Chương 4: Những ý nghĩ vô nghĩa trong đầu bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sự xảo quyệt. Để thành công trong xã hội này, bạn không cần tình yêu, bạn cần một trái tim cứng rắn và một cái đầu sắc sảo. Trên thực tế, bạn không cần cả trái tim.
https://thuviensach.vn

Trong xã hội này, những người có trái tim sẽ bị nghiền nát, bị bóc lột, bị chèn ép. Thế giới này được vận hành bởi những kẻ xảo trá, tinh ranh, nhẫn tâm và độc ác. Do đó, cả xã hội cũng được vận hành theo cách mà mỗi đứa trẻ bắt đầu đánh mất trái tim của mình, và năng lượng của nó bắt đầu di chuyển hướng đến cái đầu. Trái tim bị lờ đi.

Tôi từng được nghe một giai thoại của người Tây Tạng rằng từ đầu, trái tim nằm ngay chính giữa cơ thể. Nhưng bởi vì không ngừng bị đẩy qua một bên, để nhường lối cho thứ khác, nên trái tim không còn ở giữa cơ thể như trước nữa. Lúc này, "anh bạn" tội nghiệp đó đứng đợi ở ven đường: "Nếu ngày nào đó bạn cần đến tôi, tôi luôn ở đây", nhưng trái tim không nhận được dưỡng chất, không được khuyến khích. Thay vào đó, nó đón nhận đủ mọi kiểu buộc tội.

Nếu bạn làm một việc và nói: "Tôi làm bởi vì tôi cảm thấy thích làm", mọi người sẽ cười lớn: "Cảm thấy ư? Cậu mất trí rồi sao? Hãy cho biết lý do vì sao cậu làm điều đó. Cảm thấy không phải là lý do".

Ngay cả khi phải lòng ai đó, bạn vẫn phải tìm ra lý do vì sao bạn phải lòng – bởi vì người phụ nữ đó có cái mũi đẹp, có đôi mắt sâu, có thân hình cân đối. Đây không phải là lý do. Bạn chưa bao giờ đưa tất cả những lý do này lên bàn cân, rồi thấy rằng người phụ nữ đó dường như xứng đáng để bạn phải lòng: "Phải lòng người phụ nữ này, chính xác là phải lòng với độ cao của chiếc mũi, độ vừa của mái tóc, màu da, số đo hình thể. Bạn còn muốn gì nữa?".

Nhưng đây không phải là cách để yêu, mà là để thỏa mãn đám người ngu ngốc quanh bạn rằng bạn không phải là đứa ngốc, rằng bạn đã tính toán mọi thứ rồi mới ra quyết định yêu. Bước đi đó nghe thật thỏa đáng, hợp lý, logic.
Không ai lắng nghe trái tim cả.
https://thuviensach.vn

Và tâm trí lại quá ồn ào, không ngừng huyên thuyên – ồn ào đến mức cho dù đôi lúc trái tim có nói gì, bạn cũng không bao giờ nghe thấy. Tiếng nói của nó không thể đến được với bạn. Phiên chợ trong đầu bạn huyên náo đến mức không có chỗ cho trái tim. Dần dần, trái tim ngừng nói. Để không bị lờ đi hết lần này đến lần khác, nó rơi vào im lặng.

Cái đầu nắm toàn quyền điều hành buổi trình diễn; bằng không, chúng ta đã sống trong một thế giới hoàn toàn khác – nhiều yêu thương, ít hận thù, ít chiến tranh, không có vũ khí hạt nhân. Trái tim sẽ không bao giờ hỗ trợ cho bất kỳ công nghệ hủy diệt nào được phát triển. Trái tim sẽ không bao giờ phục vụ cho cái chết. Nó là sự sống, nó thổn thức vì sự sống, nó đập vì sự sống.

Bởi vì toàn bộ những ước định này trong xã hội mà phương pháp tỉnh thức cần phải được lựa chọn, bởi vì sự tỉnh thức dường như là thứ rất logic và hợp lý. Nhưng nếu biết yêu, bạn không cần phải đi một quãng đường dài gian khó một cách không cần thiết. Tình yêu là con đường ngắn nhất, con đường tự nhiên nhất – dễ dàng đến mức một đứa trẻ cũng có thể đi được. Yêu không cần được đào tạo. Bạn được sinh ra với phẩm chất đó, nếu nó không bị những kẻ khác làm biến đổi.

