Chương 1: Em đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Em đi.

Edit: Tịch Lạc.

Cao ốc Hàng Cảnh, phòng thu âm.

Đạo diễn Thái lại lần nữa giơ tay về phía trong phòng, làm động tác dừng lại.

Tô Yểm Tinh bên trong nhìn thấy, vội vàng tháo tai nghe, dưới ánh sáng u ám phòng thu âm, khuôn mặt trắng đến phát sáng tỏ vẻ xin lỗi.

"Ra đây đi." Đạo diễn Thái nói.

Tô Yểm Tinh lập tức tháo tai nghe rồi đi ra.

Cô ăn mặc đơn giản, áo hoodie màu xám, quần thể thao màu xám, cả người ăn mặc thoải mái không giống như ngôi sao có ngàn vạn người hâm mộ, càng giống như sinh viên đại học bình thường.

Nhưng mà sinh viên đại học này lại có chút không bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lông mi cong vút, mà bộ phận ăn tiền trên gương mặt cô là đôi mắt kia. Khi tiến gần với người ta rồi cười thì giống như ẩn chứa hoa đào, khiến cho người ta choáng váng.

Cho dù đạo diễn Thái đã hợp tác với Tô Yểm Tinh nhiều lần cũng hơi sửng sốt, sau đó mới mới bảo người phát đoạn nhạc vừa ghi âm.

"Em tự mình nghe xem."

Tô Yểm Tinh lập tức cúi đầu chăm chú lắng nghe, một nhánh tóc đen rũ xuống bàn, cô đưa tay vén ra sau tai, tóc đen đối lập rõ ràng với ngón tay trắng mịn.

Nhân viên công tác liếc mắt nhìn qua, dường như cô không hề nhận ra, đôi lông mày nhíu lại khiến người ta thương xót. Một lát sau cô lộ ra nụ cười khổ: "Đạo diễn Thái, ngại quá, em làm lại một lần nữa."

"Vấn đề ở đây không phải là có thu lần nữa hay không, cô Tô à, trước đây tôi đã nói với em đây là bài hát về tình yêu.

Đến bây giờ đạo diễn Thái chưa bao giờ nghi ngờ tính chuyên nghiệp của Tô Yểm Tinh. Trong số những ngôi sao mà anh ta biết, Tô Chuẩn Tinh có tố chất âm nhạc cao nhất, khiêm tốn, năng lực tốt, còn có giọng hát rất đặc biệt.

Nhớ lần đầu tiên nghe cô hát là ở bữa tiệc sinh nhật mà anh ta được mời, lúc ấy cô mặc một bộ váy trắng ngồi trước đàn dương cầm, vừa đàn vừa hát, một bài hát sinh nhật mà cô lại hát vô cùng tùy ý, vui vẻ như hươu con trên đồng ruộng, như gió trên thảo nguyên tự do tự tại.

Lúc ấy anh đã vô cùng ngạc nhiên, anh tin chắc cô sẽ nổi tiếng.

Quả nhiên sau này cô cũng trở nên nổi tiếng, album đầu tay đã giành được giải thưởng tân binh, sau đó năm nào cũng giựt giải, càn quét bảng xếp hạng âm nhạc, chỉ tiếc...

Tô Yểm Tinh không hát được nhạc tình yêu.

Điều này cũng khiến cho cô mất giải Kim Khúc năm trước, bị một ca sĩ mới đánh bại.

Đọc ở wattpad @tichlac230123 để ủng hộ editor ạ.

Đạo diễn Thái thở dài: "Em thử nghĩ lại xem tình yêu là gì? Năm 18, 19 tuổi em yêu như thế nào?"

Tô Yểm Tinh: "Lúc đó em còn đang đi học."

Đạo diễn Thái: "..."

"Vậy thì nhớ về mối tình đầu đi! Người đầu tiên em thích ấy, cứ nhớ lại đi." Anh ta dẫn dắt từng bước một: "Có phải giống như kem mùa hè, vòng đu quay của công viên giải trí không? Giống như hoa, cầu vồng, kẹo chua ngọt?"

Tô Yểm Tinh rũ mi xuống, giống như một dòng nước tĩnh lặng.

Một lát sau, cô ngước mắt lên, cười: "Đạo diễn Thái, hay là chúng ta thử lại đi?"

