Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng lúc tỉnh dậy Mạc Mạc mơ màng nhưng có thể cảm nhận rõ có một đôi tay xấu xa đang để trên ngực cô, cách một lớp áo ngủ của cô mà cọ nhè nhẹ, lòng bàn tay nóng rực, thô ráp như muốn châm ngọn lửa lên người cô.

Mạc Mạc từ từ xoay người, đối mặt với khuôn mặt của Giản Chiến Nam, mắt phượng hẹp dài mang theo vẻ lười biếng, rồi lại mang theo sự tủi thân của ham muốn không thể thỏa mãn, có thể ôm, không thể sờ tùy tiện, có thể sờ nhưng lại không thể làm, nghẹn khuất, không biết có thể nghẹn đến hư đi không nữa?

Thân dưới lửa nóng của Giản Chiến Nam cũng kêu gọi cơ thể của Mạc Mạc, con ngươi đen của hắn cũng nhìn Mạc Mạc, dù cảm thấy có nơi nào đó không đúng, nhưng sắc mặt của Mạc Mạc vẫn bình thản, ánh mắt trong suốt, sự trong suốt không có ý loạn tình mê, lại thầm nghĩ muốn một chút, nhưng rất rõ ràng, đối với sự đụng chạm của Giản Chiến Nam hoặc nói, không có hứng thú với hắn.

Nếu như là Mạc Mạc trước kia, nếu hắn đối với cô như thế, mặt của cô sẽ đỏ lên như tôm luộc, rồi êm ái mà kêu hắn là Anh Giản, hoặc là sẽ sợ hãi mà hôn hắn, nhưng bây giờ cô đã không hề có tình cảm mà nhìn hắn.

Lửa nóng trên người Giản Chiến Nam bỗng nhiên dập tắt, căn bản là không dập cũng không có biện pháp, bây giờ Mạc Mạc đang mang thai, hắn chỉ có thể nề nếp một chút. Nếu dưới tình huống bình thường này, mặc dù Mạc Mạc không có hứng thú thì hắn cũng có cách để cô trở nên có hứng thú.

Bàn tay đặt trước ngực mềm mại của Mạc Mạc lại chạy xuống dưới bụng dưới của cô, đôi môi của Giản Chiến Nam hơi nhướng lên, khuôn mặt rất khôi ngô, có thỏa mãn: "Mạc Mạc, con sẽ gọi là Giản Mạc Bảo được không?"

Giản Mạc Bảo, bảo bối của Giản Chiến Nam và Mạc Mạc. Nghe cái tên cũng biết người đặt tên rất thương và quan tâm con, tình cảm của hai vợ chồng mới tốt cỡ nào. Mạc Mạc chỉ ừ một tiếng cũng không nói tiếp. Thực ra cô đang nghĩ, đây là cái tên kỳ quái.

Giản Chiến Nam thấy Mạc Mạc không phản đối, trong lòng liền mừng mỡ, được voi đòi tiên liền hôn môi Mạc Mạc, buổi sáng môi Mạc Mạc sẽ hơi cương lên một chút nhìn rất mê người, khiến người khác không thể nhịn được mà đi nếm mùi vị của nó.

Mắt Mạc Mạc nháy nháy, lông mi thật dài nháy theo con mắt, chớp như hai cánh bàn chải nhìn mặt Giản Chiến Nam tới gần, cảm giác được môi hắn đã dán lên môi mình.

Giản Chiến Nam như đứa trẻ ăn được kẹo, ăn được hương vị trong miệng Mạc Mạc, Mạc Mạc thuận theo, khiến nụ hôn sáng sớm của hắn càng thêm sâu, dục vọng cơ thể lại nổi lên, hai tay không tự chủ được mà tập kích nơi mềm mại non mềm của Mạc Mạc. "Mạc Mạc..." hắn vừa thở gấp vừa lẩm bẩm bên môi cô, tay cũng đắm say vuốt ve nơi mềm mại kia, nói: "Bánh bao biến thành trái dừa rồi..."

