Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Giản Chiến Nam về thì dì Tố cầm áo khoác túi xách cho Giản Chiến Nam, hắn đổi giày và hỏi "Cô chủ đâu?"

"Cô chủ vừa mới về phòng ngủ."

Giản Chiến Nam đi lên lầu, đẩy cửa ra thì phát hiện trong phòng ngủ không có ai, hắn sững sờ một chút rồi xoay người đi ra, đi xuống dưới lầu hỏi dì Tố: "Phu nhân không ra ngoài à?"

"Không có ạ, vừa rồi ngồi ở phòng ăn chờ cậu trở về, nhận được một cuộc điện thoại thì liền về phòng." dì Tố nghĩ chẳng lẽ cô chủ không ở trong phòng sao, rõ ràng bà nhìn thấy cô chủ đi vào phòng mà.

Giản Chiến Nam nghĩ một lát rồi quay lại phòng ngủ lần nữa, vừa vào cửa thì liền cảm thấy có người bổ nhào trên lưng hắn, hắn đưa tay tiếp nhận được ở phía sau theo bản năng, "Quỷ nghịch ngợm." nha đầu kia chắc là trốn ở sau cửa.

Mạc Mạc nằm trên lưng Giản Chiến Nam, hai tay ôm chặt cổ hắn, hắn nghiêng mặt qua, rồi tự ý mình đi tới toilet, Mạc Mạc liền trèo lên trên người Giản Chiến Nam, không để mình ngã xuống, giống như con khỉ nhỏ bám vào thân cây. Hai người đứng trước bồn rửa mặt, cùng ngẩng đầu nhìn vào gương, nhìn nhau cười, Mạc Mạc đưa tay lấy khăn lau mặt cho Giản Chiến Nam "Phải ăn cơm rồi."

"Ừ, nhưng mà không phải em muốn anh cõng em đi ăn cơm chứ? Hử?" hắn nghiêng mặt qua cúi đầu hỏi rất sâu kín.

Mạc Mạc nhảy xuống khỏi lưng của Giản Chiến Nam, chen đến trước mặt hắn, vẻ mặt nói rất hiên ngang lẫm liệt "Hay là em cõng anh nha."

Tay Giản Chiến Nam vỗ nhẹ lên đầu của Mạc Mạc "Thôi đi, cơ thể em nhỏ như thế anh sợ đè bẹp em mất, hơn nữa, cơ thể đã không cao mà còn đè lùn em thêm mấy phân nữa thì thành không có lời rồi."

Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam từ trên xuống dưới, vẻ mặt nói rất cảm khái "Có thể đè bẹp em như vậy sao, ông xã, anh cần đi giảm béo đi."

Giản Chiến Nam cúi đầu đánh giá dáng người hoàn mỹ của mình, cuối cùng cũng tin nhìn Mạc Mạc "Dáng người như anh còn cần giảm béo nữa à?"

"Đúng thế." Mạc Mạc vội gật đầu, "Ngày hôm qua lúc em ôm anh, phát hiện vòng eo của anh có mỡ rồi đó."

"Thật không?" Giản Chiến Nam cười quỷ quái, ngón tay thon dài cũng bắt đầu cởi nút áo sơ mi, từng cái một.... Mạc Mạc đứng yên nhìn người đàn ông đang cởi đồ trước mặt, cho đến khi chiếc áo sơ mi được cởi ra để lộ cơ thể rắn chắc, Giản Chiến Nam vứt áo sơ mi trên đất "Như thế nào, có không?"

Khụ khụ, Mạc Mạc nhìn dáng người hoàn hảo của Giản Chiến Nam, cô biết là không có, nhưng giỡn thôi mà cần gì hắn phải cởi quần áo như thế, khiến cô phải kiểm điểm bản thân "A, không có, không có, em ảo tưởng thôi, là ảo giác haha...." Mạc Mạc cười ngây ngô.

Mạc Mạc nói xong thì muốn trốn khỏi Giản Chiến Nam. Nhưng hai tay Giản Chiến Nam duỗi ra chống vào bồn rửa mặt, vây Mạc Mạc lại trong hai tay, đôi mắt đen nhìn Mạc Mạc rất hung giữ "Nếu anh nhớ không nhầm thì, vợ thân yêu, bụng nhỏ của em đã lồi lên như mang thai ba tháng rồi đó."

