Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giản Chiến Nam theo người nhà về bệnh viện, mẹ Giản nhìn thấy Giản Chiến Nam nằm xuống nghỉ ngơi mới yên tâm rời đi, thật ra bà cũng đã không chịu nổi nữa. giản Chiến Nam nằm đó, không nói một lời, để mặc cho bác sĩ kiểm tra cho hắn, bác sĩ cùng y tá đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn mình hắn.

Nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn hình ảnh của Mạc Mạc, từ lúc bọn họ gặp nhau, quen nhau, yêu nhau rồi kết hôn, từng chi tiết một cùng với chuyện hôm nay, lời nói của Mạc Mạc vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn.

Anh ấy là bạn trai của tôi, Hoa Ngạn Xuyên!

Anh ấy là bạn trai của tôi, Hoa Ngạn Xuyên!

Một câu nói lần lượt quanh quẩn không chịu ngừng khiến cho hắn thống khổ không chịu nổi! Hắn hít thở thật sâu để giảm bớt đau đớn trong lòng, lông mày nhíu chặt lại, hắn bắt mình mở to mắt ra nhưng trong đầu vẫn tràn ngập hình ảnh của Mạc Mạc, trái tin cũng không ngừng đau đớn.

Xe để lại trước cửa nhà hàng, Hoa Tử cùng Mạc Mạc chậm rãi đi trên đường, cảm xúc của Mạc Mạc đã nguôi bớt, cô im lặng không nói lời nào, anh cũng lẳng lặng theo sau cô.

Lòng Mạc Mạc vẫn bị mẹ Giản và Giản Chiến Nam quấy nhiễu, không nhịn được mà hồi tưởng lại những năm tháng đã qua, cũng là đoạn tình cảm đã làm tổn thương cô cùng cuộc hôn nhân thất bại.

Bởi vì Nhã Nhi mà cô kết bạn với Giản Chiến Nam, yêu hắn, yêu toàn tâm toàn ý, cũng bởi vì Nhã Nhi mà cô cùng Giản Chiến Nam chia tay trong đau đớn, qua hết những năm tháng xa cách, rốt cuộc hai người cũng quên hết những ân oán trước kia mà bước vào chiếc lồng hôn nhân, nhưng cũng bởi vì sự xuất hiện của Nhã Nhi mà cuộc hôn nhân xuất hiện vết nứt.

Cho rằng Mạc Bảo là con của Nhã Nhi nên hôn nhân của bọn họ bắt đầu không còn êm ả, cô đau khổ không thể tiếp nhận đứa con do người đàn ông của mình và người phụ nữ khác tạo nên, nhưng cuối cùng mới biết được Mạc Bảo lại là con của cô và Giản Chiến Nam.

Những đau khổ kia, những dằn vặt kia vốn không nên có, tuy nó đã tra tấn cô rất lâu, Nhã Nhi, Mạc Mạc hận cô ta độc ác chia lìa cô và Mạc Bảo, hận cô ta đối xử không tốt với Mạc Bảo, cũng bởi vì mẹ Giản bắt tay với Nhã Nhi sắp xếp nên cuộc hôn nhân của họ tràn đầy nguy cô, bởi vì một mầm móng tai họa mà cô chọn cách ly hôn nhưng Giản Chiến Nam không chịu, cuối cùng bởi vì bệnh của mẹ Giản mà Giản Chiến Nam đã dứt khoát buông tay, cuối cùng cô và Giản Chiến Nam cũng đi tới bước đường ly hôn.

Đáng tiếc, không có hôn nhân ràng buộc nhưng Giản Chiến Nam vẫn không buông tha cho cô, ích kỉ muốn giữ cô bên cạnh, cách yêu thương một người của Giản Chiến Nam vẫn luôn có vấn đề, Mạc Mạc không phủ nhận Giản Chiến Nam yêu cô, nhưng tình yêu của hắn quá phách đạo, tình yêu của hắn có tham muốn chiếm giữ quá mạnh mẽ, khi yêu hắn muốn mình phải xem hắn là trung tâm, hắn chưa từng tôn trọng cô, tình yêu của hắn làm cho cô ngột ngạt, đã không còn cảm giác vui vẻ, hạnh phúc và tự do nữa.

