Chương 93 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Mạc Mạc định đi cảm ơn Giản Chiến Nam vì đã giúp đỡ thì phát hiện ra Giản Chiến Nam đã rời khỏi thành phố này. Khi cô nhìn thấy căn phòng khách sạn của Giản Chiến Nam không có người thì trong  lòng lại dâng lên cảm giác khó tả. Nếu như không phải Giản Chiến Nam điều trực thăng lên núi tuyết cứu người thì cô không thể tưởng tượng được Hoa Tử và những du khách khác còn phải ở trên núi tuyết bao nhiêu ngày nữa, không biết có thể sống sót xuống núi không. Giản Chiến Nam đã cứu Hoa Tử và những du khách khác.

Không có phương tiện giao thông để trở về nên Mạc Mạc và Hoa Tử ở lại thành phố này thêm vài ngày, bọn họ cùng nhau bước chậm trên mặt tuyết trắng xóa, nghe âm thanh bước chân giẫm trên tuyết, bọn họ cùng nhau đắp người tuyết, anh đắp người tuyết hình tôi, tôi đắp người tuyết hình anh, hưởng thụ niềm vui bình thản. Bọn họ cùng nhau trải qua mười lăm tháng giêng trong thành phố nhỏ này, trong đêm tràn đầy biển người ở đây, cùng xem vũ hội hoa đăng của dân địa phương, xem pháo hoa chiếu sáng trên bầu trời, nghe tiếng pháo đinh tai nhức óc.

Trong vài ngày này, Mạc Mạc rất vui vẻ, giống như đã đi vào một thế giới không phiền não, chỉ có niềm vui, điều duy nhất khiến cô không thể hoàn toàn yên lòng chính là đứa con, có nằm mơ cũng mơ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mạc Bảo đang gọi mẹ, sau khi cô gọi điện nghe thấy giọng nói của con thì tâm trạng mới ổn định lại.

Mạc Mạc vừa hưởng thụ niềm vui này đồng thời lúc nào cũng mong có thể trở về thành phố C thật sớm. Ngày đường cái có thể thông xe, rốt cuộc Mạc Mạc cùng Hoa Tử cũng có thể lái xe lên đường, chạy về phía thành phố C, về nhà của cô.

Về nhà là hai chữ ấm áp biết bao, nơi có đứa con, nơi có ba mẹ chính là nhà cô. Về đến nhà, nghênh đón cô là Mạc Bảo và ba mẹ, nhiều ngày không gặp con, Mạc Mạc cảm thấy con đã cao hơn một chút, cậu nhóc đã đi học mấy ngày nay, cũng đã biết nhiều hơn vài chữ, bé còn viết cho cô xem nữa, tuổi còn nhỏ mà chữ viết rất rõ ràng.

Sau ngày trở về nhà Mạc Mạc cũng bắt đầu đi làm. Hoa Tử biết mạng của anh là do Giản Chiến Nam cứu, vốn định đến chào hỏi để tỏ lòng biết ơn nhưng Giản Chiến Nam lại ở nước ngoài nên anh chỉ có thể đợi Giản Chiến Nam về nước. Sau sự kiện đó, khoảng cách giữa Hoa Tử và Mạc Mạc đã xích lại gần hơn rất nhiều, có lẽ chỉ còn là một trang giấy, đâm một nhát là có thể phá bỏ.

Lúc Mạc Mạc tan ca thỉnh thoảng Hoa Tử sẽ đến đón cô sau đó đi đón Mạc Bảo cùng đi ăn cơm. Bởi vì Giản Chiến Nam vẫn ở nước ngoài nên khi Mạc Mạc và Hoa Tử đến đón Mạc Bảo cũng chưa bao giờ gặp Giản Chiến Nam, nhưng hôm nay khi Hoa Tử đưa Mạc Mạc đi đón Mạc Bảo thì lại trông thấy Giản Chiến Nam đứng trước cổng trường học.

Sắc mặt của hắn đã tốt hơn trước một chút, nhưng vẫn còn rất gầy gò, thân ảnh cao lớn đứng trong đám đông vẫn làm cho người ta có cảm giác hạc lạc giữa bầy gà, khí thế từ trong ra ngoài vẫn còn rất đậm, chỉ là Mạc Mạc cảm thấy hắn có vẻ thâm trầm hơn trước kia rất nhiều.