Đạo diễn Thái gật đầu.

Thử thì thử.

Quá trình sau đó cũng giống như trước, một bản tình ca lại bị Tô Yểm Tinh hát thành cái bánh đã mốc meo từ lâu, không chút hấp dẫn nào.

Đạo diễn Thái thở dài, định khuyên bảo cô hai câu, nhưng nhìn đôi mắt sáng kia thì ngậm miệng lại, chỉ khoát tay: "Thôi bỏ đi, cô Tô, hôm nay em cũng hát hơn nửa ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Chăm sóc cổ họng, tìm cảm giác thật tốt, tốt nhất là..."

Anh ta suy nghĩ một lúc, nuốt câu "yêu đương đi" lại.

Tô Yểm Tinh cũng không nán lại nữa, đi vào trong phòng lấy điện thoại, tạm biệt đạo diễn Thái rồi đi ra ngoài.

Trợ lý xách vali đuổi theo: "Chị Tinh, chờ em với."

Tô Yểm Tinh dừng bước, chờ tiểu trợ lý mới tới này.

Lúc này đã sắp hoàng hôn, ngoài hành lang có ánh sáng mờ mờ, Tô Yểm Tinh chán chường ngẩng đầu lên, nhìn màn hình led khổng lồ trên tòa nhà thương mại đối diện, trên màn hình LED đang chiếu một cái quảng cáo. Tòa nhà khuất bóng, chỉ vài giây nên cô cũng không thấy rõ hình ảnh trên màn hình, chờ mọi thứ rõ ràng thì màn hình đã chiếu đến quảng cáo của một chiếc đồng hồ xa xỉ.

Một người đàn ông bước ra khỏi nền màu xám lạnh.

Tô Yểm Tinh nheo mắt lại theo bản năng.

Đó là một người đàn ông trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao lớn, bên ngoài khoác một bộ âu phục màu đen, hòa làm một thể với phông màu xám lạnh phía sau. Anh ta từ từ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp trai, khuôn mặt kia không có biểu bảo gì, ánh mắt lạnh như băng. Một giây sau, anh giơ tay lên, dưới ống tay áo tối màu lộ ra một cái đồng hồ, kết hợp đường cong sắc bén của xương ngón tay tạo nên cảm giác vô cùng cao cấp.

Lục Dã vừa ra mắt đã tạo nên cảnh gió tanh mưa máu trong giới giải trí, bây giờ là tam kim ảnh đế*.

*Tam kim ảnh đế: Đây là giải thưởng cho nam diễn viên xuất sắc/ảnh đế của cả 3 giải thưởng Kim Kê (Đại Lục), giải thưởng Kim Tượng (Hồng Kông) và giải thưởng Kim Mã (Đài Loan).

Và là... Bạn trai cũ của cô.

Lúc này, Lục Dã mỉm cười với ống kính...

Tô Yểm Tinh bị anh cười đến hoảng hốt, dường như trước mắt hiện lên một thiếu niên với vẻ mặt kiêu ngạo, mặc áo hoodie rộng thùng thình, tựa vào cửa sổ lười biếng đưa hai tay về phía cô: "Còn không đến đây."

Sau đó cô lao qua nhanh như một chú bướm, bổ nhào vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy người đó.

Tình yêu thời niên thiếu lúc nào cũng đẹp đẽ, cháy bỏng như thế.

Đáng tiếc lúc chia tay cũng "cháy bỏng" như vậy, hận không thể đến chết cũng không gặp.

Nhận ra mình đột nhiên nhớ lại quá khứ, Tô Yểm Tinh chậc một tiếng, lại liếc mắt nhìn màn hình một cái, mắng: "Trêu hoa ghẹo nguyệt."

Trợ lý thở hổn hển chạy đến: "Chị Tinh, chị nói ai trêu hoa ghẹo nguyệt thế?'

Tô Yểm Tinh cầm cái túi nhỏ cho cô ấy, hừ một tiếng: "Không ai cả."

Lúc này trợ lý cũng đã phát hiện màn hình LED ngoài hành lang, thét chói tai: "Ảnh đế Lục?"

Tô Yểm Tinh liếc cô ấy: "Em thích anh ta à?"