Hôn nhân đi đến ngõ cụt thật ra cô và Giản Chiến Nam đều có lỗi, tuy nói là do một tay mẹ Giản tạo nên nhưng hôm nay mẹ Giản không còn là chướng ngại trong cuộc hôn nhân của bọn họ, cũng không còn ảnh hưởng đến bọn họ nữa.

Như mẹ Giản nói, chỉ cần cô trở lại bên cạnh Giản Chiến Nam thì ba người một nhà có thể hạnh phúc bên nhau, như vậy Mạc Bảo cũng có một gia đình đầy đủ, nhưng tất cả đã không còn cách nào quay đầu lại, giống như thơi gian không thể quay ngược, cuộc sống vẫn tiến về phía trước, không bị quá khứ chi phối.

Nhưng khi nhìn thấy Giản Chiến Nam đau khổ tiều tụy như vậy, vì sao lòng cô lại đau nhói như vậy, khi nào thì cô mới có thể từ giã quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới mà không bị quá khứ chi phối đây.

Mạc Mạc vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của mình, đến khi có người vỗ vai cô mới hoàn hồn lại, Hoa Tử đang nhìn cô, đôi mắt thâm thúy có vẻ lo lắng, Mạc Mạc nhớ lại mình đã dùng Hoa Tử làm tấm chắn mà anh ta cũng giải vây thay mình, đang định mở miệng nói chuyện thì Hoa Tử lại nói: "Tôi không muốn nghe em nói câu cảm ơn hoặc xin lỗi đâu."

Mạc Mạc mở miệng ra rồi khép lại, đó chính là lời cô muốn nói, anh đã đoán được, hình như nói vậy cũng không hay lắm, Mạc Mạc cúi đầu tiếp tục đi, Hoa Tử lại vượt lên trước cản đường cô: "Em muốn đi đến Nam Cực luôn sao? Mặc dù vậy cũng không cần phải đụng vào tường nha."

Mạc Mạc ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Hoa Tử mới thấy một vách tường, cô đã đi vào ngõ cụt, "Anh...sao anh không nhắc tôi sớm."

Hai tay Hoa Tử ghì lên vai Mạc Mạc, bóng dáng cao lớn bị kéo thật dài dưới ánh đèn, anh nhìn xuống cô từ trên cao, tạo thành một vệt tối trên mặt cô, anh nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang muốn nhìn thấu linh hồn cô.

"Phải làm thế nào mới có thể khiến em vui vẻ?!" Giọng điệu của anh vẫn nhàn nhạt như đang bàn luận chuyện chúng ta ăn gì, nhưng trong ánh mắt anh đều là vẻ tìm tòi nghiên cứu, giống như anh đang nghiêm túc nghĩ cách để khiến cô vui.

Vui vẻ là thứ người khác có thể cho sao? Mạc Mạc nhịn không được nghĩ, có thể chứ, bởi vì cô nhìn thấy con mình sẽ thấy vui, nhìn thấy con sẽ cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn. Hoa Tử thấy Mạc Mạc không nói gì nên vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Được rồi, về thôi, tôi đi lấy xe, để tôi đưa em về."

Mạc Mạc cũng không trì hoãn nữa, theo đường cũ trở về trước cửa nhà hàng, lúc đang đi đến chỗ đậu xe thì trong nhà hàng có người đi ra, cả trai lẫn gái có khoảng bốn năm người, trong đó có một người đàn ông gọi Hoa Tử, "Tổng giám đốc Hoa, anh hay thật đấy, quẳng chúng tôi lại rồi tự mình đi lãng mạn với mỹ nữ à."

Trong đó có một người phụ nữ cười nói: "Hoa Tử, không giới thiệu một chút à?"

Hoa Tử rất không khách khí ôm lấy vai Mạc Mạc, mặt không mang theo bất kì cảm xúc nào, rất tự nhiên giới thiệu, "Bạn gái của tôi, Mạc Tiêu Hữu."

"Tôi không phải." Mạc Mạc nhịn không được lên tiếng.

Hoa Tử không thèm để ý đến, khóe môi khẽ nhếch lên, nói với mấy người bạn kia: "Mặt cô ấy mỏng."