Lúc đầu Mạc Mạc dựa vào sau để tránh né cơ thể của Giản Chiến Nam, nhưng bỗng nhiên cô đứng thẳng dậy, cái gì mà ba tháng chứ, đừng có cười nhạo bụng nhỏ của cô vậy chứ, nên lập tức phản bác lại "Làm sao em có bụng mỡ được chữ, anh nói bậy."

"Không có sao? Để anh xem xem, chứng minh chút xem nào." Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam mang theo cái nhìn gian tà nhìn cô, cùng đó là hơi thở nam tính của hắn, hơi thở khiến đầu óc của Mạc Mạc mơ màng.

Mạc Mạc đưa tay vén áo lên một chút rồi lại buông xuống, đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên "Hừ, không cho anh nhìn."

"Được rồi, tối lại nhìn tiếp." Giản Chiến Nam quay người đi ra khỏi toilet.

Mạc Mạc đưa tay ra đếm, vẻ mặt nói như rất thật "Hôm nay là thứ hai đó, cho nên, tối nay cũng không thể nhìn được."

Giản Chiến Nam đấm tường, hắn mới phát hiện, bà xã của hắn là một tiểu nha đầu quỷ quyệt.

Sau khi ăn xong cơm tối, hai người đi tản bộ, nắm tay nhau đi mông lung trong bóng đêm "Ông xã, em nhớ Mặc Bảo, anh có thể trả lại Mặc Bảo cho em không." Bây giờ cô là vợ của hắn, quan hệ biến hóa đến thay đổi hoàn toàn, chắc là có thể thảo luận một chút chứ.

Năm đó Giản Chiến Nam cưỡng chế đưa cô đi, Mặc Bảo của cô cứ bị bỏ lại như thế.

Mạc Mạc rất lo lắng, Mặc Bảo có thể đói bụng hay không, có bị ai ức hiếp hay không, có quan chăm sóc không. Tức giận muốn Giản Chiến Nam tìm Mặc Bảo về, nhưng Giản Chiến Nam không đồng ý, hắn tức giận. Hắn mua cho cô một con cún con, còn rất quan tâm nó nữa.

Dù sao Mạc Mạc cũng không nghĩ tới, sau khi cô bị Giản Chiến Nam đưa về thành phố C nửa tháng, nhưng sau đó lại thấy Mặc Bảo ở cửa, Mặc Bảo đã như da bọc xương, hấp hối. lúc đó Mạc Mạc rất hoảng sợ, cô hoàn toàn không thể tin rằng Mặc Bảo sẽ tìm đến, cô cũng không biết làm sao mà Mặc Bảo có thể tìm được cô ở nơi xa như thế, nhưng mà lúc đó Mạc Mạc vừa cảm động vừa đau lòng, cô ôm Mặc Bảo khóc một trận, đau lòng đến chết, hét lên với Giản Chiến Nam, bắt Giản Chiến Nam phải cứu sống Mặc Bảo, nếu không Mặc Bảo sẽ chết.

Lúc đó cô khóc rất thê thảm, Giản Chiến Nam cũng ngây ra, chỉ vì một con chó mà cô khóc như thế sao, rất hiếm thất, Giản Chiến Nam đưa Mặc Bảo tới bác sĩ thú y, mà Mạc Mạc do ôm Mặc Bảo nên bị dị ứng nên Giản Chiến Nam không cho cô đi thăm Mặc Bảo.

Sau đó Giản Chiến Nam nói Mặc Bảo đã chữa xong và được người khác nhận nuôi rồi, Mạc Mạc bị dị ứng với chó, cho nên Giản Chiến Nam không cho cô nuôi chó nữa, lúc đó Mạc Mạc tức đến chết. Nhưng cũng không có cách nào khác, làm loạn vài ngày khiến Giản Chiến Nam bực bội, hắn nói nếu cô còn ầm ĩ thì hắn sẽ đưa Mặc Bảo đi làm thịt.

