Chương 8: Luộc trứng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Luộc trứng.

Edit: Tịch Lạc. (wattpad: tichlac230123)

"Thầy Lục!"

Có người tiến lên chào hỏi.

Lục Dã gật đầu, nhướng mày: "Mọi người đứng đó làm gì thế?"

Tài xế đẩy vali của anh qua, Lục Dã kéo tay kéo của vali ra.

Tần Lộ Lệ cũng đi qua, nở nụ cười ngượng ngùng: "Thầy Lục, lại gặp rồi."

Lúc này livestream vẫn chưa tắt.

Một đống bình luận chạy qua thật nhanh.

[A a a, bé hạt dẻ thẹn thùng đáng yêu quá!]

[Quả nhiên bọn họ đã từng gặp! Đỉnh quá!]

[Lầu trên ngu ngốc, rõ ràng người ta đã đi ký hợp đồng rồi.]

[Đều là kí hợp đồng mà tại sao Tô Yểm Tinh không thích cọ nhiệt* như Tần Cọ Cọ?]

*Cọ nhiệt: bú fame.

Có lẽ là anh quay phim hiểu nỗi lòng của cư dân mạng trong livestream, ống kính hướng quay về phía Tô Yểm Tinh.

Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác mùa thu mới của d.

Áo khoác oversize, màu hoa anh đào, dài qua mông một chút, từ góc quay có thể thấy váy màu xám bên trong, phía dưới là đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp.

Dường như cô cũng không để ý đến sự xuất hiện của Lục Dã, đang ngẩng đầu nhìn bậc thềm đá thật dài trước mặt, vào mùa đông lạnh lẽo này, một chút phấn này lại phảng phất khiến người ta đặt mình vào mùa xuân.

[Nói thật chỉ có Tinh Tinh mới kiểm soát được mấy màu sắc mềm mại như thế.]

[Chân của chị ấy không phải là chân, mà là nước xuân bên sông Seine, eo của chị ấy không phải là eo, mà là loan đao đoạt mạng Tam Lang. Hu hu, sao trên đời này lại có người không thích chị ấy chứ.]

[Đi tra áo khoác ấy, ba vạn tám*, được rồi, là tôi không xứng.]

*Khoảng 130 triệu VNĐ.

[Lạ thật đấy, đẹp như thế mà sao ảnh đế không nảy sinh tình cảm chứ?]

[Làm ơn đi, bản thân Lục Dã cũng đẹp lắm luôn đấy.]

Trên màn hình đang ầm ĩ vì chuyện của Lục Dã và Tô Yểm Tin, lúc này Lục Dã đã kéo vali đi tới chân cầu thang.

Nơi chân cầu thang có rất nhiều hành lí.

Đến tham gia chương trình hầu hết đều là người nổi tiếng, vì cần lên hình nên không mấy người cầm đơn giản, đa số đều là cái vali khổng lồ, không thì hai cái vali.

Nhưng khá ít người cầm ba rương hành lí với một hộp đàn ghi-ta như Tô Yểm Tinh.

"Không lên à?" Lục Dã đẩy tay kéo xuống.

Tô Yểm Tinh bí mật khinh thường.

Anh ta biết rõ mình sẽ mang rất nhiều hành lý, trước kia khi hai người đi du lịch, mỗi lần đều cầm theo theo mấy vali vì cô không lựa đồ được, bây giờ lại hỏi cô câu này.

Lúc này, Tần Lộ Lệ cũng đẩy vali của cô ta tới.

Vali của cô ta không lớn, khá nhỏ, trông cực kỳ nhẹ nhàng.

"Cô Tô, hay là tôi giúp cô cầm một cái."

Trong nháy mắt, bên tai Tô Yểm Tinh vang lên tiếng chỉ dạy tận tình của chị Lưu trước đó.

"Tinh Tinh à, chịu khó chút."

"Việc mình thì mình làm, nhé? Bây giờ đang thịnh hành nữ quyền, nhưng đừng bao giờ giở chứng cô chiêu kia của em ra, đừng để Tần Lộ Lệ giẫm lên em để làm màu cho cô ta."

Nhưng mà...

Tô Yểm Tinh nhìn móng tay mới làm và bộ quần áo mới, còn có ngón tay mềm mại mảnh khảnh bỏ một đống tiền để chăm sóc...

Cô không muốn đâu, làm sao bây giờ.

Cô nói với Tần Lộ Lệ: "Cô Tần, sao lại thế được, có thầy Lục ở đây thì cần gì cô Tần phải ra tay chứ?"

Đọc tại wattpad để ủng hộ editor nheeee :3

Nói xong, Tô Yểm Tinh cười với Lục Dã, trong nụ cười kia ngọt ngào kia lại có chút khiêu khích: "Thầy Lục, anh-nói-có-đúng-không?"