So sánh kiểu gì thế, lúc Mạc Mạc đang muốn nói chuyện thì trần buồn nôn xông tới, đột nhiên đẩy Giản Chiến Nam ra, như con thỏ chạy vào toilet, Giản Chiến Nam xuống giường, vội nói: "Mạc Mạc, chậm một chút, nôn trên mặt đất cũng không sao..."

Mạc Mạc nôn khan trong toilet, Giản Chiến Nam vỗ nhẹ trên lưng cô, vừa luống cuống chân tay lấy nước để cô súc miệng, sau đó theo thói quen mà ôm lấy Mạc Mạc, để cô nằm lại trên giường, lại gọi cho bác sĩ, hét lớn: "Vợ của tôi vừa mới nôn xong...."

"Bảo bối Mạc Mạc, muốn ăn gì." Lúc Mạc Mạc ngẩn người, khuôn mặt điển trai của Giản Chiến Nam lại sán tới gần, người sắp làm ba nên có dáng vẻ trưởng thành mới đúng, sao cứ cảm thấy hắn lại ngày càng trẻ con.

"Cái gì cũng được, tôi không kén ăn..."chính xác mà nói là rất kiêng ăn, không thể trách cô, sở thích của tên tiểu tử trong bụng rất kén, cô không chắc nữa, một hồi muốn ăn cái này, một lát lại muốn ăn cái kia, nhưng tới khi đưa tới bên miệng rồi thì lại không ăn vào được.

"Anh đi xem điểm tâm sáng có cái gì." Giản Chiến Nam nói xong thì đi ra ngoài, Mạc Mạc nằm xuống, bàn tay mò vào dưới gối, mò tìm băng ghi âm, ánh mắt mê mang nhìn ngoài cửa sổ, cuối cùng không biết nhớ tới cái gì liền quyết định rời giường, sau khi rửa mặt xong vừa lúc Giản Chiến Nam gọi cô ăn điểm tâm.

"Lát nữa anh phải tới công ty." Lúc ăn, tầm mắt của Giản Chiến Nam rơi vào trên mặt của Mạc Mạc, bình thản nói một câu, nhưng thực ra như đang hỏi Mạc Mạc có muốn đi cùng không.

Mạc Mạc uống một miếng anh thịt bò, thờ ơ nói: "Tôi ở nhà đợi anh là được rồi."

"Vậy em ở nhà nghỉ ngơi, anh sẽ cố gắng để về sớm."

"Ừ,"

Sau khi ăn sáng, đira cửa thì thấy hôm nay Mạc Mạc nhiệt tình hơn so với những ngày trước, bởi vì hôm nay Mạc Mạc nói với hắn hơn 3 câu, hơn nữa còn không còn cách nào khác để hắn hôn, để cho hắn sờ..khiến hắn hơi không muốn tới công ty "Mạc Mạc..."

"Đi đường cẩn thận" Mạc Mạc nói xong thì trực tiếp quay người về phòng ngủ.

Giản Chiến Nam muốn nói cô đi tới công ty cùng hắn, nhưng châm chước đến cục cưng đã ba tháng trong bụng cô, cho nên hắn hậm hực rời đi, nhưng lại luôn không nỡ, đang muốn đi thì lại nghe thấy Mạc Mạc kêu "Giản Chiến Nam!"

Đôi mắt đen của hắn híp lại, Mạc Mạc đã mặc bộ quần áo rộng thùng thình đi ra, tóc cắt ngắn đã dài đến vai để hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu lại xinh đẹp "Hử?"

"Đi cùng đi. Một mình ở nhà rất chán." Mạc Mạc thản nhiên nói, Giản chiến Nam bỗng nhiên vui sướng, ôm lấy eo Mạc Mạc đi ra ngoài. Dọc đường đi, Giản Chiến Nam chuyên tâm lái xe, mà Mạc Mạc thì nhìn phong cảnh bên ngoài, im lặng....

Giản Chiến Nam chủ trì cuộc họp, còn Mạc Mạc thì xem tạp chí trong phòng làm việc của hắn, đứng dậy đi ra bên ngoài. Mở cửa, mới bước nửa bước chân liền có người chào hỏi "Cô Mạc, có gì yêu cầu ạ?"