Một người đàn ông hơi thấp một chút nói: "À, làm công tác giữ bí mật cũng không tệ."

"Giờ cũng sắp chiều rồi, bữa khác phải tạ tội vì đã thất hẹn đấy."

"Được, chúng tôi đi trước đây."

"Tạm biệt"

Mọi người chào hỏi rồi đi, chỉ còn lại Mạc Mạc và Hoa Tử, Mạc Mạc trừng mắt nhìn Hoa Tử, người đàn ông này đúng là không lãng phí cơ hội.

Hoa Tử không thèm nhìn vẻ khinh bỉ của Mạc Mạc, dắt tay cô đi về phía bãi đỗ xe. Mạc Mạc nhìn Hoa Tử, nghĩ thầm cô nói với người nhà họ Giản anh ta là bạn trai mình, không phải anh ta tưởng thật đấy chứ?

Lên xe, Hoa Tử khởi động xe rồi đi, lúc chạy trên đường, Mạc Mạc do dự một lát rồi mới nói: "Hoa Tử này, tình huống vừa rồi là do tình thế cấp bách nên tôi có hơi lợi dụng anh một chút, anh đừng tưởng là thật nha."

Hoa Tử lạnh lùng xì một tiếng, "Em thật là thẳng thắn."

Mạc Mạc mặt dày nói: "Thẳng thắn là ưu điểm của tôi mà."

"Mạc Tiêu Hữu, đi hay ở khó khăn đến vậy sao?" Mặt Hoa Tử rất nghiêm túc, chỉ nói một câu rồi không nói gì nữa, trong lúc nhất thời Mạc Mạc cũng không biết phải nói gì, vì sao anh ta luôn đâm thẳng vào lòng cô chứ, vì sao anh ta luôn có thể đoán được sự đau đớn cùng dằn vặt trong lòng cô chứ?

Hai ngày nay Mạc Mạc đều nghĩ đến câu nói của Hoa Tử, đi hay ở khó đến vậy sao? Rất khó ư, cô cũng tự hỏi mình. Buổi sáng khi đi làm Mạc Mạc nhận được một phần điện tín, mở ra mới biết là của Hoa Tử gửi. Cô nhìn thấy một tấm hình, một ngọn núi, Mạc Mạc nhìn thật kĩ, đột nhiên lòng chấn động, níu lấy Tiểu Hàn ngồi cạnh hỏi: "Tiểu Hàn này, ngọn núi này có phải núi mỹ nhân ngủ mà em nói không?"

Tiểu Hàn nhìn thoáng qua rồi nói: "A, đúng vậy đấy, ai gửi tới thế, bạn của chị sao? Hì hì, góc độ chụp của bức ảnh này rất đẹp, nếu chỉ chệch một chút sẽ không nhìn đẹp như vậy đâu."

Mạc Mạc ngẩn cả người, thật sự là núi mỹ nhân ngủ sao? Thật là giống mỹ nhân ngủ nha, muốn eo có eo, muốn ngực có ngực, tóc dài xõa ra phía sau tạo thành một dãy núi chạy dài, nếu như có tuyết trắng phủ lên nhất định sẽ càng xinh đẹp.

Vừa không ngừng tán thưởng sự thần kì của thiên nhiên, lòng Mạc Mạc vừa không nhịn được mà rung động, nhưng mà nghĩ lại tại sao Hoa Tử lại có tấm hình này, chẳng lẽ anh đã đến đấy rồi sao?

Mạc Mạc do dự một lát rồi bấm điện thoại, "Này, Hoa Tử."

"Sao thế tiểu ngốc nghếch." Giọng nói có hơi hổn hển của Hoa Tử truyền đến từ đầu bên kia, mang theo một chút trêu ghẹo cùng hương vị sủng nịnh. Mạc Mạc cảm thấy hơi thở của Hoa Tử truyền qua từ điện thoại nóng phỏng tay, nhịn không được cắn môi nói: "Anh đang ở đâu thế? Đang leo núi à?"

"Ừ, cũng chưa tới mức quá đần."