Vì chuyện đó mà rất lâu Mạc Mạc không đả động gì với Giản Chiến Nam, cũng chưa thấy Mặc Bảo, lúc đó hai người như nước với lửa, Mạc Mạc cũng không đi xin hắn nữa, chỉ cần Mặc Bảo sống tốt là được rồi.

Bây giờ không cần xin, hai người có thể từ từ nói chuyện, từ từ thương lượng, cho nên, Mạc Mạc đưa ra yêu cầu này, hắn yêu cô thì nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện nhỏ này của cô, Mạc Mạc thấy Giản Chiến Nam không nói lời nào, lắc tay hắn "Được không hả?"

Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc, buông tay cô ra rồi nắm vai cô "Được, nhưng cần vài ngày đã, người nhận nuôi nó đã dọn tới chỗ khác rồi, anh cần đi tìm thử đã."

Ánh mắt Mạc Mạc sáng lên, tặng một nụ hôn, nói rất dịu dàng: "Ông xã, anh tốt thật."

Giản Chiến Nam hoàn toàn chết chìm trong sự dịu dàng của Mạc Mạc, thời gian sáu năm qua, hắn vẫn không có được sự dịu dàng, ngọt ngào như thế, nay có được, nhất định hắn phải quý trọng. Mạc Mạc, vĩnh viễn là bảo bối của hắn.

Đi bộ về, Giản Chiến Nam vào phòng xử lý công việc, còn Mạc Mạc trở về phòng, nằm uể oải trên sofa xem tivi như con mèo lười.

Ghế sofa này rất lớn, dù 10 người nằm cũng không thành vấn đề.

Nhìn đồng hồ đã 9 giờ, Mạc Mạc tắt tivi, đi tới phòng làm việc của Giản Chiến Nam, đèn bên trong còn sáng, Giản Chiến Nam vẫn chưa ngủ, hắn thực sự rất bận, không biết hắn làm sao có thể bỏ ra thời gian để đi tới thành phố nhỏ kia tìm cô, Mạc Mạc tới bếp pha sữa cho hắn, gõ cửa phòng rồi mở cửa ra.

Mạc Mạc thấy Giản Chiến Nam đeo kính cọng vàng, hoàn toàn thay đổi, lúc hắn làm việc, thật sự rất quyến rũ. Vốn là cầm thú, mang thêm mắt kính lại trở thành cầm thú nhã nhặn, trong lòng Mạc Mạc cười trộm, đi qua, ôm lấy eo hắn từ phía sau.

Giản Chiến Nam nghiêng đầu hôn cô, kéo Mạc Mạc vào trong lòng hắn, Mạc Mạc để ly sữa trước mặt Giản Chiến Nam: "Hiếu kính ông xã làm việc cực khổ."

"Bằng không hiếu kính cái khác đi." Con mắt Giản Chiến Nam toàn là cái nhìn ám muội, răng nanh cắn nhẹ lên môi cô, hắn nghĩ gì làm sao Mạc Mạc không biết được, tránh khỏi môi hắn, giương khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Cần phải tuân thủ đúng quy tắc của chúng ta. Uống nhanh đi, nếu không em sẽ tức giận đó."

Giản Chiến Nam thở dài, "Vậy làm phiền bà xã đại nhân, đem sữa đổi thành cà phê nha."

"Dạ dày của anh không tốt, uống sữa sẽ tốt hơn." Mạc Mạc mà cố chấp cũng rất dọa người.

"Được, để ở đây, nguội rồi anh sẽ uống." Kế hoãn binh, hắn không thích uống sữa, nhưng mà lệnh của vợ không thể trái.

"Không cần tìm cớ, em đã pha sữa nguội ở mức có thể uống rồi, ngoan uống đi." Mạc Mạc không phải là người dễ đối phó như thế, nhìn dáng vẻ ảo não của Giản Chiến Nam, Mạc Mạc hơi cười, thật rất giống một đứa bé.

Giản Chiến Nam chỉ có thể đầu hàng, nhận ly sữa, uống một hơi, Mạc Mạc rời khỏi người Giản Chiến Nam "Em đi ngủ, anh đừng thức khuya quá, không tốt cho cơ thể."

