Chương 2: Thật trùng hợp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: tịch lạc. (wattpad: tichlac230123)

Tô Yểm Tinh nói xong thì hơi hối hận.

Chị Lưu sao chịu để cô đổi ý, lập tức gọi điện thoại liên lạc với tổ tiết mục, quyết định thời gian ký hợp đồng.

"Được rồi." Chị ấy vừa gọi điện thoại vừa vẫy tay: "Hết chuyện của em rồi, về trước đi."

"Gọi em đến chỉ vì việc này á?"

"Không vì việc này thì vì cái gì?" Chị Lưu tức giận nói với cô: "Được rồi, còn muốn ở đây với chị à? Về nhanh đi, đắp mặt nạ, đi ngủ sớm, ngày mai còn phải chụp quảng cáo."

Tô Yểm Tinh bị chị ấy đuổi đi thì tức giận, nhưng mà thấy cái điện thoại khác của chị Lưu lại vang lên thì không quấy rầy chị ấy nữa, mở cửa bước ra ngoài.

Đã đêm rồi, trong văn phòng hầu như không còn ai, bé trợ lý đang ngồi trên một cái ghế ngoài hành lang, hung dữ bấm điện thoại như có thù giết cha giết mẹ.

"Sao thế bé An, ai chọc giận em à?"

Tô Yểm Tinh đi qua, trợ lý ngẩng đầu, vẻ mặt âm u có cả sát khí: "Chẳng phải là Tần... Á, chị Tinh."

Cô bé vội vàng đứng dậy.

Lúc này Tô Yểm Tinh nhìn thấy màn hình điện thoại của cô ấy, trên màn hình đang có một tin.

Đó là hình Tần Lộ Lệ nhận giải thưởng năm ngoái, cô ta mặc một bộ váy prada dài màu đen có thắt eo, tay cầm cúp Kim Khúc nhìn xuống sân khấu, chiếc cúp vàng và tạo hình của cô ta tạo thành cảm giác kỳ dị mà hài hòa.

Dòng chữ phía dưới viết:

[Tần Lộ Lệ phủ nhận danh hiệu "Tiểu Yểm Tinh", bày tỏ Tô Yểm Tinh là một vị tiền bối trong giới mà cô ấy rất tôn kính. Tiền bối không  nhận giải mà cô ấy lại được nhận, chứng tỏ ở lĩnh vực âm nhạc này, không phải nhìn lai lịch mà là nhìn thực lực. Và cô ấy cũng cho biết, tại giải thưởng Kim Khúc năm nay, cô ấy vẫn sẽ cố hết sức mình, sẽ không từ bỏ cuộc thi vì áp lực.]

"Chị Tinh, chị xem cô ta quá đáng chưa này!" Bé trợ lý nói: "Rõ ràng từ khi ra mắt đã bú fame chị, "Tiểu Yểm Tinh" gì gì đó, cái gì mà một ngôi sao mới đang từ từ nổi lên. Được lắm, bây giờ giật giải thì bắt đầu phủ nhận, hạ chị xuống để nâng cô ta lên, nói thực lực của chị không bằng cô ta, còn ám chỉ chị cậy già lên mặt chèn ép cô ta..."

Bé trợ lý không cam lòng "xí" một tiếng, lẩm bẩm: "Rõ ràng còn lớn tuổi hơn chị, già mà không nên nết..."

Vốn dĩ Tô Yểm Tinh còn hơi khó chịu, nghe bé trợ lý nói vậy thì bật cười, chọc chọc cô ấy: "Em đó, cái miệng này cũng độc thật."

"Em chỉ nói thật mà thôi." Trợ lý bĩu môi: "Hơn nữa, chị Tinh, chị không biết đâu, cô ta bú fame chị còn chưa đủ đâu, bây giờ còn đánh chủ ý lên người anh Lục nữa cơ..."

Cô ấy mở hotsearch weibo ra.

Lúc này Tô Yểm Tinh mới phát hiện Tần Lộ Lệ lại like bài viết trên weibo của Lục Dã, chỉ một giây đã xóa.