"Thích ạ!" Bé trợ lý mới tới đỏ mặt gật đầu, dáng vẻ say mê: "Trên đời này làm gì có ai không thích anh Lục chứ! Năng lực nghiệp vụ mạnh, diễn cái gì thì giống cái đấy. Điều quan trọng là... Chị Tinh Tinh, chị nhìn mặt anh Lục đi, cái eo kia, đôi chân kia nữa... Có ai có thể cưỡng lại báu vật nhân gian như vậy chứ!"

"Có đấy, chị Tinh Tinh của cô nè!" Tô Yểm Tinh bước về phía thang máy: "Nói trước, làm việc với chị thì không được nói tốt về anh Lục của cô, phải nói xấu, bát tự của chị và anh ta không hợp...

Tiểu trợ lý "à" một tiếng, há hốc mồm.

Tô Yểm Tinh liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cười khẽ: "Đùa thôi."

Nụ cười của cô rất ngọt ngào, đôi mắt cong cong, khuôn mặt của bé trợ lý bất giác đỏ lên, than thở: "Em đã nói rồi mà, rõ ràng chị Tinh Tinh từng hợp tác với anh Lục..."

Tô Yểm Tinh cũng chẳng thèm so đo với cô ấy, tiếng thang mang vang lên "đinh", cô xoa đầu cô ấy: "Đi thôi."

"Vâng!" Bé trợ lý đi theo.

Tô Yểm Tinh đi vào thang máy.

Xe bảo mẫu đang chờ ở bãi đậu xe, hai người lên xe.

Tô Yểm Tinh ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trợ lý nói với tài xế: "Đến công ty."

Xe bảo mẫu ra khỏi bãi đỗ xe, đi về phía công ty.

Công ty chủ quản của Tô Yểm Tinh là Vũ Hoàn cũng được đánh giá cao trong giới giải trí, nhất là về mảng âm nhạc. Trong tình trạng kinh tế sa sút của mảng âm nhạc trong giới giải trí, dưới trướng lại có vài nhóm nhạc nam nữ, còn có nhạc sĩ nổi tiếng, cộng thêm ca sĩ đứng đầu trong giới âm nhạc như Tô Yểm Tinh, lợi nhuận của công ty rất khả quan.

Công ty rất rộng, độc chiếm một tòa nhà trên đường Hoài Hải.

Khi chiếc xe bảo mẫu màu đen của cô sắp đi vào tòa nhà Vũ Hoàn, mấy người hâm mộ đang chờ bên ngoài cửa lập tức giơ bảng, hét lên: "Tô Yểm Tinh! Tô Yểm Tinh! Tô Yểm Tinh!"

Tô Yểm Tinh hạ cửa kính xuống.

Bên ngoài trời đã tối, cô mặc cái áo hoodie màu xám càng có cảm giác mềm mại hơn, hơn nữa cô còn đội mũ nên càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn kia, mà đôi mắt hơi cong cong của Tô Yểm Tinh càng giống như sao rơi đầy trời.

"Chào mọi người." Cô giơ tay lên.

Người hâm mộ lập tức hét lên, một fan nam gào thét: "Cục cưng Tinh Tinh, anh yêu em!"

Giọng nói ồm ồm đột ngột vang lên cũng không khiến Tô Tĩnh Tinh sợ hãi, cô cười càng ngọt ngào, đôi mắt kia càng khiến người ta mơ màng.

"Cảm ơn!"

Cô nói.

Người hâm mộ càng hét dữ dội hơn, mấy ngôi sao màu hồng nhạt vẫy vẫy như sóng biển trong bóng đêm.

"Tô Yểm Tinh!"

"Tô Yểm Tinh!"

"Tinh Tinh cứ dũng cảm xông lên, fan của em sẽ đi theo!"

"Cục cưng Tinh Tinh, chúng ta sẽ cùng đi trên con đường hoa! Phải ăn uống thật ngon, không cần phải gầy! Đừng để đám đàn ông xấu xa kia lừa gạt nha em!"

Tiếng thét chói tai phía sau bắt đầu vỡ, Tô Yểm Tinh cười cười, khoát tay áo, nâng kính xe lên.

"Bé An, lát nữa mua trà sữa đi, bảo mọi người không cần ngồi đó nữa, về sớm một chút.

"Vâng ạ." Trợ lý gật đầu.

Đọc ở wattpad @tichlac230123 để ủng hộ editor ạ.

