C38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Vegas

Khi đắm chìm trong màn đêm lạnh giá đến thấu tâm can, tôi lại một lần nữa nghĩ đến địa ngục.

Địa ngục chân chính, ban đến nỗi đau đớn không gì sánh bằng.

Đó lẽ nào là sự trừng phạt cho một ác ma thân mang đầy tội lỗi như tôi. Khiến tình yêu mà tôi bám víu như bình minh toả sáng duy nhất trong cuộc đời cuối cùng cũng dập tắt.

Để lại một cánh hoa bị đay nghiến héo tàn trong lòng.

Khi đôi mắt mệt mỏi cũng đã hé mở vì ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ. Tôi đã mù quáng mà cầu mong, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Pete, em ấy vẫn yêu tôi, vẫn luôn bên cạnh tôi.

Đúng vậy. Chỉ có thể là ác mộng, Pete tuyệt đối không làm hại tôi, càng không thể dẫm nát tình yêu của chúng tôi ở dưới chân.

Tuyệt đối không thể nào.

Nhưng khi bàn chân được bao phủ bởi những lớp băng dày xuất hiện trong tầm mắt. Tôi đã biết, dù tôi có vứt bỏ tất cả lòng tự tôn để cầu xin, thì mọi việc vẫn đã xảy ra.

Em ấy đã vứt bỏ tôi. Vứt bỏ tình yêu mà chúng tôi khó khăn lắm mới có thể nắm lấy.

Như hoa cỏ dại tung bay giữa bầu trời rộng lớn, dù yêu thích đến chết đi sống lại, vẫn không thể nắm chặt trong tay.

Tôi vô thức sờ nhẹ lên lòng bàn chân của mình, hơi ấm vẫn còn đây, tôi đã tưởng tượng đến hình ảnh em ấy tỉ mỉ băng bó vết thương cho tôi.

Chỉ là tại sao, vết thương lòng không một ai băng bó?

Nước mắt vô dụng một lần nữa rơi xuống. Tôi ghét nó. Tôi cực kỳ ghét bản thân chẳng khác gì một phế vật như vậy. Nhưng cũng chỉ có nó, không từ bỏ tôi.

Cuối cùng đổi lại hai đời, chỉ là nước mắt và thương tâm giày vò thể xác và tâm hồn.

"Pete." Tôi gọi nhẹ cái tên mà tôi khắc sâu trong linh hồn. Cái tên mà tôi muốn dành cả cuộc đời để yêu thương.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao cuối cùng lại như vậy?" Tôi nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Nỗi đau bị chính người mình yêu nhất phản bội, không ngờ lại là cảm giác khổ sở như vậy.

Trái tim như muốn xé toạc ra, máu nhỏ từng giọt từng giọt đầm đìa xương tủy.

Nghĩ cả trăm ngàn kết cục, chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này.

Cảnh giác với trăm ngàn người, chưa từng phòng bị với em ấy.

Tôi một lần nữa hướng đến cánh cửa vô tri kia. Lại bất chấp mà mơ vọng, mọi việc vẫn còn có thể níu kéo.

"Nop." Tôi hét lớn, giọng nói đã khàn đục khiến chính bản thân khi nghe thấy cũng giật mình.

"Khun Vegas tỉnh rồi." Nop mở cửa rồi nghiêm túc nhìn tôi.

"Mấy giờ rồi?" Tôi không biết mình đang cần điều gì, càng không biết mình nên làm điều gì.

Mọi thứ mơ hồ như muốn siết chặt trái tim.

"...9 giờ sáng rồi ạ. Khun Vegas đói rồi ạ?"

"9 giờ?" Tôi ngẩn người sau đó lại gấp gáp dùng đôi bàn chân thương tích của mình mà loạng choạng đứng dậy.

"Giờ này Pete đã đến từ lâu rồi, em ấy nhất định đang ở trong bếp. Em ấy...nhất định đang cực khổ nấu súp cho tôi như mọi khi." Tôi gắng gượng kìm lại giọng nói để che giấu đi tiếng nức nở.

Em ấy nhất định vẫn ở đây.

Tôi lại ôm mong chờ viễn vông xa vời.

Như kiếp trước, tôi cũng từng đợi Pete quay về. Tôi đã dùng hết hi vọng mỏng manh, ít ỏi đến đáng thương để chờ đợi người đó quay lại.