Khi Hoa Tử nhìn thấy Giản Chiến Nam cũng khá tự nhiên đi tới, Mạc Mạc thì chần chờ một lát mới theo sau. Hoa Tử nói với Giản Chiến Nam: “Lần trước cảm ơn Giản tổng đã cứu giúp nên tôi mới nhặt lại được cái mạng.”

Ánh mắt Giản Chiến Nam vẫn rất tỉnh táo lạnh lùng, liếc nhìn Hoa Tử rồi lại nhìn sang Mạc Mạc, giọng nói không chút cảm xúc: “Khách khí rồi, người muốn cứu anh không phải tôi, anh nên cảm ơn Mạc Mạc thì đúng hơn.”

Giản Chiến Nam không kể công cũng không cần ai cảm ơn, hắn nói rất đúng, cũng là lời nói thật, hắn chỉ vì một người phụ nữ, vì Mạc Mạc nên mới cứu anh, bằng không hắn làm sao biết có người cần cứu, hắn cũng không có thời gian cùng lòng dạ ngàn dặm xa xôi điều trực thăng đi cứu một người không chung đường.

Hoa Tử cũng là người cao ngạo, thấy Giản Chiến Nam nói vậy nên cũng không nói cảm tạ nữa, ơn cứu mạng to như trời, có cơ hội nhất định anh sẽ trả lại món nợ này cho hắn, về phần ân tình của Mạc Mạc anh sẽ dùng cả cuộc đời này để trả.

Mạc Bảo tan học, hai ba con đã lâu không gặp cho nên Giản Chiến Nam đón Mạc Bảo đi, Mạc Mạc  nhìn theo bóng dáng của hai ba con thì sửng sốt một chút, Hoa Tử lên tiếng, “Đi thôi”

Mạc Mạc hoàn hồn nhìn Hoa Tử mà hoảng hốt một chút, người đã từng là người thân nhất, người yêu thương nhất giờ đã dần dần đi xa, mà bên cạnh cô đã có thêm một người đàn ông là Hoa Tử đang đi vào cuộc sống của cô, dâng tình yêu cùng sự sủng nịnh của anh cho cô.

Rời khỏi trường  học của Mạc Bảo, Mạc Mạc theo Hoa Tử đến một nhà hàng, hai người thường xuyên cùng nhau tới nơi này dùng cơm, thức ăn có mùi vị rất ngon cho nên Mạc Mạc cũng thích thức ăn ở đây.

Đồ ăn đã mang lên đủ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Mạc Mạc nuốt xuống một miếng ớt cay thì nghe có người gọi, “Hoa Tử, không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Mạc Mạc cùng Hoa Tử đồng thời quay lại, trong mắt Hoa Tử tựa hồ hiện lên cái gì đó, Mạc Mạc thì có chút nghi hoặc nhìn người phụ nữ này, quen biết với Hoa Tử  lâu như vậy cô cũng hiểu biết Hoa Tử, xưng hô như thế này chỉ có người thân hoặc bạn bè thật thân với anh mới xưng hô như vậy, chắc cô gái này có quan hệ rất sâu với Hoa Tử.

Người phụ nữ kia có đôi mắt xếch rất có thần, liếc nhìn Mạc Mạc, cười nói với Mạc Mạc: “Chào cô, tôi là….Hoa Tử”

Không đợi cô gái kia giới thiệu, Hoa Tử lạnh lùng nói: “Chúng tôi không quen.”

Người phụ nữ kia nghẹn một lát, sắc mặt có vẻ không tự nhiên, cuối cùng miễn cưỡng cười cười: “Hoa Tử, không ngờ anh vẫn vô tình như vậy, em vừa vào tù đã ly hôn với em. Cô là bạn gái của anh ấy sao? Tôi cho cô biết nha, người đàn ông này rất vô tình vô nghĩa, nổi danh lang tâm cẩu phế, cô đi theo anh ta phải cẩn thận một chút thì hơn, miễn cho bị bán còn không biết xảy ra chuyện gì.”

