mọi người dũng đã đến sân trượt tuyết chơi thoả thích rồi, ngược lại Tô Thuộc Cẩn mặc dù trang bị đã đầy đủ nhưng vẫn đứng ở nơi đó tựa hồ như đang chờ bọn họ.

"Anh họ, em đi trượt tuyết trước đây, anh ở lại nhận nhiệm vụ chỉ dạy cho Tiêu Hữu đi. Anh bị thương nặng mới khỏi nên không thể vận động mạnh, vừa đúng lúc như vậy nha, anh nhất định phải đem Tiêu Hữu từ từ mà chỉ dạy" Cầm Tử nói xong cũng chính mình một đường chạy thẳng bỏ rơi đồng đội, để lại đây hai nhân vật lúng ta lúng túng, không khí càng thêm khó tưởng tượng.

"Khụ... Chuyện đó..." Tô Thuộc Cẩn muốn lên tiếng phá vỡ không gian. Tiêu Hữu vội vàng nói "Em... Em cái gì cũng không nhớ...!"

Đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao? Tiêu Hữu cắn cắn môi, cô làm sap lại đần như vầy hả trời? Gương mặt tự đỏ ửng lên như thể đang muốn đầu thú. Tô Thuộc Cẩn nhanh chóng làm mặt nghi ngờ, hỏi "Quên cái gì? Chẳng lẽ em trước kia đã gặp qua anh sao?"

"À! Không có, không có" Tiêu Hữu nhìn Tô Thuộc Cẩn với vẻ mặt thành thật, rốt cuộc cũng không biết là anh ta cố ý chọc ghẹo mình hay là thật sự quên đi chuyện họ đã từng gặp mặt nhau một lần thông qua màn kia, cái cảnh cô khóc không có người không ra quỷ, hơn nữa bây giờ cô đã không giống như lúc trước, tóc tai bê bối, mặt đẫm nước mắt đến quỷ thần còn sợ huống gì con người, nói không chừng anh ta cũng thật không nhận ra mình.

"Có thật không? Anh hình như cảm giác em cũng thật quen mắt" Tô Thuộc Cẩn nói tiếp.

Anh ta là cố ý. Tiêu Hữu tiếp tục quan sát, nhưng biểu tình trên gương mặt kia rất là vô tội, một chút cũng không giống đang cố ý trêu cô. Tình cảnh này chỉ cần cô liều chết không thừa nhận là lựa chọn tốt nhất "Em chưa từng thấy qua anh nha. Có thể là dáng dấp của em cũng giống như bao cô gái khác thôi, ha ha..." Cô chột dạ cười lớn.

Mặt Tô Thuộc Cẩn trầm tư, thật giống như đang vắt hết óc nghĩ xem đã nhìn thất cô ở nơi nào. Đột nhiên anh ta như ngộ ra gì đó "Không đúng. A! Anh nhớ ra rồi. Lúc anh còn đang nằm viện, có một cô gái khóc điên dại chạy vào phòng bệnh của anh. Mặc dù gương mặt khi khóc thật giống Trư Bát Giới dọa người ta nhảy dựng nhưng cũng có điểm khá là giống với em. Tuy nhiên nhìn kỹ lại thì em đẹp hơn cô ấy nhiều lần."

Tiêu Hữu thật sâu hoài nghi anh ta cố ý mắng mình. Cô giống Trư Bát Giới... xinh đẹp...? Hai loại này có thể mang ra so sánh ư? Trư Bát Giới mà bảo là xinh đẹp? Điều này làm cho cô thật "cao hứng" nha. Anh ta rõ ràng là đang trả thù việc cô mắng anh ta là kẻ biến thái đây mà.

Tiêu Hữu mang theo kính trượt tuyết, ngước đầu lên nhìn Tô Thuộc Cẩn, lấy hết dũng khí, nói "Vậy sao? Như anh vừa nói, em cũng cảm thấy anh có chút quen mắt, lần trước nhìn thấy một anh chàng rất biến thái đang bắt côn trùng, hắn ta cùng anh thật đúng là có điểm giống nhau, chỉ là em đã quên gặp hắn ở đâu rồi"

"Em xác định là côn trùng?"

"..." Tiêu Hữu lặng yên.

