(54)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Ninh không sao ngủ được. Một đêm cô thức trắng toàn bộ. Cô lo lắng và sợ hãi lắm. Cô nên làm sao đây? Làm ơn, có ai hãy nói cho cô biết...

Vừa sáng sớm, mẹ cô đã xông vào phòng. Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì thì bà đã tiến vào phòng vệ sinh của cô lục thùng rác. Thục Quân nhanh chóng tìm ra que thử thai.

"Mẹ...".

Cô vừa chạy ra can ngăn đã thấy tay bà cầm que giơ lên.

"Dương Vân Ninh, con đã làm ra chuyện gì vậy hả?" - Bà quát cô mà hai mắt đẫm nước.

Vân Ninh nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu.

"Mẹ, con sai rồi. Con sai rồi. Mẹ đừng buồn nữa. Mẹ đừng buồn. Là con sai. Tất cả tội lỗi đều là của con cả mẹ!".

Cô đã định giấu nhẹm chuyện này, chờ đi sang Mỹ rồi từ từ tính tiếp. Nhưng mà... Mẹ cô đã phát hiện ra rồi.

"Đi! Theo mẹ đến bệnh viện! Đi!".

Mẹ lôi cô lê lết ra ngoài hành lang. Cô ra sức cầu xin.

"Mẹ ơi, đừng mà mẹ. Con sẽ chịu trách nhiệm. Con sẽ chịu trách nhiệm mà. Mẹ đừng ép con bỏ đứa bé. Con xin mẹ mà, thật đấy. Mẹ ơi..." - Cô khóc đến tan nát hết cõi lòng.

"Chịu trách nhiệm? Vậy bố nó đâu rồi Dương Vân Ninh? Bố đứa trẻ là ai?".

Mẹ cô khoanh tay chất vấn cô. Nếu mẹ cô biết đó là do Hải Đông. Cô chắc chắn sẽ bị đánh chết...

Hơn nữa...

"Anh ấy không muốn nhận đứa bé" - Cô run lên cầm cập.

"Là Thang Viễn?!" - Mẹ cô hỏi.

"Không. Không phải là Thang Viễn mẹ ơi!".

Cô lắc đầu, đột nhiên bị mẹ cô tát cho một bạt tai.

"Ngu xuẩn!" - Bà lạnh lùng nói, ánh mắt bà trở nên sắc lạnh như dao - "Mày đã ăn nằm với ai rồi hả? Hay mày là một con điếm lang chạ nên giờ bố đứa bé là ai mày cũng không biết?".

Tiếng nấc làm nghẽn hết cả tiếng nói của cô.

"Không... Con không phải... Con không phải điếm mà...".

Mẹ cô đột nhiên như hồi tưởng ra chuyện gì đó.

"Có phải lần bị bắt cóc đó? Có phải không?".

Cô lắc đầu nguầy nguậy, cảm thấy tim mình đã đập tới mức không thở nổi rồi.

"Nếu đúng là vậy thì càng phải phá đi. Con của một đám du côn du đảng, không có gì tốt lành cả!".

Mẹ cô lại tiếp tục kéo tay cô lôi đi. Vân Ninh ôm chặt lấy lan can gỗ quyết không di chuyển.

"Mẹ ơi, con không đi đâu mà mẹ ơi. Con muốn giữ đứa bé này mà mẹ ơi".

"Đời tao đã đến khổ vì mày rồi. Mày nhìn mẹ mày đây mà còn không học được gì hả con? Tao nuôi mày đến nước này là mong cho mày thành tài, hi vọng mày khác tao, không ngờ mày lại ngu ngốc như vậy, vì một đứa bé mà mày đánh đổi cả tương lai. Nhà họ Dương này không thể không có người kế thừa được".

"Con không cần kế thừa, con không cần gì cả. Con chỉ cần đứa bé này mà thôi".

"Mày...".

Mẹ cô sôi máu, chạy xuống nhà, lại vác lên một cây chổi lớn. Cô biết bà muốn làm gì rồi. Vân Ninh đứng dậy vùng chạy đi. Thục Quân rượt theo cô. Từng gậy từng gậy đập vào vai và lưng cô điếng người. Cuối cùng cô kiệt sức, vẫn bị bà tóm được. Cán chổi quất xuống người cô từng hồi tê rát.

Cô ôm lấy người, co quắp lùi ra sau.

"Mẹ..." - Cô không biết nói gì nữa, chỉ còn biết khóc.

"Cút! Mày cút khỏi cái nhà này cho tao! Tao không còn muốn thấy mặt mày nữa. Mày tốt nhất đừng về đây nữa. Sao tao lại đẻ ra cái loại đĩ điếm như mày chứ? Hi sinh hết cuộc đời tao chỉ để sinh ra cái loại chẳng ra gì như mày...?".

Thục Quân thở hồng hộc, bà phải dừng lại một chút để lấy hơi.

"Sai lầm lớn nhất của tao chính là đẻ ra cái loại vô tích sự như mày. Cút! Cút! Cút!".

Vân Ninh thật sự bị từng lời và câu chữ của mẹ mình làm cho tổn thương. Hóa ra bà luôn ân hận vì đã đẻ ra cô.

