(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát trôi qua, hai đứa bé năm nào đứng còn chưa đến đầu gối giờ đều đã cao qua ngang hông anh. Vào cấp hai rồi, cả anh và Thục Quân đều đã thống nhất, đây có vẻ là thời điểm tốt đẹp để giải thích cho Vân Ninh hiểu rằng, anh thực sự không phải bố của con bé.

Hai đứa bé vừa bước ra khỏi trường tiểu học, Lạc Lạc thì lặng lẽ đi ở một bên còn Tiểu Ninh thì vẫn vậy, vừa thấy anh thì đã lập tức chạy đến ôm lấy chân của anh.

"Bố!" - Con bé chạy lại từ phía đằng xa.

Mấy năm nay anh đều coi như nó như con đẻ của mình. Giữa con bé và Lạc Lạc, anh đều đối xử công bằng, bình đẳng, như nhau, không thiên vị ai hơn. Hai đứa cũng chơi thân thiết như chị em ruột vậy.

"Lạc Lạc, hôm nay học sao rồi? Sao đi thất thần thế kia?".

Anh luôn chú ý đến tâm trạng của Lạc Lạc mỗi khi tỏ ra thân thiết với Tiểu Ninh. Hải Đông luôn muốn chắc chắn rằng, đứa con này của anh sẽ không cảm thấy bị bỏ rơi.

Mà Lạc Lạc vẫn tảng lờ anh.

"Chán chết đi được!".

Còn Tiểu Ninh thì bĩu môi, hờn dỗi. Anh biết tính của Tiểu Ninh rất rộng lượng, cô mau giận cũng mau quên.

"Còn Tiểu Ninh thì sao con?".

Hôm nay đã là ngày cuối cùng anh là bố của con bé.

"Bài vẽ của con hôm nay được giải nhất toàn thành phố đó bố".

Hải Đông ngạc nhiên. Trong khi Lạc Lạc cái gì cũng không giỏi. Anh lờ mờ đoán ra, thái độ kia, chắc là bị điểm kém.

"Vậy sao? Con đã vẽ gì vậy?".

Tiểu Ninh phấn khích rút từ trong cặp ra khoe cho anh xem. Là một bức tranh, vẽ một người đàn ông. Anh nhìn mãi mới nhận ra đó là anh, vì bên dưới có dòng chữ: Bố của con. Không biết Thục Quân sẽ tức giận ra sao.

Anh rất cảm động trước tấm lòng này của cô, xoa xoa lên mái tóc bồng bềnh.

"Con vẽ bố đó. Có đẹp không bố?".

"Đẹp lắm. Cảm ơn con".

Vừa nghĩ tới hôm nay sẽ là ngày cuối cùng, anh bỗng ứa nước mắt, vẫn là có chút không nhẫn tâm. Hay để sáng mai hẵng nói?

Anh muốn tận hưởng làm bố cô thêm một ngày cuối cùng.

"Chán ngắt!".

Lạc Lạc leo lên xe lầm bầm.

Biết ngay mà, anh biết con bé đang ghen tị thành tích với Tiểu Ninh. Lạc Lạc, con của anh, con của một đại thiên tài từng nhảy hai lớp như anh, lại chẳng có sở trường gì cả.

"Lạc Lạc, con phải học tập Tiểu Ninh nhiều vào, có biết chưa?".

"Hứ!".

Hai đứa trẻ ngồi ở ghế sau, nô đùa. Tình cảm giữa hai đứa trẻ luôn rất tốt. Lạc Lạc đối với Tiểu Ninh đều như chị em vậy.

Hôm nay, anh nhờ người giúp việc nấu những món mà Tiểu Ninh thích ăn nhất cho bữa tối. Rồi sau đó cả ba người họ sẽ quây quần cùng xem bộ phim mà Tiểu Ninh chọn ra.

"Bố, sao bố lại thiên vị đến như thế? Không phải mọi ngày đều chia đều hay sao?" - Lạc Lạc phụng phịu.

Người cần an ủi là Lạc Lạc đây này.

"Không sao, mấy bữa sau đều để cho con chọn hết, có được không?".