"Hoa Tử..." Mạc Mạc nhất thời im lặng, có lẽ bởi vì hành động như vậy của Hoa Tử khiến cô khiếp sợ, cô không nghĩ Hoa Tử sẽ vì một câu nói của cô mà chạy đến thành phố nhỏ kia, cô đoán anh không muốn cô sẽ bỏ qua mùa đông này, "Hoa Tử, leo núi xong anh tranh thủ thời gian trở về đi, tôi đã nhìn thấy rồi, thật sự rất đẹp, anh chụp vô cùng đẹp."

"Biết rồi, cúp đây, lát nữa chắc không có sóng đâu."

"À, anh...phải chú ý an toàn biết không?"

"Tôi sẽ chú ý." Hoa Tử nói xong thì cúp điện thoại, Mạc Mạc ngơ ngác nhìn điện thoại, trong đầu nhớ tới lời nói của Hoa Tử, anh nói phải làm sao mới có thể khiến em vui vẻ? Anh làm như vậy là muốn cô được vui vẻ sao? Để cho cô thông qua anh mà cảm nhận được vẻ đẹp cùng sự tráng lệ của núi cao, anh đang tìm cách để khiến cô vui vẻ...

"Này, ngẩn người cái gì đấy, bạn trai à?" Tiểu Hàn dùng khuỷu tay húc vào Mạc Mạc, Mạc Mạc hoàn hồn, "Làm gì có, chỉ là bạn bình thường thôi."

Tiểu Hàn cười cô, "Vẻ mặt động xuân tâm thế mà còn không chịu nhận."

Mạc Mạc nhéo má Tiểu Hàn, "Tranh thủ mà hoàn thành bức tranh của em đi, tranh mà chưa xong thì khuya hôm nay chuẩn bị mà đi tăng ca đi."

Mạc Mạc lên mạng tìm cái thành phố nhỏ kia, lái xe từ thành phố C cũng phải mất chừng mười tiếng, chỗ đó lạnh hơn thành phố C, cái tên ngốc kia, trời lạnh như vậy còn đi leo núi.

Sáng hôm sau Mạc Mạc gọi điện thoại cho Hoa Tử nhưng vẫn còn ngoài vùng phủ sóng, Mạc Mạc có hơi lo lắng. Ba mẹ Hoa Tử qua đời từ rất sớm, ông nội đã nuôi anh lớn lên, hai năm trước ông đã qua đời, dường như Hoa Tử đã không còn người thân nữa, mẹ nói những người bà con thân thích kia vì lợi ích mới qua lại, cũng không thân lắm. Trong nhất thời Mạc Mạc không biết liên lạc với ai, chỉ có thể cầu cứu mẹ.

Rốt cuộc mẹ cô cũng liên lạc được với lai xe của Hoa Tử, lái xe cũng đến thành phố này nhưng lại không chịu lạnh được nên không đi leo núi.

Thật sự không ngờ đến là ngày Hoa Tử đi leo núi bên ấy lại có một trận tuyết lớn hiếm thấy, tuyết dày lên nửa đường, gia thông hầu như tê liệt, núi cũng bị tuyết bao phủ mà Hoa Tử vẫn chưa xuống núi.

Lái xe đã báo cảnh sát, cũng tìm người địa phương đến cứu viện, đáng tiếc tuyết quá dày nên nhân viên cứu nạn không thể lên núi, hơn nữa thành phố này nhỏ nên căn bản không có đội cứu nạn chuyên nghiệp, hiện giờ anh ta cũng đang nghĩ cách.

Mạc Mạc chưa nghe mẹ nói hết thì điện thoại trong tay đã rơi xuống mặt đất, nỗi sợ hãi cùng lo lắng bao phủ trong lòng, Hoa Tử đã bị trên tuyết lớn giam trên núi! Hoa Tử đã ở một đêm trên ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, Mạc Mạc không thể tưởng tượng được Hoa Tử sẽ vượt qua như thế nào đây!

Tuyết dày như vậy, phải mất bao lâu mới có thể tan, Hoa Tử không có cách nào xuống núi chẳng phải là sẽ bị nhốt trên đỉnh núi sao. Dưới tình thế cấp bách, Mạc Mạc xin nghỉ rồi từ công ty đi thẳng về nhà.

"Mẹ bên ấy có tin tức gì không?" Mạc Mạc vừa vào cửa đã gấp gáp hỏi.