Mạc Mạc nhìn cô gái trẻ tuổi trước mắt, nói nhỏ: "Lát nữa giám đốc họp xong, cô chuyển lời với hắn, nói tôi về nhà trước rồi."

"Nhưng mà..."

"Tôi sẽ bảo tài xế đưa tôi về, không sao, bây giờ đừng làm phiền giám đốc họp." Mạc Mạc nói xong liền đi tới thang máy, lúc thang máy đi xuống, cô hơi khẩn trương.

Ra khỏi tòa nhà của công ty, Mạc Mạc hít một hơi thật sâu, đi tới ven đường, lúc đang muốn đón xe thì một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt quen thuộc cùng tiếng cười trào phúng xuất hiện trước mắt cô.

"Thì ra thế thân tồn tại cũng rất có giá trị, không biết giá trị tồn tại của cô có thể duy trì được bao lâu." Cô gái xinh đẹp mở miệng liền đâm thẳng vào vết thương của Mạc Mạc, nhưng Mạc Mạc đã không còn đau đớn nữa, con người luôn có giới hạn, cô đã đau đủ rồi.

Mạc Mạc nhìn Nhã Nhi thản nhiên nói: " Thế thân có giá trị hay không, không có quan hệ với tôi. Nhưng mà cô có giá trị hay không thì quyền quyết định không ở trong tay tôi, cho nên cô tìm tôi không phải là tìm lầm người rồi chứ."

"Đương nhiên là rồi có giá trị, Chiến Nam với cô chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, hơn nữa, không bao lâu nữa bảo bối của tôi với Giản Chiến Nam sẽ ra đời, cô vẫn là thế thân không có giá trị như cũ."

Nhã nhi có con của Giản Chiến Nam!

Thật sao?

Hay giả?

Đây là chuyện không liên quan tới cô, cô cũng không cần, nhưng sao trái tim lại lén lút nhói đau từng cơn, khiến tay cô trở nên lạnh lẽo: "Vậy chúc các người hạnh phúc." Mạc Mạc nói xong thì đưa tay ra bắt taxi, rồi nói với tài xế: "Quán cà phê XX."

Xe chở Mạc Mạc chạy về phía trước thì Nhã Nhi chau màu nhìn theo hướng Mạc Mạc rời đi, cuối cùng cũng vội vã bắt một chiếc taxi "Đuổi theo chiếc xe phía trước."

Mạc Mạc không phát hiện ra có người đi theo mình, sau khi tới quán cà phê, thanh toán tiền xe xong liền đi vào trong quán, Tô Thiệu Cẩn vẫn chưa đến, Mạc Mạc liền tìm một chỗ để ngồi xuống.

Gọi cà phê nhưng không uống, chỉ dùng bàn tay lạnh lẽo cầm chặt ly cà phê ấm áp, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Mạc Mạc nhìn người đi lại trên đường, có bao nhiêu duyên phận vốn là gặp tháng qua, có bao nhiêu duyên phận vốn là cả đời mà nắm trong tay.

Trong đầu không kiềm chế được nhớ tới tình huống vừa rồi, còn có hành vi chào hỏi trẻ con lúc buổi tối của Giản Chiến Nam với đứa bé, nỉ non trong lúc mơ màng, hắn nói muốn đi học võ để bảo vệ cô.

Mặc dù tổn thương cô, nhưng từ trước tới nay người khác chưa hề làm tổn thương được cô.

Nhưng mà, chỉ một câu nói mớ lại khiến lòng cô nhiễu loạn.

"Mạc Tiêu Hữu, nghĩ gì mà xuất thần như thế, anh sống sờ sờ mà em lại không nhìn thấy." Không biết Tô Thiệu Cẩn với khuôn mặt bực mình, tay thì chà đạp tóc cô xuất hiện lúc nào, đỉnh đầu bị anh vò thành tổ chim, Mạc Mạc tức giận chụp tay anh, rồi sửa lại mái tóc bị vò đến loạn cả lên.