“Tốt nhất cô hãy biến khỏi mắt tôi  ngay bây giờ.” Khuôn mặt Hoa Tử vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc, trong mắt hiện rõ vẻ phản cảm, Mạc Mạc rất ít khi nhìn thấy Hoa Tử xúc động như vậy.

“Được, tôi đi.” Sắc mặt người phụ nữ kia càng khó coi hơn, cắn cắn môi xoay người bỏ đi.

Hai người ăn cơm cũng không nói chuyện với nhau nữa, đến tối sau khi đã rời khỏi nhà hàng, Hoa Tử lái xe đưa Mạc Mạc tới sân rộng dừng xe lại, ánh mắt thâm thúy bắt đầu khởi động chuyện cũ như dòng nước thủy triều. Hoa Tử thình lình lên tiếng nói với Mạc Mạc: “Cô ta là vợ trước của anh tên Tư Đồ Thiến, mới ra tù.”

Mạc Mạc ngơ ngác một chút, vợ trước, mới ra tù? Mạc Mạc liếc nhìn Hoa Tử, chỉ thấy sắc mặt anh rất tự nhiên, không nhìn ra có gì bận lòng với chuyện của vợ trước, cũng không nhìn ra anh có hận thù gì với vợ trước, bọn họ đều có quá khứ, vậy chuyện quá khứ của Hoa Tử là thế nào, Mạc Mạc đoán nhất định không phải câu chuyện vui vẻ gì, hẳn là tràn đầy đau khổ và bi thương nhỉ.

Hoa Tử xoay người lại, hai tay nâng mặt Mạc Mạc lên, cuối cùng kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy: “Mạc Mạc, em có tin lời cô ta không?”

Mạc Mạc khẽ lắc đầu, cô không quá tin tưởng Hoa Tử là người vì vợ ngồi tù mà ly hôn, cô tình nguyện tin tưởng còn có một nguyên nhân khác, bọn họ ôm lấy nhau như vậy, không nhìn thấy mặt đối phương, cũng không nhìn thấy nỗi đau đớn cùng bi thương chôn sâu trong lòng nhau, chỉ thấy màn đêm đen nhánh.

“Cô ta nói không sai, cô ta vừa vào tù thì anh liền ly hôn với cô ta.”

Mạc Mạc chưa nghe hết lời Hoa Tử nói nên không lên tiếng, nghe anh nói tiếp. Mạc Mạc đoán quá khứ của Hoa Tử nhất định rất đau khổ và bi ai, nhưng không ngờ khi nghe Hoa Tử nói xong câu chuyện kia mới biết thì ra câu chuyện của Hoa Tử không chỉ có bi thương…

Từ nhỏ Hoa Tử đã mất đi cha mẹ, cùng với ông nội sống nương tựa lẫn nhau, ông nội rất yêu thương anh, anh cũng vô cùng kính trọng ông, từ nhỏ anh đã biết trên vai mình còn có một trọng trách, hiện giờ phải giữ lấy sự nghiệp mà năm đó ông nội đã dựng nên từ hai bàn tay trắng, vì để ông được toại nguyện, anh đã từ bỏ sự nghiệp mình đã theo.

Hoa Tử kết hôn với Tư Đồ Thiến là do người lớn trong nhà sắp xếp, môn đăng hộ đối, một đám cưới thương mại. Khi Hoa Tử lên đại học thì ông nội gọi anh vào thư phòng nói cho anh biết chuyện hôn nhân của anh không thể tự mình quyết định, cho nên tốt nhất đừng yêu đương để không hại mình hại người. Thật ra sau khi Hoa Tử đã hiểu chuyện ông nội luôn dạy anh phụ nữ chỉ làm hỏng việc, trở ngại tiền đồ của đàn ông.

Có lẽ tính cách lạnh lùng của Hoa Tử cũng có liên quan đến sự giáo dục của ông nội. Lúc vào đại học, có không ít cô gái theo đuổi anh nhưng anh đều vô tình từ chối, dần dà cũng không còn cô gái nào dám động đến tòa băng sơn kia nữa, nhưng lại có một cô gái tên Mục Linh đã rất trùng hợp tiến vào cuộc đời anh.