Tô Yểm Tinh đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Là một trong những nghệ sĩ hàng đầu của công ty, cô có một văn phòng chuyên dụng ở tầng cao nhất, mặc dù không đến thường xuyên nhưng công ty vẫn giữ lại cho cô.

Trong phòng làm việc, người đại diện là chị Lưu ngồi đó, cau mày nhìn một xấp tài liệu.

Thấy cô đến, chị ấy chào hỏi qua loa: "Tự tìm chỗ ngồi đi, chờ chị xem xong đã."

Tô Yểm Tinh nằm ườn trên sô pha, nhắm mắt lại. Cô cũng không biết vì sao mình lại ngủ thiếp đi, mọi thứ trong mơ đều mơ hồ, nhưng cô chỉ nhớ rõ Lục Dã.

Trên gương mặt anh vẫn còn sự ngây ngô của thiếu niên, hai người ở trong một căn hộ nhỏ, anh đặt cô trước gương rồi hôn lên môi cô, cô ở trước ngực anh chỉ cảm nhận được sức nóng trên người thiếu niên, điều đó lại khiến người ta động lòng, điều hòa chạy vù vù, mọi thứ đều có vẻ ẩm ướt nồng thắm...

Lúc tỉnh lại, Tô Yểm Tinh bất giác nhắm mắt lại.

Chết mất.

Chẳng lẽ vì lâu không yêu đương nên mới mộng xuân à.

Còn với thằng chó Lục Dã kia nữa.

Sau khi cô lấy lại bình tĩnh mới nhận ra bên ngoài đã có hàng vạn vì sao lấp lánh, trong phòng tắt đèn, chỉ có màn hình TV ở chính giữa phòng phát ra ánh sáng, chị Lưu đang dựa vào sofa bên kia xem TV.

Trên màn hình lớn, khuôn mặt Lục Dã hiện lên rõ ràng, dưới hàng lông mày, con ngươi hổ phách phản chiếu ánh đèn chu lâu, dường như trong đôi mắt đó ẩn chứa nỗi khổ tâm.

Đột nhiên Tô Yểm Tinh có cảm giác hoảng hốt đan xen giữa giấc mộng và hiện thực, cô chớp chớp mắt, mới nhận ra đó là bộ phim truyền hình đầu tiên và duy nhất lục dã quay từ khi vào nghề tới nay - "Chu Lâu sát".

Đây là bộ phim cùng quay với cô, đã quay 5 năm trước.

"Sao lại xem phim này?" Cô hỏi.

Chị Lưu đặt ly cà phê xuống bàn: "Tỉnh rồi à?"

Tô Yểm Tinh "ừ" một tiếng, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: "Sao chị không gọi em dậy?"

"Yên tâm, không chảy nước miếng." Chị Lưu cười.

Tô Yểm Tinh trợn trắng mắt, chị Lưu đứng dậy, sau vài tiếng sột soạt, tiếng "cạch" vang lên, bóng đèn trong phòng đã được bật.

Chị Lưu ngồi xuống trước mặt cô: "Có hai tin, một tin tốt một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước.

"Xấu đi." Tô Yểm Tinh thích nghe cái xấu trước, như vậy tin tốt sẽ kéo dài nhanh hơn.

"Tin xấu là chương trình tạp kỹ lần trước bị Tần Lộ Lệ cướp rồi.

Tần Lộ Lệ ư?

Tô Yểm Tinh nhíu mày, năm trước xuất hiện người mới ra mới lấy biệt danh là "Tiểu Yểm Tinh", đi đâu cũng bắt chước cô, giống như cái kẹo mạch nha khiến người ta ghê tởm, cuối cùng giải Kim Khúc còn con nhỏ kẹo mạch nha này cướp, hại giấc mộng quán quân ba năm liên tiếp của Tô Yểm Tinh tan vỡ.

Nhưng mà Tô Yểm Tinh cũng phải thừa nhận kẹo mạch nha này cũng có chút tài năng, hát tình khá cũng khá được.

"Phiền phức thật." Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của Tô Tĩnh Tinh lộ ra chút uất ức khó tin: "Tin tốt thì sao?"

"Tin tốt là có một chương trình tạp kĩ tìm đến chị, đây cũng là nguyên nhân chị xem bộ phim truyền hình cũ này." Chị Lưu khom lưng, rút một tờ tài liệu từ bàn trà, ném qua: "Em xem đi."

