Chương 4: Hợp Đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Hợp đồng.

Edit: Tịch Lạc. (wattpad tichlac230123)

Đã đến 2 giờ chiều.

Vào cuối thu mà thành phố Đinh vẫn oi bức.

Ánh mặt trời nóng bức, ve rít rít từng đợt, có ảo giác như mùa hè chưa qua.

Khách sạn là do tổ tiết mục chọn, ở Quốc tế Thiên Lan.

Tô Yểm Tinh đến khách sạn trước, tổ tiết mục đặt cho cô phòng có thể nhìn ra biển, ở tầng 27.

Khi cô đến thì đã đổi bộ áo quần mỏng.

Chị Lưu vẫn đang khoác áo vest, liếc mắt nhìn cô một cái: "Không lạnh à?"

"Không lạnh."

Tô Yểm Tinh nhìn vào gương tô son.

Đôi môi của cô đầy đặn, cong lên tự nhiên, rất hợp để tô son.

Mà Tô Yểm Tinh chọn màu đỏ của chu sa, phối hợp với đôi bông tai to màu đen, có cảm giác xinh đẹp lạnh lùng.

Cộng thêm quần ống rộng màu đen lại có cảm giác xinh đẹp choáng ngợp.

Ánh mắt của bé trợ lý nhìn xuống chân Tô Yểm Tinh lộ ra ngoài giày cao gót, ngay cả chân cô cũng rất đẹp, có chút màu xanh nhạt, ngón chân thon thả đáng yêu như từng viên ngọc.

Tô Yểm Tinh thấy bé trợ lý nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, không nhịn được cười: "Sao thế?"

"Không có gì ạ." Trợ lý ngượng ngùng: "Chị Tinh đẹp quá."

"Cái miệng nhỏ này ngọt quá ha."

Tô Yểm Tinh véo mặt cô ấy, đội mũ bóng chày, xách túi lên, chào chị Lưu.

"Chị Lưu, đi thôi."

"Các em đi trước đi, lát nữa chị đến sau." Chị Lưu nhận điện thoại, khoát tay với các cô: "Phòng 2931."

"Được rồi, đi nhanh thôi."

Tô Yểm Tinh dẫn trợ lí đi ra khỏi cửa.

Nơi ký hợp đồng là tầng 28.

Tô Yểm Tinh đứng trước thang máy, ấn "lên", chỉ một lát sau đã nghe thang máy "đinh" một tiếng, cửa mở ra.

Bên trong có một người mà dù hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Lục Dã.

Anh mặc một cây đen, dáng vẻ lười biếng, hai tay đút túi, thấy cô đến thì lười biếng nâng mí mắt lên, chào một câu: "Cô Tô."

Lại là dáng vẻ không thèm tập trung như ai thiếu nợ kia, khuôn mặt của anh vô cùng đẹp trai, góc cạnh sắc bén, mắt sâu mày rậm, chút không tập trung kia lại trở thành điểm mê người của anh.

Dường như là lẽ đương nhiên không thể khác vậy.

Trong đầu Tô Yểm Tinh hiện ra một câu: Đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu.

Mỗi người phụ nữ đều khao khát chinh phục một người đàn ông như vậy, khiến cho anh ta phải rút hết mọi lạnh lùng kia, biến thành của riêng mình.

5 năm rồi.

Thiếu niên trước kia vứt hết sự ngây ngô, biến thành bộ dáng như bây giờ, vẫn uể oải như trước nhưng lại có vẻ thành thục hơn.

Thời gian đã không giảm sự quyến rũ của anh, ngược lại càng tăng lên.

Tô Yểm Tinh cong mắt, cũng chào hỏi: "Chào thầy Lục."

Nói xong, lập tức đi vào thang máy.

Tiểu trợ lý xách túi đỏ mặt đứng ở cửa, lần đầu tiên Tô Yểm Tinh có cảm giác muốn đuổi việc, cười với cô ấy, cắn răng nói: "Bé An à, vào nhanh đi?"

Trợ lý vội vàng "à" một tiếng, lập tức bước vào.

Bởi vì kích động mà cô ấy hơi luống cuống chân tay, túi xách trong tay lại lớn nên đứng không vững, túi lớn rơi về phía Tô Yểm Tinh.

"Á! Chị Tinh!"

Trợ lý mở to mắt.

Tô Yểm Tinh lùi về sau theo bản năng.

Một giây sau, bả vai bị một bàn tay đặt lên.

Mùi hoa cỏ và đàn hương thoang thoảng ập đến.

Tô Yểm Tinh sửng sốt, anh đã rút tay lại.

Phía sau vang lên giọng nói lười biếng: "Xem ra tật xấu loãng xương của cô Tô nên đi khám thôi."

Môi Tô Yểm Tinh hơi cong lên, dùng sức đánh khuỷu tay về phía sau.

Chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng kêu đau đớn, cánh tay đã bị người ta nắm lấy.

Tô Yểm Tinh quay đầu lại, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt Lục Dã.