Cố ấy nói cho anh biết cô thích anh, nhưng cô chưa bao giờ thổ lộ, cho nên anh không thể nào từ chối, cô ấy giúp anh giành chỗ, xông vào kí túc xá nam giặt quần áo giúp anh, có người nói đùa cô ấy là bạn gái anh, không đợi Hoa Tử nói không phải thì cô đã nói trước mọi người đã hiểu lầm ròi, cô chỉ là em gái của Hoa Tử.

Lúc ăn cơm cũng gặp cô, lúc đọc sách cũng gặp cô, chỉ cần nơi nào anh có thể đến thì sẽ thấy cô, điều kì quái chính là anh không hề ghét sự xuất hiện của cô ấy, tựa như bóng dáng của cô ấy luôn tồn tại bất cứ đâu nhưng không gây trở ngại gì cho anh.

Mục Linh có gương mặt rất trẻ con, khi cười lên cũng rất ngọt ngào, tính cách cũng rất đáng yêu, hoạt bát lại không lỗ mãng, ai gặp rồi cũng đều yêu mến cô ấy, cô ấy gần như lúc nào cũng vui vẻ, hình như vĩnh viễn đều không có phiền não, bù đắp cho tính cách hoàn toàn trái ngược của Hoa Tử.

Cô nhóc chỗ nào cũng gặp, theo thời gian trôi qua, cuộc sống của Hoa Tử mỗi một góc đều bị cô bé thẩm thấu, anh đi tới đâu cũng đều thấy cô đi theo, dường như cô đã trở thành cái bóng của anh. Tuy hai người không hứa hẹn yêu đương gì nhưng trong mắt mọi người bọn họ đã trở thành một đôi.

Ởchung với cô ấy lâu Hoa Tử đối với cô ấy càng lạnh lùng, càng tàn nhẫn, anh đã nói rất nhiều lời nói vô tình với cô ấy.

anh nói, tôi sẽ không thích em.

Cô ấy nói cô ấy biết rõ.

Anh nói tôi chán nhìn thấy em.

Cô liền ngoan ngoãn biến mất vài ngày rồi lại xuất hiện, vẫn luôn mỉm cười thật rạng rỡ với anh. Mặc kệ thái độ của anh có ác liệt cỡ nào cô cũng mỉm cười ngọt ngào với anh, dường như không hề buồn phiền.

Đến một ngày ông nội của Hoa Tử sắp xếp cho anh và Tư Đồ Thiến gặp mặt, anh biết đây chính là đối tượng kết hôn mà ông nội an bài cho anh, anh không phản đối, đờ đẫn tiếp nhận. Ngày đó anh dẫn theo Tư Đồ Thiến đi vào vườn trường, anh không yên lòng, trong đầu tràn ngập khuôn mặt tươi cười của Mục Linh.

Tiễn Tư Đồ Thiến và ông nội đi, anh gặp Mục Linh trước cửa trường học, nụ cười của cô không sáng lạn như trước nữa nhưng vẫn cười như cũ, chỉ là nụ cười không còn thoải mái, cô hỏi anh cô gái vừa đi là ai. Anh nắm chặt hai tay, tàn nhẫn nói cho cô ấy biết đó chính là vợ tương lai của anh, sau khi tốt nghiệp bọn họ sẽ cưới nhau.

Lần đầu tiên Mục Linh không cười nổi nữa, đó là lần đầu tiêu Hoa Tử thấy Mục Linh khóc, anh vĩnh viễn nhớ rõ vẻ mặt đau lòng cùng nước mắt thống khổ của Mục Linh. Ngay sau đó Mục Linh không còn xuất hiện nữa, anh lại khôi phục cuộc sống một mình trước kia, cũng có một chút không quen, không quen thiếu đi một cái bóng.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp anh cũng chưa từng gặp lại Mục Linh.