Nhưng tình yêu phải thuần khiết. Tình yêu không thể không trong sáng.
Bạn sẽ bất ngờ khi biết rằng từ "love" (tiếng Anh) có gốc gác không đẹp đẽ chút nào từ tiếng Sanskrit. Nó bắt nguồn từ chữ "lobh", có nghĩa là lòng tham.
Xét trong phạm vi tình yêu bình thường, nó chính là một kiểu tham lam. Đó là lý do vì sao có người yêu tiền, yêu nhà cửa, lại có người yêu thứ này, thứ khác. Ngay cả nếu họ yêu một người đàn bà hay một người đàn ông, đó chỉ là lòng tham của họ; họ muốn sở hữu những gì xinh đẹp. Đó là hành trình của quyền lực. Chính vì điều này, bạn sẽ thấy những người yêu nhau không ngừng tranh cãi vì những điều nhỏ nhặt đến mức cả hai đều cảm thấy xấu hổ.
https://thuviensach.vn

"Vì những thứ này mà chúng ta cứ mãi tranh cãi!". Trong những khoảnh khắc tĩnh lặng, khi còn một mình, họ sẽ tự hỏi: "Liệu có phải mình đã bị ma ám? Chỉ vì một việc nhỏ nhặt thế ư, thật là vô nghĩa!". Nhưng vấn đề không phải ở việc nhỏ nhặt, mà là ở việc ai là người nắm quyền, ai có khả năng chi phối hơn, tiếng nói của ai có giá trị hơn.

Tình yêu không thể tồn tại trong những hoàn cảnh như thế.
Tôi có nghe một câu chuyện... Có một câu chuyện nhỏ về Akbar, một trong những hoàng đế vĩ đại của Ấn Độ. Ông ấy rất quan tâm đến những người tài giỏi. Và từ khắp mọi miền của đất nước, ông ấy chiêu mộ được chín người, những con người tài năng thiên bẩm, được ví như là "chín viên ngọc của cung điện Akbar".
------------------------------------ ∞ ------------------------------------
Một ngày kia, khi đang đàm đạo cùng các quan trong triều, hoàng đế nói: "Đêm qua ta trò chuyện cùng hoàng hậu. Nàng quả quyết rằng mỗi người chồng đều phải sợ vợ. Ta đã rất cố gắng, nhưng nàng nói 'Thiếp biết nhiều gia đình, nhưng thiếp chưa bao giờ thấy người chồng nào không sợ vợ'. Các khanh nghĩ sao về điều này?".

Một vị quan có tên là Birbal đáp: "Có lẽ hoàng hậu nói đúng, bởi vì bệ hạ đã chứng minh điều đó. Chính bệ hạ là một người chồng sợ vợ; bằng không, hẳn bệ hạ đã phạt hoàng hậu vì điều đó, hoặc bằng cách này hay cách khác chứng tỏ rằng bệ hạ là chồng và là người có quyền ở đây".
Akbar đáp: "Ta không thể làm vậy bởi vì ta phải sống với nàng ấy. Thật dễ khi khuyên người khác đánh vợ anh ta. Ngươi có thể đánh vợ của mình được không?".
https://thuviensach.vn

Birbal đáp: "Thưa không, thần không thể. Thần chỉ đơn giản chấp nhận rằng thần là một người sợ vợ, và hoàng hậu đã nói đúng".

Nhưng Akbar nói: "Cần phải chứng minh bằng cách nào đó. Chắc chắn ở kinh thành phải có ít nhất một người không sợ vợ. Không có luật lệ nào trên thế giới này mà không có ngoại lệ – và đây cũng đâu phải là nguyên tắc khoa học".
Hoàng đế nói với Birbal: "Ngươi hãy mang hai con ngựa Ả Rập xinh đẹp này – một đen, một trắng – đi khắp kinh thành. Nếu tìm thấy người không sợ vợ, hãy bảo anh ta chọn con ngựa nào mà anh ta muốn, xem như là món quà ta tặng anh ta".

Vào thời đó, ngựa rất có giá trị, và đây là những con ngựa đẹp nhất. Birbal đáp: "Cũng vô ích thôi, nhưng nếu bệ hạ muốn, thần sẽ đi".
Birbal đi khắp nơi và chỉ tìm thấy những người sợ vợ. Thật dễ nhận ra
điều đó! Birbal chỉ cần gọi một cặp vợ chồng ra trước cửa nhà và hỏi người chồng: "Ngươi có sợ vợ không?".