Lục Dã liếc cô một cái, lười biếng.

Sau đó, anh cười, ánh mặt trời như chảy vào nụ cười của anh: "Đương nhiên rồi."

Anh cười: "Sao có thể để cô-Tần ra tay chứ."

Anh nhìn Tô Yểm Tinh, gằn hai chữ cô Tần.

Tô Yểm Tinh lại nhìn về phía đôi tay đang đặt trên tay kéo vali, vẻ mặt bỗng hơi hoảng hốt.

Dường như bên tay vang lên giọng nói bất đắc dĩ: "Bạn học Tô Yểm Tinh, hành lý của cậu nhiều quá đấy."

Cô ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với đôi mắt dưới hàng mi dài của Lục Dã, bị ánh mặt trời chiếu rọi.

Cô rời mắt đi.

Lúc này, Ôn Gia cũng chạy tới, trên đầu cậu ta có chỏm tóc dựng đứng, hơi ngốc ngốc, điều đầu tiên Tô Yểm Tinh cảm nhận được là sức nóng tỏa ra từ cậu ta.

Sức sống mãnh liệt đặc trưng của sinh viên thể thao.

"Cô Tô, em chuyển cho chị."

Hai mắt Tô Yểm Tinh cong cong: "Được thôi."

Lúc này, Lục Dã đã đi đến.

Cái vali lớn màu hồng nhạt của Tô Yểm Tinh nằm trong tay anh, có cảm giác kì dị nhưng lại hài hòa.

[Vì sao có cảm giác ảnh đế như con sen vậy, vali này... Không hiểu sao lại có cảm giác rất xứng đôi.]

[Giống như bạn trai đang xách hành lí cho tôi vậy.]

[Nhỏ giọng nói một câu, vừa rồi khi ảnh đế và Tô Yểm Tinh đứng cùng tôi có cảm giác nghẹt thở.]

[Tôi cũng vậy.]

[Tôi đang điên cuồng cap màn hình đây, một bên nhan sắc đỉnh cấp, một bên tinh khiết, hình ảnh hai người đứng chung đúng là siêu tuyệt vời! B Trạm* ơi, nhìn đây này! Xin cơm chó!]

*Bilibili.

Tôi thấy biệt thự biển ở nhà Tinh Dã: [Đừng giục nữa, đừng giục nữa...]

[Mẹ kiếp! Là vị đại thần mà tôi viết ở B Trạm ư?]

Trong mắt công chúng, Tô Yểm Tinh và Lục Dã đã mặc định không hợp, nhưng hai người đều có nhan sắc đỉnh cấp, ở B trạm có khá nhiều video couple được yêu thích.

Mà id [Tôi thấy biệt thự biển ở nhà Tinh Dã] này là người nổi tiếng nhất trong fan CP, thường xuyên cắt ghép video siêu đỉnh, lượt like và bình luận rất cao, thường ra video.

[Tôi thấy biệt thự biển ở nhà Tinh Dã] trả lời: [Là tôi đấy, tâm can bảo bối đây, hẹn gặp lại hai giờ sáng mai.]

Fan CP vui sướng trên màn hình, chọc fan only bắt đầu khiêu khích.

[Fan Tinh Tinh đừng dát vàng lên mặt mình nữa, không thấy nhà mấy người dùng danh nghĩa Đại Lệ nhà chúng tôi mới được Lục Dã xách vali à?]

[Ôi chao, ảnh đế còn chưa thừa nhận mà đám chúng mày đã kéo vào rồi à?]

[Dù sao cũng tốt hơn cô đại tiểu thư nào đó tham gia chương trình tình yêu.]

[Nói cho rõ, vừa rồi Tô Yểm Tinh cười với ảnh đế, một cô gái như tôi còn cảm thấy chân tay rụng rời, nếu đổi lại là tôi, bảo tôi đặt đầu xuống làm bóng cho cô ấy đá cũng được.]

[Đúng thế, một cô gái mềm mại như vậy sao lại phải xách vali như đám đàn ông thối đo chứ.]

Mà lúc này, Tô Yểm Tinh cũng bắt đầu xách theo một cái vali đi lên.

Trong vali này chứa chăn ga trải giường, cũng không nặng, chỉ hơi lớn, nhưng dù vậy cô cũng khá chật vật.

Chỉ một lát sau, tay đã bắt đầu đau.

[Hơi đau lòng.]

[Người khác cũng đang chuyển đồ giúp người có nhiều hành lý, dựa vào đâu lại mắng Tinh Tinh của chúng ta chứ.]

