Chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ở một nơi khác cách đó khá xa và hiện đang là ban ngày:

Một người đàn ông tầm 40 tuổi đang ngồi đọc báo trên sô fa. Ông khoát lên người bộ vest đen trông rất uy quyền và đâu đó ta có thể cảm nhận được luồn sát khí đến lạnh người đang len lỏi quanh người ông. Tuy vậy nhưng trông ông rất trẻ và phong độ nhiều hơn so với tuổi. Gương mặt lạnh lùng và đôi mắt nhìn thấu tâm can người khác qua bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi. Một người cận vệ khác tiến vào kính cẩn cúi đầu:

- Thưa Bang Chủ! Tôi đã tìm được cậu chủ rồi ạ!

Ông vẫn không rời mắt khỏi tờ báo, chỉ đáp ngắn gọn:

- Đưa nó vào đây!

- Dạ vâng!

Người cận vệ lui ra và không bao lâu sau lại có thêm một số người khác vào. Hai người cận vệ to con đang cố hết sức giữ chặt tay một tên nhóc tầm 17 tuổi đang vùng vẫy ở giữa. Anh ta không ngừng la mắng:

- Buông tôi ra! Lũ khốn này! Buông ra!

Tiếng chửi bới dần kết thúc khi anh ta được đưa đến trước mặt người đàn ông.

- Hai người ra ngoài đi! - giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên và một trang báo khác được lật sang.

Lập tức hai người kia lui ra ngoài để lại anh ta với vẻ mặt hằn học, tay chân chỉnh sửa lại quần áo.

- Con đi đâu mấy ngày hôm nay? - ông vừa đọc báo vừa hỏi.

- Con đi chơi với bạn! - Anh trả lời hết sức là nhẹ nhàng và xem như chẳng có gì quan trọng.

- Lý do con bị thôi học? - giọng nói lạnh tanh lại vang lên.

- Mới đây ba đã biết rồi hả? Nhanh vậy! Hi...- anh cười nhẹ trông rất thản nhiên.

- Trả lời ba ngay! - ông bỏ tờ báo xuống đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn đứa con trai.

- Dạ con với mấy đứa bạn thực hành hóa học, không may nó nổ, thế là sập luôn ba phòng học. Chỉ có vậy thôi mà cha già hiệu trưởng lại đuổi con. - anh nhún vai.

- Ba nghĩ không đơn giản chỉ là thực hành hóa học, con lại bày trò quậy phá đúng chứ? - ông nhìn con bằng ánh mắt dò xét.

- Thì...thì tại con buồn nên kiếm chuyện chơi thôi mà ba! - anh ngồi xuống đối diện với ông.

- Sao con hư hỏng vậy hả? Con sợ nhà mình chưa đủ nổi tiếng à? Con xem đi!

Ông nhẹ nhàng đẩy tờ báo sang cho anh. Cái bản mặt anh được in to đùng ở trang đầu kèm theo dòng chữ:" Cậu chủ tập đoàn Hắc Long có số lần chuyển trường kỷ lục 32 lần/năm".

- Ba xem hình con đẹp trai chưa này? Hihi.... (bó tay)

- Con với cái toàn là quậy với phá! Suốt ngày long bong lêu lỏng rồi mang hậu quả về nhà! Hừ.....

- Chuyện này đối với chúng ta chẳng phải như cơm bữa rồi sao?

Giọng một người phụ nữ cất lên nhẹ nhàng, bóng dáng bà đang di chuyển xuống cầu thang. Mái tóc nâu đỏ uốn nhẹ bay bồng bềnh trong gió. Tuy đã 37 nhưng bà vẫn rất trẻ đẹp.

- Mẹ! - anh gọi.

Người phụ nữ tiến tới ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.

- Con lại gây chuyện nữa đúng chứ? - bà hỏi.

- Chuyện có lớn gì đâu! Chỉ là một chút thiệt hại nhỏ xíu thôi mà! - anh bĩu môi.

- Mẹ mà là thầy hiệu trưởng, mẹ nhất định bắt con xây lại phòng học.

