(25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải Đông chính là đang tìm cách vũ nhục cô? Vân Ninh cứ nhớ đến vẻ mặt của anh đêm hôm đó, rồi lại nhớ đến lần anh kinh hãi buông tay cô ra. Anh kinh tởm cơ thể cô, hay anh muốn nói rằng anh vứt bỏ cô? Dù là ở vế nào, cô đều cảm thấy trái tim và lòng tự tôn của mình bị tổn thương sâu sắc.

"Vân Ninh, con xem. Bà mua cho con biết bao nhiêu bộ váy đẹp đây này".

Hôm nay là tiệc sinh nhật 18 tuổi bù của cô. Danh nghĩa là tiệc sinh nhật nhưng thực chất là tiệc kén rể.

Bà Dương mang theo một dàn lễ phục tới cho cô chọn lựa. Mối hôn sự của Thục Quân con bà giờ vẫn đang là một dấu chấm hỏi lớn. Cháu ngoại của bà thì vẫn chưa gán ghép được với nhà nào thì hợp. Năm nay bà đã lựa cho cháu bà một mối tốt, qua năm sau là đã có thể kết hôn.

"Mau đi chọn một chiếc váy thật đẹp để ra mắt vị hôn phu của con đi. Bữa tiệc hoành tráng tối nay, cháu của bà phải đẹp nhất, lộng lẫy nhất".

Vân Ninh thường rất thích màu xanh, nhất là màu xanh biển. Nhưng hôm nay chiếc váy cô chọn lại là một chiếc váy lụa màu đỏ, tôn lên vòng ngực trắng ngần và ôm sát lấy chiếc eo nhỏ của cô, dưới tà xẻ cao khoe ra đôi chân thon nõn nà. Đỏ tươi như máu, như máu của cuộc tình thầm lặng đau đớn này... Đã đến lúc nên chấm dứt tất cả.

Cùng lúc đó, ở dưới lầu, vài vị khách đã tới sớm để tranh thủ thời gian gặp gỡ thêm với các tầng lớp trên cao.

Hải Đông mấy ngày nay đều đứng ngồi không yên vì hay tin Vân Ninh đã bỏ sang nhà ông bà ở. Cô đang giận anh sao? Vì cái lần ở rạp chiếu phim đó. Lần đầu tiên anh thấy nhấp nhổm vì bị gái giận. Anh đến đây sớm cũng là vì sốt ruột chịu không nổi nữa.

Anh muốn gặp cô, nhưng gặp rồi thì nên nói gì đây?

"Này, cậu xấu xa lắm nhé" - Trương Chiến từ đâu ra đập vào vai anh - "Được đấy, đã bảo tôi kiếm vé cho cậu vào rồi, cậu cũng nên biết điều mà đừng chiếm lấy bảo bối của tôi chứ?".

Trương Chiến vẫn còn tiếc hùi hụi vì để mất cô gái đó. Mấy ngày nay hắn liền không ăn được ngủ được. Đáng ra ở buổi đấu giá thứ hai hắn đã có thể giành được cô rồi. Mà bọn buôn người chết tiệt quá tham lam vẫn muốn kiếm thêm khách để đẩy giá lên cao nữa.

Gía của hai căn Penthouse mà bọn họ còn chê? Hắn biết hắn không đọ lại được với Hải Đông. Anh có tập đoàn riêng còn có đại gia tộc và tập đoàn của gia tộc đứng ở đằng sau chống lưng. Hắn thì chỉ biết ăn chơi, còn bị bố mẹ siết thẻ.

Hải Đông không muốn nói chuyện dơ bẩn này với hắn. Anh đang nghĩ tại sao cảnh sát lại thả hắn ra?

"Cô gái ấy sao rồi? Thịt có ngon không? Vú có ngọt không? Chơi có đã không?" - Hắn dai dẳng bám theo anh không ngừng chảy nước miếng mà hỏi - "Chơi chán rồi thì sang tay qua cho anh em chơi với. Có con hàng xịn quá mà!".

