(39)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô về nhà. Hai chân tuy mỏi nhừ nhưng vẫn cố đứng vững đi lên lầu. Lúc đó đã là 11h đêm nhưng không nghe mẹ cô hỏi gì. Bà đã đi ngủ từ sớm. Cô thấy mình thật may mắn.

Cửa ban công được mở khoá. Vân Ninh cởi đồ ngắm cơ thể mình trong gương, chằng chịt những dấu vết hoan ái giữa cô và anh.

"Con lại đang mời mọc ta có phải không?".

Hải Đông vừa về đã leo lên phòng cô. Vân Ninh đứng trong ánh đèn ngủ mờ ảo. Toàn bộ thân thể ngọc ngà đều khoe ra trước mắt anh. Anh chưa từng cả gan ngắm kỹ từng tấc da thịt của cô như vậy.

"Chú...".

Người cô vẫn còn hơi ê ẩm, nhưng cô vẫn rất thích cảm giác hợp thành một thể với anh, thích cảm giác anh thèm muốn cơ thể cô, được anh nâng niu.

"Vách tường nhà con mỏng... Con sợ mẹ sẽ nghe thấy mất...".

Đó không phải là một lời từ chối. Hải Đông đi đến, cởi đồ, áp cơ thể của mình lên tấm lưng trần của cô. Anh hôn lên sau gáy, khiến cả người cô rụt lại. Bàn tay anh vuốt từ dưới hông cô lên, bóp lấy bầu ngực căng tròn.

"A...".

Cô cảm thấy nghẹt thở. Hình như mỗi lúc cơ thể cô càng nhạy cảm, càng say mê những cái động chạm của anh.

"Đừng lo, ta sẽ có cách tiết chế bản thân".

Cách tiết chế của anh là không có tiết chế gì hết. Cô bỗng dưng hiểu ra là ban nãy đã làm khổ anh rồi. Tuy anh ra vào rất nhanh nhưng vẫn là đang khống chế bản thân dùng lực với cô. Lần này thì khác...

Anh đè người cô xuống giường, cuồng nhiệt hôn lên môi rồi hôn xuống mỗi tấc da tấc thịt của cô. Vân Ninh oằn mình, ưỡn căng bầu ngực cương cứng muốn anh chiếm đoạt. Tay cô quàng qua cổ anh, khát cầu. Nơi đó đã ướt đẫm, sẵn sàng nghênh hợp với anh. Anh vừa đâm vào thì hai chân cô bẻ lên sung sướng. Anh ngậm lấy hột nhãn đỏ sưng của cô vừa cắn vừa nhay. Bụng dưới của cô co rút không ngừng. Đáy mắt mờ mịt.

Tiếng da thịt vỗ vào nhau điên cuồng vang khắp căn phòng. Cô mím môi, không cho mình phát ra tiếng rên. Động tác của anh ngày càng kịch liệt, ép cô phải bật ra tiếng.

"Chú... Đừng..." - Cô thổn thức, rùng mình một cái.

Cơ thể bỗng được thả lỏng, mà anh chưa xong vẫn điên cuồng chiếm đóng người cô. Trong mắt anh giờ chỉ còn mỗi dục vọng. Dục vọng dành cho cô bị đè nén bấy lâu giờ muốn nổ tung ra trước mắt. Vân Ninh càng đau nhức càng sung sướng. Bầu ngực cô nảy tưng tưng theo nhịp điệu của hai người. Anh không nhịn được mà lấy tay nắm chặt lấy chúng, lấy đà giã vào bên trong cô.

"Hải Đông... ư..." - Cô bất giác bật ra tên anh.

Anh lại phóng thích dục vọng vào sâu bên trong cơ thể cô lần nữa. Cô lấy tay chặn lại miệng mình. Cơ thể vẫn không ngừng co giật dưới thân anh. Hoàn toàn không có một chút kiềm chế nào cả.

"Tiểu Ninh, cơ thể con thật tuyệt...".

Anh say mê hôn lên cần cổ trắng ngần của cô.

"Ngày mai qua nhà ta có được không?".

"Được..." - Cô lấy chăn ôm lấy mình, tránh để gợi lên thú tính của anh một lần nữa - "Nhưng hôm nay chúng ta đừng làm nữa... Con kiệt sức rồi...".

Hải Đông lục trong tủ đồ của cô lấy ra một chiếc váy theo kiểu áo thun oversized giúp cô mặc vào, thu dọn tàn cuộc giúp cô. Vân Ninh nằm trên giường, hai đùi thon vẫn không ngừng run lên. Anh leo lên giường ôm lấy cô. Hai bàn tay hư hỏng vẫn cứ sờ mó.