"Vẫn đang nghĩ cách." Lương Tĩnh Thu an ủi, "Đừng có gấp, nhất định sẽ không sao đâu."

Mạc Mạc đan hai tay vào nhau, bực bội bất an nói: "Con phải đi tìm Hoa Tử, con phải đi tìm anh ấy..."

Nếu như không phải vì tâm nguyện của cô thì Hoa Tử sẽ không đi, Lương Tĩnh Thu nhìn Mạc Mạc đã mất bình tĩnh, tuy lo lắng cho Hoa Tử nhưng Mạc Mạc có đến cũng có làm được gì, "Mạc Mạc, con có đi cũng không giúp được gì, trận tuyết lớn đã phong tỏa cả ngọn núi, con có đi cũng không lên núi được đâu."

Mạc Mạc nóng lòng nói: "Nhưng mà con không thể chờ ở đây mãi, đến đó tối thiểu con có thể biết rõ mọi tin tức, nhất định sẽ giúp được chút gì đó."

"Mẹ à chú Hoa nhất định sẽ không sao đâu, mẹ đừng quá lo lắng." Mạc Bảo đứng dậy từ ghế sa lon đến bên cạnh Mạc Mạc, "Mẹ à lát nữa chú Hàn đến đón con tới chỗ ba ba và bà nội rồi, Mạc Bảo không thể ở bên mẹ được."

Mạc Mạc kéo Mạc Bảo lại, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Bảo bối à mẹ phải ra ngoài mấy ngày, mấy ngày tới con ở nhà phải nghe lời có biết không?"

"Mẹ phải đi tìm chú Hoa sao?"

"Đúng vậy, mẹ phải đến đó tìm chú Hoa về."

Mạc Bảo gật đầu nhưng trong lòng vẫn lo lắng khi mẹ đi một mình, cũng lo lắng cho chú Hoa Tử, hy vọng chú ấy không sao.

Mạc Mạc sắp xếp mọi chuyện xong thì bảo Tiểu Lưu lái xe đi cùng cô một chuyến, Lương Tĩnh Thu chưa kịp gọi lại thì Mạc Mạc đã vội vã xông ra ngoài.

Một lát sau Mạc Bảo được đưa vào bệnh viện với, Mạc Mạc trò chuyện vài câu với bà nội nhưng vì tinh thần bà không được tốt nên đã ngủ mất, bé đến với Giản Chiến Nam.

Giản Chiến Nam nói được mấy câu với Mạc Bảo thì nhận được điện thoại của Tiểu Lưu, chỉ nghe anh ta gấp gáp nói: "Anh Giản, anh đang bệnh tôi vốn không nên làm phiền nhưng phu nhân muốn đến thành phố A, nhưng chỗ phu nhân muốn đến lại đang có bão tuyết lớn."

Ngực Giản Chiến Nam thắt lại, "Vì sao Mạc Mạc nhất định muốn đến thành phố A?"

"Một người bạn của phu nhân bị kẹt trên một ngọn núi, phu nhân muốn đến tìm, tuyết đã phủ kín ngọn núi, cũng không có cách nào tìm được, tôi sợ phu nhân có chuyện gì nhưng lại không ngăn được."

Giản Chiến Nam nhíu mày, "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Trạm xăng dầu XX."

"Kéo dài thời gian"

"Vâng anh Giản."

Giản Chiến Nam nhíu mày, lòng tràn ngập lo lắng, nếu như chỗ đó cũng bị tuyết bao phủ thì làm sao Mạc Mạc đi xe đến được, Giản Chiến nam nói với Mạc Bảo: "Mạc Bảo con đi tìm ông nội và bà nội thuận tiện bảo chú Hàn đến đây."

"Dạ" Mạc Mạc gật đầu xoay người đi ra ngoài.

Lúc Hàn Chấn Dạ vào đã nhìn thấy Giản Chiến Nam thay bộ quần áo bệnh nhân ra, mặc đồ vest, đôi mắt đỏ ngầu nhíu lại, không khỏi hỏi: "Anh Giản, anh đang làm gì vậy, có việc gì thì cứ sai Khâu Chí và Lương Ba đi làm là được rồi, sức khỏe quan trọng hơn."