Chạy lên nhà lấy chút tiền tích cóp được từ công việc quảng bá cho bà, cô liền chạy ra khỏi nhà. Nếu cô là Lạc Lạc, chắc chắn đã trở về nhà và thấy Hải Đông đang dang rộng vòng tay để chờ đón. Nhắc đến Hải Đông, ở một mặt khác, có lẽ anh cưng chiều Lạc Lạc như vậy vì anh yêu mẹ cậu ta nhiều quá thôi.

Chứ con của cô, anh vốn không cần đến...

Cô thật sự không hiểu nổi mẹ mình, nếu bà đã hối hận như vậy. Tại sao còn sinh cô ra trên đời này chứ? Nếu trên thế giới này không có cô, chắc chắn đã bớt đi rất nhiều đau khổ.

Cô đi lang thang trên phố, cứ bước đi vô định, không có phương hướng gì như vậy. Vân Ninh cảm thấy hình như cuộc sống không còn chút ý nghĩa nào với cô nữa... Cũng dường như, không có chút can hệ nào với cô nữa...

"Vân Ninh! Vân Ninh!".

Cô còn đang bận lau nước mắt, tưởng mình nghe lầm rồi. Sao lại nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi tên cô? Cô giật mình quay qua thì trông thấy Hà phu nhân đang ngồi trên xe vẫy vẫy cô.

"Bà...? Bà làm gì ở đây vậy ạ?".

"Ta tình cờ đi ngang qua đây thôi".

Vân Ninh gật gù, cố cúi thấp mặt để bà không trông thấy bộ dạng thất thiểu của mình. Bà nâng tay cô lên. Bàn tay, cánh tay đều đã chằng chịt những lằn đỏ. Mẹ cô chưa từng đánh cô dã man như thế này bao giờ...

"Thục Quân đánh con sao?".

Bà chắc thất vọng về cô lắm. Nghĩ đến cô lại nấc lên. Cô rụt tay lại.

"Cháu... Cháu không sao đâu. Bà cứ để mặc cháu đi ạ".

Hà phu nhân vừa mới ghé nhà Hải Đông về, đi một đoạn thì trông thấy cô. Hồ Tiểu Diệp cần bà để chốt danh sách khách mời. Cái đám cưới gì mời có 20-30 người mà cũng cần bà chốt. Hai đứa nó còn chẳng buồn đăng ký kết hôn. Thế thì tổ chức cái đám cưới quèn làm gì thế không biết.

Xem ra, Hải Đông của bà vẫn còn rất sáng suốt.

Vân Ninh đi bơ vơ trên đường, vừa đi vừa khóc. Trông thật tội nghiệp. Đứa bé này chắc đã bị mấy con quỷ ở nhà đó ức hiếp.

"Đi, con muốn đi đâu, cứ nói với bà. Bà chở con đến đó".

Vân Ninh bối rối, chính cô còn chẳng biết mình muốn đi đâu.

"Cháu cám ơn ý tốt của bà... Nhưng cháu...".

"Hay bà chở con qua nhà bà Dương nhé? Con là con gái, đi một mình lúc trời tối thế này không tốt đâu".

Qua nhà bà ngoại? Bà cô thương cô nhất, nhưng bà liệu có mắng cô không? Vân Ninh sợ phải thấy sự thất vọng trong mắt mọi người khi trông thấy cô. Dường như có bao nhiêu lời xin lỗi cũng là không đủ.

"Dạ, chắc thôi ạ..." - Cô cười xòa.

"Hay qua nhà bà nhé? Bà và ông sống một mình buồn lắm".

Hà phu nhân là mẹ của Hải Đông, là bà nội của đứa bé cô đang mang trong bụng. Vân Ninh nắm chặt lấy chân váy. Anh đã không muốn nhận, lỡ anh thực sự tức giận khi cô cứ dây dưa với nhà anh thì sao?

"Dạ... Chắc để dịp khác được không bà?".

"Đứa bé này thật là... Cháu là đang chê ông bà già cả, buồn chán quá có phải không?".

Cô nghẹn lời.

"Không có, tuyệt đối không có đâu ạ. Con sợ làm phiền thôi ạ. Sợ phiền ông bà, sợ phiền... chú Đông".

Hà phu nhân nghe ra trong giọng cô có sự buồn thảm.

"Không sao. Con cứ ở đó một thời gian đi. Nhà ông bà ít người, vắng lặng nên thèm nhất hơi của mấy người trẻ như con đó".

Vân Ninh cứ lần lữa mãi, mà Hà phu nhân thì có vẻ nếu không thuyết phục được cô thì kiên quyết không đi đâu cả.

"Dạ vâng, con qua ở mấy ngày rồi về ạ".

Theo những gì cô biết về Hải Đông, mẹ anh và anh rất ít khi nói chuyện hay qua nhà nhau, nên chắc không có vấn đề gì cả đâu.

P/s: cứ đủ 35 vote là auto ra chương mới nhe mí bồ. Còn không thì... Đợi chờ là hạnh phúc! 🤣🤣🤣

Tác giả xin nhận lì xì qua stk: 03549482801 Tpbank nhe mọi người. Ai có lòng hảo tâm thì quyên góp cho em có một mùa Tết ấm no hơn với ạ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net