Anh đoán, sau khi nói ra mọi chuyện, Tiểu Ninh cũng sẽ không dắt Đông Đông sang đây thường xuyên nữa.

Đông Đông giờ đã lớn nhổng, không còn là một chú chó con nữa. Giờ nó oai vệ lúc nào cũng đứng sừng sững bảo vệ cho Tiểu Ninh. Cả anh, Thục Quân, Lạc Lạc và Tiểu Ninh đều thay nhau chăm sóc cho nó.

"Con muốn xem "Finding Nemo" - Tiểu Ninh lấy chiếc đĩa ra giơ lên.

"À, được".

"Bố à, nếu có một ngày con mất tích giống như Nemo, bố sẽ đi tìm con chứ?".

Tiểu Ninh cứ ôm khư khư lấy anh mà hỏi. Sao vậy? Chẳng nhẽ con bé đã đánh hơi ra được sự bất thường? Không đúng, nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Nói dối hiện tại là rất khó. Anh có hơi nghẹn lời.

"Ừ, đương nhiên rồi".

"Chúng ta sẽ mãi mãi ở cạnh nhau chứ?".

"Ừ...".

Không sao, chỉ cần nói với nó, anh không phải là bố ruột thôi. Trạng thái của bọn họ sẽ vẫn giữ nguyên như vậy. Anh sẽ luôn ở đó nếu con bé cần tới anh. Bọn họ... sẽ mãi là một gia đình.

Cho dù là nói dối, mấy năm nay chăm sóc nó như vậy, ngày ngày trông thấy con bé lớn lên. Lẽ nào anh là sắt đá không có lấy một chút tình cảm nào hay sao?

Có những lúc, anh còn cảm thấy, anh và con bé còn khắng khít hơn cả anh cùng Lạc Lạc.

Đêm hôm đó, giữa đêm, anh bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Vội mặc đồ, anh đi ra mở cửa. Không ngờ Tiểu Ninh đang ôm gối đứng đó.

"Bố, con có thể ngủ với bố có được không? Con không ngủ được".

Anh định nói "Không". Trước giờ anh đều rất ghét bị làm phiền. Ngay cả những người phụ nữ anh thay như thay áo cũng xong chuyện, một là anh đi, hai là người đó đi, không có chuyện ngủ chung. Lạc Lạc cũng thế, nó đã quen ở phòng riêng từ bé đến lớn. Hơn nữa còn là con gái.

"Sao vậy?".

"Con không biết nữa".

Con bé cúi mặt, sao anh lại thấy trong mắt nó có tia nước?

Anh cứ mở miệng định nói không rồi lại thôi. Cổ họng không sao phát ra tiếng được.

"Con đi vào đi" - Anh nói, có chút miễn cưỡng.

Nếu con bé biết anh không phải là bố ruột của nó, liệu nó có còn đối xử với anh như bây giờ nữa không? Hay nó sẽ coi anh như một ông già quái gở nào đó.

Con bé bước vào trong. Hình như không vui vẻ gì hơn là mấy. Còn ôm gối qua đây, xem ra rất rành thói quen của anh. Anh không thích trên giường mình có mùi lạ.

Anh nằm xuống giường, đắp chăn cho con bé, định tắt điện.

"Bố... Con muốn để đèn ngủ".

Lại thêm một yêu cầu vô lý khác, nếu bình thường sẽ bị anh mắng, nhưng hôm nay thì không. Hải Đông cắn răng, nhẫn nhịn hết hôm nay thôi vậy.

Anh vừa đặt mình xuống giường thì đã bị con bé ôm cứng lấy, rúc đầu vào ngực.

"Sao vậy?".

Hải Đông vẫn thấy hôm nay cô rất kỳ quái.

"Con sợ ma".

Hồi tối đâu có coi phim ma đâu? Anh lười tranh cãi. Rõ ràng hồi chiều, con bé vẫn rất vui vẻ đó sao, sao càng về đêm càng trầm mặc như vậy?

"Chừng nào bố với mẹ mới kết hôn?".

Mà con bé hình như không có ý định ngủ.

"Khi nào hai con đủ 18 tuổi, bố và mẹ con sẽ lấy nhau".