Mạc Mạc chu mặt, trêu chọc Tô Thiệu Cẩn: "Không phải nói đến muộn là quyền của phụ nữa sao, nhưng mỗi lần gặp mặt thì người đến muộn lại là anh."

"Vấn để này rất dễ giải thích."' Tô Thiệu Cẩn cười trộm, sau đó nói với vẻ mặt đứng đắn: "Nói rõ, em không phải phụ nữ, anh không phải đàn ông."

"Đừng, cái logic này, em là phụ nữ hàng thật giá thật, còn anh, cùng lắm là gay."

"Vậy, theo lời em thì anh cũng đường đường là nam nhi, không phải em đã nhìn qua rồi sao, các bộ phận của anh đều đầy đủ." Tô Thiệu Cẩn da mặt dày, còn nháy mắt mấy cái, một chút cũng không biết cái gì gọi là rụt rè, chỉ biết làm sao đừng face.

Nhớ tới lần trong bệnh viện đó, mặt Mạc Mạc đỏ lên, người đàn ông này chuyện đã bao lâu rồi mà đến giờ còn nhắc tới, cô xấu hổ nói: "Còn nói nữa, hại em đau cả mắt."

Tô Thiệu Cẩn nhướng mắt, vẻ mặt cười xấu xa: "Ai, nói lại, anh một bông hoa nam vàng ngây thơ, đều bị em nhìn hết, có phải em nên chịu trách nhiệm với anh không?"

Bông hoa nam vàng, thiếu chút nữa là Mạc Mạc cười phá lên, "Chú ý hình tượng, đừng có dạy hư cục cưng trong bụng em." Tay Mạc Mạc chỉ chỉ về phía bụng mình.

"Xin lỗi, xin lỗi, lời trẻ em không kiêng kỵ...." Tô Thiệu Cẩn không chân thành mà khom người, tỏ vẻ mình đã nói sai.

Mạc Mạc bất đắc dĩ liếc mắt trừng Tô Thiệu cẩn một chút, cũng là người đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu tôi, còn lời trẻ em không kiêng kỵ. Lắc đầu, vẻ mặt đầy ý cười.

"Mạc Mạc, em nói tìm anh muốn nói chuyện?"

Mạc Mạc lặng đi, vẻ mặt hơi bất thường "Ừ, ...có việc, chuyện là thế này...."

Mạc Mạc nói chuyện với Tô Thiệu Cẩn, Nhã Nhi đứng ngoài quán cà phê dễ dàng nhìn lén được, thấy Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn thân mật, bộ dạng nói cười vui vẻ, Nhã Nhi không nhịn được mà đưa di động ra chụp ảnh của Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn.

Đang muốn rời đi thì thấy Mạc Mạc đứng dậy, dường như đang nói lời tạm biệt với người đàn ông kia, Mạc Mạc đi ra cửa, Nhã Nhi vội trốn ở phía sau xe.

Tô Thiệu Cẩn muốn tiễn Mạc Mạc, nhưng Mạc Mạc từ chối, Tô Thiệu Cẩn cũng không miễn cưỡng, bởi vì người đàn ông kia sẽ đến đón Mạc Mạc, anh chỉ là người bạn bình thường của Mạc Mạc mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là bạn tốt, không phải người đàn ông của Mạc Mạc, cho nên anh sẽ rời đi như thế.

Mạc Mạc thấy Tô Thiệu cẩn lái xe đi, từ từ quay người, nhìn thấy thùng rác ven đường, một tay cô nắm chặt, sau đó do dự từng bước đi tới bên thùng rác, đứng im trong một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đưa cái gì đó trong tay vứt vào thùng rác, rồi xoay người bước đi.

Cô có người thân, không phải là người nào khác mà chính là cục cưng trong bụng cô, cùng sống nương tựa lẫn nhau, cùng sống trong một cuộc sống hạnh phúc đơn thuần, cô sẽ làm một người mẹ tốt, yêu cục cưng của mình, nhìn nó phát triển từng chút một, sự việc như thế nhất định sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Hận thù, đau thương chỉ có thể khiến con người ta rơi vào địa ngục, cô không nên như thế, không nên, nói tạm biệt với tất cả trong quá khứ, cô muốn một cuộc sống mới, cục cưng là duy nhất với cô, là hi vọng của cô.