Giản Chiến Nam cười, nhìn theo bóng dáng Mạc Mạc ra khỏi phòng, cảm giác như thế này rất tốt, giống như hương vị hạnh phúc của năm xưa, tán ra tứ phía, lúc đầu tuy hắn hơi mệt mỏi, nhưng giờ đã tràn đầy năng lượng tiếp tục với công việc bận rộn.

Mạc Mạc trở về phòng ngủ, nhưng không ngủ được, vừa lúc mợ nhỏ gọi tới, kể chuyện mấy ngày nay, thì ra là cậu nhỏ đi thăm Giản Thần Hi, tình trạng tinh thần của Giản Thân Hi vẫn không tốt lắm.

Một người phụ nữ như Giản Thân Hi đáng ra rất nên giận, nhưng cô ta đã như thế rồi, hận có nghĩa gì nữa, cậu nhỏ đã trải qua sinh tử, rất nhiều chuyện cũng đã xẩy ra, thời gian trước đó cũng đã ra nước ngoài thăm Ny Ny.

Michelle là một người phụ nữ rất giỏi, có đôi khi cũng như một cô gái nhỏ, nhưng đại nghĩa trước mặt, từ trước tới nay đều là một gái phóng khoáng, cô không để ý quá khứ của Lăng Việt Nhiên, cũng không để ý đến Ny Ny, cô ấy cũng đối xử rất tốt với Ny Ny, giống như đối xử với Lăng Việt Nhiên vậy, cô bảo đó là yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô yêu Lăng Việt Nhiên, cho nên, sẽ yêu tất cả mọi thứ của anh, nhưng điều kiện tiên quyết là, tất cả mọi chuyện kia không phải là phản bội và lừa gạt.

Mợ nhỏ nói với cô, lúc nhìn thấy Ny Ny, Ny Ny không hề có thái độ phản ứng kịch liệt, tất cả đều bình thản, ấn tượng của mợ nhỏ với Ny Ny cũng rất tốt, cũng là một đứa nhỏ có lý trí.

Sự thực thì Ny Ny có thể nhận Lăng Việt Nhiên là ba của nó, nhưng cũng không có quá nhiều tình cảm, dù sao thì thời gian ở bên nhau cũng chỉ như con số không. Lúc Lăng Việt Nhiên nói phải chăm sóc Ny Ny, Ny Ny bảo hiện tại nó rất ổn, cho nên không cần có Lăng Việt Nhiên ở bên cạnh, chỉ có một nguyện vọng, hy vọng Lăng Việt Nhiên có thể đi thăm Giản Thần Hi.

Mẹ dù sao đi nữa cũng là mẹ, Ny Ny biết khúc mắc của mẹ, khúc mắc của Giản Thần Hi là Lăng Việt Nhiên, cô bé hy vọng mẹ sẽ tốt hơn. Lăng Việt Nhiên đồng ý, cho nên đã đi thăm Giản Thần Hi, cũng đồng ý phối hợp với bác sĩ, giúp Giản Thần Hi làm hồi phục trị liệu.

Thực sự Mạc Mạc rất bội phục mợ nhỏ, là một người phụ nữ rộng lượng, cũng rất yêu cậu nhỏ, ủng hộ cậu nhỏ làm mọi chuyện, có lẽ là vì khoảng thời gian đặc thù lúc trước, lúc hoạn nạn hai người đã có sự tin tưởng nhau, tình yêu của họ đã trở nên siêu việt, đó là một loại cảnh giới rất cao, cô không có cách nào lý giải và hiểu được. Chỉ có người phụ nữ như thế mới phù hợp với cậu nhỏ, một người phụ nữ rất giỏi. Phụ nữ mà buôn chuyện thì mãi không xong, cho tới gần 10 giờ, Michella và Mạc Mạc mới tạm biệt. Mạc Mạc cũng nghe tiếng động mở cửa ở phòng bên cạnh của Giản Chiến Nam.

Mạc Mạc không nhịn được gửi tin nhắn cho Giản Chiến Nam: "Ông xã, đã ngủ chưa?"

Giản Chiến Nam không trả lời, chỉ cách một bức tường mà còn phải gửi tin nhắn sao, cảm thấy đây là một cô gái quá ngây thơ, nhưng cũng cảm thấy có điểm đặc biệt, coi như tình nhân đang yêu nhau, không thể gặp mặt, chỉ có thể thông qua di động để tâm sự với nhau.