- Mẹ không bênh con thì thôi, còn hùa với ba trách con nữa!

- Mà con định làm truyền nhân của Binlađen à? Sao lại dám cho nổ bom trong trường học hả?

- Con thấy trường cũ rồi nên tạo điều kiện cho họ xây mới ấy mà! Y như cách mẹ chỉ luôn ấy!

- Quái lạ! Nếu thế thì phải sập cả trường chứ? - bà đưa tay vuốt cằm khó hiểu.

- Oái mẹ....

Hai mẹ con biết mình đã quá "hồn nhiên" phun ra đủ thứ chuyện. Lập tức họ như bị đốt cháy bởi ánh nhìn của người đàn ông ngồi bên cạnh.

- Tôi chết rồi! - ông gằn từng chữ rồi đi lên lầu.

Hai mẹ con cười trừ mong sẽ bảo toàn được tính mạng. Ông đi được nửa đường thì quay lại:

- Ba cấm con không được bước ra khỏi cửa, tịch thu thẻ tính dụng và mọi loại giấy tờ, tháng này cắt tiền chi tiêu!!!!

Mặt anh không còn một giọt máu nghe mà như bị dội bom vào não.

- Ba!.....

Ông không thèm quay lại và đi thẳng lên lầu. Anh vò đầu bứt tay khổ sở:

- Trời ơi là trời! Đến là khổ!

- Chia buồn cùng con nha, con trai cưng của mẹ! - bà cũng lặng lẽ đứng lên.

- Mẹ............

Đáp lại chỉ là tiếng bước chân bà bỏ chạy lên lầu (hic tg bó tay với Tiểu Vy).

*Lý Khánh Luân (Vinlee): 17t cao 1m83 là anh em song sinh với Halee. Ngoại hình chuẩn như vi khuẩn, đẹp trai thì thôi khỏi bàn. Chuyển trường liên tục vì tội phá làng phá xóm. Hiện đang sống ở Mỹ.

*Cách đó vài căn nhà:

- Trời ơi là trời! Nó lại gây sự đánh nhau nữa rồi kìa! Đúng là hết nói nổi mà! - tiếng ba của Ken mắng vang vọng khắp phòng, có thể nói cơn giận của ông đã giật đến cấp 6, cấp 7. Ken chỉ biết cúi đầu tránh né những trận "mưa nước bọt" do người cha yêu quái....nhầm yêu quý ban tặng.

- Lúc anh dạy võ cho nó anh không lường trước chuyện này à? - một giọng nói hết sức tỉnh bơ vang lên. Vâng! Còn ai ngoài mẹ của Ken nữa chứ, trẻ đẹp không kém gì mẹ của Vinlee đâu nhé. Chuyện! Chủ tịch tập đoàn mỹ phẩm mà lị.

- Đâu phải một mình anh dạy cho nó đâu! Chẳng phải lúc đó em cũng dạy hay sao? - ba Ken cảm thấy bất bình nên phân bua.

- Rồi bây giờ muốn sao? - mẹ Ken nghiến từng chữ, đưa gương mặt không thể nào khả ái hơn được nữa nhìn ba Ken làm ông toát mồ hôi lạnh.

- Xem như anh chưa nói gì đi nha! Hì...hì...

- Ba mẹ thôi đi mà! Con có bị trầy xước miếng nào đâu! - Ken ngắt lời.

- Thì có ai lo cho con đâu! Lo là lo cho con người ta bị con đánh kìa! (sặc...) - mẹ của Ken rất xứng với danh hiệu "Bình Tĩnh Đại sư".

- Trời ơi! Mẹ đừng có lo! Thực sự bây giờ con không biết mấy thằng đó sống chết ra sao nhưng con chắc chắn là tụi nó đang bất tỉnh! - không thể nào "hồn nhiên" hơn được nữa.

- Nói mẹ nghe lý do tại sao con đánh người ta? - mẹ Ken xuống giọng dò hỏi.

- À....ờ....thì...tại.... - Ken ấp úng.

- NÓI NHANH! - ba Ken quát làm anh giật mình.