"Cậu im mồm đi. Cậu đang ở trong tư gia của nhà họ Dương đó. Hôm nay là tiệc sinh nhật cháu gái của họ, nghe thấy cậu nói những lời dơ bẩn này còn không muốn cắt lưỡi cậu sao?".

"Bọn họ dám?! Tôi chính là cháu rể tương lai của bọn họ đó!" - Hắn tự đắc khoe khoang.

Cháu rể?!

Hai hàng mày của anh chau chặt đến nỗi trán đều nhăn lại.

"Cháu rể gì?".

Giọng của anh đột ngột bình tĩnh mà mang theo giá rét tột cùng.

"Dương Vân Ninh chính là vị hôn thê của tôi!".

Ly rượu trên tay của Hải Đông rớt xuống thảm, vỡ tan tành. Đám người làm của nhà họ Dương liền nhao ra nhặt mảnh vỡ rồi thu dọn.

"Tiên sinh, ngài không sao chứ?".

Anh lờ phắt bọn họ.

"Sao có thể? Cậu ngang tuổi tôi đấy!".

Hắn không thấy tự nhục hay sao? Anh tự hỏi. Một cô gái quý giá như cô sao lại rơi vào tay của loại đàn ông đểu cáng, già khú và bất tài này? Ngay đến anh còn không dám...

Đột nhiên anh cảm thấy trong lòng chua chát, giống như là ăn phải chanh vậy.

"Nhưng cậu là con rể nhà họ rồi không phải sao? Ngoài gia tộc của cậu thì còn gia tộc nào có thể qua mặt được họ Trương nhà chúng tôi chứ? Hơn nữa, tôi vẫn chưa 40 mà!".

"Vân Ninh chỉ mới 18 tuổi thôi!".

"Thì sao? Chẳng phải như vậy càng thơm ngon, kích thích hơn sao?".

Khốn kiếp! Anh thật sự muốn bóp nát cổ họng của Trương Chiến và đâm chết hắn tại chỗ.

"Dương tiểu thư xin ra mắt mọi người!" - Quản gia nhà họ Dương cất tiếng thông báo.

Mọi người ngưng trò chuyện, ai ai cũng đều hướng mắt nhìn lên cầu thang ở giữa căn phòng, được thiết kế theo đúng những mẫu lâu đài thời thượng ở bên Châu Âu cổ.

Đôi chân thon dài lộ ra, yêu kiều bước xuống, tiếp đến là chiếc váy lụa đỏ dài thướt tha, tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Mái tóc màu nâu xõa dài xuống đến tận thắt lưng, một nửa được búi gọn lên, điểm xuyết bằng một dải những hạt pha lê rũ dài lấp lánh. Nước da trắng ngần. Đôi mắt nâu trong suốt quyến rũ. Đôi môi hồng chúm chím xao xuyến lòng người.

Lồng ngực của Hải Đông đột nhiên thổn thức như một cậu thanh niên mới lớn. Đẹp quá...

Trương Chiến ở cạnh anh cũng bị hớp mất hồn, mãi mà không nói nên lời. Vốn hắn đã nghe danh cháu gái nhà họ Dương xinh đẹp như búp bê, nhưng cô tiểu thư này rất thần bí, trước giờ đều không thích lộ mặt. Không ngờ... Còn đẹp hơn cô gái ở trong lồng kính lần trước... Không đúng... Bọn họ có chút giống nhau...

"Vợ tôi đẹp quá có phải không?".

Hải Đông chưa kịp trả lời đã thấy tên Trương Chiến đó chạy phắt lên chỗ cầu thang, thanh lịch đưa tay ra mời cô bước xuống. Anh thoáng thấy trên mặt Vân Ninh có chút ngần ngại, nhưng cô vẫn đưa bàn tay mềm mại thon dài của mình ra, để hắn hôn lên.

Đột nhiên nhớ đến cái lần cô ở trong khách sạn, nói với anh rằng dù được bà sắp xếp cho ai thì cô đều đồng ý...

"Súc sinh!".

Anh không kiềm được mà chửi. Vô thức chửi hơi to, khiến mọi người đều ngoái lại nhìn.