Không lâu sau đã đăng bài nói trượt tay, tỏ vẻ mình là fan của Lục Dã, mong một ngày nào đó có thể hợp tác với anh.

Trong lúc đó có một tài khoản đăng một tin ẩn danh.

[Có tin từ bạn bè trong giới, nghe nói ảnh đế sẽ tham gia chương trình tình yêu, khách mời hợp tác là Tần Lộ Lệ.]

Bởi vì liên quan đến Lục Dã nên lập tức hot.

Phải biết rằng độ hot bây giờ của Lục Dã là cấp quốc gia.

Trong sáu năm qua, mỗi năm anh đóng hai bộ phim đều giành giải thưởng, mọi nơi trên khắp Trung Quốc, hiếm có nơi nào không chiếu phim của anh.

Người này đóng phim chỉ một chữ: Hồn.

Anh như thể linh hồn của nhân vật trong phim, như giành riêng cho anh. Anh có thể đóng vai lưu manh phố thị, cũng có thể đóng vai một công tử quý tộc cao quý, có thể đóng vai một nhà thơ lãng mạn cho đến chết, cũng có thể là một vị tướng tung hoành sa trường...

Có một thứ anh không thể diễn, là diễn không đạt.

Là một diễn viên trời sinh, có tùy hứng cũng là bình thường.

Lục Dã nổi tiếng là lười biếng.

Đọc tại wattpad @tichlac230123 để ủng hộ editor.

Ngày nào fan của anh cũng kêu gào trên weibo, thúc giục "anh trai làm việc nhiều hơn", nhưng chỉ lúc tuyên truyền phim anh mới vui vẻ dùng ngón tay của mình đăng một bài viết, bình thường thì ở ẩn. Vì thế chỉ cần anh đăng weibo chơi chơi cũng hot.

[Dưa giả mà thôi. Ảnh đế già này mà tham gia chương trình tình yêu ư? Excuse me? Làm ơn đi, ngay cả chương trình tạp kỹ để tuyên truyền mà vị ảnh đế này cũng không đi.]

[Tần Cọ Cọ đúng là cọ nhiệt.]

*Cọ nhiệt: giống bú fame bên mình.

[Nhưng tin này chi tiết như vậy thì cũng khá thật á, cứ chờ xem...]

Theo sau fan Tần Lộ Lệ và fan Lục Dã, người qua đường tham gia thảo luận ngày càng nhiều, chủ đề ngay lập tức bùng nổ.

Fan Lục Dã, fan Tần Lộ Lệ, thậm chí vô số người qua đường tham gia, thảo luận vô cùng sôi nổi.

#Lục Dã chương trình tạp kĩ#, #Tần Lộ Lệ Lục Dã#, #Tần Lộ Lệ xóa trong một giây# lập tức nhảy lên top 3, phía sau đều có chữ "hot".

Còn #Tần Lộ Lệ Tô Yểm Tinh# thì nằm ở vị trí số mười.

"Đúng là mặt dày."

Tô Yểm Tinh thán phục.

Chỉ là một tin tức chưa được xác nhận.

Bé trợ lý không nghe rõ: "Chị Tinh, chị đang nói gì thế?"

"Không có gì."

Tô Yểm Tinh trả lại điện thoại cho cô ấy, thấy bé trợ lý còn tức, cô không khỏi buồn cười.

"Đi thôi, về nhà."

Cô nói xong thì cất bước đi."

Đôi chân mảnh mai thẳng tắp được bọc trong quần thể thao màu xám, giày thể thao đạp lên gạch, có sức sống trẻ trung.

Trợ lý dừng một chút mới đuổi theo: "Chị Tinh, có phải chị biết chút tin tức nội bộ không?"

Cô ấy lải nhải: "Chị không biết đâu, fan của anh Lục đã cãi nhau loạn cả lên... Sao anh Lục có thể tham gia chương trình tình yêu chứ, bình thường anh ấy còn chẳng tham gia chương trình tạp kĩ mà. Nhưng phòng làm việc của anh ấy cũng không bác bỏ tin đồn, chẳng lẽ là thật ư, nhưng tại sao lại cùng Tần Lộ Lệ chứ? Hai người đó đứng với nhau cứ như mẹ con ấy..."