"Chưa." Hắn trả lời.

Mạc Mạc do dự rất lâu mới gửi lại: "Em muốn hỏi anh một vấn đề."

"Cái gì?" Giản Chiến Nam hỏi.

"Anh... mấy năm nay có liên lạc với Nhã Nhi không?"

Chân mày Giản Chiến Nam căng lên, đó là lời nói khá mẫn cảm, hắn hơi lo lắng, Mạc Mạc vẫn còn để ý sao? Đã rất nhiều năm rồi hắn không liên lạc gì với Nhã Nhi, sau khi hắn và Mạc Mạc hòa thuận cũng không từng hỏi hắn qua chuyện của Nhã Nhi, nhưng vì sao bây giờ Mạc Mạc lại hỏi hắn vấn đề này, hắn lập tức trả lời: "Không có, Mạc Mạc tin anh."

"Ừ, em tin anh, chỉ tò mò chút thôi, Ông xã ngủ ngon."

Giản Chiến Nam thở ra nhẹ nhàng "Bà xã ngủ ngon, hôn em."

Mạc Mạc cười hì hì cũng gửi lại hai chữ "Hôn anh."

Giản Chiến Nam nhìn hai chữ Mạc Mạc gửi lại, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật ngốc, cũng là một ông chồng gửi tin nhắn chỉ cách một bức tường, hắn phải đi qua đó, mạnh mẽ mà hôn cô có phải tốt hơn không, nhưng chỉ nghĩ như vậy, mà không làm, tâm tình của Mạc Mạc như đứa trẻ, muốn chơi thì sẽ tùy ý cô, chỉ có thể chờ đến một này nào đó quy định bị xé bỏ, hắn tin như thế.

Ngày hôm sau, Giản Chiến Nam cho người tới bệnh viện lúc trước chữa trị cho Mặc Bảo, nơi đó có tư liệu của Mặc Bảo, hắn cần tìm một chú chú giống như đúc với Mặc Bảo, hơn nữa phải thông minh. Bởi vì Mặc Bảo đã chết rồi.

Lúc đó Mạc Mạc ôm Mặc Bảo khóc như mưa, hắn biết, nếu Mạc Mạc biết Mặc Bảo chết thì sẽ càng đau lòng hơn, cho nên, vẫn lừa cô, lừa cô rằng Mặc Bảo đã được người khác nhận nuôi rồi.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc Giản Chiến Nam mới đi họp, vừa họp xong thì nhận được điện thoại của mẹ Giản "Mẹ, con đang làm việc, có chuyện gì à?"

Mẹ Giản không hờn không giận "Sao thế, vội đến mức điện thoại của mẹ mình mà cũng không thể nhận sao?"

Giản Chiến Nam chỉ đành cười nói "Thái hậu, Nữ hoàng, có chuyện gì à, mời ngài nói."

"Tối nay về ăn cơm." Thái hậu trực tiếp ra lệnh.

"Con biết rồi."

Hắn phải về nhà đón bà xã bảo bối nữa.

Mạc Mạc vừa đi dạo phố về với Cầm Tử, quá mệt, sau khi Cầm Tử sinh em bé xong thì dáng người khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn béo hơn tí so với trước kia, quần áo không thể mặc được nữa, cho nên Cầm Tử ra ngoài hoàn toàn là mua sắm.

Mua cho mình một đống quần áo rồi lại mua cho cục cưng một đống nữa, cộng thêm mấy bộ đồ cho chồng, chân của Mạc Mạc đã sắp bại rồi, gọi cứu mạng thì Cầm Tử mới buông tha cho cô.

Mạc Mạc về nhà liền đá giày cao gót, vừa định uống nước thì thấy trên sofa phòng khách có một người đàn ông, hóa ra là ông xã vừa đi làm không lâu của cô, buổi ngày mà thấy hắn rất là khó nha, Mạc Mạc không nghĩ ngợi liền bổ nhào về phía trước, túi xách trong tay để trên sofa.

"Về lúc nào thế, hôm nay không bận gì sao?"

Giản Chiến Nam ôm Mạc Mạc rất cưng chiều "Anh cũng vừa mới về, ra ngoài mua gì thế?"

