(56)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời hứa của cô cho chính bản thân mình đã không thể nào trở thành sự thật. Cô không thể rời khỏi nhà họ Hà vì trời vừa hửng sáng, cô đã bị lên cơn sốt. Có thể là do mọi thứ đang đè nặng khiến cô không có cách nào thở nổi.

"Nhà bà có thuốc hạ sốt đây. Con mau uống đi" - Hà phu nhân hết sức sốt sắng lo lắng cho cô.

Vân Ninh chần chừ ôm viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay.

"Bà à, con không uống thuốc được..".

"Tại sao?".

"Con bị một loại bệnh không thể uống thuốc kháng sinh...".

"Bệnh gì mà kỳ lạ vậy chứ? Hay bà gọi bác sĩ cho con nhé!".

"Đừng bà ơi!" - Vân Ninh thực sự bối rối - "Hay bà nhờ tài xế đưa con ra khách sạn nhé. Con có thể tự lo được mà...".

"Đang sốt cao như vậy còn muốn ở một mình. Con có bị làm sao không vậy?".

Vân Ninh vẫn gắng gượng.

"Con thật sự vẫn ổn mà. Bà cứ để kệ con đi ạ".

"Cái con bé này... ở đâu sinh ra cái tính ngang bướng như vậy nhỉ? Thuốc không muốn uống, bác sĩ thì không chịu gọi. Bộ con muốn chết ở trong nhà ta hay sao?".

Vân Ninh mỉm cười nói.

"Thì vậy con mới nhờ bà chở con ra khách sạn đó...".

Hà phu nhân đánh vào tay cô.

"Giờ phút này mà vẫn còn đùa được".

Những lúc như thế này cô thật sự rất nhớ Hải Đông. Nếu anh biết cô đang mang thai anh còn bị ốm, anh có lo lắng không? Nếu như trong các cuốn ngôn tình hay trong phim thì nam chính hẳn phải lo sốt vó lên rồi. Chỉ cần tưởng tượng ra anh trong lúc đó thôi, cô liền cảm thấy rất hạnh phúc.

Thực tế phũ phàng lại khiến con người ta tan nát lòng. Khó mà nói rằng cô không cảm thấy tủi thân, nhất là khi anh lại đang ở bên một người phụ nữ khác, một đứa con khác. Họ đang vui vẻ chung sống hạnh phúc bên nhau. Còn cô thì một mình yếu ớt chống lại những bão tố của cuộc đời...

Hà phu nhân vừa đi ra liền gọi hết cho bác sĩ này đến bác sĩ kia. Họ căn bản hoàn toàn không có một chút khái niệm nào về loại bệnh không cho người ta dùng thuốc kháng sinh kia. Bà thật sự đau đầu.

Quay lại phòng thì thấy cô đang nằm yên tĩnh một góc lau nước mắt.

"Dương tiểu thư hay như vậy lắm sao?".

Bà kéo tay một cô người hầu ra hỏi.

"Tối qua cô ấy khóc cả đêm đó ạ".

"Đứa trẻ này sao lại khổ sở đến vậy?".

Bà sốt ruột đi đến chỗ của cô hỏi.

"Hay bà gọi thằng Hải Đông đến đây nhé?".

Vừa nghe thấy cái tên đó là cô đã thấy trong người mình khó chịu rồi.

"Không, cháu xin bà. Đừng...".

Anh sẽ chỉ chê cô phiền phức thôi. Nếu anh thực sự bắt cô đi phá thai... Cô thật sự không còn đường sống nữa.

Hà phu nhân hình như biết mình lỡ lời gì đó, vì cô lập tức oà khóc, khóc đến mức bà tê tái hết cả ruột gan. Không phải đây là Dương tiểu thư của Dương đại gia tộc sao? Rốt cuộc đã phải chịu ấm ức gì mà cứ tội nghiệp như một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa thế này cơ chứ. Bà không nhịn được mà khóc theo cô.

"Con cứ như thế này... Lỡ có mệnh hệ gì thì biết làm thế nào đây? Con nói xem, là ai đã ăn hiếp con, bà sẽ lập tức đi tùng xẻo đứa đó cho con ngay lập tức. Con nói đi, Hà gia ta sống không phải chỉ có mỗi cái danh xưng cho oai không đâu".

Là ai ức hiếp cô? Là con bà đã ức hiếp cô đó!

Trái tim cô đã tan vỡ ra cả rồi. Cô cố ngồi ghép chúng lại cả ngày nhưng chúng cứ tan nát ra như thế. Không có cách nào hàn gắn lại được nữa.

Hà phu nhân không nghe cô nói gì cả. Bà để cô nằm trên đùi bà khóc đến mức ngủ thiếp đi. Cái chân già của bà không chịu được áp lực này, đã bị gối đến mỏi nhừ rồi.