- Thì tại tụi nó không đẹp trai bằng con, đã vậy còn lết ra đường cho con thấy mặt, vậy là quá đủ tội để bị đánh rồi! (lý do có một sự chính đáng nhẹ).

- WHAATTT????? - ba mẹ Ken đồng thanh.

Ken nhe răng cười vô tội nhưng vô tình đã kích trúng ngòi của hai quả bom trước mặt.

- TRỜI ƠI LÀ TRỜI! - ba mẹ Ken hét làm cho căn biệt thự à mà không cả khu biệt thự muốn giải tỏa. Còn Ken chắc phải đi khám tai mũi họng.

- Mẹ đúng là hết nói nổi con rồi, càng lớn càng hư hỏng! Từ đây về sau không bênh vực con nữa! - mẹ Ken tuyệt tình phán thẳng vào mặt con trai.

- Từ đây về sau cấm con ra khỏi nhà, không được dùng mô tô, cắt luôn cả tiền chi tiêu, đóng tất cả các tài khoản,..v..v...xem con có chừa tật côn đồ hay không! - ba Ken tức giận.

- Thôi mà ba mẹ! Con xin hứa đây là lần đầu cũng như lần thứ nhất mà! Con hưa đấy! - Ken xuống nước năn nỉ, lay lay tay ba mẹ.

- Lập tức thi hành! CẤM CÃI! - lệnh của mẹ Ken chán sống mới dám cãi. Hic!

*Dương Chí Ân (Ken) : 17 tuổi, cao 1m85 là bạn thân từ nhỏ của anh em nó. Sở hữu gương mặt đẹp như sao Hàn, body thì thôi khỏi chê. Thông thạo tất cả các loại võ. Gia đình có cổ phần trong tập đoàn Hắc Long. Mẹ là chủ tịch hãng mỹ phẩm Trương thị và đang sống ở Mỹ (biết ba mẹ Ken là ai rồi nhé!)

*Cùng khu nhà của Ken và Vinlee có một căn biệt thự cũng đang dội bom, xả đạn hết sức kịch liệt:

- HAI CHA CON ÔNG CHÁN SỐNG RỒI À? DÁM TRỐN TÔI ĐẾN QUÁN BAR HẢ? CHẾT ĐI!!!

"Rầm...rầm...ầm...xoảng" (tiếng tủ ngã và đồ thủy tinh vỡ đó ạ)

Vâng! Đỗ phu nhân đang tận dụng những thứ có sẵn xung quanh mình để ném, ném bằng tất cả niềm tin và hy vọng. Còn phía bên kia tường là hai kẻ đang dùng các tư thế tuyệt đẹp của võ thuật để tránh and né.

- Thấy tui hong có võ rồi làm tới hả? Chết đi! Chết đi! - mỗi từ chết đi đồng nghĩa với việc có một vật sắp được ném và sắp bị vỡ.

"Xoảng...xoảng.."

- Mẹ ơi! Đừng ném nữa! Hiểu lầm thôi mà! - Jee lên tiếng vang xin trong khi đang cố gắng tránh những vật thể bay trong không trung.

- Đúng đó bà xã! Nghe anh giải thích đi mà! - người đàn ông điển trai không khác gì mấy với đứa con cũng đang năn nỉ vợ.

- Chờ đấy! Hôm nay tôi sẽ hóa kiếp cho cha con ông!

"Víu.......bốp"

- Ui da! - Jee ngồi phịch xuống đất đưa tay ôm đầu.

Lập tức mẹ Jee bay đến bên cạnh xuýt xoa:

- Con trai, con có sao không? Mẹ xin lỗi!

Ba Jee lết lại gần thì bị mẹ Jee tung cho một đạp ngã chỏng cẳng.

- Tránh ra! Đừng đụng vào con tôi!

- Anh cũng có phần trong việc tạo ra nó mà, bà xã đừng giận nữa! - ông năn nỉ tập 2.

- Con đau quá mẹ ơi! Chắc con vỡ não rồi!

- Đâu để mẹ coi! - bà xem xét chỗ đau của Jee - Con gạt mẹ sao? Hừ....

- Mẹ cho con xin lỗi đi mà!