Tô Yểm Tinh dừng bước: "Bé An à."

Ngón trỏ Tô Yểm Tinh đặt lên môi: "Suỵt."

Cô mỉm cười, đôi mắt đầy ánh sao.

Bé trợ lý thấy thế thì quên hết mọi chuyện, "à à" hai tiếng rồi bước chân đuổi theo.

"Chị Tinh, chị chờ em với."

...

Tô Yểm Tinh lên xe lần nữa.

Thân xe màu đen hòa vào dòng xe, dọc theo đường Ly Cảnh, đi thẳng đến Thanh Sơn Loan Khai.

Khi đi ngang qua đèn giao thông, chiếc xe bảo mẫu dừng lại.

Đèn đường chiếu vào qua cửa sổ xe, Tô Yểm Tinh vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy trên tấm biển quảng cáo sáng lên trước trạm xe buýt cách đó không xa, Lục Dã đút tay vào túi, đôi mắt hai mí nhìn cô, dường như pháo hoa khắp thành phố đều nằm trong đôi mắt sáng của anh, có cảm giác dịu dàng.

Tô Yểm Tinh nhìn khuôn mặt kia, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Lục Dã.

Đó là kỳ nghỉ hè.

Cô vừa thi xong đại học, cãi nhau với Thẩm Nghiên nên chạy đến nhà em họ chơi.

Em họ đang học, cô giúp mợ đưa đĩa trái cây đã cắt vào, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lục Dã ngồi trước cửa sổ.

Ánh nắng mặt trời mùa hè nóng bỏng xuyên qua tán lá, xuyên qua cả màn cửa sổ, rọi xuống áo sơ mi trắng của thiếu niên, mạ cho anh một lớp ánh sáng mềm mại.

Đó là lần đầu tiên trong đời Tô Yểm Tinh nhìn thấy một người đẹp như vậy.

Anh như Apollo - vị thần ánh sáng trong thần thoại Hy Lạp hay thiếu niên Narcissus* soi bóng bên bờ sông, tất cả hình ảnh về vẻ đẹp hiện lên trong tâm trí cô.

*Một lần Narcissus nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở dưới nước và đem lòng yêu chính bản thân mình. Vì vậy, chàng đau khổ tự lao mình xuống sông tự tử do tình yêu chính mình không bao giờ được đáp lại. Khi ở thế giới bên kia, Narcissus vẫn không thôi ngắm mình dưới làn nước của sông mê Styx.

Ánh nắng mặt trời lưu luyến quanh anh.

Hình như nghe thấy tiếng động, thiếu niên ngẩng đầu lên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng cười với cô.

Vì thế ánh mắt trời rọi vào mắt anh, đôi mắt nhạt hơn người bình thường kia bỗng sáng bừng ánh sao.

Lúc ấy Tô Yểm Tinh nghe được cả tiếng lồng ngực nở hoa.

Đó là khi cô biết rằng trên đời này có thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Sau đó cô mới biết mắt của Lục Dã gọi là mắt hoa đào.

Nụ cười hớp hồn người.

...

Đèn đỏ chuyển sang xanh.

Tô Yểm Tinh rút lại suy nghĩ, không còn nhìn vào tấm biển quảng cáo kia nữa.

Xe bảo mẫu rời khỏi giao lộ.

Tô Yểm Tinh sống trong khu chung cư gần vịnh Thanh Sơn, là một tòa nhà cao cấp mới được phát triển.

Giá tiền khá cao nhưng điều kiện an ninh tốt, cô coi trọng an ninh ở đây nên mua căn hộ hơn 200m vuông, bình thường không có việc gì thì thường đến đây.

Xe bảo mẫu chạy xuống tầng dưới, Tô Yểm Tinh xuống xe.

Trợ lí và tài xế không theo kịp, hai người đang đứng ở tầng dưới.

Tô Yểm Tinh xách túi bước vào thang máy.

Tầng 26.

Mở khóa bằng vân tay.