Người đàn ông sẽ nhìn vợ và đáp: "Đúng ra ngài nên hỏi khi tôi ở một mình. Thật chẳng đúng, điều này lại gây thêm rắc rối không cần thiết. Tôi sẽ không hủy hoại cuộc đời mình chỉ vì một con ngựa. Ngài hãy mang chúng đi, tôi không muốn con nào cả!".
Nhưng ngay sau đó, Birbal nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trước nhà, bên cạnh là hai người đang xoa bóp cho anh ta. Anh ta là nhà vô địch môn đô vật, một người rất khỏe mạnh. Birbal thầm nghĩ: "Có lẽ là người này... Anh ta có thể giết chết bất cứ ai mà không cần đến vũ khí. Nếu anh ta chỉ cần nắm cổ bạn, bạn sẽ chết ngay lập tức!".
Birbal lên tiếng: "Ta có thể hỏi ông một câu không?". Người đàn ông đứng lên nói: "Câu hỏi ư? Câu hỏi gì?". Birbal nói: "Ông có sợ vợ không?".
https://thuviensach.vn

Người đàn ông đáp: "Trước tiên, hãy bắt tay chào đã".
Anh ta bóp chặt tay của Birbal và nói: "Tôi sẽ không buông tay ông ra cho đến khi ông ràn rụa nước mắt. Sao ông dám hỏi một câu như thế?".
Birbal đau gần chết, bản thân Birbal là một người khỏe mạnh nhưng cũng thấy đau đến phát khóc: "Hãy buông tay ta ra! Ông không phải là người sợ vợ! Rõ ràng ta đã đến nhầm chỗ. Nhưng vợ ông đâu?".
Người đàn ông chỉ tay đáp: "Nhìn kìa, cô ấy đấy, người đang nấu bữa sáng cho tôi". Trong nhà, một người phụ nữ rất nhỏ bé đang chuẩn bị bữa sáng.

Người phụ nữ quá nhỏ bé, còn người đàn ông này to lớn đến mức Birbal nghĩ rằng ông ấy không thể nào sợ vợ. Anh ta có thể giết chết người phụ nữ kia! Do đó, Birbal nói: "Giờ thì không cần tìm hiểu thêm. Ông có thể chọn một trong hai con ngựa này, đây là phần thưởng vua ban cho người không sợ vợ".

Ngay lúc đó, người phụ nữ cất tiếng: "Đừng chọn con đen! Hãy chọn con màu trắng. Nếu không, tôi sẽ cho ông nếm mùi địa ngục!".
Người chồng đáp: "Không, không, ta sẽ chọn con màu trắng. Nàng đừng nói gì hết". Và Birbal nói: "Ngươi không có cả con trắng lẫn con đen. Tất cả đã kết thúc. Ngươi đã thua cuộc. Ngay cả ngươi cũng sợ vợ".
------------------------------------ ∞ ------------------------------------

Con người không ngừng đấu tranh để giành quyền kiểm soát. Tình yêu không thể nở hoa trong một bầu không khí như thế. Người đàn ông đấu tranh vì đủ kiểu tham vọng. Còn người phụ nữ đấu tranh với người đàn ông bởi vì cô ấy lo sợ – "Anh ta vắng nhà cả ngày. Ai biết được liệu anh ta có cặp bồ với những phụ nữ khác hay không". Cô ấy ghen tuông, nghi ngờ; cô ấy muốn chắc chắn rằng mình vẫn kiểm soát được chồng. Do đó, khi ở nhà, người chồng chiến đấu với vợ, còn khi ở bên ngoài, anh ta chiến đấu với thế giới. Theo bạn, liệu bông hoa tình yêu có thể nở ở đâu?
Latifa, đóa hoa tình yêu chỉ có thể bung nở khi không có cái tôi, khi không có nỗ lực giành quyền kiểm soát, khi bạn khiêm nhường, khi bạn không tìm cách trở thành ai đó mà sẵn sàng không là ai cả. Khi đó, sự tỉnh thức mới xuất hiện, và đây là cách đẹp nhất, trong sáng nhất – một con đường tràn ngập những bông hoa, một con đường dẫn qua những hồ nước, con sông, những rừng cây tuyệt đẹp.