- Con mới 17 tuổi đầu mà lại ra vào quán bar như cơm bữa là sao hả? Quen hết người này đến người kia nữa! Con là đồ hư hỏng! - bà giận dỗi.

- Quán bar là do ba xây nên con đến ủng hộ thôi mà! Oái....ưm..ưm - Jee bất ngờ bị ba bịt miệng.

- Con nó nói nhầm ấy mà! Hi... - ông cười cười, tay vẫn giữ chặt miệng Jee.

- Hai...hai người...đúng là quá đáng mà! - bà tức giận bỏ lên lầu.

- Bà xã/mẹ........ - hai người gọi một lượt nhưng không ai nhìn. Ba Jee lập tức chạy theo chỉ còn mình Jee ngồi đó.

"Bye bye never say goodbye........"

Jee bắt máy:

- Alô!

-..........

- Ok! Anh đến với cưng ngay!

Jee vừa mang giày vào thì:

- Con còn dám đi hả? - mẹ Jee đứng trên cầu thang.

- Con đi tí thôi mà mẹ! - Jee cười.

- Con mà đi thì đừng về nữa! - mẹ Jee quả quyết.

- Mẹ.... - Jee năn nỉ.

- Không nói nhiều, ở nhà cho mẹ! Từ nay con không được đi đâu nếu không được phép của mẹ nghe rõ chưa?

- Dạaaaaaa............. - Jee ngân dài câu trả lời rồi trở vào trong nhà. Mẹ Jee trở lên lầu không quên lườm Jee một cái muốn rách mặt.

*Đỗ Tử Minh (Jee): 17 tuổi cao 1m80, la bạn thân từ nhỏ của anh em nó luôn. Đẹp trai hết chỗ nói, siêu baby luôn. Rất rành về vi tính. Hay lăng nhăng và cũng thích quậy phá. Ba cũng là cổ đông của tập đoàn Hắc Long. Mẹ là chủ tịch của hãng vi tính phần mềm CC. Đang sống ở Mỹ và cùng khu nhà với hai tên kia.

*Tối hôm đó tại nhà Vinlee:

- Trời ơi! Chắc chết quá! - Vinlee nằm sải lai trên ghế sô fa than thở.

- Ở đó mà than với thở, tụi tao phải chui lỗ chó qua nhà mầy đây này! - Ken ném gối vào Vinlee.

- Ờ mà tự nhiên hong cho đi đâu hết trơn hết trọi! Chán vãi! - Jee ngửa đầu ra phía sau chán nản.

- Ba mẹ mầy đâu? - Ken hỏi Vinlee.

- Đi sang Anh kí hợp đồng rồi!

- Thằng này ngu! Sao hong đi chơi mà ở nhà? - Ken mắng.

- Ngu mợ mầy! Nhà tao bây giờ ruồi còn bay hong loạt huống chi tao! Ba tao cho lực lượng mạnh nhất canh gác cái nhà này rồi đấy! - Vinlee phân trần.

- Hèn gì lúc nãy trong quá trình chui lỗ chó vô nhà mầy, tao thấy mấy tên cận vệ lạ hoắc không! - Jee nói.

- Nghĩ cách gì đi chứ tao sắp chịu hết nổi rồi! Nhốt ở nhà kiểu này chắc tao thành công chúa ngủ trong rừng quá! - Vinlee úp mặt vào gối.

- Thôi đi ba! Mầy là bạo chúa chứ công chúa con khỉ gì! Hay là gọi điện thoại cho Aiden xem nó có cách gì hong! - Jee nêu ý kiến.

- Ờ há! Vậy mà nghĩ hong ra! Tao gọi ngay! - Vinlee mắt sáng rỡ gọi ngay cho Aiden, anh bật loa và chế độ video call rồi để điện thoại xuống bàn.

- Alô! Gì đó mấy thằng cô hồn?

- Ê mầy đang ở đâu đấy? - Ken hỏi.

- Tao về Đài Loan được hai ngày rồi! - Aiden trả lời.

- ***???????? - cả ba đồng thanh hét vào điện thoại.

