C49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Vegas

Một vòng tuần hoàn vô định của thời gian cứ thế mà tiếp diễn. Mỗi ngày trôi qua đều mang theo hi vọng mỏng manh đến rã rời.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt nhưng toát lên vẻ yên ổn trước mắt, tôi hít một hơi rồi khẽ thở dài.

"Giận lâu như vậy. Pete, em định bao giờ mới tỉnh dậy đây?"

Tôi vén nhẹ cọng tóc đang tung bay theo gió của Pete, lại áp lên vầng trán kia một nụ hôn dịu dàng.

Tôi biết em đang lắng nghe tôi, tôi biết mình vẫn còn cơ hội.

Dù cơ hội nhỏ bé đến đáng thương, tôi vẫn quyết liệt ôm chặt không buông.

Tôi sẽ không buông tay em ấy.

"2 tháng rồi, em cũng nên nguôi ngoai rồi chứ?"

2 tháng trôi qua không ngắn không dài, nhưng mỗi ngày đối với tôi đều tách biệt với thế giới ngoài kia, nhốt bản thân vào một góc chỉ có sự tồn tại của tôi và Pete.

Chỉ có hơi thở của tôi kiên trì bám theo cơ thể của Pete, chỉ có mình tôi tự khóc rồi tự cười.

"Lẽ nào Porsche lừa anh, để anh tiếp tục điên dại mà sống tiếp?"

"Lẽ nào thật ra không hề có thuốc giải? Lẽ nào em thật sự đã rời bỏ anh?"

Tôi cười nhạo chính bản thân mình, lại run run nắm lấy đôi bàn tay của em, áp lên gương mặt mình như để sưởi ấm chính bản thân. Thế nhưng cơn lạnh lẽo vẫn không buông tha dù chỉ một phút.

Nước mắt lăn theo đốt tay của Pete, tôi lại thẫn thờ chạm nhẹ lên gò má của em.

Hôn nhẹ một cái, tôi chỉ muốn nói, dù có lâu thế nào, tôi cũng sẽ chờ.

"Pete, đều chuẩn bị rất nhiều kẹo cho em. Vị gì cũng có. Đợi khi em tỉnh lại, sẽ được ăn cho thoả thích."

"Pete, cậu chủ của em thật phiền phức. Anh ta suốt ngày la lối um xùm đòi em cho bằng được."

"Em là của anh, anh nể tình em không tính toán với anh ta."

"Pete, ngoại của em rất khoẻ. Họ vẫn không biết em xảy ra chuyện gì. Nên là....em tỉnh nhanh một chút, chúng ta về thăm nhà của em, được không?"

"Anh nhặt được một thằng nhóc bị vứt ở bãi rác. Mặc dù nhìn nó không dễ ưa cho lắm. Nhưng anh nhớ em muốn có con nuôi. Anh liền mang nó về đợi em."

"Dù sao cũng không tốn kém. Nếu em sau này không thích. Chúng ta đổi thằng nhóc đó mua về một bày nhím. Đều nghe theo ý em."

"Anh vẫn chưa đặt tên cho nó. Nếu em không chịu đặt nữa. Vậy thì cả đời này, đành kệ nó vậy."

"Pete. Anh có chút nhớ em rồi."

Tôi cười khổ, lại như thói quen mà nằm lên giường, ôm lấy cơ thể của Pete.

Eo của em ấy càng ngày càng nhỏ. Có lẽ không được ăn uống đủ chất, ngày qua ngày đều chỉ được truyền nước biển. Ôm không đã tay.

Nhưng tôi mặc kệ, mỗi đêm đều ôm em ấy mà chìm vào giấc ngủ. Tuy giấc ngủ lúc nào cũng chập chờn. Có những lần rơi vào ác mộng đến toát mồ hôi. Nhưng chỉ cần khi mở mắt tỉnh dậy, thấy em vẫn ở bên cạnh. Thật tốt.

Bầu trời hôm nay vẫn trong xanh như mọi ngày, chỉ đáng tiếc, thế giới này dù trở nên tươi đẹp thế nào, cũng không còn thấy được nụ cười rạng ngời của em.

Đúng là một thiếu sót lớn mà.

Cánh cửa mở ra, Macau bước vào với hai tay đầy ấp đồ ăn. Như đã quá quen với cảnh tượng trước mắt, nó bình thản để đồ ăn lên bàn.

"Ba ra ngoài thấy món Ruam Mit mà anh thích. Nên mua về kêu em đưa cho anh."

Trái tim khẽ động. Tôi ngẩng đầu nhìn động tác của em trai. Trong lòng lại điềm tĩnh đến lạ thường.

Kể từ ngày hôm đó, ba tôi đã đối đãi với chúng tôi bằng một thái độ hoà hoãn hơn trước. Thứ tình cảm mà tôi thèm khát bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể cảm nhận chút ít.

Chỉ là hiện giờ trái tim đã khoá chặt lại, trạng thái hạnh phúc như đã bị đóng băng từ lâu. Khiến tôi không quá ồn ào, cứ bình tĩnh mà đón nhận.

"Hia, anh...ăn một chút đi."

Tôi không trả lời. Dạo gần đây tôi thường nói chuyện một mình, nói đúng hơn là chỉ cùng Pete mà đối thoại.

Tôi không còn hào hứng đáp lời với bất kỳ ai. Sự giam lỏng bản thân trong vô hình đã khiến phản ứng của tôi có chút chậm chạp.

Macau im lặng, lại tiến đến gần giường.

"P'Pete có lẽ sắp tỉnh rồi. Nhìn anh ấy có sức sống hơn nhiều."

Tôi ngắm nghía từng đường nét của Pete, nụ cười trên môi bất giác ẩn hiện. Đúng vậy. Pete của tôi nhất định sắp tỉnh rồi.

Tôi sắp chờ được rồi.

"P'Pete khi tỉnh lại, chắc chắn muốn thấy một Vegas hoàn hảo nhất." Macau nhìn tôi bằng đôi mắt xa xăm, sau đó liền rời đi.

Tôi biết, nó không kìm lòng được khi nhìn thấy bộ dạng này của tôi.

Tôi điên cuồng vuốt ve gương mặt Pete, tiềm thức lại rung lên từng hồi chuông.

Tôi bật dậy, sờ soạng chính bản thân mình một lượt.

"Em sẽ chê bai anh đúng không, Pete?"

"Có phải vì thấy bộ dạng này của anh, em mới không nguôi giận. Mới tiếp tục lạnh nhạt với anh như vậy?"

Tôi mím môi, cuối cùng lại gục đầu xuống ga trải giường trắng tinh. Nước mắt như suối đổ, nụ cười vặn vẹo lại cố chấp nặn ra. Tôi gấp gáp lẩm bẩm.

"Đừng chê anh, đừng chê anh được không?"

"Pete, đến bao giờ em mới tỉnh lại đây?"

"Anh sắp không chống đỡ được nữa rồi."

"Anh sắp chịu không nổi rồi Pete."

__________________________

Chuyện là chi tiết thuốc giải tui nghĩ là mấy bà sẽ tưởng tượng ra được hết chứ. Sau đó phát hiện hình như một số bà không hình dung được.

Tui định chap này sẽ chú thích rõ ràng cho mấy bà hiểu thì có một cô bé độc giả yêu quý trong lòng tôi đã nói ra rất đúng ý tui. Nên là tui để đây hen.


Đừng có nói tui ảo ma canada nữa, tâm hồn tui mỏng manh dễ tổn thương lắm đó. Tui mà tổn thương thì xin phép cho thuốc giải hết hạn sử dụng bây giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net