Cô muốn nói lời tạm biệt triệt để với quá khứ!

Tạm biệt mối tình đầu!

Tạm biệt tình yêu!

Tạm biệt thù hận!

Tạm biệt Giản Chiến Nam!

Không bao giờ gặp lại nữa!

Mạc Mạc mà một kẻ lừa gạt, một kẻ siêu lừa gạt.

Khi Giản Chiến Nam họp xong không tìm thấy Mạc Mạc, cô nói về nhà rồi, nhưng trong nhà cũng không có bóng dáng của cô, nhà chính thức của cô, nhà của Lăng Việt Nhiên cũng không có, điện thoại của cô dù hắn gọi thế nào đi nữa cũng toàn là tắt máy.

Mạc Mạc chỉ để lại cho hắn một tờ giấy, dán vào trên cửa phòng ngủ trong nhà chính thức của cô. Mạc Mạc biết, hắn sẽ tới tìm cô, sẽ nhìn thấy tờ giấy này, trên mặt giấy chỉ viết mấy chữ đơn giản nhưng rất lạnh lẽo, Giản Chiến Nam, không có cách nào nắm tay quay về hồng trần, thì quên vào biển người đi.

Quên vào biển người.

Từ trước tới nay Mạc Mạc vốn không hề tha thứ cho hắn, hoặc là tha thứ nhưng đã không còn yêu hắn nữa cho nên không muốn ở chung với hắn.

Giản Chiến Nam có cảm giác bị vứt bỏ, bị Mạc Mạc vô tình vứt bỏ, loại cảm giác này khó chịu không nói nên lời, hắn rất đau khổ, rất tức giận, rất muốn bắt Mạc Mạc về từ nơi nào đó mà hắn không biết, hung hãn đánh cho một trận, để cô quên, để cô chạy mất.

Mùi vị bị vứt bỏ rất đau.

Hắn đã từng vứt bỏ Mạc Mạc, đã từng buông tha cho Mạc Mạc, Mạc Mạc lúc đó rất đau khổ.... Hắn cảm nhận được, cảm nhận được cái đau đến tê tâm phế liệt, nhưng Mạc Mạc đi đâu chứ?

Hắn tưởng Mạc Mạc đã thỏa hiệp rồi, thật sự đã thỏa hiệp rồi, Mạc Mạc bị hắn giữ trong tay, cô sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn chào đón đứa bé, thật sự hắn rất chờ mong, rất chờ mong sự xuất hiện của đứa bé.

Đã chuẩn bị tư tưởng của một người ba, khiến tâm tình hắn mỗi ngày đều không giống nhau, vô số lần ảo tưởng hình ảnh một nhà ba người. Nhưng Mạc Mạc lại chạy đi như thế, mang theo đứa con chưa chào đời của bọn họ, không thể gặp nhau, cho hắn một giấc mộng đẹp hư ảo mà ngắn ngủi, sau đó lại tàn nhẫn đập nát nó.

Một khoảng thời gian cô lại quay về bên hắn,

Một khoảng thời gian hắn sắp được làm ba.

Một khoảng thời gian hắn đã thực hiện được.

Hắn hung hăng vò tờ giấy của Mạc Mạc để lại đến nát bét, vẻ mặt phẫn nộ, dữ tợn cùng không cam lòng, dù phải đào từng tấc đất, hắn cũng phải tìm được Mạc Tiêu Hữu, nếu cô bỏ con đi, hắn sẽ không để yên cho cô.