- Cái gì vậy? Tụi bây bị chó cắn tập thể hay sao vậy? La như vậy màng nhĩ nào chịu nổi. - Aiden nhăn nhó.

- Đang lúc nước sôi lửa bỏng mầy qua Đài Loan kiếm mợ mầy à? -Ken cằn nhằn.

- Đúng đấy! Mầy có đi thì cũng phải đợi tụi tao cho phép chứ? - Jee cũng hùa theo.

- Mầy là cái thứ vô lương tâm, phản bạn..... - Vinlee cũng mắng xối xả.

Aiden há hốc mồm, mặt đơ ra vì không biết nguyên nhân mình bị chửi. Ken, Jee và Vinlee thay nhau chửi bới trong điện thoại.

- IM COI! Bộ tao qua Đài Loan ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà ba đứa bây à? Sao? Hắc Long phá sản rồi hả? Hay là hãng vi tính CC bị virus xơi hết rồi? Còn hãng mỹ phẩm Trương Thị đổ nợ bỏ xứ đi rồi HẢ??????????? - Aiden chửi lại một tràng làm ba anh cứng họng. Như nhận ra nãy giờ mình chửi Aiden hơi quá đáng, ba anh cười xuề xòa.

- Xin lỗi bạn Aiden! Hì hì sao nóng thế? - Vinlee cười cầu hòa.

- Tụi này lỡ lời mà! - Ken cũng xuống giọng.

- Bỏ qua ha! Tao biết mầy bao dung lắm mà! - Jee năn nỉ.

- Bao dung khác với khùng! Ok? Kệ mợ tụi bây! Hứ! - Aiden chửi xong thì cúp máy luôn.

- Tự nhiên ngu dã man! Chưa kịp hỏi nó cái gì hết! - Vinlee chống cằm rầu rĩ.

- Ê hay là tụi mình trốn qua Đài Loan đoàn tụ với thằng Aiden luôn nhá! - cái đầu của Jee phát huy tác dụng.

- Ờ há đúng rồi! - Vinlee và Ken đồng thanh.

Cả ba tụm đầu lại bàn kế hoạch bỏ trốn hết sức tỉ mỉ. Đơn giản vì ba của họ đều là Hắc đạo nên họ phải thật thận trọng. Nhất là ba của Vinlee - ông Dragon Lee là Bang Chủ đời thứ 4 của Hắc Long Bang.

- Ok quyết định vậy đi! Tối mai bắt đầu hành động nhá!

- Cố lên!

Cả ba đập tay nhau rồi ai về nhà nấy chuẩn bị.

*Trịnh Tuấn Huy (Aiden): hắn đấy mọi người!

17 tuổi cao 1m85 là bạn của anh nó. Đẹp trai nhất nhóm, kute và baby nhất nhóm luôn. Là con trai độc nhất của nhà tỉ phú giàu thứ hai thế giới (chém như vậy có hơi quá không nhỉ? M.n bỏ qua nhé!). Tính tình kiêu ngạo, nóng tánh, dễ quánh người vô tội.

Chương 4
*9:00 am tại Paradise School:

- Khò...khò...z....zz..z - nó ngủ như chưa từng được ngủ.

Roy và Hani vẫn vậy, ai làm việc nấy. Thầy Văn của chúng ta đang giảng bài một cách say mê thì phát giác ra điều gì đó.

- HALEE! - ông hét lên làm nó chới với.

- Hớ...hớ...gì? Chuyện gì? - nó lớ mớ bật dậy nhìn tới nhìn lui.

- Em lại ngủ trong giờ học nữa à? - ông đẩy gọng kính lên, đưa đôi mắt sắc như dao nhìn nó.

- Dạ đâu có đâu thầy! Hihi.... - nó chống chế.

- Nãy giờ em có nghe tôi giảng gì không?

- Dạ có chứ! Thầy đang giảng về vụ án mạng trong lâu đài Dracula phải hong ạ? Hơ.... - nó biết mình lỡ lời nên bịt miệng lại, cười ngố không tả nổi.

- Em...em...

- Em sao thầy? Em đẹp quá phải hong? Xời chuyện đó ai cũng biết mà....

