C34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Vegas

Đối diện với tôi là gương mặt nhợt nhạt đang nhíu hai hàng mày vì ánh nắng gắt gỏng của mặt trời. Tôi vội đóng rèm cửa sổ, sau đó ngồi bên cạnh em. 

"Pete." Tôi gọi nhẹ, Pete nheo mắt nhưng không nhìn tôi. Đôi môi khô nứt đến rướm máu hình như đang cố gắng mím chặt.

Em ấy bây như một cái xác khô, cứ như một cơn gió thổi nhẹ cũng có thể làm tổn thương được Pete. Tôi có chút xót xa, vươn tay muốn chạm nhẹ lên gò má trắng bệch của em.

Bàn tay rơi giữa không trung, em ấy vô tình quay mặt sang chỗ khác. Tim tôi bỗng chốc hung hăng bị cắn nuốt. Nỗi lo sợ vô hình đang hiện hữu trong lòng càng dâng cao.

"Pete mày vẫn ổn chứ?" Porsche bước vào khẽ lên tiếng. Nhưng không gian vẫn khoác lên mình dáng vẻ tịch mịch đến chán ghét.

Hơi thở em ấy chậm đến mức, tôi cứ tưởng đã bị cắt đứt từ lâu.

Porsche nhướn đôi mắt hoài nghi nhìn tôi. Tôi biết anh ta đang có ý gì. Chỉ là tôi vẫn cố gắng tìm mọi cách, phủ định giả thiết đáng sợ đó.

"Pete, em đói chưa?" Tôi nói như nài nỉ, nài nỉ em ấy mở mắt nhìn tôi một lần.

Tôi vội vàng nắm lấy đôi bàn tay của em, thổi nhẹ lên đó như truyền hơi ấm. Hai tay tôi bao bọc lấy nó, áp sát lên gò má đang nóng dần vì lo lắng của tôi.

Đến lúc đó, như đã lấy hết dũng khí, em thở một hơi thật nhẹ, sau đó mở mắt nhìn chúng tôi.

Đôi mắt bình thường vẫn trong veo như nước, bây giờ lại sưng đỏ đến thảm thương. Vì đột ngột tiếp nhận với ánh sáng. Pete tức khắc rút tay mình ra khỏi nơi ủ ấm của tôi, chắn đi tầm mắt của mình.

"Pete, em không sao chứ? Trong người đã đỡ chưa?"

Pete lướt qua xung quanh, sau đó dừng lại chỗ tôi, em ấy nhìn đến ngẩn người, như đang lún sâu vào suy tư gì đó mà tôi không thể biết được.

Đợi đến khi thời gian cứ thế trôi qua, Porsche mất hết kiên nhẫn trả lại không gian riêng cho chúng tôi. Em mới khẽ gật đầu.

Cuối cùng lại nở một nụ cười gượng gạo.

"Không sao cả. Thật sự không sao cả. Sẽ không sao hết." Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, cứ như là thủ thỉ với chính bản thân em ấy.

"Pete." Tôi xoa nhẹ lên mái tóc rối của em, lần này, Pete lại yên lặng mặc tôi xoa, đôi mắt em ấy vô hồn đến mức khiến tôi khó thở. "Sao lại ngốc như vậy? Làm bánh, tại sao không đưa cho anh?"

Pete vẫn duy trì nụ cười không mấy thoải mái, lắc nhẹ đầu.

"Bánh đó không ngon. Dù em có toàn tâm toàn ý làm đến đâu, bánh đó cũng chỉ có thể vứt đi. Em lại không muốn thứ em cực khổ làm ra, cuối cùng lại vứt bỏ." Em ấy khổ sở nhìn tôi, cười như một đứa trẻ ngốc.

Tôi vội kéo em ấy vào lòng, ôm thật chặt, xoa nhẹ lên tấm lưng trơn nhẵn như an ủi vỗ về. "Chỉ cần là bánh em làm, anh sẽ ăn hết." Pete mệt mỏi gục đầu vào vai tôi, hít thở thật nhẹ. Chỉ là trong ảo giác, bờ vai tôi như có chất lỏng lướt qua, nóng hổi xâm nhập vào da thịt.

___________________

Bóng tối phảng phất thường mang đến nỗi cô đơn đến lặng người. Nhưng tôi lại không cảm thấy vậy. Ở thời khắc này, có tôi và em ấy bên cạnh nhau. Thật tốt.

Pete quay mặt vô bức tường lạnh lẽo mà an giấc. Chỉ là thỉnh thoáng tôi thấy bóng lưng em khẽ rung nhẹ.

Trời cũng đã điểm mặt nửa đêm, mí mắt dù có nặng trĩu, tôi vẫn tiếp tục nhìn ngắm em ấy. Đứa trẻ này khi bị bệnh, đặc biệt nhõng nhẽo. Chỉ cần tôi rời đi một chút, nhất định sẽ tủi thân, ủy khuất một mình.

Lúc trước không thể dỗ dành em, bây giờ tôi muốn dùng cả đời này bù lại.

Đôi chân nhẹ nhàng di chuyển, tôi khẽ bước tới bên giường, kéo cao chiếc chăn bông có thể giữ ấm. Sương mù dày đặc đang từ từ thấm vào xương tủy. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Pete an an ổn ổn ngay trong tầm mắt. Trái tim tôi như có dòng sữa ngọt chảy qua, ấm áp nhanh chóng lan toả bình yên.

"Pete ngoan." Tôi dịu dàng vén nhẹ tóc mai đang tán loạn dính trên trán của em, Pete liền vô thức mà giật mình, nhưng vẫn duy trì một kiểu tư thế như ban đầu, chôn mặt vào tường, quay lưng về phía tôi.

Điện thoại rung lên. Là của Porsche. Tôi mặt vô biểu tình nhấc máy.

["Pete sao rồi?"]

["Ngủ rồi."] Tôi không dám thở mạnh. Như một tên ăn trộm sợ chủ nhà thức giấc. Tôi chính là muốn em ấy có một giấc ngủ yên bình nhất.

["Tao giao nó cho mày. Tao cảm thấy nó có chút không ổn. Mày để ý một chút."]

Tôi chỉ khẽ thở dài rồi gật đầu. Chỉ là có một niềm tin như ngọn lửa đang bừng cháy. Nếu như người đó là em ấy, Pete nhất định sẽ hỏi tôi cho ra lẽ. Sao có thể nhẫn nhịn thành ra bộ dạng này.

Tôi cố gắng thuyết phục bản thân cũng như đang an ủi chính mình. Đáng tiếc, cảm giác bất an chỉ tăng chứ không hề giảm.

Pete, tôi nhất định sẽ bảo vệ em một đời bình an.

_____________________

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net