Gặp lại Mục Linh lần nữa là ở trong nhà Tư Đồ Thiến, anh trông thấy Mục Linh cũng có chút giật mình. Người nhà Tư Đồ Thiến giới thiệu Mục Linh cho anh quen, thì ra Mục Linh là em cùng cha khác mẹ với Tư Đồ Thiến, nói cách khác chính là con gái riêng, mẹ đã mất nên cô về nhận tổ quy tông, mẹ của Tư Đồ Thiến vì sao lại đồng ý anh cũng không có tâm trạng tìm hiểu.

Tình cảm của Hoa Tử đối với Tư Đồ Thiến không mặn không nhạt, nói cách khác anh không có tình yêu, không có trái tim. Nhưng Tư Đồ Thiến lại thật sự thích Hoa Tử, tình yêu có chút điên cuồng biến thái.

Tư Đồ Thiến càng yêu Hoa Tử, không thể chạm đến trái tim anh lại càng khó chấp nhận. Không biết Tư Đồ Thiến dùng cách gì mà biết được mối quan hệ của Hoa Tử và Mục Linh lúc còn ở trường cho nên suốt ngày sinh sự với Mục Linh, cũng luôn hỏi có phải Hoa Tử yêu Mục Linh không, lúc nào cũng ghen tuông tức giận vô cớ.

Có một  ngày Hoa Tử đưa Tư Đồ Thiến về nhà thì nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Mục Linh bước ra nhà họ Tư Đồ, trong mưa không bung dù cũng không gọi xe, anh thấy vẻ mặt dị thường của Mục Linh, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đi theo, kéo cô vào trong xe.

Thì ra Mục Linh bị mẹ Tư Đồ Thiến sỉ nhục, phải rời khỏi nhà Tư Đồ, tạm thời không có chỗ ở nên Hoa Tử đưa căn nhà trống của một người bạn cho Mục Linh ở tạm. Nếu như cô muốn ở lại thì cứ ở, còn không muốn ở thì đến khi tìm được nhà sẽ dọn ra.

Mục Linh hy vọng rất nhiều, Hoa Tử là người để cô dựa vào, nhưng Hoa Tử không nói đến chuyện tình cảm, cô cần thì anh giúp, còn không cần thì thôi. Mục Linh nói anh là người bạc tình, không biết yêu cũng không có trái tim. Có đôi khi Hoa Tử cũng thấy cô nói rất đúng, anh yêu bản thân mình, yêu giang sơn, yêu người thân nhưng sẽ không yêu một người phụ nữ.

Chuyện Hoa Tử giúp Mục Linh không biết sao lại bị Tư Đồ Thiến biết được, Tư Đồ Thiến cùng mẹ mình đến tận cửa thóa mạ Mục Linh, mắng Mục Linh và mẹ cô một trận, nói hai mẹ con cô đều là hồ ly tinh quyến rũ người khác.

Từ đó về sau Hoa Tử cũng không gặp lại Mục Linh nữa, Mục Linh gần như đã biến mất khỏi cuộc sống của anh, cũng biến mất khỏi nhà Tư Đồ, mà không lâu sau anh chính thức trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Hải Tinh, sau đó cưới Tư Đồ Thiến, anh cho rằng mình sẽ sống cả đời như vậy với Tư Đồ Thiến, lạnh lẽo chết lặng cho đến hết đời.

Nhưng có một ngày anh lại gặp được Mục Linh ở bệnh viện, Mục Linh đang mang thai, tinh thần không được tốt lắm, mất đi nụ cười thiên sứ, cả người cũng như mất đi linh hồn, cũng không nhận ra anh là ai, Hoa Tử không thể tin được cô gái trước mắt chính là cô nhóc luôn đi theo bên cạnh anh trong trường học, anh không biết phải hình dung tâm tình của mình ngày hôm đó thế nào, thật sự giống như có ai đã xé nát lòng anh.

Người chăm sóc Mục Linh là một phụ nữ có tuổi, là dì của Mục Linh. Theo lời dì kể Hoa Tử mới biết được một sự thật làm cho anh vô cùng đau đớn, Mục Linh bị người ta cưỡng hiếp, vậy nên sau đó tinh thần Mục Linh mới thất thường, lại còn có mang, lúc người dì này tìm được Mục Linh thì cô đang được một bệnh viện nhận chăm sóc, lúc đó cô đã mang thai được sáu tháng, hiện giờ đứa bé cũng đã tám tháng…

Sự thật Mục Linh bị người ta chà đạp cũng là lúc nửa đêm cô hoảng sợ kêu lên rồi đứt quãng kể lại mới biết được, rồi nhìn thấy cái bụng của cô mới xác định cô đã gặp phải chuyện ấy.