Vân Ninh mệt quá, cô không để ý thêm điều gì nữa, ngủ thiếp đi trong lòng anh. Dường như đã trôi qua rất lâu. Lúc cô tỉnh dậy thì đã thấy màu trời có hơi sẫm lại rồi, mà anh vẫn còn ở đây.

"Ta về rồi, nhưng chờ con lâu quá. Mẹ con ra ngoài rồi nên ta lại sang đây".

Vân Ninh dụi mắt.

"Sao chú biết mẹ con đi ra ngoài rồi? Chú cử người theo dõi con sao?".

Hải Đông xoa đầu cô.

"Giờ con mới nhận ra à?".

Thảo nào, chẳng trách sao từ lúc quen nhau anh luôn cứ xuất hiện kịp thời như thế...

"Từ lúc con bị người ta bắt cóc, ta đã luôn lo sợ, cho nên đã cử người đi theo để bảo vệ con. Con yên tâm, bọn họ sẽ không theo dõi quá sát sao đâu. Thường thì bọn họ chỉ đi theo con đến một địa điểm nào đấy rồi chờ ở bên ngoài thôi. Như vậy nếu con có biến mất thì ta còn biết đường lần chỗ nào".

Vân Ninh cảm động. Cô nhớ ra là từ ngày có anh ngủ chung với cô, cô không còn hay nhớ về chuyện đó nữa. Ngày xưa cô vẫn hay sợ ác mộng, sợ bóng đêm, sợ không gian chật hẹp. Chính anh đã là người mang lại cảm giác an toàn mà cô chưa từng có.

"Tiểu Ninh, giao bản thân con cho ta. Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với con đến cùng. Qua tuần ta sẽ họp mặt với nhà họ Dương để huỷ hôn ước, có được không?".

Vân Ninh hạnh phúc gật đầu.

Những ngày đó, âm thanh ái muội của cô và tiếng da thịt vỗ vào nhau cứ không ngừng vang lên khắp biệt thự nhà họ Hà. Dấu vết của bọn họ lưu lại khắp nơi, thấm ướt hết cả ga nệm trong phòng anh. Đêm đến, anh lại sang nhà ngủ với cô.

Cuộc sống của họ vốn dĩ có thể êm đềm trôi qua như vậy thôi. Chỉ cần thêm một câu nói của anh, mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Nhưng mà...

"Vân Ninh, cậu đến gặp tớ một chút có được không?".

Cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Lạc Lạc. Vân Ninh rất bất ngờ, cậu ta đã trở lại thành phố từ bao giờ thế? Hải Đông thấy mặt cô đần ra, chồm lên hôn má cô rồi đọc trộm tin nhắn.

"Lạc Lạc nhắn tin cho con sao?".

Anh mừng rỡ cướp lấy điện thoại từ tay cô. Vân Ninh biết, anh vẫn rất nhớ mong và mong cậu ta trở về.

"Chú... từ từ đã... Để con nhắn lại cho cậu ấy".

Anh trả lại điện thoại, ôm lấy cô.

"Chắc chắn là nó đã hối hận và muốn quay về rồi! Có phải nó muốn quay về với ta rồi không, Tiểu Ninh?".

"Con còn chưa gặp cậu ấy mà!".

Cô cố giữ cho anh đừng nuôi hi vọng quá cao.

"Mai con đi gặp cậu ấy về rồi sẽ kể cho chú biết nhé!".

Hải Đông hôn lên môi cô. Tay lại nắm lấy một bên ngực của cô. Vân Ninh không thở được.

"Có cần ta hối lộ cho con trước không?".

"Sao con thấy hối lộ kiểu này con sẽ bị lỗ. Hơn nữa, chú đang ở nhà con mà".

Hải Đông không dừng lại, anh hôn lên tai rồi xuống cổ cô. Sự phấn khích không cách nào che đậy được.

"Chú..." - Cô ngăn anh lại, không có tâm trạng cho chuyện này - "Lỡ Lạc Lạc biết chuyện của hai chúng ta thì sao?".

Cô nghiêm túc hỏi anh.

"Con bé lớn rồi mà. Nó có gan chạy đi được thì sẽ có gan tự lo cho bản thân được".

Cô nghi ngờ những câu nói này của anh. Hải Đông thật sự có thể mặc kệ Lạc Lạc được sao? Cô biết không phải vậy. Nếu Lạc Lạc biết mẹ cậu ấy còn sống... không biết sẽ như thế nào nữa.

"Lỡ cậu ấy không muốn con trở thành mẹ kế...?".

"Không có chuyện đó đâu".

Lạc Lạc hẹn cô ngay ngày mai có thể gặp mặt. Là hẹn gặp tại một quán trà sữa nhỏ gần trường mà trước đây bọn họ hay lui đến. Cô vòng tay rúc vào ngực anh, đột nhiên cảm thấy từ đây mọi chuyện sẽ bắt đầu biến đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net