Không biết từ khi nào bọn họ lại gần như vậy, anh hơi cúi đầu, khuỷu tay cô chống lên ngực anh, có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc và tiếng tim đập "thình thịch" bên trong.

Cô nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắt trong suốt có thể nhìn thấy đáy, bên trong còn phản chiếu lại hình ảnh cô.

Anh không dời tầm mắt, ánh mắt hai người chạm nhau.

"Các em làm gì thế, sao thang máy vẫn dừng ở đây."

Giọng nói của chị Lưu truyền đến từ hành lang.

Tô Yểm Tinh bình tĩnh buông tay.

Cô để ý thấy ánh mắt tò mò của trợ lí đảo qua đảo lại giữa hai người.

Tô Yểm Tinh không cũng không quan tâm, chỉ thuận miệng đáp lại, một giây sau cô lùi về phía sau một bước. Tiếng "ai da" vang lên, cô kinh ngạc nhìn chân Lục Dã bị giày cao gót của mình giẫm lên, cô che miệng: "Xin lỗi, thầy Lục, giẫm phải anh rồi."

"Tật xấu loãng xương của tôi tái phát ấy mà."

Lục Dã nhìn giày mình lại nhìn cô, đôi mắt hoa đào kia cong cong: "Không sao đâu cô Tô."

"Tôi kính già yêu trẻ."

Tô Yểm Tinh: "Anh!"

Cô nổi giận ngẩng đầu lên, lại phát hiện anh cúi đầu nhìn cô, đáy mắt lại xuất hiện thứ mà cô từng thấy vô số lần, mà mỗi khi nó xuất hiện thì anh sẽ hôn cô.

Nhưng Lục Dã lại chỉ đứng thẳng người, hai tay đút túi, lần nữa nhìn về phía gương thang máy.

Nhìn từ bên cạnh, mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng.

Tô Yểm Tinh cũng đứng thẳng người.

Trong bầu không khí yên tĩnh mà quỷ dị ấy, đoàn người đi lên tầng 28.

Đạo diễn và nhà sản xuất của tổ tiết mục đã chờ ở tầng 28 từ lâu, thấy bọn họ tới thì vội vàng nghênh đón.

"Thầy Lục, cô Tô, đang chờ hai người đến đấy, ngồi, ngồi đi."

Phòng 2831 là một căn phòng lớn.

Có tầm nhìn ra biển và một cái ghế sô pha dài.

Tô Yểm Tinh và Lục Dã ngồi hai bên đầu sô pha, không nói gì.

Những người khác ngồi ở giữa ghế.

Người đại diện và tổ tiết mục đang trò chuyện, Tô Yểm Tinh phối hợp thỉnh thoảng gật đầu, cô hơi thất thần nhìn trang trí trong phòng, nhìn cảnh biển bên ngoài rồi nhìn sang Lục Dã bên kia.

Lúc này càng nhìn rõ hơn lúc ở trong thang máy.

Lục Dã lười biếng dựa vào ghế sô pha, bởi vì chân quá dài nên nâng một chân lên, một tay đặt lên đùi, tay kia cầm chén trà, rõ ràng là trà nhưng lại cảm giác như anh đang uống rượu vậy.

Tô Yểm Tinh nhìn từ ngón tay Lục Dã cầm cái cốc trong suốt, lại nhìn đoạn xương cổ tay nhô lên của anh, lại hướng lên trên, cuối cùng nhìn mặt anh.

Anh có đôi mắt cực kỳ đẹp, hai mí mắt dài và sâu, dài đến cuối đuôi mắt tạo thành một đường cong vô cùng đẹp.

Mà khi anh cười, chút cười kia sẽ rơi vào trong mắt, hiện ra trước mắt người khác không sót chút nào.

Vì vậy nên trái tim của người nhìn như bị xé ra vậy.

Cách bàn hoa linh lan, ánh mắt Tô Yểm Tinh và Lục Dã chạm nhau.

Cô cười với anh, há miệng nói: "Fuck you."

Lục Dã cũng cười, cũng mở miệng trả lời hai chữ.

Tô Yểm Tinh nheo mắt lại, có lẽ là...

"Đến đây."

Tô Yểm Tinh: "..."

Được rồi.

Xem ra trong năm năm chia tay, Lục Dã đã phát triển tương đối thành công.

Quá trình ký kết diễn ra suôn sẻ.

Ánh mắt đạo diễn nhìn Lục Dã và Tô Yểm Tinh giống như đang nhìn tiền vậy.

Tô Yểm Tinh ký tên mình lên hợp đồng, đóng dấu, sau đó ném văn kiện cho chị Lưu giữ.

"Cô Tô, chúng tôi đã đặt bàn ở Đinh Lan, đúng lúc có khách mời khác đến, buổi tối cùng ăn cơm một bữa." Đạo diễn nói.

"Được."

Lời mời như thế đương nhiên Tô Yểm Tinh sẽ không từ chối, cô gật đầu.