Nếu bạn có thể trở nên chân thành, hãy quên hết mọi điều về sự tỉnh thức; nó sẽ tự đến. Mỗi bước đi của tình yêu sẽ mang đến sự tỉnh thức của riêng nó. Tình yêu này sẽ không được gọi là "rơi" vào tình yêu, mà là trưởng thành trong tình yêu.

Làm sao một người phụ nữ đang yêu mà vẫn tập trung vào chính mình và giữ được cá tính của riêng mình?
Câu hỏi này chứa đựng nhiều hàm ý.

Đầu tiên, bạn không hiểu tập trung có nghĩa là gì. Thứ hai, bạn cũng không có trải nghiệm về hiện tượng của tình yêu. Tôi có thể tự tin nói điều này bởi vì câu hỏi của bạn đã cung cấp đủ bằng chứng chứng minh cho những gì tôi nói.
Tình yêu và sự tập trung là một hiện tượng, chứ không phải hai hiện tượng. Nếu đã hiểu tình yêu, bạn không thể làm gì khác ngoài việc tập trung vào chính mình.

Tình yêu có nghĩa là trở nên thoải mái với sự hiện hữu. Nó có thể diễn ra thông qua một người yêu, có thể thông qua một người bạn, hay có thể trực tiếp từ bình minh, hoàng hôn. Chính trải nghiệm tình yêu đó sẽ khiến bạn tập trung.
https://thuviensach.vn

Đây chính là toàn bộ triết lý của những người mộ đạo suốt hàng bao đời. Tình yêu là bộ môn khoa học của họ, sự tập trung là kết quả.
Có những người xem lý lẽ và lập luận logic là thứ vượt trội. Trái tim của họ chưa phát triển. Nhưng có những người, trái tim họ bung nở; và lúc này, lý lẽ, tính hợp lý chỉ có vai trò hỗ trợ cho trái tim. Con người chịu đau khổ là do anh ta nỗ lực làm điều không thể. Anh ta tìm cách buộc trái tim phải phục vụ cho tâm trí, một điều không thể xảy ra. Đây chính là sự hỗn loạn, là rắc rối của bạn. Nó không phải là tình yêu, nó chỉ là một cái nhìn thoáng qua, là một chút nếm trải nhưng không trở thành dưỡng chất.

Ngược lại, nó sẽ trở thành một trạng thái bệnh lý, bởi khoảnh khắc này bạn hưng phấn và mọi thứ thật phi thường, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ trở nên tăm tối, bạn không thể tin được rằng đã từng có điều gì đó quan trọng trong cuộc sống của bạn. Tất cả những khoảnh khắc tình yêu này dường như đã xuất hiện trong giấc mơ, hoặc có lẽ bạn đã tưởng tượng ra chúng. Và những khoảnh khắc tăm tối này hòa quyện cùng với những khoảnh khắc tươi đẹp.

Đây là phép biện chứng của tâm trí con người. Nó hoạt động thông qua các cực đối lập. Bạn yêu một người đàn ông và bạn sẽ yêu người đó vì những lý do hoàn toàn sai lầm. Bạn yêu người đàn ông hay người phụ nữ vì bạn đang mang trong mình hình ảnh của người khác. Chàng trai có được hình ảnh đó từ người mẹ, còn cô gái có được hình ảnh đó từ người cha. Tất cả những người yêu đều tìm kiếm hình ảnh của cha mình, mẹ mình.

Về mặt tâm lý học, hành trình bất tận để tìm kiếm moksha, sự tự do tối thượng, sự giác ngộ, có thể được hiểu một cách cơ bản rằng con người đã biết được trạng thái đẹp nhất, yên bình nhất trước khi chào đời. Giờ đây, nếu điều gì đó lớn lao không xảy ra trong đời mình, không được tiếp cận với sự thiêng
liêng, anh ta sẽ mãi đau khổ. Bởi vì trong vô thức, mỗi khoảnh khắc đều có sự phán xét.
Đứa trẻ biết rằng nó đã sống trong chín tháng... và hãy nhớ, đối với một đứa trẻ sống trong bụng mẹ, chín tháng gần giống như vĩnh hằng bởi vì nó không biết cách đếm, nó không có đồng hồ. Nó không biết sẽ có khoảnh khắc tiếp theo, do đó mỗi khoảnh khắc đều là bất ngờ. Không lo lắng, không căng thẳng về thức ăn, quần áo, về chỗ ở, nó hoàn toàn thoải mái, dễ chịu và tập trung. Không có gì khiến nó xao lãng, thiếu tập trung. Thậm chí chẳng có ai ở đó để chào.