- Bây giờ tôi hỏi em một câu, nếu em trả lời không được thì ra sân quỳ gối cho tôi! - ông giở cái vẻ mặt nham hiểm ra.

- Đừng mà thầy! Nắng lắm! Đen da em tội nghiệp! Hic...hic...

- Hong nói nhiều! Em hãy nêu chân lý về sự đoàn kết và sự chia rẽ cho tôi!

Cái đầu nó bắt đầu hoạt động hết công suất, nó cười rất là tự tin. Cả lớp bắt đầu nhao nhao lên nhắc bài cho nó. Nari thấy nó cười tươi thì đã yên tâm vì chắc nó biết câu trả lời rồi. Ông thầy nhìn cái lớp om sòm như cái chợ chòm hổm thì hắn giọng:

- E hèm.....Cấm nhắc bài dưới mọi hình thức! - ông quay sang nó cười gian- Sao? Trả lời hong được thì ra sân quỳ gối hén!

- Em biết rồi! Dạ thưa thầy, đoàn kết là chết hết! Chia rẽ là sống khỏe ạ! Hihi.....- nó xổ một tràng.

"Rầm"

Cả lớp xỉu tập thể. Nụ cười hồn nhiên của nó tắt lịm và thay vào đó là cái mặt đơ như trái bơ. Nari lắc đầu ngao ngán, úp mặt xuống bàn. Thầy Văn cười:

- Em giỏi quá! Chúc mừng em! Câu trả lời của em sai rồi, sân trường đang mở rộng vòng tay chào đón em đấy!

Nó như bị đẩy xuống 18 tầng địa ngục. Nhưng nó nhanh chóng lấy lại nụ cười tinh ranh:

- Dạ! Bye thầy em đi nha! Mọi người ở lại học vui vẻ ha!

Ông thầy và mấy đứa cùng lớp rùng mình vì cái nụ cười của nó. Jin lắc đầu:

- Và ngày tận thế cách ta không xa nữa!

Khoảng 15 phút sau, trường học trở nên hỗn loạn vì một có một hiện tượng lạ ở dưới sân trường. Nó đang nằm trên ghế dài. Bên cạnh là chiếc bàn nhỏ đang đặt một ly nước cam và chồng truyện conan. Phía trên đầu là chiếc dù to tướng che bóng mát rượi. Nó đeo kính mát bảng to, tai đeo headphone, miệng nhai bánh nhóp nhép, tay thì thỉnh thoảng lật từng trang truyện. Trông bộ dạng rất ư là thanh thản cứ như đang nghỉ mát ấy. Sau lưng thì vài anh áo đen đứng canh gác thui. Học sinh các lớp túa ra ban công, đứng kín mít. Mấy nam sinh lớp trên thì toàn là fan của nó còn mấy nhóc lớp nhỏ thì ngưỡng mộ sư tỉ Halee- nữ hoàng siêu quậy của trường ấy mà. Thế là không lớp học nào ổn định chỉ vì cái mục tiêu nằm dưới sân, nó định làm gương cho mấy bé "tập sự" đây mà.

*Tại phòng hiệu trưởng:

- Tiểu thư lại gây chuyện nữa rồi hả? - hiệu trưởng vừa lau mồ hôi vừa hỏi trợ lý. Thiệt tình hết ba mẹ nó quậy bây giờ tới nó khủng bố. Không biết khi nào ông mới được về hưu đây.

- Dạ! Nghe nói là bị thầy Văn phạt vì tội ngủ trong giờ học ạ! - trợ lý của hiệu trưởng kính cẩn báo cáo.

- Kêu thầy Văn lên gặp tôi ngay lập tức! - hiệu trưởng ra lệnh.

- Dạ vâng!

Trợ lí đáp xong thì cũng ra ngoài. Sau khi thầy uỏn trở ra khỏi phòng hiệu trưởng thì đem cái mặt xám nghoét tiến đến chỗ của nó.

- Dạ thưa "chị"! Em mời "chị" vào lớp học tuỏp ạ! - mặt thầy trông rất là tức cười.