Hoa Tử ôm lấy Mục Linh, đó là lần đầu tiên anh ôm Mục Linh, cũng là lần đầu tiên anh khóc, trong đầu đều là khoảng thời gian ở trường học, Mục Linh như một cái đuôi nhỏ đi theo anh, anh không thể nào ngờ tới một cô gái tốt như vậy sẽ trở thành thế này.

Sau ngày đó anh và dì cùng chăm sóc cho Mục Linh, anh sắp xếp cho Mục Linh cùng dì ở một chỗ tương đối khá, không cho Tư Đồ Thiến biết chuyện, sợ cô ta sẽ đến làm phiền Mục Linh, tìm bác sĩ trị bệnh cho cô nhưng tựa hồ cũng không có hiệu quả.

Khi Mục Linh sắp sinh Hoa Tử cũng đã tính, mặc kệ đứa bé này là con ai, tóm lại là của Mục Linh thì anh đều để ý đến Mục Linh, cũng sẽ chăm sóc cho đứa bé này, tìm bác sĩ giỏi nhất trị lành bệnh cho Mục Linh, để cho cô khôi phục lại cuộc sống bình thường trước kia.

Thời gian cứ trôi đi như vậy, cũng đến lúc Mục Linh sinh con, một ngày nằm trong bệnh viện chờ sinh, tinh thần Mục Linh lại thoáng cái tỉnh táo trở lại, đột nhiên cô mở miệng nói chuyện với Hoa Tử, mượn một cái nút áo của anh cùng kim và kéo.

Hoa Tử nghi hoặc bảo dì đi tìm những thứ đó cho Mục Linh, Mục Linh mượn áo vest của Hoa Tử, Hoa Tử cởi áo vest đưa cho cô. Mục Linh cắt đứt cái nút áo đầu tiên trên áo vest của Hoa Tử, sau đó đơm cái nút đã chuẩn bị từ trước lên rồi lại lấy cái nút cắt từ trên áo Hoa Tử xuống đơm ngay trước ngực mình, thật sự giống như đeo huân chương trước ngực.

Sau khi làm xong mọi thứ cô nở nụ cười, một nụ cười rất thỏa mãn, cô hỏi Hoa Tử, “Có bao giờ yêu mến em chưa, dù chỉ trong nhát mắt, chỉ một chút thôi.”

Hoa Tử thấy Mục Linh cả ngày mơ màng, tinh thần hoảng hốt trở nên bình thường, anh rất vu mừng, nghe Mục Linh hỏi vậy, anh nói: “Có” cho dù chỉ là trong nháy mắt.

Mục Linh lại nở nụ cười, ánh mắt ngập tràn vẻ cay đắng, cô bình tĩnh nói: “Hoa Tử anh gạt em, thật ra em biết anh chưa từng yêu em. Nhưng mặc dù anh chỉ gạt em thì em cũng rất vui mửng, bởi vì anh gạt em là vì sợ em buồn, nói rõ trong lòng anh cũng quan tâm đến em, dù loại quan tâm này không phải là tình yêu.”

Cô dùng tay vuốt ve cái nút của anh, mỉm cười ngọt ngào, khuôn mặt tươi cười giống hệt như Mục Linh thời còn đi học đã mỉm cười ngọt ngào với anh. Cô nói với Hoa Tử: “Hoa Tử, nếu em chết đi thì xin anh hàng năm hãy mặc chiếc áo vest em đã đơm nút giúp anh một lần, như vậy anh sẽ không quên em, hàng năm hãy dùng một ngày để nghĩ đến em. Nếu có một ngày có một cô gái cắt đứt cái nút em đã đơm cho anh vậy anh hãy quên em đi…”

Hoa Tử chỉ nghĩ cô sợ nên nói vậy, an ủi cô, bảo cô đừng nên suy nghĩ bậy bạ, khuyên cô sau này tất cả sẽ tốt đẹp, cô vẫn còn một con đường dài để đi, cô phải kiên cường lên một chút, anh sẽ không bỏ lại cô một mình.