Trải nghiệm chín tháng tập trung này, với niềm vui bất tận, sự yên bình, sự cô đơn này... không có ai khác ở đó; bạn là thế giới, bạn là tổng thể. Không có gì bị bỏ lỡ, mọi thứ đều được đáp ứng một cách tự nhiên mà không cần nỗ lực từ phía bạn. Nhưng cuộc sống chờ đón bạn theo cách hoàn toàn khác – đối lập và đầy tính cạnh tranh. Nhiều người sẽ là kẻ thù của bạn, bởi vì họ đều ở trong cùng một khu chợ; họ là kẻ thù của bạn bởi vì họ đều có cùng những khát khao, tham vọng. Bạn sẽ phải xung đột với hàng triệu người.

Chính bởi sự tương phản nội tâm này mà tất cả các nền văn hóa trên thế giới đã tạo ra một hệ thống quy ước giao tiếp, nghi lễ, tính hình thức, và họ không ngừng nhấn mạnh với đứa trẻ: "Bạn phải kính trọng cha của mình". Xuyên suốt toàn bộ lịch sử, tất cả các nền văn hóa trên khắp thế giới, họ cứ mãi nói với đứa trẻ: "Con phải kính trọng cha mình". Người ta nghi ngờ rằng nếu bỏ mặc, đứa trẻ sẽ không kính trọng cha của nó. Trên thực tế, đứa trẻ sẽ căm ghét. Mọi bé gái sẽ ghét mẹ của nó.
Bởi vì thật khó sống trong một xã hội nơi tất cả những vết thương của bạn đều bị phơi bày và mọi người đều đi lại với những vết thương hở miệng. Thế là một đặc tính, một phẩm hạnh, một phong cách sống nào đó được chọn ra để che đậy nó, và chỉ trưng ra những gì đối lập, rằng bạn yêu mẹ của bạn, rằng bạn yêu và kính trọng cha của bạn. Nhưng tận sâu trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.

Bạn đã bị xã hội phân chia thành hai phần. Phần giả được tôn kính bởi vì nó được xã hội tạo ra. Phần thật bị chối bỏ bởi vì nó đến từ tự nhiên – điều vượt quá khả năng kiểm soát của mọi xã hội, mọi nền văn hóa. Mỗi đứa trẻ đều được dạy bảo bằng những lời nói dối, phải được lập trình theo cách mà nó sẽ có ích cho xã hội, sẽ là một nô lệ dễ bảo.

Tất cả các xã hội đều đang biến đứa trẻ trở thành người yếu đuối. Đứa trẻ không thể lên tiếng, không thể đặt câu hỏi về bất cứ điều gì. Cuộc sống của đứa trẻ không còn là của chính nó. Đứa trẻ yêu, nhưng tình yêu của nó là giả. Ngay từ đầu, đứa trẻ được dạy bảo phải yêu mẹ của mình "bởi vì bà ấy là mẹ của con".
Điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây là người mẹ cần phải yêu thương, còn đứa trẻ không cần được dạy bảo phải yêu ai – đó phải là tình yêu tự nguyện. Đúng vậy, người mẹ, người cha, gia đình có thể tạo ra một môi trường mà không cần nói gì; toàn bộ năng lượng đó có thể tạo ra, có thể châm ngòi cho các nguồn năng lượng yêu thương của bạn.

Đừng bao giờ nói với ai rằng tình yêu là nghĩa vụ. Không phải như vậy. Nghĩa vụ là một kiểu thay thế giả cho tình yêu. Khi bạn không biết yêu, xã hội sẽ tiếp tục tạo ra nghĩa vụ. Chúng có vẻ giống như tình yêu nhưng chẳng có gì yêu thương bên trong đó; ngược lại, đó chỉ là quy cách xã hội. Và bạn trở nên quen thuộc với các quy cách xã hội đến mức hoàn toàn quên rằng có nhiều thứ đang chờ đợi xảy ra trong cuộc đời bạn, nhưng bạn quá bận lòng đến mức không tạo không gian cho chúng xảy ra, bạn không cho phép tình yêu bung nở trong bạn.
Chính vì lẽ đó mà bạn không biết rằng sự tập trung và tình yêu là một.
https://thuviensach.vn

Trong văn học Ấn Độ không có bi kịch. Trong suốt những năm học đại học, tôi hỏi các giáo sư: "Vì sao không có bi kịch trong văn học Ấn Độ?". Nhưng không một giáo sư nào có thể đưa ra lời giải thích có ý nghĩa.