Vân Ninh ngủ một giấc rất say. Cô chưa bao giờ thấy mệt mỏi đến vậy, kiệt quệ đến vậy. Trong giấc mơ, cô trông thấy anh. Hải Đông ôm chặt lấy cô, nói với cô rằng anh sai rồi, anh ăn năn rồi, đưa con trở về bên anh đi có được không? Rằng anh vẫn cần đến cô... Bàn tay anh lướt trên bầu má cô, vuốt ve mái tóc cô, dịu dàng như xưa vậy.

"Tiểu Ninh, anh thật sự rất hạnh phúc".

Anh áp lên bụng cô mà nói.

Cô giật mình tỉnh dậy, nhận ra đó chỉ là giấc mơ mà thôi. Từ lúc nào, một chuyện bình dị mà bao nhiêu người phụ nữ đều có đối với cô lại xa xỉ như vậy?

"Con dậy rồi à?" - Hà phu nhân đều ở bên túc trực coi chừng cô.

Lòng trắc ẩn của bà không cho phép bà đi đâu hết.

"Con xem, đã đỡ sốt rồi này".

Đầu cô vẫn còn đì đùng lắm. Dưới chăn cô đều như có một lò sưởi vậy, ấm nóng làm sao ấy.

"Nghe nói con thích vẽ, hôm nay ta mang thứ này đến cho con giải khuây đây".

Hà phu nhân đem đến cho cô một tập sách vẽ cùng một hộp màu nước, sáp màu, cọ, bút lông... Toàn những loại thượng hạng. Sao cô cảm thấy Hà phu nhân còn cưng cô hơn cả bà ngoại nữa vậy?

"Bà tốt với cháu quá. Cháu cảm ơn bà rất nhiều".

Đó là lần đầu tiên trong mấy ngày, Hà phu nhân thấy cô cười vui vẻ và rạng rỡ như vậy.

"Vẽ cho ta một tấm chân dung nhé có được không?".

"Dạ được ạ".

Lúc vẽ dường như cô có thể quên đi hết thảy những nỗi cô đơn và sợ hãi thẳm sâu bên trong lòng mình. Vân Ninh gần như đã quên mất bản thân từng vẽ trong suốt một năm trời toàn hình của Hải Đông để vơi bớt nỗi nhớ nhung anh.

Nhớ lại cái cách cô gặp lại anh sau một khoảng thời gian xa cách, anh đã cứu cô khỏi bọn côn đồ, dùng thuốc sát trùng bôi lên chân cô như thế nào. Nét mặt nghiêng nghiêng đó, không bao giờ cô có thể quên được.

"Sao con lại vẽ ra thằng Hải Đông rồi?".

Hà phu nhân tạo dáng rất tập trung, đến nỗi cứng đơ cả người luôn, quay sang thì lại thấy cô đang vẽ thằng con trai bà. Bà phì cười.

"Hay để bà lấy album hồi nhỏ của nó ra cho con xem nhé!".

"Có nữa hả bà?".

"Có chứ. Rất nhiều là đằng khác!".

Tay cô lật giở từng trang album, ngắm nghía khuôn mặt bầu bĩnh, ngây thơ lúc nhỏ của anh. Thật sự rất đáng yêu. Cô chỉ mong Nhất Nhất sau này sẽ giống anh, xinh đẹp như vậy.

Đúng, Nhất Nhất. Cái tên cúng cơm này không tồi. Tình yêu đầu tiên và duy nhất. Điều tốt đẹp nhất.

"Sao con cứ sờ bụng mãi vậy?" - Hà phu nhân thắc mắc.

Vân Ninh bị bắt quả tang, có hơi bất ngờ.

"À... do ban nãy con ăn hơi nhiều ấy mà bà".

Hà phu nhân lấy tay, đặt lên bụng cô.

"Nhiều ấy hả? Đâu có đâu. Chỉ hơi nhô lên thôi chứ bụng không to".

Chắc Nhất Nhất vui lắm. Cô nghĩ. Đó là lần đầu tiên có người thân sờ lên người của em. Là bà của con đấy.

Vân Ninh chỉ có thể cười thầm trong bụng mà thôi.

Ở dinh thự nhà họ Hà, mọi thứ cứ trôi qua êm ả như vậy, khiến Vân Ninh trong khoảnh khắc nào đó đã tin rằng, cô thật sự đã được giải thoát. Khỏi nỗi đau, khỏi áp lực, khỏi nỗi sợ ở thế giới ngoài kia chỉ đang chực chờ để nuốt chửng lấy cô.

P/s: cứ đủ 50 vote là auto ra chương mới nhe mí bồ. Còn không thì... Đợi chờ là hạnh phúc! 🤣🤣🤣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net