Bà Dương thấy không khí có phần kì quái, liền đứng ra chuyển hướng chú ý của mọi người.

"Thưa quý ông quý bà, đây là thiếu gia Trương Chiến, một trong những đối tượng được nhắm đến cho vị trí cháu rể Dương gia".

Bàn tay anh nắm chặt tới mức đau nhói.

Vân Ninh không nói gì. Nếu không phải là Hải Đông, cô nghĩ mình có cưới ai thì cũng thế. Không có chàng trai nào khác có thể khiến cô rung động.

Trương Chiến nâng tay cô, dìu xuống cầu thang. Nhìn gần cô càng tuyệt mỹ, khiến mắt hắn cứ sáng lên, chăm chú nhìn. Mi mắt cô cụp xuống để lộ ra con ngươi nâu đượm vẻ u buồn. Hắn ngày càng thấy cô giống với mỹ nữ trong lồng kính kia, nhất là cái dáng vẻ đáng thương kinh diễm này. Mái tóc...

Hắn nhớ cô gái trong lồng kính kia thường hay lấy mái tóc dài che đi khuôn mặt đẫm lệ, mà mái tóc của người con gái ở trước mặt hắn đây cũng có độ dài và màu nâu sáng y hệt.

Lẽ nào...?

Không thể! Sao tiểu thư nhà họ Dương lại bị đem đi bán đấu giá trong lồng kính được chứ?

Điệu nhảy đầu tiên của cô là dành cho hắn. Vân Ninh bất lực nhìn mặt của tên hôn phu trước mặt mình. Không hiểu sao mà ánh mắt của hắn càng ngày càng bất thường và càn rỡ quét trên người cô. Tay hắn túm chặt lấy eo cô, nhấn sát vào người.

Cô chỉ biết lấy ra nụ cười kháng cự khi hắn áp sát mặt hắn vào mặt mình.

"Không ngờ... Cuối cùng, em vẫn thuộc về tôi rồi".

Cô hoang mang, mở to mắt nhìn hắn.

"Hình như... chúng ta chưa có gặp nhau bao giờ..." - Cô dịu dàng đáp lại hắn.

Giọng nói thật ngọt ngào, nếu ở trên giường thì chắc chắn...

Cô thấy chỗ bụng dưới của mình bị một vật gì đó cứng cứng cọ vào. Không phải chứ?! Cô ghê tởm nhìn hắn, cô bỗng muốn lùi xa thì nghe hắn nói.

"Trong lồng kính, em rất đẹp".

Cả người cô cứng lại. Vân Ninh bàng hoàng. Xem ra... Hắn đã đoán trúng rồi.

"Trương tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì cả!".

"Không sao. Như thế thì càng tốt, tôi có thể chơi đùa với em cả ngày...".

Bàn tay của hắn đang ở eo, lại đột nhiên di chuyển lên trên. Vân Ninh chộp lấy tay hắn ngăn cản.

"Dừng lại!" - Cô yếu ớt nói.

Cả cơ thể mảnh mai bị hắn ôm chặt, tựa sát lên người. Hai bàn tay đặt trên bụng cô, có chút không yên, bị Vân Ninh ghì cản.

Gương mặt hắn tựa sát vào mặt cô. Người ngoài chỉ thấy được vẻ đưa đẩy. Chỉ có Vân Ninh mới rõ, hắn đang muốn giờ trò. Môi hắn mơn man chạm lên gò má nhẵn thín của cô.

"Sao thế? Em không thích như thế này à?".

"Trương tiên sinh, xin hãy tự trọng" - Cô gắng sức gỡ tay hắn ra.

Hắn thì thầm vào tai cô.

"Em có biết ở trong lồng kính, tôi thích ngắm nhất bộ phận nào trên cơ thể của em không?" - Bàn tay của hắn sỗ sàng mò lên ngực cô, bóp chặt - "Chính là hai đầu ngực sưng phồng của em".

Vân Ninh kinh hãi, lách người, đẩy mạnh hắn ra. Chung quanh có bao nhiêu là người đang dòm ngó bọn họ. Còn cô thì thấy buồn nôn cực kỳ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net