Họ chỉ nhún vai nói: "Cậu thật lạ; cậu tìm đâu ra những câu hỏi như thế... Tôi đã giảng dạy ở đây ba mươi năm nhưng chưa ai hỏi như cậu".
Tôi nói: "Em nghĩ có vẻ dễ nhận thấy là vấn đề này bắt nguồn từ văn hóa". Ở tất cả các quốc gia, trừ Ấn Độ, luôn có bi kịch – những cuốn tiểu thuyết, những câu chuyện đẹp – nhưng ở Ấn Độ, bạn sẽ không thấy chúng. Và nguyên nhân bởi vì Ấn Độ là vùng đất cổ xưa hơn so với các vùng đất khác. Nó học được nhiều điều từ trải nghiệm và một trong những bài học đó là những điều không nên tồn tại thì không nên nói ra, cho nên mới không có bi kịch.

Logic của họ cũng dễ hiểu. Nếu con người cảm thấy rằng cuộc sống nơi đâu cũng vui vẻ, có khả năng là người đó sẽ tiếp tục ru ngủ chính mình. Anh ta có thể sẽ không bao giờ nói cho ai biết về những rắc rối của bản thân – bởi vì anh ta nghĩ rằng không ai gặp rắc rối; sao phải trở thành trò cười trong mắt người khác chứ? Hẳn bản thân mình mới là người có vấn đề, do đó chỉ nên im lặng. Chẳng ích gì khi phơi bày bản thân với một xã hội tàn khốc, nơi người ta sẽ cười vào mặt bạn và chỉ ra rằng bạn chỉ là kẻ ngốc, rằng bạn không biết cách sống.
Nhưng điều đó không đơn giản. Nó không nằm ở việc chỉ biết cách sống. Việc đầu tiên là bạn phải từ bỏ tất cả những gì là giả bên trong bạn. Cái giả đến từ bên ngoài. Và khi tất cả những gì là giả đã bị rũ bỏ và bạn hoàn toàn trần trụi trước sự hiện hữu, cái thật sẽ bắt đầu phát triển trong bạn. Đây là tình huống phải được hoàn thiện để cái thật phát triển, bung nở và đưa bạn đến với ý nghĩa tối thượng, chân lý tối thượng của cuộc sống.
https://thuviensach.vn

Hãy nhớ, bạn có thể bắt đầu từ việc tập trung – và khoảnh khắc khi tập trung, bạn sẽ thấy tình yêu bao la đang tuôn tràn – hoặc bạn có thể bắt đầu từ tình yêu. Và khoảnh khắc khi tình yêu của bạn không có sự ghen tuông, không có các ước định, mà chỉ là sự chia sẻ vũ điệu của trái tim, bạn sẽ trải nghiệm được sự tập trung.

Chúng là hai mặt của một đồng xu. Sự tập trung là phương pháp trí tuệ hơn, khoa học hơn. Tình yêu có một khởi nguồn khác ở bên trong bạn, đó là trái tim của bạn. Nó thi vị hơn, mỹ vị hơn, nó nhạy cảm hơn, mềm mại nữ tính hơn, nó đẹp đẽ hơn. Và nó dễ dàng hơn sự tập trung.

Do đó, hãy từ bỏ tất cả những ý nghĩ giả dối về tình yêu. Hãy để điều gì đó có thật phát triển trong bạn, rồi sự tập trung sẽ đến, sự giác ngộ sẽ đến. Nhưng nếu bạn thấy quá khó để bắt đầu với tình yêu, cũng đừng cảm thấy tuyệt vọng. Bạn có thể chuyển qua sự tập trung. Bạn có thể gọi đó là thiền, bạn có thể gọi đó là tỉnh thức. Nhưng trong mỗi trường hợp, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau: bạn tập trung và tràn ngập tình yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#osho #yeu