Nhưng cuối cùng, cũng chỉ một mình tự gặm nhấm thương đau.

Em ấy bỏ đi, mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.

Căn bếp bình thường vẫn lưu giữ hình bóng của em, hôm nay lại khoác lên mình vẻ u tối trống trải.

Tôi bật cười thành tiếng. Như chế giễu chính bản thân mơ vọng cuồng si. Chỉ là nước mắt bất giác lại rơi xuống.

"Tại sao lại để em ấy đi?" Tôi không biết bản thân lúc này là đang gào thét hay đang trầm lặng. Nỗi phẫn uất trong lòng quá lớn, khiến quỷ dữ đã ngủ yên từ rất lâu dần dần hiện nguyên hình.

Đám vệ sĩ bất động kia len lén nhìn tôi. Một tên khẽ nói.

"Pete dùng thuốc mê dạng mùi hương khiến mọi người lâm vào hôn mê. Còn một số vệ sĩ vẫn giữ được tỉnh táo thì....đánh không lại ạ."

Tôi vội vàng quay đầu lại trừng mắt tên kia. Như muốn trút hết những tức giận đang âm ỉ trong lòng mà nghiến răng từng chữ.

"Dám đánh em ấy?"

Đám vệ sĩ liền run bần bật tại chỗ, cúi thấp đầu không dám nhìn tôi.

Kế hoạch hoàn hảo như vậy, em ấy lại dùng nó để đối đãi với tôi.

Tôi không muốn bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ chết tiệt này của mình. Ngoài trừ em ấy, không ai được thấy bộ dạng yếu mềm của tôi.

Khăn trải bàn trước mặt được sắp xếp gọn gàng, thật khiến một người lòng đang rối loạn như tôi cảm thấy chướng mắt.

Tôi trút giận lên chúng, hét lớn một tiếng rồi đẩy hết đồ vật xuống đất. Âm thanh giòn giã vì bị đập phá vang lên, càng làm không gian thêm phần lạnh lẽo.

"Cút, cút hết." Tôi một lần lại một lần hét lớn, cứ như chỉ cần làm vậy, nỗi thống khổ đang dẫm đạp trong tim sẽ bình ổn lại.

Chỉ đáng tiếc, khung cảnh càng thêm tĩnh mịch, lòng tôi càng hiu quạnh khôn nguôi.

Tôi ngồi thẩn thờ trên ghế. Vị trí bình thường luôn mặt đối mặt với em ấy. Nhưng nay lại cô độc đến lạ thường.

Em ấy không yêu tôi. Em ấy đã phản bội lại tình yêu của tôi. Ngay từ đầu, đã là như vậy.

Tôi tự tát bản thân mình, tát đến khi gò má nóng rát, tát đến khi khoé miệng chảy máu tươi, tát từ ý thức tỉnh táo đến điên cuồng, tát đến thương tâm, tát đến điên dại, tát đến khi nỗi đau mơ hồ không còn khả năng cảm nhận rõ ràng nữa. Chỉ là không một ai ngăn lại.

Không ai ngăn tôi tự làm tổn thương mình. Không một ai dùng sự dịu dàng để ôm lấy cơ thể của tôi.

"Anh vẫn còn có Macau."

"Anh vẫn còn có em, em vẫn luôn ở đây mà."

"Vegas, quay đầu lại nhìn em, được không? Em vẫn luôn ở đây."

"Anh đừng tự làm hại mình được không?"

Không một ai. Không một ai.

Pete. Ánh sáng duy nhất cứu vớt tôi, cuối cùng cũng từ bỏ tôi rồi.

Kẻ luôn bị vứt bỏ, kẻ không một ai muốn yêu thương. Luôn luôn là tôi.

Tại sao vậy?

_______________________

Lúc trước đọc truyện mấy cảnh ngược này nọ cứ nghĩ tác giả thấy độc giả sầu đời là tác giả vui dữ lắm.

Bây giờ viết truyện rồi mới biết là hông nha má. Độc giả buồn 1 mà Au buồn 10 lận. Tại vì phải tưởng tượng từng chi tiết, phóng đại trong đầu như 3D vậy đó. Còn theo kiểu sờ lâu mâu sần nữa.

Nên là tui viết mấy cảnh buồn buồn là nguyên ngày đó tự nhiên tui sầu ngang vậy đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net