Lúc đứng dậy thì nhận ra bên Lục Dã vẫn chưa xong, đang ngồi trên sô pha bàn bạc gì đó với đạo diễn, áo hoodie bọc lấy thân hình gầy kia, trái ngược với đạo diễn mặc áo vest như quả bóng mập kia.

Tô Yểm Tinh rời mắt, xoay người ra cửa.

Cô về phòng ngủ một giấc trước.

Cũng không biết có phải vì ban ngày tiếp xúc với thang máy hay không, cô lại mơ thấy chuyện trước kia.

Đó là ngày đầu tiên cô và anh yêu nhau, cô kéo Lục Dã đi mua một chai nước hoa mình thường dùng, đó là hương nước hoa cỏ cây, là nước hoa cô yêu thích nhất khi đó.

Cô ép anh phải dùng, cô hất cằm, kiêu ngạo tuyên bố: "Sau này trên người anh phải có mùi của em, ngửi thấy nó cũng giống như em ở cạnh anh vậy."

Anh cười, nói với cô: "Chỉ có chó con mới đi tiểu để đánh dấu chủ quyền thôi."

Cô lập tức bổ nhào vào ngực anh rồi hôn, anh đứng thẳng né tránh nhưng cuối cùng lại cười rồi đáp lại.

...

Lúc tỉnh lại thì phố đã lên đèn.

Ánh đèn neon rực rỡ xuyên qua tấm màn cửa sổ, rọi xuống mắt, khi Tô Yểm Tinh mở mắt ra, đột nhiên không biết là đêm hay ngày, dường như ý thức vẫn mắc kẹt trong giấc mơ.

Cô chớp chớp mắt một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trợ lý ngồi trên sô pha nghe được động tĩnh, thăm dò hỏi: "Chị Tinh, chị tỉnh chưa?"

Tô Yểm Tinh "Ừ" một tiếng.

Ngủ dậy nên tóc hơi rối.

Cô đi vào phòng tắm sấy tóc, cho đến khi mái tóc bồng bềnh lại mới thoa son rồi đi ra.

Tổ chương trình đặt phòng ở tầng năm.

Lúc Tô Yểm Tinh từ thang máy VIP đi ra thì bồi bàn đã đứng chờ ở cửa.

Thấy cô đi đến cũng không lộ ra điều gì khác ra, chỉ tránh ra một bước: "Chào cô, mời đi bên này."

"Mấy người đạo diễn Thôi đã đến rồi sao?"

Tô Yểm Tinh tháo kính râm xuống.

"Đến rồi ạ."

Bồi bàn nói xong dẫn cô đi.

Lúc Tô Yểm Tinh đi vào thì nhận ra Lục Dã đã đến, Tần Lộ Lệ và Ôn Gia cũng ở đây, còn có một vài gương mặt mới.

Trong phòng cũng không lớn, chỉ có hai bàn.

Những bức bích họa rực rỡ, hoa hồng nở rộ trên cột đèn.

Tô Yểm Tinh đi qua cột đèn hoa hồng, nở nụ cười: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

"Không muộn, không muộn, là chúng tôi đến sớm."

Đạo diễn vui vẻ chào cô, bảo cô ngồi xuống.

Tô Yểm Tinh nhìn hai chỗ trống duy nhất trên bàn chính, bước chân dừng lại.

Hai chỗ ngồi kia, một chỗ là bên cạnh Ôn Gia, một chỗ ở bên cạnh Lục Dã, Tần Lộ Lệ đang ngồi bên cạnh Lục Dã.

Cô xoay bước, đi đến bên cạnh Ôn Gia, cười với cậu ta: "Xin hỏi... Tôi có thể ngồi đây được không?"

Ôn Gia nhìn cô, mặt đỏ lên có thể thấy bằng mắt thường.

Đột nhiên cậu ta đứng dậy, cúi đầu với cô: "Cô Tô, ngồi đi! Chị ngồi đi!"

Dáng vẻ không biết làm sao.

Tô Yểm Tinh thấy cậu ta như thế, bật cười "phụt".

"Đừng lo lắng thế."

Ôn Gia ngồi cũng không được, đứng cũng không xong.

Lúc này Tô Yểm Tinh đã ngồi xuống.

Cứ thế cô đối diện với Lục Dã.

Ánh mắt hai người chạm nhau, lại im lặng rời mắt.

Tần Lộ Lệ nâng ly rượu lên, cười với cô: "Cô Tô, trùng hợp quá."

Trong tình huống này, đương nhiên Tô Yểm Tinh sẽ không tỏ vẻ, cũng cười: "Không ngờ cô Tần cũng đến."

"Nghe nói thầy Lục ở đây nên tôi cũng đến." Tần Lộ Lệ nghiêng đầu nhìn phía Lục Dã: "Thầy Lục, tôi là fan trung thành nhất của anh đấy, lát nữa nhất định phải ký tên cho tôi."

Tô Yểm Tinh thì nhìn chiếc váy V khoét ngực thật sâu của Tần Lộ Lệ, nghĩ thầm: "Lục Dã này có phúc thật."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net