Mặt Giản Chiến Nam đầy vẻ lo lắng nói: "Theo tôi ra ngoài một chuyến."

Thân thể đã như vậy không nghỉ ngơi cho tốt còn muốn ra ngoài, Hàn Chấn Dạ nhíu mày, "Anh Giản, thầy thuốc phải đồng ý thì tôi mới đưa anh ra ngoài được."

Giản Chiến Nam nhăn mặt lạnh lùng quát, "Thế nào, cậu không nghe lời của đại ca tôi đây từ khi nào thế, đi thôi."

Giản Chiến Nam dứt khoát rời khỏi bệnh viện, Hàn Chấn Dạ lái xe đưa Giản Chiến Nam ra nhà ga, lúc này anh ta mới biết là vì Mạc Tiêu Hữu.

Mạc Mạc ngồi trong xe chờ, người trong trạm xăng dầu máy móc nói có một chút vấn đề nên phải chờ một chút, Mạc Mạc lo lắng không thôi, giờ phút này cái đáng sợ nhất chính là chờ đợi.

Đang ngồi chờ thì Mạc Mạc trông thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ bên cạnh xe cô, cô thấy Giản Chiến Nam bước từ trên xe xuống.

Hắn tới đây làm gì? Lúc Mạc Mạc đang nghĩ thì Giản Chiến Nam mở cửa xe ra, ngồi xuống, Mạc Mạc trông thấy gương mặt gầy gò của hắn trước tiên.

"Anh có chuyện gì thế?" Mạc Mạc lên tiếng hỏi hắn.

Hắn không để ý tới cô, trực tiếp nói với Tiểu Lưu: "Lái xe về."

Mạc Mạc nhíu mày, "Giản Chiến Nam, anh đừng có gây chuyện nữa được không, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi, anh xuống xe đi, Tiểu Lưu mau lái xe theo hướng tôi nói."

Giản Chiến Nam nhịn đau, lạnh lùng nói: "Mạc Tiêu Hữu, em đi có thể giải quyết vấn đề sao?"

Sao hắn biết được chứ? Mạc Mạc nhìn về phía Tiểu Lưu, Tiểu Lưu mang vẻ mặt áy náy, Mạc Mạc biết Tiểu Lưu đã nói cho hắn biết.

Mặt không nhịn được trở nên căng thẳng, Mạc Mạc không có thời gian cãi nhau với Giản Chiến Nam, cô chỉ muốn tranh thủ thời gian đến thành phố A thôi, cô nói lý với Giản Chiến Nam, "Anh ấy vì tôi nên mới đến đó, nếu như anh ấy gặp chuyện không may thì cả đời này tôi sẽ không được yên lòng."

Giản Chiến Nam nhất thời thấy buồn cười, hắn hiểu người Mạc Mạc muốn đi tìm là Hoa Tử, Hoa Tử vì cô mà đến thành phố nhỏ kia, có lẽ Mạc Mạc thích ngọn núi kia, hắn trầm mặt một lát rồi nói: "Em có đến gần thành phố A thì cũng không có cách nào vào được, em còn muốn đến sao?"

"Tôi..." Đúng vậy, cô sẽ đến được sao, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy, dưới tình thế cấp bách, mắt Mạc Mạc đỏ lên, "Chắc chắn sẽ nghĩ ra cách, nhất định có thể mà không phải sao?"

Giản Chiến Nam nghẹn lời, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách, nhất định có thể mà không phải sao? Hắn trầm mặt một lát, "Giao cho anh xử lý."

"Anh?" Mạc Mạc quay đầu nhìn Giản Chiến Nam.

"Cứu người quan trọng hơn, muốn cứu anh ta thì đừng bận tâm nhiều như vậy, Tiểu Lưu lái xe đi."

Tiểu Lưu không còn do dự lái xe đi về phía trước.

Tuyết trắng bao phủ cả ngọn núi, hai chiếc máy bay trực thăng quần phía trên, tìm kiếm du khách bị kẹt trên núi, theo như người trong thôn dưới chân núi nói thì có khoảng năm sáu du khách bị kẹt bên trên.

