(33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Ninh lẻn lẻn bước vào nhà. Vừa sáng sớm thức dậy cô đã thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của mẹ. Thật khiến cô hồn bay phách lạc.

Cô khe khẽ đóng lại cánh cửa phía sau lưng, định nhân lúc không có ai, phi nhanh lên trên lầu. Không ngờ vẫn bị mẹ cô bắt lại.

"Dương Vân Ninh, con đi đâu đó! Đứng lại ngay cho mẹ".

Cô chầm chậm xoay người, cảm thấy sinh mạng như đang tuột khỏi cơ thể.

"Dạ... Có chuyện gì sao mẹ?".

Thục Quân nhận ra ngay, bộ đồ trên người cô không đúng.

"Con mới từ đâu về. Tại sao lại mặc đồ khác với hôm qua?".

Vân Ninh suy nghĩ kĩ rồi mới dám trả lời.

"Do hôm qua con sang nhà bạn chơi dữ quá nên bị rách rồi. Váy này là do con mới xin được".

"Chơi gì mà rách cả váy?".

Mẹ cô giơ cái vá gỗ đang cầm trên tay lên ra lệnh.

"Con đứng yên đó".

Mẹ cô cất đồ rồi hầm hập đi lên, đẩy cô vào phòng, bảo cô cởi đồ ra. Vân Ninh hiểu mẹ cô đang nghi ngờ điều gì. Cô bình thản kéo khóa, cởi váy ra cho mẹ cô xem.

May là cô và anh vẫn chưa làm gì cả. Mẹ cô cầm lấy tay cô, bắt xoay mấy vòng kiểm tra, thấy da cô trắng muốt không một dấu tích, bà mới yên tâm.

"Được rồi, mặc đồ vào đi... À khoan, đưa di động đây cho mẹ".

Di động? Mẹ muốn kiểm tra tin nhắn của cô? Tin nhắn thì... Chết rồi, cô và Hải Đông thật sự nhắn cho nhau nhiều lắm. Lời nên nhắn hay không nên nhắn đều có gửi qua cả.

Vân Ninh lúi húi giấu chiếc điện thoại ra sau lưng.

"Đừng mà mẹ. Con đã 18 tuổi rồi. Con cũng cần phải có sự riêng tư của con chứ?".

"18 tuổi? Con tưởng 18 tuổi là lớn lắm rồi hả? Mẹ cũng mang thai con khi mới 18 tuổi, con thấy cuộc đời có tha cho mẹ không? Trường đuổi học, ba mẹ từ mặt, bị mọi người khinh rẻ. Con tưởng như vậy là nhẹ nhàng lắm chắc?".

"Con...".

Vân Ninh cạn lời. Cô biết cô cãi không lại mẹ, nhưng vẫn cố giấu.

"Mau đưa ra đây!"

Lỡ mẹ biết chuyện của cô và Hải Đông, chắc mẹ sẽ giết cô mất thôi.

"Đưa đây".

"Mẹ!".

Mẹ cô luồn tay ra sau giằng lấy cái điện thoại từ tay cô. Bà mở điện thoại vào mục tin nhắn để kiếm tra. Tim cô như ngừng đập. Phải làm sao đây?

Thục Quân vừa nhấn nút mở ứng dụng tin nhắn thì liền có cuộc gọi đến. Là "chú Đông" gọi!

"Mẹ đưa điện thoại cho con đi. Cuộc gọi của con mà!".

Cô sợ anh tưởng cô nghe máy, lại nói lung tung chuyện gì nữa. Vân Ninh tính chộp lấy nhưng bắt hụt. Thục Quân đã kề máy lên tai để nghe.

"Alo?" - Cô nghe thấy tiếng anh gọi.

Mẹ cô nghe thấy nhưng không trả lời.

"Tiểu Ninh? Con có nghe thấy ta nói gì không? Alo?".

Làm ơn đừng nói gì cả. Làm ơn. Hai chân cô run đến mức muốn mềm nhũn hết cả ra.

"Ta muốn nói với con là...".

Tay của cô đều rịn ra mồ hôi lạnh cả rồi.

"... Con không cần lo lắng về hôn lễ của ta và mẹ con đâu. Ta sẽ lấy mẹ con nếu ta thật sự muốn như thế. Con không cần phải tìm cách thuyết phục ta nữa".

Hả? Anh vừa nói gì cơ?

Hải Đông là đang mượn cơ hội này để đánh tiếng với mẹ cô sao?