Trái tim hoảng loạn thất thường, rất khó chịu. Lúc đầu mới chia tay với Nhã Nhi, hắn cũng không khó chịu đến thế, hình như linh hồn đã bị đánh mất, trái tim cũng bị mang đi rồi, hắn sắp điên lên mất, hắn quyết tâm, thực sự quyết tâm, đời này hắn sẽ không để yên cho Mạc Tiêu Hữu, trong lòng lại lần nữa gào thét, không phải cô chạy sao, hắn sẽ đuổi theo, hắn không tin, Mạc Tiêu Hữu cô có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn, mặc dù cô vô tâm, nhưng cô cũng đừng mong rời đi khỏi tôi, đừng mơ... (yêu quá hóa hận)

Một năm sau

Trong chiếc ghế lớn như thế, ngọn đèn mê đắm mông lung, một ít mùi rượu, tiếng nhạc đau tai tràn ngập khắp không gian, nam nữ ôm nhau thân mật ngồi chung, có uống rượu, cũng có nói chuyện, có đánh bài, cũng có tiếng quỷ rống.

Cơ thể cao lớn của Giản Chiến Nam dựa vào lưng ghế sofa màu đen, lạnh lùng, không chơi đùa, không ầm ĩ, cũng không vui vẻ, không ăn ý, nhưng lại không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của bất cứ kẻ nào, bên người có người phụ nữ xinh đẹp với lớp trang điểm đậm đang ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của Giản Chiến Nam, một tay từ khe hở của áo sơ mi mà mò vào trong người Giản Chiến Nam như rắn nước, sờ tới sờ lui cơ ngực của hắn, một chút cũng không giới hạn mà khiêu khích.

Tay Giản Chiến Nam túm lấy tóc người phụ nữ, kéo mặt cô tới trước mặt mình, muốn hôn xuống, nhưng khuôn mặt trăng điểm toàn phấn son, hôn xong không biết hắn phải ăn vào bao nhiêu mỹ phẩm trên đó nữa, khuôn mặt đánh phấn quá dày, mùi nước hoa hợp với mùi rượu và thuốc cũng không biết tạo nên mùi gì nữa.

Giản Chiến Nam phiền chán đẩy ra, mí mắt đẹp nhíu lại, một người đàn ông vóc dáng gầy gò đi tới, hỏi rất cẩn thận: "Anh Chiến, những cô bé đó, đều không vừa ý sao?"

Lương Ba hút thuốc, phun khói ra cười nói: "Lão Tiết, anh lo cho anh đi, đừng để ý tới anh ấy, khả năng x của anh ấy bây giờ vô năng rồi."

Giản Chiến Nam nắm gạt tàn trên bản không khách khí mà hất về phía Lương Ba, Lương Ba nhanh nhẹn nhận lấy, gạt tàn vững vàng rơi vào trong tay, đặt lên bàn, thuận tay bắn tàn thuốc: "Anh Chiến, thẹn quá hóa giận rồi, cần mạng sao."

Có người giỡn nói "Anh Lương, logic này nói không thông, nếu nói như thế, khả năng X của Khâu Chí cũng rất đáng hoài nghi nha."

Mặt Khâu Chí không thay đổi, tiếp tục chơi bắt xúc xắc trong tay, thắng rồi.

Mọi người nhìn nhìn Giản Chiến Nam, rồi lại Nhìn Nhìn Khâu Chí, khâu Chí vốn không gần nữ sắc, theo đề tài mọi người thảo luận, không phải Khâu trí đang theo đuổi một em gái khóa dưới sao. Bọn họ lại cảm thấy Khâu Chí thích đàn ông, lời này nói Khâu Chí, cũng quá không tiến bộ, theo đuổi em gái khóa dưới đã hơn một năm, cho tới bây giờ vẫn thuần khiết chưa từng nắm tay.

Giản Chiến Nam lại quá mức bắt bẻ với phụ nữ, không phải ghét bỏ mắt người ta không đẹp, thì cũng ghét vì cơ thể không đủ mềm, da không đủ tốt, nếu không nói người ta không thơm thì lại miệng quá lớn, nếu khi hôn thì có cảm giác như như bị ăn tươi nuốt sống vậy.

Người quen biết Giản Chiến Nam và Mạc Mạc đều biết tiêu chuẩn chọn phụ nữ của Giản Chiến Nam không phải là Mạc Mạc sao, mắt to xinh đẹp, hình dung như thế nào ta, như hồ nước, hình thư có thể so sánh như thế. Miệng xinh xắn, da trắng tinh, nhìn qua rất mềm mại.

