C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Vegas

Tên điên kia như một con chó bị dồn vào bước đường cùng, ra sức liều mạng mà cắn người.

Pete điêu luyện chĩa mũi súng về phía hắn ta, ban phát một viên đạn để ngăn hành động điên cuồng của hắn lại. Nhưng trong tích tắc ấy, tên vừa bị Pete đáng gục bỗng dùng sức ngoi đầu dậy. Trừng mắt cầm khẩu súng run rẩy hướng về em.

Tôi liền mặc kệ tình trạng của mình, vội vàng bắn một viên đạn ngay cánh tay đang căng sức của hắn.

Trong một khoảnh khắc ngắn đến mức không kịp chớp mắt. Ba viên đạn được phát ra một cách liên hoàn và không hề thông báo trước.

Ba hành động xảy ra đồng thời. Không cho phép chúng tôi chậm trễ dù chỉ một giây.

Khi tôi ngước mắt nhìn thấy tên kia đang nhắm ngay vị trí trái tim của em, tôi bất giác run rẩy. Tất cả nỗi sợ hãi dâng cao, nghiền chặt lồng ngực đến không thể thở.

Ở thời điểm đó, tôi không dám tưởng tượng cũng không có thời gian tưởng tượng. Chỉ là hình ảnh ngày hôm đó ùa về trong ký ức, tôi dường như thấu hiểu sâu sắc cảm giác khi đó của Pete. Khi tận mắt chứng kiến cơn bão đạn ập đến cơ thể tôi.

Là bùng nổ, là sợ hãi, là bất lực, là thống khổ.

Không có bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Hai tên điên kia gục xuống, đường đi của viên đạn vì bị tác động lớn nên lệch hướng khỏi quỹ đạo, sượt qua cánh tay của em. Máu bắt đầu vì thế mà rỉ ra một màu đỏ tươi sặc sỡ.

Thật may, đó không phải là máu chảy từ tim. Tuy đã ngăn lại kịp thời, nhưng chung quy vẫn không thể bảo vệ em chu toàn. Tôi chạy tới như bay, đón lấy cơ thể đang lảo đảo vì choáng của Pete. Em ngã vào lồng ngực tôi, mặc cho tôi ôm lấy thật chặt.

Tôi sợ nếu như một lần nữa lại vụt mất em. Tôi sợ mọi thứ kết thúc. Lúc đó địa ngục thật sự đang vẫy gọi tôi.

" Vegas, nghẹt thở." Pete tinh nghịch thổi nhẹ vào cổ tôi. Tôi liền nhanh chóng buông lỏng em ra. Nhìn lớp máu đang lan ra tay áo, tôi lại dâng lên cảm giác chua xót nơi đáy lòng.

" Vegas, làm sao vậy? Anh bị thương sao?" Pete vừa hỏi vừa kiểm tra toàn thân tôi, trên mặt lộ rõ sự lo lắng. Nhìn xem, người bị thương lại lo lắng cho kẻ khác. Đứa trẻ này chính là ngốc nhất.

"Đau không?" Tôi nhỏ giọng.

"Chỉ là vết thương nhỏ xíu, tôi đường đường là vệ sĩ chính gia cơ mà." Pete nở nụ cười như thiên thần, em ấy ngược lại từng chút từng chút an ủi tôi.

" Tôi đưa em về."

" Chúng ta vẫn chưa ăn mà? Lẽ ra tôi không dễ bị thương như vậy đâu. Tất cả là tại anh, nếu lúc nãy tôi có thời gian ăn no bụng, tôi đã trong nháy mắt hạ gục hết đám này rồi." Tôi mỉm cười với điệu bộ của em. Tôi biết em đang cố gắng khiến cho tôi an lòng.

" Về đến nhà sẽ bù cho em."

________________

Gió hương đêm luôn mang đến cảm giác lành lạnh, sương mù như thấm vào từng thớ thịt. Pete đằng sau run lên từng đợt. Tôi vội dừng lại khoác thêm lớp áo cho em. Máu chảy càng ngày càng nhiều. Nếu như không phải quần áo tôi đã bị dính đầy máu bẩn của lũ chó kia, tôi đã xé ra một lớp vải để băng bó cho em.

Pete dựa cằm vào vai tôi, hơi thở vô cùng an ổn. Tôi biết chứ, em ấy là trưởng vệ sĩ chính gia. Vết thương đó chẳng đáng là gì với em cả. Nhưng tôi đang xót lòng vì Pete, chỉ đơn giản em ấy là Pete của tôi. Không phải vệ sĩ mạnh mẽ gì đó cả.

Em ấy chỉ là một Pete khi sốt sẽ không làm chủ được bản thân. Khi vui hay buồn đều tràn đầy năng lượng tích cực. Một Pete dù lớn đến đâu nhưng khi được nhận kẹo liền trở nên hạnh phúc. Một Pete luôn lắng nghe tôi. Một Pete tôi dùng cả trái tim đã cằn cỗi để yêu thương.

Chỉ cần em rơi một giọt máu, tôi cũng có thể cả đêm bất an. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Em ấy nhắc nhở tôi dọn dẹp sạch sẽ chỗ đó. Không phải vì sợ gây thêm phiền toái cho bản thân. Chỉ đơn giản Pete lo khi hai ông bà tỉnh dậy sẽ sốc thêm một lần nữa.

Tôi dừng chân lại ở trước cửa thứ gia. Pete ngơ ngác nhìn tôi.

"Không phải về chính gia sao?"

Tôi bước xuống xe rồi nhanh chóng bồng Pete trên tay, em ấy sửng sốt phản kháng.

" Tôi bị thương ở tay, không bị què." Pete lớn tiếng, sau đó nhận ra bản thân đang ở thứ gia nên hạ thấp giọng từ từ. Tôi đúng là quên mất Pete chỉ bị thương ở tay, tôi cứ ngỡ cả người em ấy bây giờ đều vô lực, nên muốn cẩn thận bảo bọc lấy cơ thể em.

Nhưng dù sao cũng lỡ rồi, tôi đương nhiên vẫn giữ nguyên tư thế mà bồng em vô thẳng nhà. Vệ sĩ thứ gia không quá tập trung tại sảnh lớn, nhưng không phải không có. Nhìn thấy tôi nâng niu Pete trong tay, họ chính là giật mình mà đưa mắt chằm chằm.

Đến khi tôi ban cho họ một cái lườm lạnh, bọn họ mới nhớ ra nhiệm vụ nên làm của một vệ sĩ.

Pete dường như rất ngại, phản kháng không có tác dụng, em liền rúc đầu trốn trong lồng ngực tôi. Ngoan ngoãn mà để tôi đưa vào phòng bếp.

________________

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net