"Hà Hải Đông, ai thèm lấy cậu chứ?" - Bà hét lên.

Mẹ cô vừa uất ức vừa nổi giận đùng đùng tắt điện thoại ném nó lên giường cô rồi bỏ ra ngoài.

Xem ra không sao rồi... Cô thở phào nhẹ nhõm.

Đang định đi xem mẹ cô thế nào thì bà bỗng quay lại, ra lệnh cho cô.

"Dương Vân Ninh, con bị cấm túc một tuần. Ngoài đi học vẽ và học Ielts thì đừng hòng đi đâu cả. Cho dù có đi cũng phải do mẹ chở đi".

Mẹ cô nổi giận đùng đùng xách cặp ra khỏi nhà.

Đi ra khỏi nhà nghe thấy tiếng khóa cửa rồi cô lại thấy bà xô cửa ra nói.

"Mẹ không cần lấy chú Đông của con. Nghe rõ chưa? Con là con nít. Đừng có mà xía vào chuyện này".

Lần này thì Thục Quân thật sự đi mất.

Một bàn tay đột nhiên vòng qua eo cô, ôm lấy từ đằng sau. Vân Ninh giật bắn cả mình, cô vẫn chưa hết kinh hoàng về chuyện ban nãy. Vừa quay qua định trách anh thì môi lại bị hôn xuống.

"Ưm...".

Chắc anh nghĩ cô đã học được cách hôn rồi nên mỗi lúc hôn càng sâu càng nồng nhiệt thì phải. Bàn tay anh ôm lấy eo cô, cứ vuốt lên rồi vuốt xuống rồi lại chà đến lưng, giống như muốn di chuyển lên trên nhưng phải đè nén lại vậy. Nếu không nhờ có anh thì cô thật sự không nhớ là mình đang không có mặc đồ.

"Chú...".

Cô thật sự không thở nổi nữa, phải ngăn anh lại.

Hai tay cô phải bám vào lan can mới có thể đứng vững. Bộ đồ lót từ đêm qua mà hôm nay, Hải Đông mới có dịp nhìn kỹ. Do ngực cô lớn sẵn nên áo ngực thường chọn loại ren trong suốt không có mút. Quần lót đều đồng bộ, còn là quần lọt khe, phô ra bờ mông đẫy đà rất gợi cảm.

Anh không tin được là người thiếu kinh nghiệm như cô lại đi mặc đồ lót ren theo bộ thế này, khác gì là đang đi câu anh?

"Ai chỉ cho con mặc như vậy vậy hả?".

Cô liếc anh.

"Thì... con gái của chú chứ ai?".

Hải Đông đi vào trong phòng, ném chiếc váy cho cô, nói.

"Mau mặc vào đi. Không thú tính của ta lại nổi lên bây giờ".

Anh giờ đi đi lại lại trong nhà cô như thể đó là nhà của anh vậy.

"Chú, sao ban nãy chú lại nói với mẹ con như vậy? Con biết chú không thích mẹ con nhưng mà...".

"Con không vội nhưng ta vội đấy con biết không? Tại sao cứ luôn phải yêu đương vụng trộm như thế này chứ? Còn mấy tháng nữa con phải qua Mỹ rồi biết không? Nếu cứ thế này thì ta sẽ phải xa con mất...".

Hải Đông nâng tay cô lên mân mê.

"Ta không muốn vậy một chút nào cả".

"Con sợ làm mẹ buồn lắm...".

"Phải làm sao đây?" - Anh kéo tay cô đến gần an ủi - "Ai bảo con yêu một người đàn ông mê lực đầy người như thế này chứ?".

Thấy cô cúi mặt không nói gì, anh lại tiếp tục dỗ dành.

"Thật ra mẹ con biết rất rõ là chú không thích bà ấy rồi mà. Con đợi đó đi, được không? Chuyện này để chú từ từ xử lý, để chú nói chuyện với mẹ con".

Còn bị cấm túc suốt cả tuần. Ai tới cứu cô được đây chứ? Hôm đó mẹ cô đi cả đêm không về, cô thật sự sốt ruột đến phát điên lên được.

Mẹ cô thật sự không làm sao đấy chứ?

Cô ngồi vò võ ở trong đêm, cứ nhấn gọi liên tục mà không thấy bà nhấc máy hay trả lời. Khi mới bắt đầu, cô biết sẽ rất khó khăn và trắc trở, nhưng cô không dự đoán được sẽ trắc trở đến mức này...

P/s: nhớ vote nhen mí bợn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net