Cái hôn ước này thực sự phức tạp. Dù sao, anh không định lấy ai nữa, lấy đại Thục Quân vậy. Dẫu sao, cậu ta sẽ chấp nhận việc anh đi chơi bời mà không thèm quản. Rốt cuộc chỉ là lợi ích gia tộc mà thôi, tình cảm gì đâu...

"Con mong đến ngày đó quá...".

Tay anh chải lên mái tóc cam đỏ của cô. Những sợi tóc tơ vừa mềm vừa mượt. Hình như anh lưu luyến được trông thấy mái tóc này, giọng nói này, khuôn mặt này.

Giọng nói của cô luôn ngọt ngào, nhỏ nhẹ và đáng thương như vậy. Sống mũi anh chợt thấy cay xè. Anh hít vào một hơi.

"Thôi ngủ đi".

Anh không rõ con bé có ngủ gì không. Đầu óc anh cứ u u mê mê hết cả đêm, chẳng rõ đã suy nghĩ những gì. Chắc do đầu của con bé đè lên ngực anh, cho nên mới thấy khó chịu như thế. Lúc sáng tinh mơ anh có hơi ngẩng đầu dậy thì thấy mắt con bé vẫn còn đang mở.

Thật may, anh không muốn chịu đựng cảm giác này thêm một giây một phút nào nữa cả.

"Tiểu Ninh, ta có chuyện muốn nói với con".

Con bé im lặng hồi lâu, mới đáp lại.

"Chuyện gì vậy ạ?".

"Ta... không phải là bố ruột của con".

Cứ nói đứt đi cho xong, cho nhẹ lòng. Con bé bật dậy khỏi người anh, anh còn tưởng nó sẽ lấy gối đánh anh, hoặc hỏi lại hàng nghìn câu hỏi, hoặc sẽ khóc lóc tả tơi hay gì đó...

Thế nhưng nó chỉ cúi mặt nói.

"Con biết rồi".

Và chạy ù vào toilet.

Anh lo lắng, thái độ này là sao chứ? Như vậy thì hóa ra nó cũng đâu hề thích anh lắm đâu. Không như lúc xưa, anh vừa quay đầu thì nó đã khóc òa.

Vậy nhưng đợi một hồi lâu, rất lâu, anh vẫn không nghe thấy bên phía toilet có động tĩnh gì cả, mới vội lo lắng đi đến cửa toilet, gõ cửa hỏi thăm.

"Tiểu Ninh, con làm gì trong đó vậy?".

Anh ghé cửa nghe ngóng thì không có động tĩnh gì. Anh sốt ruột không chịu nổi nữa mới ra lệnh.

"Tiểu Ninh, mau mở cửa ra!" - Anh quát.

Lúc này mới bắt đầu nghe tiếng thút thít. Thấy không ổn, anh mới mở cửa bước vào.

Tiểu Ninh ngồi trên toilet, gương mặt đẫm nước nhìn anh. Trên chiếc quần nhỏ màu trắng được kéo xuống dưới chân con bé có một màu đỏ máu.

"Bố, có phải con sắp chết rồi không?".

Không ngờ được lại có ngày anh được chứng kiến cái chuyện này xảy ra. Anh vốn vái trời là làm ơn đừng để cái ngày này đừng bao giờ tới. Vì anh vốn không biết xử lý ra sao cả.

Hải Đông chạy vội sang nhà kế bên, quên cả thay quần áo, anh gọi cửa hối Thục Quân.

"Giờ này còn ngủ! Dậy mau lên, mau lên!".

Thục Quân uể oải ra mở cửa, mới sáng sớm đã thấy anh hớt hải thế, không biết nên vui hay nên buồn đây.

"Cậu mau qua xem Tiểu Ninh đi" - Anh cũng không biết chuyện này nên nói thế nào cả.

"Tiểu Ninh?".

Vừa nghe thế, Thục Quân cũng như anh, hớt hải chạy qua.

Buổi sáng hôm ấy thực sự đánh dấu một bước ngoặt mới, có lẽ là bước ngoặt rằng bọn họ sẽ không thể nào quay về được quá khứ nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net