Biến thái? Bắt côn trùng? Tô Thuộc Cẩn vẫn lấy bản thân của mình làm kiêu ngạo, cứ như vậy bị "nó" giáng chức, sắc mặt anh một hồi xanh một hồi trắng bệch lộ nụ cười tà nghễ. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Hữu, nhanh chóng đi tới phía sau cô, lạnh lùng nói "Vậy anh hôm nay phải dạy em trượt tuyết thật tốt, nếu không sẽ uổng phí hữu duyên của chúng ta như thế"

"A...!" Tiêu Hữu kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể đã bị "tên biến thái" đẩy trượt về phía trước. Cả người đều là không thăng bằng, chân cứ trượt trượt, anh ta vừa buông tay sau lưng cô, Tiêu Hữu ngay lập tức té nhào xuống đất.

Ra quân chưa chiến đã chết tức tưởi. Tiêu Hữu ngồi dậy tức giận nhìn Tô Thuộc Cẩn, chỉ thấy hắn giương gương mặt vô tội cười cười như không có gì, hàm răng trắng hòa lẫn gam màu trong tuyết. Nam nhân đáng ghê tởm chỉ biết khi dễ một cô gái.

Tiêu Hữu miễn cưỡng đứng lên, cự tuyệt Tô Thuộc Cẩn dạy cô cách trượt tuyết. Cô nhìn mọi người xung quanh trượt như thế nào, huấn luyện viên dạy người mới tập thế nào, cô cố gắng làm theo như vậy. Vô số lần ngã xuống lại vô số lần bò dậy. Tô Thuộc Cẩn cũng không miễn cưỡng nữa, chẳng qua là không nhanh không chậm đi theo sau lưng Tiêu Hữu Mạc Mạc. Nha đầu này, đủ kiên cường.

Ông trời không phụ lòng người, Tiêu Hữu học xong các bước cơ bản, thân hình có thể vững vàng hơn trước. Cảm giác có chút thành công, cũng có chút kích động, ham chơi đến nỗi quên mất cảm giác khó chịu lúc đầu.

Cho đến khi mặt trời muốn xuống núi, một nhóm người mới hét lớn đòi về. Tiêu Hữu có chút lưu luyến, chỉ là lần sau có cơ hội liền trở lại chơi cho thỏa thích. Trên đường trở về, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn dị thường sáng ngời. Cầm Tử thật cao hứng, rốt cuộc cũng thấy Tiêu Hữu có tinh thần trở lại, xem ra ra ngoài nhiều một chút cũng là chuyện tốt.

Trở lại thành phố thì trời cũng đã tối mù, Tiêu Hữu phải về nhà trong khi mọi người còn la hét đòi đi tăng hai. Cầm Tử lôi kéo cô cùng nhau ăn cơm tối, sau đó là đi đến KTV ca hát, la hét, dù sao cũng đã ra ngoài một ngày, đi thêm vài tiếng thì có sao.

Tiêu Hữu không đành lòng khiến cho mọi người mất hứng liền gọi điện thoại cho mẹ. Lăng Nguyệt Hồng nghe giọng điệu con gái có chút vui vẻ, tâm tình hẳn là rất thoải mái. Trong lòng người làm mẹ cũng cao hứng theo liền cho phép cô đi đến tận tám giờ tối, hơn nữa Tiêu Hữu đi cùng Cầm Tử, bà cũng yên tâm.

Cầm Tử đề nghị đi ăn hải sản, muốn Tô Thuộc Cẩn mời khách, các anh chị em thân thiết liên tiếp phụ họa. Tô Thuộc Cẩn là kẻ lớn nhất mà cũng giàu nhất trong cả bọn cho nên có bị chặt chém đẹp chút xíu cũng không hề hấn gì. Nhất ý, đoàn người liền lắc lư đung đưa đi đến khách sạn Ngân Hải mướn một căn phòng riêng.

Tiêu Hữu đi ở phía sau cùng, trong thoáng chốc trông thấy thân ảnh quen thuộc đang ôm lấy một cô gái tiến vào một căn phòng khác. Cõi lòng cô không nhịn được liền đau nhói. Cô mạnh mẽ lắc đầu dẹp ngay hình ảnh đó, sẽ không trùng hợp như thế đâu, hơn nữa, cho dù là anh ta thì cung có sao? Cả hai đã không còn quan hệ gì nữa. Tiêu Hữu cứ như vậy tự an ủi chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net