Nó làm ra vẻ hài lòng, ngúng nguẩy bước đi trong ánh mắt thán phục của mấy ngàn học sinh. Mấy học sinh cả nam lẫn nữ đều há hốc mồm:

- Trời ơi! Em ngưỡng mộ chị quá!

- Halee của lòng anh! Em oai quá!

- Kể từ hôm nay chị là thần tượng của em! Chị Halee!

*Tại biệt thự của Aiden:

- Chán quá! Chán quá nè trời ơi! Làm gì đây? - hắn nằm trên giường lăn qua lăn lại.

- Cậu chủ đi tham quan Đài Loan đi! Vui lắm đó ạ! - cô người hầu đang dọn dẹp gần đó lên tiếng.

- Ờ há! Sao mình hong nghĩ ra ta? (tại ngu mà)

Hắn bay vào phòng vệ sinh. 10 phút sau trở ra trông bộ dạng hot boy thứ thiệt. Cô người hầu nhìn muốn rớt luôn hai con mắt, cằm thì sắp đụng đất. Hắn lên chiếc siêu xe do ba hắn tặng phóng đi hòa vào dòng người tấp nập.

Quay lại với nó, do bị lên tăng xông nên thầy Văn phải vào bệnh viện gấp để thăm bác sĩ. Lớp nó được nghĩ sớm và hiện giờ nó đang cùng hai con bạn dung dăng dung dẻ tản bộ đến trung tâm mua sắm. Đang đi thì nó va nhẹ vào một người.

- Ơ xin lỗi chị có sao không ạ? - nó lịch sự hỏi han người đối diện.

Cô gái đó và hai con bạn mặc đồng phục nữ sinh trường Star, trông cô ta có vẻ như muốn kiặt anh còn chưa có vé đấy nhá!

- Cô em đừng nói là đang gây sự chú ý với anh đó nhé! Anh biết là anh đẹp, anh hấp dẫn nhưng cũng đừng gây ấn tượng mạnh với anh vậy chứ! - hắn cười đá đểu Hani.

Hani cũng đâu phải tay vừa, gì chứ cái chuyện đấu khẩu thì cô cũng ngang nửa với nó rồi:

- Vàng với đôla đua nhau lên giá.......chứ cái mặt anh có lên đâu mà chảnh dữ vậy hả?

- Cô...cô...- hắn xách cổ áo Hani lên, cô vẫn không hề sợ hắn mà cố vênh mặt trừng mắt với hắn.

"Bốp"

- Ui da! - hắn buông Hani ra mà xoa xoa cái đầu.

À thì ra có một chiếc dép rơi trúng đầu hắn ấy mà. Nhưng không có cái gì là tự nhiên hết, chiếc dép đó không thể tự rơi được. Roy từ trên lầu đi xuống trông cô rất điềm tĩnh:

- Hình như dép không chỉ dùng để mang..........mà còn dùng để phang những kẻ ngang tàn và chảnh chó nữa thì phải!

- Cô...cô là cô chọi tôi sao? - hắn chỉ vào mặt Roy.

- Không! Halee chọi đấy chứ! - Roy nhún vai vô tội.

- Halee là đứa nào? - hắn quát.

- Tôi không biết! - Roy lắc đầu.

Hắn thấy đồng phục của tụi nó thì biết thế nào con Halee gì đó chắc là học chung. Hắn tức muốn trào máu họng còn nó thì đứng trên lầu cười như điên. Công nhận cái thứ kiêu ngạo bị trừng phạt trông mặt vui vãi.

- Cô nói với con nhỏ Halee gì đấy tôi sẽ tìm nó tính sổ món nợ hôm nay! Cứ đợi đó! - hắn nói xong thì hậm hực bỏ đi.

Mọi người rùng mình rồi tản ra, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Mấy anh chị nhân viên hú hồn vì nó đã không ra tay, nếu không chắc trung tâm mua sắm này sẽ thành bãi rác mất. Nó bước xuống đập tay hai con bạn sau khi hắn đã đi khuất. Về phần hắn vừa đi vừa lầm bầm rủa nó còn vẻ mặt thì đang tìm đại một cái gì đó để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net