Sau bốn giờ ngồi máy bay, Mạc Mạc cùng Giản Chiến Nam đáp trực thăng xuống thành phố nhỏ, ở trong khách sạn chờ tin tức đến.

Nhưng mãi cho đến khi trời tối cũng không thấy tin tức, lòng Mạc Mạc thật sự nóng như chảo dầu, vẫn luôn nghĩ trời lạnh như vậy một người làm sao có thể chịu được.

Giờ cơm tối Mạc Mạc không ăn miếng nào, thấy sắc mặt Giản Chiến Nam tái nhợt cô bảo hắn ăn tối rồi đi nghỉ ngơi nhưng mình lại một đêm không ngủ.

Rạng sáng ngày hôm sau, có người gõ cửa, Mạc Mạc theo phản xạ nhảy từ trên giường xuống chạy ra mở cửa, cô thấy Hàn Chấn Dạ thì trái tim đập loạn xạ, là tin tức tốt hay là...tin xấu đây.

"Đã tìm thấy người, bây giờ đang trên đường đưa tới bệnh viện."

Tâm trạng căng thẳng của Mạc Mạc rốt cuộc cũng thả lỏng, gấp gáp nói: "Giờ chúng ta đến bệnh viện thôi, tôi muốn đi ngay bây giờ!"

"Đi thôi, bệnh viện ở gần đây."

Mạc Mạc mặc áo lông vào đi bộ theo Hàn Chấn Dạ khoảng vài phút đã đến trước cửa bệnh viện, ngoài đường lạnh buốt, Mạc Mạc hà hơi, cùng đợi xe cấp cứu đến.

Lúc Mạc Mạc lấy điện thoại ra xem giờ thì nghe thấy tiếng xe cấp cứu tới, cũng nhìn thấy hai chiếc xe cấp cứu màu trắng chạy như bay dừng gấp trước cửa bệnh viện.

Mạc Mạc không nhịn được tiến lên nhưng bị Hàn Chấn Dạ ngăn lại, cửa xe mở ra, Mạc Mạc trông thấy có người bệnh được khiêng xuống từ trên xe.

Cô nhìn người bị khiêng xuống, không phải Hoa Tử, mãi cho đến khi người thứ tư được đưa vào cấp cứu Mạc Mạc cũng không thấy Hoa Tử đâu.

Nỗi sợ hãi vây lấy lòng Mạc Mạc, cô như sắp phát điên nhào đến trước cửa xe cấp cứu, trên mặt đều là nước mắt, tầm mắt mơ hồ trông thấy một thân ảnh cao lớn đang ngồi trong góc khuất.

"Hoa Tử!" Mạc Mạc nức nở nghẹn ngào gọi tên anh, dùng cả tay chân leo lên xe, nhào tới bên cạnh anh, vươn tay sờ mặt anh, lành lạnh, không có hơi ấm.

Mạc Mạc ôm chặt lấy Hoa Tử, sợ hãi nghĩ anh đã chết rồi ư, anh đã chết rồi ư, vì sao anh không để ý tới cô, Mạc Mạc khóc gọi tên anh.

Lúc Mạc Mạc đang khóc không thể khống chế được thì có một đôi tay vòng qua eo cô, Mạc Mạc mở to mắt ra nhìn, kéo khoảng cách ra một chút nhìn Hoa Tử, chỉ thấy anh mở mắt ra, vô lực nhìn cô.

Trong vài phút ngắn ngủi lòng Mạc Mạc đã trải qua khảo nghiệm giữa lửa và băng, cô ngừng khóc, nở nụ cười, kích động gọi, "Hoa Tử, anh không chết...anh không chết!"

"Mạc Mạc!" đôi môi khô khốc của Hoa Tử gọi tên Mạc Mạc, "Anh...có phải đang nằm mơ không nhỉ!"

Mạc Mạc lắc đầu, vệt nước mắt chưa khô rơi xuống, "Không phải là mơ, không phải, anh có thấy không thoải mái ở đâu không?!" Đột nhiên Mạc Mạc ý thức được vì sao người khác đều bị khiêng đi mà Hoa Tử lại ngồi một góc ở đây không có ai trông nom?

Hoa Tử có vẻ yếu ớt dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Mạc Mạc, giọng khàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net