[Cô ấy là người nổi tiếng, người nổi tiếng mang nhiều đồ hơn một chút, lên hình đẹp cũng có ích cho chúng ta chứ.]

[Này, quên ghi-ta nữa à.]

Tô Yểm Tinh chỉ mới kéo lên một nửa, Lục Dã đã bắt đầu quay lại.

Chân anh dài thật, xách theo hai vali một lần bước hai bậc thang, chỉ một lát đã bước xong.

Anh rũ mắt, im lặng vươn tay về phía Tô Yểm Tinh.

Tô Yểm Tinh liếc nhìn anh một cái, Lục Dã liếc về phía sau cô: "Đi lấy ghita đi."

Tô Yểm Tinh lập tức bỏ vali xuống.

Trong lần giao nhau này lại có cảm giác hài hòa.

Bình luận bỗng im lặng một lúc.

[Hừm...]

[Tự nhiên có cảm giác muốn chèo thuyền ghê...]

[Tôi cũng vậy...]

[Trong mắt ngập đường...]

Đọc tại wattpad để ủng hộ editor nheeee :3

Có fan Lục Dã nhảy ra: [Anh Lục chỉ ga lăng! Ga lăng! Xin hãy xem trong lễ trao giải này, anh ấy cũng xách váy cho bà Thân Lăng Nhị!]

[Bà Thân Lăng Nhị đã bao nhiêu tuổi rồi chứ...]

Lúc này, Tô Yểm Tinh đã nhẹ nhàng ôm cây đàn guitar lên trên.

Chỉ một lát sau, cô đã vượt qua Tần Lộ Lệ đang xách hành lý, lúc lên trên cũng không muộn.

Những người khác cũng xách hành lí lên.

Một đám người nhìn biệt thự trước mặt.

Cũng không cao lắm.

Chỉ có ba tầng, bên trong bật đèn, có thể nhìn thấy bên trong qua cửa sổ kính.

Bên trong là phòng khách, có đèn chùm thủy tinh tỏa xuống, chiếu rọi phòng khách như trong truyện cổ tích.

Bên ngoài là bãi cỏ, trong vườn hoa có cúc ba tư và lan hồ điệp, còn có vài cây dâm bụt màu hồng nhạt, gió thổi qua đã lay động bốn phía.

Tô Yểm Tinh ngửi thấy mùi hoa.

"Đi thôi, chúng ta vào trước."

Ai đó mở lời.

Một nhóm người đẩy vali vào.

Hai cái vali của Tô Yểm Tinh vẫn còn ở trong tay Lục Dã và Ôn Gia, cái còn lại trả lại cho cô, cô đặt cây đàn guitar lên vali, đẩy vali vào.

Vào cửa, thay giày.

Đàn ông màu xanh, phụ nữ màu hồng.

Mỗi đôi dép đều có họa tiết hoạt hình khác nhau, Tô Yểm Tinh chọn một con thỏ.

Vừa vào cửa là phòng khách.

Phòng khách đã thấy từ bên ngoài, rất lớn, sáng sủa, sofa dài màu be, gối ôm lại có màu sáng, màu đỏ cam và chàm đan xen.

Phòng khách nối liền cầu thang, bên cạnh cầu thang có một bảng thông báo.

"Trên đó có chữ!"

Một người reo lên.

Người đó Sầm Xuân, là một idol khá nổi tiếng gần đây, từng là thực tập sinh ở Hàn Quốc, sau đó về nước tiến vào làng giải trí, cũng có chút thâm niên.

"Quy định vào ở..."

Sầm Xuân đọc, những người khác cũng đến theo.

"Thứ nhất, điện thoại di động, Ipad, máy tính xách tay và các phương tiện liên lạc khác phải bàn giao cho tổ tiết mục, 8-9 giờ tối gửi lại, có một giờ sử dụng.

Thứ hai, tất cả các khu vực chung có camera suốt 24 giờ, camera trong phòng sẽ tắt lúc 10 giờ tối, xin ăn mặc lịch sự.

Thứ ba, nếu có nhu cầu công việc, phải nộp đơn trước cho tổ tiết mục, được sự cho phép của tổ tiết mục mới có thể rời đi.

...

Thứ mười, mỗi đêm cần phải gửi một tin nhắn cho người khác, không thể có thấy mình là ai, không được bỏ qua.

Tất cả quyền giải thích cuối cùng đều thuộc về tổ tiết mục, mặt khác, không được đánh nhau, không được cãi nhau, phải yêu thương hoa cỏ trong nhà, xin tưới nước kịp thời :)"

Sầm Xuân vừa dứt lời, trong cmt đã một tràng ha ha ha.

[Tổ tiết mục hơi đáng yêu đó.]