Sau một tiếng "cạch", cửa mở ra, Tô Yểm Tinh còn chưa đứng vững đã bị một cơ thể mềm mại nhào tới, cái đầu kia cứ cọ cọ vào ngực khiến Tô Yểm Tinh hơi ngứa.

Cô cười.

"Được rồi, được rồi, ông lớn, ông lớn Lục, dừng lại! Dừng lại! Đừng làm loạn nữa!"

"Cho chị đứng vững một lúc."

Ông lớn Lục không dừng lại, hai chân trước bổ nhào lên người cô. Nếu không phải Tô Yểm Tinh quanh năm ở trong phòng gym thì sợ rằng sẽ bị tình yêu nặng nề này đè ngã.

Cô mỉm cười xoa đầu chó của ông lớn Lục.

"Được rồi, lùi lại."

Tô Yểm Tinh đưa tay ra hiệu.

Ông lớn Lục lập tức lùi lại một bước, hai chân trước ngồi xổm xuống đất, đôi mắt đen láy nhìn cô.

Đôi tay ngoe nguẩy như cái trực thăng.

"Không sờ, không dụ dỗ chị."

Có lẽ là nhớ tới chủ cũ của nó nên Tô Yểm Tinh không muốn vuốt ve nó.

Đúng thế, ông lớn Lục là chó của Lục Dã.

Chính xác thì đây là chó hai người cùng nuôi. Còn có một chú chó cái lông dài màu trắng, Lục Dã đặt tên là công chúa Tô.

Sau đó, hai người chia tay nên chó cũng chia tay.

Cô thích chó lớn nên chọn ông lớn Lục.

Lục Dã thích những thứ nhỏ bé nên chọn công chúa.

Đọc tại wattpad @tichlac230123 để ủng hộ editor.

Nghe thì có vẻ buồn cười.

Nhưng thật ra lại chẳng buồn cười chút nào, bây giờ cô vẫn còn nhớ tâm trạng khi nhìn thấy cái đệm trống rỗng của công chúa bên cạnh ông lớn.

Chỉ có ông lớn Lục này lạ lẫm một ngày, hôm sau đã vui vẻ trở lại.

Ông lớn Lục hoàn toàn không biết gì về oán niệm của Tô Yểm Tinh, còn đang cố gắng nhét đôi tai của mình vào tay cô.

Tô Yểm Tinh nhìn đôi mắt của nó.

Được rồi.

Nó là chó mà, có làm gì sai đâu.

Cô sờ tai nó.

"Ông lớn, vào nhà với chị nào."

Tô Yểm Tinh thay giày rồi đi vào, ông lớn Lục hưng phấn lắc lắc đuôi đuổi theo.

Khi Tô Yểm Tinh vào, đèn "lạch cạch" sáng lên.

Trong căn phòng ánh sáng mờ thỏa mùi hương nhẹ, rèm cửa màu xanh đậm từ từ kéo sang một bên, ánh trăng rọi lên mặt đất.

Tô Yểm Tinh mang dép đi vào phòng khách rót cho mình một ly nước, trên bàn ở phòng khách dán một tờ giấy, dì giúp việc có viết: "Cô Tô, không biết khi nào cô trở về, bữa tối ở trong tủ lạnh."

Tô Yểm Tinh vò tờ giấy rồi ném vào thùng rác, lại đi vào tủ lạnh lấy cơm tối ra.

Nói là bữa tối nhưng thật ra chỉ là nhúm gạo lứt tội nghiệp, một bát salad rau và một vài miếng ức gà luộc.

Tô Yểm Tinh đã quen với bữa tối như vậy.

Nghệ sĩ cần có gương mặt, lượng thức ăn nghiêm ngặt hơn người bình thường, quá nhiều dầu, quá nhiều muối cũng không được.

Tô Yểm Tinh yêu cái đẹp, đương nhiên không muốn nhìn thấy khuôn mặt phù nề của mình trong ống kính, vì vậy luôn luôn kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống, vô cùng tỉ mỉ.

Ăn một bữa ăn không có mùi, Tô Yểm Tinh chất đống bát đũa vào bồn rửa chén, mai dì giúp việc sẽ rửa sau.