Tô Yểm Tinh nhìn mấy chữ trên văn kiện, kế hoạch giai đoạn hai của "Chúng ta ở bên nhau".

Cô nhíu nhíu mày: "Chương trình tình yêu ư? Từ khi nào mà em phải tìm sự tồn tại trong chương trình tình yêu vậy?"

Chị Lưu nhướng mày: "Đây đâu phải là chuyện tìm cảm giác tồn tại chứ? Vừa rồi chị đã nói chuyện điện thoại với đạo diễn Thái, lần này em lại thất bại rồi đúng không?"

Tô Yểm Tinh không nói lời nào, chị Lưu đã đi theo cô rất lâu, cũng biết cô chỉ ăn ngọt nhưng lại rất bướng bỉnh, chị ấy ngồi xuống: "Đạo diễn Thái cho chị một lời khuyên, anh ta nói em nên yêu đương đi."

"Tinh Tinh." Chị Lưu hạ giọng: "Con đường trước đây của em rất tốt, nhưng ca sĩ phải giống như cây lúa non vậy, không chỉ phải chấp nhận ánh nắng mặt trời, mà còn phải chấp nhận mưa lớn để phát triển tốt. Vì lâu dài, em cũng phải học cách hát tình ca, nên lần này em mới đi tìm đạo diễn Thái, đúng không?"

Cô ấy dịu dàng nhìn cô.

Tô Yểm Tinh gật gật đầu, một lát sau lại lắc đầu: "Vậy thì em cũng không cần đến chương trình tình yêu để tìm bạn trai chứ."

"Em bận như thế thì làm gì có thời gian yêu đương thật?" Vừa rồi chị Lưu còn dịu dàng như nước thì nay đột nhiên trợn trắng mắt: "Chương trình yêu đương mô phỏng tình yêu, có trai đẹp đi cùng còn được quảng bá miễn phí, nếu không phải tổ chương trình chướng mắt chị thì chị cũng muốn đi."

Tô Yểm Tinh đột nhiên cảm thấy cũng ổn ổn.

"Quan trọng nhất là chị nghe được một tin, em có biết vì sao chị lại xem phim này không?" Chị Lưu bắt đầu gài bẫy.

Tô Yểm Tinh: "Muốn mở rộng... con đường cho nghệ sĩ yêu quý của chị à?"

"Kỹ năng diễn suất của em thì mở rộng thế nào?" Chị Lưu cười nói: "Nếu như không phải năm đó có Lục Dã gánh thì em nghĩ có thể diễn tình cảm chân thật vậy à? Bộ phim này có thể bùng nổ không? Hơn nữa fan CP năm đó của em đã ngang với CP quốc dân rồi, nhiều năm như vậy mà vẫn còn nhiều fan."

"Nói - vào - trọng - điểm."

"Lục Dã sẽ tham gia chương trình tình yêu này, bây giờ rất nhiều người đang muốn cướp miếng bánh bao thơm này, nếu không phải hai người đã từng quay chung bộ phim này thì em nghĩ chị có cướp được không?" Chị Lưu nhất thời nói.

Lục Dã chính là siêu sao nổi tiếng nhất trong giới giải trí bây giờ, vừa có lưu lượng vừa có thành tích, tuyến 18 được chụp ảnh với anh, nhìn hình kể chuyện xưa cũng có thể nói chứ đừng nói là yêu đương với anh, đúng là có thể bú fame lưu lượng.

Mặc dù Tô Yểm Tinh nổi tiếng nhưng cũng không nổi như thế, chỉ riêng số lượng fan mà nói thì Tô Cận Tinh mới có 15 triệu, mà Lục Dã đã gần một trăm triệu.

Mà chiếc bánh lớn này lại rơi xuống trên người Tô Yểm Tinh, cô lại không ậm ừ gì, cứ như khúc gỗ vậy, chị Lưu lại thêm một câu: "Nếu em không đi thì có khi Tần Lộ Lệ sẽ đi đấy."

Tô Tiêm Tinh lập tức lấy lại tinh thần: "Em đi!"

Có chết cũng không cho con nhỏ kẹo mạch nha đó được lợi!

---

Mọi người thấy lỗi chính tả thì cmt em với nhe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net