Người phụ nữ đó một năm trước đã đi rồi, tiêu chuẩn chọn phụ nữ của Giản Chiến Nam thẳng ra mà nói là giống như đúc với Mạc Mạc, như thế thì hắn sẽ hài lòng. Mọi người cười đùa vài câu sau đó lại chơi tiếp, những đàn ông mang theo "Thức ăn mặn" chơi đùa, thi thoảng nhìn nhau, chỉ là mọi người không dám nói giỡn như thế với Giản Chiến Nam, chỉ có Lương Ba và Khâu Chí mới có thể nói chuyện như thế với Giản Chiến Nam.

Nhưng Giản Chiến Nam không giận, chỉ cầm ly rượu uống hết trong một ngụm, sau đó nói chậm như rùa: "Lương Ba, nghỉ phép tháng sau của cậu, có thể hủy đi."

"Anh chiến, anh không thể lấy việc công báo thù riêng." Lương Ba đẩy cô gái bên người ra, dịch tới gần Giản Chiến Nam, cô gái khiêu khích bên người Giản Chiến Nam cũng tức thời đứng dậy đi sang một bên chơi.

Giản Chiến Nam hơi híp mắt, liếc mắt nhìn Lương Ba một cái: "Cậu nói tôi công tư không phân biệt được?"

Lương Ba xấu hổ: "Không có, không có, em uống rượu, em nhận phạt." vừa nói vừa rướn người sáp tới trước mặt Giản Chiến Nam,hỏi: "Anh Chiến, anh sẽ không thủ thân vì người nào đó chữ? Cẩn thận không nghẹn chết đó, thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng rất có ích cho cơ thể."

Nói thật, mấy anh em không có cảm giác gì hay với Mạc Mạc, bởi vì Mạc Mạc khiến Giản Chiến Nam tổn thương, chuyện băng ghi ấm lần đó thiếu chút nữa đã khiến Giản Chiến Nam và Giản Thần Hi vào tù, may mà cuối cùng cũng đâu vào đó, chuyện này cũng trôi qua theo thời gian, từ từ bị lãng quên.

Trong mắt bọn họ Mạc Mạc đủ tàn nhẫn, Giản Chiến Nam nhớ mãi không quên với một người phụ nữ như thế, lấy điều kiện của Giản Chiến Nam muốn phụ nữ như thế nào mà không có, thanh thuần, duyên dáng, xinh đẹp, chỉ cần ngoắc ngón tay là có một đống.

Nhưng mà một năm nay, Giản Chiến Nam không hề buông tha cho Mạc Mạc, bọn họ không biết là vì bản thân Mạc Mạc hay vì đứa bé Giản Chiến Nam mới không chịu bỏ qua như thế, tóm lại, đàn ông không thể gục ngã trong tay đàn bà. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bọn họ cho rằng muốn cùng đánh thiên hạ với Giản Chiến Nam thì vẫn hi vọng Giản Chiến Nam cách họa thủy ra một chút.

Giản Chiến Nam buông chén rượu, vẻ mặt lạnh lùng không có một chút tâm tình nào, chỉ thản nhiên nói với mọi người, "Hôm nay Lương Ba trả tiền, mọi người cứ tận tình mà chơi đùa, còn có tiết mục gì thì tìm Lương Ba."

Lương ba nghe lời nói của Giản Chiến Nam mà đứng như trời trồng....

Ngay lúc mọi người cười đùa thì di động Giản Chiến Nam rung lên, tay hắn lấy điện thoại từ trong túi nhìn thoáng qua số gọi, ánh mắt uể oải lúc đầu lại trở nên sắc bén, đứng dậy khỏi chiếc ghế.

"Anh Chiến, có tin rồi."

"Tôi lập tức qua đó." Giản Chiến Nam nói đơn giản xong thì tắt máy, đi rất nhanh, trái tim đập kịch liệt, bước đi cũng nhanh hơn.

Giản Chiến Nam nhìn ảnh chụp trong tay, anh không nhịn được mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net