Sau đó lê dép bước vào phòng tắm.

Tắm rửa xong đi ra, cô khoác áo tắm nằm đắp mặt nạ trên sô pha.

Cô nằm ngắm ánh trăng phía Tây.

Tô Yểm Tinh nhắm mắt lại, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mới biến mất.

Lục đại gia cuộn mình bên chân cô.

Cô than thở: Đây là cuộc sống.

Mấy người kia không cho cô sống yên ổn mà.

Chỉ một lát sau, điện thoại trên bàn rung lên.

Tô Yểm Tinh mở mắt ra.

Cô cầm điện thoại, phát hiện bạn thân Trình Mạt gửi tin nhắn wechat đến.

[Là một đóa hoa nhài: Mẹ kiếp, bé Tinh Tinh, con nhỏ họ Tần kia đúng là ánh trăng sáng của anh Dã nhà tớ á? Thật hay giả thế?]

Ánh trăng sáng?

Tô Yểm Tinh nhíu mày.

Dường như nghĩ đến cái gì đó, cô mở weibo.

Tin tức kia đã hot một lúc, tin tức Tần Lộ Lệ và Lục Dã hợp tác trong chương trình tình yêu ngày càng hot, ngay cả tên chương trình cũng bị lộ, thậm chí còn có cư dân mạng thần thông quảng đại để lộ tin năm xưa Tần Lộ Lệ và Lục Dã từng chủ trì cùng một cuộc họp năm mới.

[Theo tin tức đáng tin cậy, Tần Lộ Lệ lớn hơn Lục Dã ba tuổi, hai người còn từng cùng chủ trì Hội nghị thường niên Thanh Bắc.]

Đằng sau là một bức ảnh chụp chung của bữa tiệc.

Vừa liếc mắt đã thấy Lục Dã trong tấm ảnh chụp chung, mặt mày lạnh lùng, tuấn tú cao gầy.

Đứng bên cạnh là Tần Lộ Lệ, tóc đen váy đen, bên hông còn đính một đóa hoa hồng.

[Bắt được một anh trai tươi mát!]

[Vậy là Tần Lộ Lệ tốt nghiệp Thanh Bắc, cũng là cựu sinh viên như Lục Dã ư?]

[Không thể nào? Nếu là thật, lúc trước thông báo phát ra siêng năng như vậy, sao có thể giấu chứ?]

[Tin tức nội bộ, Lục Dã khoa tài chính Thanh Bắc, át chủ bài chuyên ngành, Tần Lộ Lệ là khoa nghệ thuật, được cộng điểm nên đậu.]

[Vậy cũng giỏi lắm rồi! Cặn bã như mình thì thêm số 0 vào sau cũng không có cửa vào Thanh Bắc.]

[Không, điều tôi quan tâm là ảnh chụp chung cơ, váy đen, tóc đen, hoa hồng... Mọi người nghĩ đến điều gì?]

[Mẹ nó, nổi hết da gà đây rồi... Đây nè, tôi tìm thấy rồi.]

Có một người chụp mảnh giấy lên.

Trên tờ giấy kia có một đoạn thơ, dùng bút viết lên, chữ viết mạnh mẽ, gầy gầy đẹp đẽ:

[Lần tàn sát đầu tiên là lúc

Em dùng đôi môi ngọt ngào

Ranh mãnh kia hôn lấy môi tôi

Chúng ta ôm nhau trong đống đổ nát

Hoang đường đến nở hoa

Mảnh đất khô cằn lại trở thành ốc đảo

...

Tình yêu bị ngọn lửa thiêu đốt

Mái tóc đen thướt tha

Váy đen tội lỗi

Khát vọng như tàn phá cánh đồng hoang vu

Tôi quỳ xuống

Đôi môi run rẩy hôn lên hoa hồng trên cánh đồng ấy

Chim sơn ca dính máu đang ca hát

Hoặc chết trong tình yêu của bình minh.

...]

Toàn bộ đoạn thơ giống như một bài thơ hay lời bài hát được sao chép ở đâu đó. Nhưng điều thu hút sự chú ý là bức tranh ở góc giấy.