[Không thể liên lạc riêng à? Lỡ như trước đó bọn họ có số điện thoại của ai thì làm sao đây, ví dụ như Tô Yểm Tinh và Lục Dã từng hợp tác...]

Mà Sầm Xuân trong ống kính cũng đặt câu hỏi:

"Nếu trước kia từng liên lạc với người kia thì sao đây?"

Bên ngoài truyền đến giọng của đạo diễn Thôi: "Trước đó chúng tôi đã tìm hiểu rồi, tất cả khách mời không có thông tin liên lạc của nhau."

[Ha ha ha, quan hệ của Tô Yểm Tinh và Lục Dã kém quá.]

[Dù sao còn unfollow nhau trên weibo mà.]

[Tôi hơi tò mò đấy, đáng nhẽ ra đồng nghiệp bình thường cũng không có quan hệ vậy đâu...]

[CP như vậy mà mấy người cũng chèo được à?]

Lúc này, Tô Yểm Tinh ngẩng đầu lên, nhìn Lục Dã đầy tế nhị, hình như anh không chú ý đến cô, đang lười biếng chống chân tựa vào tay vịn cầu thang, híp mắt nhìn quy định.

"Được rồi, đọc xong rồi." Có lẽ vì Sầm Xuân từng làm thực tập sinh ở Hàn Quốc nên khá để ý lễ nghi, bắt đầu nhìn về phía người lớn nhất là Lục Dã...

Có thể nói tất cả khách mời cộng lại cũng không nặng kí bằng một mình anh.

"Thầy Lục, tiếp theo làm gì đây?"

Lục Dã đứng thẳng người, một tay đút vào túi.

"Quyết định bữa tối trước đi."

Anh lười biếng nói.

Sầm Xuân quay lại xem quy định, đọc: "Thứ sáu, bữa tối mỗi ngày phải do tổ hợp một nam một nữ làm, trừ đêm đầu tiên ra, sau đó sẽ do khán giả bỏ phiếu quyết định."

"Nếu như là một nam một nữ..." Tần Lộ Lệ nói: "Tôi biết nấu, hay tôi nấu đầu tiên nhé?"

Nói xong, cô ta nhìn về phía Tô Yểm Tinh: "Hay là cô Tô muốn thể hiện tài năng?"

Tô Yểm Tinh: "..."

Con mắt nào của cô ta thấy cô biết nấu thế?"

Lúc này, chị Lưu ngồi trước máy tính xem livestream, tim đập tình thịch: Tổ tông à, đừng bao giờ bị lừa, đừng cãi lại...

Tiểu An ở bên cạnh nắm chặt tay: "Chị Lưu, con nhỏ Tần kia đang cố ý! Chị xem không cue ai mà cứ cue chị Tinh vào, cứ muốn giẫm chị Tinh!"

"Em đừng làm ồn, chị đang xem đấy." Chị Lưu nói "suỵt".

Cũng không biết có phải anh quay phim thiên vị Tô Yểm Tinh hay không.

Lúc này, ống kính lại quay cận mặt cô.

Gần như vậy nhưng khuôn mặt kia vẫn không có chút khuyết điểm nào, thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ ngắn trên mặt, có cảm giác ngây thơ non nớt như trẻ con.

Mà lúc này trên khuôn mặt non nớt ngây thơ kia lại hơi ửng đỏ, giọng điệu cũng mềm mại: "Xin lỗi, cô Tần, tôi chỉ biết luộc trứng... Có tính là biết nấu không?"

Tần Lộ Lệ sửng sốt, bỗng bật cười.

"Thôi cứ để tôi làm, trước kia tôi cũng chỉ biết luộc trứng." Giọng cô ta hơi buồn rầu: "Lúc học đại học tôi và bạn cùng phòng còn dùng bếp từ để luộc trứng, mỗi lần dì quản lý đến kiểm tra đều phải lén lút giấu đi, sau đó đi làm lại học được cách nấu ăn."

Tô Yểm Tinh "à" một tiếng, vỗ tay như thật, sùng bái nhìn Tần Lộ Lệ, đồng tử được đèn rọi vào tạo nên màu hổ phách: "Vậy bữa tối hôm nay đành nhờ cô Tần vậy."

Tần Lộ Lệ không ngờ cô phản ứng như vậy, hơi sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó nên nhìn về phía Lục Dã, nở nụ cười: "Vậy thầy Lục, anh có biết nấu không? Hay là... Anh nấu với tôi?"

Lục Dã "à" một tiếng, lắc đầu, không quan tâm chút nào: "Không đâu."

Anh nhìn điện thoại, cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Cũng chỉ biết luộc trứng thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net