"Mua cái gì à?" Tay Mạc Mạc với lấy túi xách, "Mua giúp anh mấy thứ thôi." Lấy ra một chiếc sơ mi ngắn tay hồng nhạt, còn hưng phấn đo tới đo lui trên người Giản Chiến Nam "Cỡ vừa chữ?"

Vẻ mặt của Giản Chiến Nam ghét bỏ, Mạc Mạc vội hỏi: "Rất đắt đó, em mở ra xem trong cửa hàng, không gói lại, kiểu mới nhất, thịnh hành nhất năm nay đó."

"Màu sắc lẳng lơ như thế, em khẳng định muốn anh mặc ra ngoài đường."

Vẻ mặt Mạc Mạc kích động, lôi kéo Giản Chiến Nam thử áo, "Màu này rất đẹp mà, anh nhìn quần áo của anh mà xem, không phải đen thì là trắng, không nữa là màu xám, màu hồng nhạt này rất đẹp. Anh mặc vào cho em nhìn đi, mau lên."

Giản Chiến Nam ai oán, ai bảo mình cưới một cô vợ tinh quái làm gì, hai người lằng nhằng đi về phòng, Giản Chiến Nam không tình nguyện cởi sơ mi trắng ra, mặc vào chiếc sơ mi Mạc Mạc vừa mua.

"Hài lòng không?" Giản Chiến Nam hỏi, lắc lư tạo dáng.

Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam, hoàn toàn bị sắc đẹp mê hoặc, hắn trời sinh là khuôn mẫu, mặc cái gì cũng đẹp. Lúc đầu cho rằng có đôi khi hắn lạnh lùng tàn bạo, khi thì tà mị, có khi lại giống như đứa nhỏ, có đôi khi thì như ánh mặt trời, nhưng sau khi mặc chiếc áo này, sao lại cảm thấy hắn rất yêu nghiệt. Không tốt, cô đã đào ra được tiền chất của ông xã cô, Mạc Mạc vội nói: "Thôi đi, hình như anh không hợp mặc màu này, vẫn màu trắng hơn."

Giản Chiến Nam tới trước gương, "Cũng không tệ lắm, hôm nay sẽ mặc cái này nha." Giản Chiến Nam nói xong thì đi ra ngoài, Mạc Mạc vội giữ chặt hắn "Ông xã, đừng mà, anh mặc như thế em không chỉ phải lo lắng phụ nữ tấn công anh, còn phải lo lắng anh bị đàn ông uốn xong, ô ô, anh cởi đi."

"Mạc Tiêu Hữu" Giản Chiến Nam nổi giận, xú nha đầu, hắn mà cong như thế sao, không đúng, hắn muốn nói là, trong đầu cô toàn nghĩ mấy thứ gì lung tung không đâu à.

Mạc Mạc sợ tới mức buông tay, sao cô lại nói ra những lời trong lòng mình như thế, thật là sai lầm mà, cô đành giả bộ hồ đồ "Sao, sao thế?"

Cơ thể cao lớn của Giản Chiến Nam tới gần Mạc Mạc, gằn từng chữ: "Anh....muốn ....đè....em"

Khụ khụ, Mạc Mạc bị sặc bởi nước miếng của mình, vội làm nũng, tội nghiệp nói: "Ông xã, em nhận sai, em mệt lắm rồi, anh có biết công lực đi dạo phố của Cầm Tử không, em thật sự rất mệt, chân sưng lên rồi, còn đau nữa..."

"Anh đè em, cũng không phải em đè anh mà...!"

"Giản Chiến Nam!" mặt Mạc Mạc đỏ lên, "Ban ngày ban mặt, không cho phép anh chơi trò lưu manh."

Giản Chiến Nam cười tà ác, "Ai, được rồi, buổi tối chúng ta chơi trò lưu manh, em đi nghỉ đi, mẹ anh gọi điện tới bảo hôm nay về ăn cơm."

Mạc Mạc hơi sửng người, phải đi gặp người nhà Giản Chiến Nam sao, ai, phải chuẩn bị thật tốt...