Tóc đen váy đen, giữa váy là một bông hồng nở rộ.

Không có ngũ quan, chỉ có vài nét nhưng lại thấm đẫm tình cảm của người vẽ tranh.

Lúc tờ giấy này bị tung ra là ở Thanh Bắc, nghe nói là rơi ra từ cuốn lịch sử văn học phương Tây của Lục Dã, sau đó người bị nhặt được rồi đăng trên diễn đàn tường, sau đó lại từ trong trường đăng lên mạng.

Sau đó, tất cả mọi người đều biết: Trong lòng ảnh đế Lục có ánh trăng sáng.

Vì ánh trăng sáng này, trừ chuyện quay phim ra, thiếu niên chuyện gì cũng lười làm lại chép một bài thơ, còn vẽ một bức tranh.

Ánh mắt Tô Yểm Tinh dừng trên tờ giấy kia.

Cô biết đây không phải là thơ Lục Dã viết.

Lục Dã biết sáng tác, bài hát đầu tiên của cô là do Lục Dã viết lời.

Chữ này chắc hẳn là của Lục Dã.

Khi tờ giấy này bị tuôn ra, cô đã chia tay với Lục Dã rồi. Nhưng mà vì chuyện này mà cô còn kéo anh ra khỏi danh sách đen, mắng anh một trận.

Mắng anh ăn trong bát còn nhìn trong nồi.

Có lẽ Lục Dã chột dạ nên không trả lời, Tô Yểm Tinh mắng xong thì lập tức cúp máy, kéo anh vào danh sách đen.

Nhưng...

Tần Lộ Lệ là ánh trăng sáng của Lục Dã ư?

Cô cũng không tin đâu.

Tô Yểm Tinh lấy lại tinh thần.

Nhưng công chúng lại khá tin điều này.

Bình luận mất khống chế, vậy mà còn kéo cô vào.

Fan của cô còn đang cãi nhau với fan Tần Lộ Lệ.

[Vậy Đại Lệ nhà ta đúng là ánh trăng sáng của ảnh đế ư? Quả nhiên gió tầng nào gặp mây tầng ấy, không giống ai đó.]

[Khó trách ảnh đế ngay cả chương trình tạp kĩ cũng không đi mà lại tham gia chương trình tình yêu, thì ra là để ở cùng với ánh trăng sáng.]

[Tất cả đều lấy thông báo phòng làm việc của Lục Dã làm chuẩn, từ chối ghép đôi, từ chối ghép đôi.]

[Từ chối tình yêu của mẹ và con trai.]

[Phụt, tầng trên ác quá đấy.]

[Fan Tần Lộ Lệ mặt lớn như cái chậu vậy, tôi mặc váy đen thì có phải cũng nói tôi là ánh trăng sáng của ảnh đế không? Bình thường không soi gương à?]

[Ừm... Nếu nói xứng đôi về vẻ bề ngoài thì trong giới giải trí này chỉ có Tô Yểm Tinh xứng với ảnh đế nhỉ?]

[Mọi người nói xem có phải Tô Yểm Tinh mới là ánh trăng sáng không?]

[Fan Tô Yểm Tinh đúng là nhảm cứt, ai không biết cô chủ nhà mấy người và ảnh đế ghét nhau chứ, chỉ nhìn thôi mà mặt cũng sầm xuống. Cho dù cái bánh lớn này không rơi vào trên người Tần Cọ Cọ thì cũng sẽ không rơi trên người Tinh Tinh của các người đâu.]

Trong khi mọi người đang cãi nhau thì Tần Lộ Lệ đã đăng weibo.

Tần Đại Lệ phải cố gắng nha V: [Cảm ơn đã hẹn tôi.] @Chúng ta ở bên nhau V, nhanh chóng đăng bài tuyên truyền mà tổ tiết mục vừa gửi.

Lần này, trên mạng lập tức nổ tung.

[Thông báo! Thông báo rồi! Đại Lệ nhà chúng ta đúng là không chịu thua kém.]

[Mẹ kiếp... đúng là chương trình tình yêu? Là ánh trăng sáng của ảnh đế ư...]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net