Lúc ấy Mục Linh cười gật đầu, nhưng có thế nào Hoa Tử cũng không ngờ Mục Linh lại chết ngay trong đêm đó, nhảy lầu tự sát, không để lại lời nào, cũng không ai biết vì sao cô lại chọn cái chết, chỉ có Hoa Tử biết rõ…

Mục Linh, tuổi thanh xuân vốn rất đẹp của cô bởi vì bị cưỡng hiếp mà hủy diệt, có lẽ cô không muốn mang theo một đứa bé như vậy sống trên thế giới này, hơn nữa, cô muốn Hoa Tử vĩnh viễn nhớ đến cô, vĩnh viễn không quên cô!

Lúc đó cái chết của Mục Linh là một đả kích rất lớn với Hoa Tử, nếu như lúc trước anh không lạnh lùng như vậy, nếu như anh có thể yêu cô một chút, nếu như cẩn thận chăm sóc cô hơn một chút thì một cô gái tốt như vậy sẽ không đi đến bước đường này.

Trong một khoảng thời gian Hoa Tử sa sút tinh thần, cả ngày uống rượu, chuyện công ty cũng không thèm bận tâm đến, ông nội sốt ruột khuyên nhủ, Tư Đồ Thiến thì không hài lòng việc anh suốt ngày không ở nhà nên thường xuyên cãi nhau với anh. Hoa Tử vốn cũng không phải người nhiều lời cho nên cái gọi là cãi nhau cùng lắm chỉ là Tư Đồ Thiến đóng kịch một mình.

Hoa Tử vì muốn tránh né sự ồn ào của Tư Đồ Thiến nên càng lúc càng ít về nhà, bình thường sẽ về nhà của anh, thỉnh thoảng về nhà lại vô tình nghe thấy Tư Đồ Thiến đang cãi nhau với ai đó trong điện thoại, đoạn hội thoại ngắn kia khiến anh đưa ra một kết luận, người cưỡng hiếp Mục Linh chính là do Tư Đồ Thiến sai khiến.

Hoa Tử vô cùng phẫn nộ, vốn nghĩ tính tình Tư Đồ Thiến chỉ hơi tiểu thư một chút, tâm địa không đến mức xấu xa nhưng không ngờ Tư Đồ Thiến lại ra tay với cả em gái của mình, hơn nữa lại cay nghiệt như vậy, hủy hoại  cả một đời Mục Linh, bây giờ Mục Linh đã chết mà lời nói của cô ta cũng rất độc ác, chửi mắng cô ấy chết là đáng.

Ngay lúc đó Hoa Tử cảm thấy thật bi ai, anh phải sống cả đời với một người phụ nữ như vậy ư, đây chính là vợ của anh ư, đơn giản chỉ là Mục Linh thích anh cho nên bị Tư Đồ Thiến hại là đáng đời, cũng thỏa ý nguyện của người lớn hai nhà, thật sự là như vậy sao?

Cái chết của Mục Linh khiến lưng Hoa Tử mang thêm một chữ thập nặng nề, ép anh không có cách nào thở nổi, anh luôn mơ thấy vẻ mặt đầy máu của Mục Linh, anh thề nhất định phải bắt kẻ hại Mục Linh trả giá thật nhiều.

Về sau anh âm thầm nghe lén điện thoại của Tư Đồ Thiến, biết được tên đã cưỡng hiếp Mục Linh muốn vơ vét tiền bạc của Tư Đồ Thiến, hai người hẹn gặp mặt nhau để Tư Đồ Thiến mang tiền tới, bằng không sẽ phanh phui mọi chuyện.

Hoa Tử thừa cơ báo cảnh sát, tang chứng vật chứng đều có, còn có cả ghi âm điện thoại. Cuối cùng qua điều tra, thẩm vấn, tuyên án, Tư Đồ Thiến cùng kẽ cưỡng hiếp  ngồi tù, Hoa Tử ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net