5 giờ Mạc Mạc và Giản Chiến Nam cùng xuất phát, Mạc Mạc mặc rất khuôn phép, nhưng lại không quá cứng nhắc, vào đến nhà họ Giản, Mạc Mạc mới phát hiện, hôm nay trong nhà có rất nhiều người. Đối với gia đình lớn này Mạc Mạc vẫn còn rất xa lạ. Hai bà cô của Giản Chiến Nam, một ông chú, còn có hai em gái họ, ai cũng nhìn tới, Mạc Mạc cảm thấy, những người này đều nhìn cô với ánh mắt xem thường.

Mạc Mạc đưa quà cho mẹ Giản, thái độ của mẹ Giản cũng coi như hòa nhã dễ gần, đón tiếp mọi người rất tốt, bàn ăn rất dài, mọi người ngồi quanh, Mạc Mạc và Giản Chiến Nam ngồi cạnh nhau.

Lúc ăn cơm, mọi người tùy ý trò chuyện, Mạc Mạc đã tận lực hòa nhập với bọn họ, lúc ăn cơm, Giản Chiến Nam thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Mạc Mạc, sợ cô nhút nhát không dám ăn gì, trong bát và chén đều là đồ ăn.

Bác cả cười nói: "Thật là một đôi ân ái, Chiến Nam bao nuôi cô sáu bảy năm, tình cảm của hai người tốt như thế thật không không dễ nha."

Tay Mạc Mạc cứng đờ, Giản Chiến Nam cầm tay Mạc Mạc, hắn cười "Bác cả, Mạc Mạc ở cùng với con ngày nào thì đều là vợ của con. Nếu người bao nuôi đều trở thành vợ thì bác cả, bác phải chú ý một chút, có thể dượng cả đã đưa về hai phu nhân nữa rồi."

"Chiến Nam, sao lại nói chuyện với người lớn như thế." Mẹ Giản nghiêm khắc mắng Giản Chiến Nam, còn ba Giản vẫn không nói gì. Sắc mặt bác cả đã đại biến, bị chặn nói không ra lời.

"Con chỉ có ý tốt, bác cả." Giản Chiến Nam cúi đầu bóc tôm cho Mạc Mạc, Mạc Mạc nói nhỏ: "Em tự làm được mà." Dường như mọi người nhìn vào đều không tốt.

"Mọi người dùng bữa, dùng bữa đi." Mẹ Giản đón tiếp.

Sau khi không khí xấu hổ qua đi, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, chú hai, người trước giờ không nói giờ cũng lên tiếng hỏi Mạc Mạc: "Nghe nói cháu dâu tốt nghiệp trung học."

Đây không phải ăn cơm là là chịu hình thì có, nếu không vì Giản Chiến Nam thì cô sẽ không ngồi đây để chịu mọi người nói như thế "Đúng vậy chú hai."

"Một người tốt nghiệp trung học làm sao có thể làm tốt con dâu của nhà họ Giản, cháu phải học tập nhiều hơn mới xứng với Chiến Nam, tề gia nội trợ thì mới có thể giúp được công việc cho Chiến Nam."

"Nghe Chiến Nam nói chú hai chỉ tốt nghiệp tiểu học." Mạc Mạc nói với vẻ mặt ngây thơ, "Nhưng chú hai dựa vào cố gắng của mình cũng đã tạo nên danh tiếng, rất nhiều người đều bộ phục chú hai, bao gồm cả cháu, cũng rất khâm phục chú hai, nhất định cháu sẽ học tập theo chú hai."

Bản thân mình bằng cấp thấp còn muốn khinh bỉ người khác, lời nói của Mạc Mạc như đâm trung tim đen, rồi lại dùng nửa câu sau khen chú hai, cũng chứng minh không có bằng cấp, nhưng cũng có thể làm nên chuyện lớn, vừa khen vừa chê, khiến chú hai lập tức dùng con mắt khác nhìn Mạc Mạc, thậm chí trong mắt còn có tia tán thưởng.

Em họ Giản Chiến Nam lại bất bình khi anh họ của mình lại thích một cô gái không có văn hóa, nhịn không được mà nói: "Sao cô có thể so được với chú hai chứ,"

Ba Giản quát: "Ăn cơm đi."

Một bữa ăn với cảnh tàn sát khốc liệt, giết người vô hình,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net