(60)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến ngày đám cưới của Hải Đông và Tiểu Diệp, những vết bầm ở trên người cô đã biến mất. Vân Ninh sửa soạn hành lý, cất vào vali. Ngay sau ngày hôm nay thì cô sẽ sang Mỹ, du học, làm lại một cuộc đời mới. Những nỗi đau này đều sẽ sớm tan biến.

Có Nhất Nhất rồi... Trên thế giới này sẽ có người yêu thương cô vô điều kiện.

"Vân Ninh, xong chưa? Mau ra lẹ đi!".

Quan hệ giữa mẹ con cô từ sau đợt đó không được tốt cho lắm. Cả hai gần như không nói chuyện với nhau. Cô đã bị bà cô từ mặt, đuổi khỏi gia tộc họ Dương. Còn mẹ cô thì coi như 18 năm qua những điều cô cố gắng phấn đấu, đạt được đều là công cốc.

Người ta gọi cách này là yêu thương, nhưng họ không chấp nhận được người họ yêu làm ra chuyện họ không mong muốn. Như vậy, gọi là yêu sao? Cô dần cảm thấy mẹ cô coi cô là một gánh nặng hơn là con bà.

Toàn bộ thế giới đều đang quay lưng lại với cô.

"Vân Ninh, lâu rồi không gặp em. Em gầy đi nhiều quá!"

Trong lúc tức giận cô đã quẳng điện thoại mình đi. Từ đó thì cô và Thang Viễn không có cách nào liên lạc được với nhau nữa. Thục Quân không cho anh gặp mặt cô.

Vân Ninh cảm động ôm chặt lấy anh. Phải rồi, còn có Thang Viễn. Còn có anh, anh là người yêu thương và quan tâm cô nhất. Anh sẽ không bao giờ bỏ mặc cô.

Gặp anh, cô vui mừng đến nỗi bật khóc. Dường như tất cả ấm ức trong lòng đều chỉ có thể kể cho anh nghe. Chỉ có anh quan tâm cô đang phải trải qua những gì.

"Vân Ninh!" - Lạc Lạc từ đâu chạy đến, kéo người Thang Viễn ra khỏi cô - "Cẩn thận một chút. Thang Viễn giờ đây đã là vị hôn phu của tớ".

Lạc Lạc nói với cô đầy đắc thắng. Vân Ninh bất ngờ nhìn anh. Thang Viễn mím môi, giải thích với cô.

"Mấy ngày trước, sau khi Dương gia đến giải trừ hôn ước thì bố của Lạc Lạc có qua, đề hôn với nhà anh".

"À...".

Vốn dĩ là giữa cô và Thang Viễn cũng không có chuyện gì, nhưng Vân Ninh vẫn có cảm giác hơi thất vọng... Anh là người duy nhất cô có thể tâm sự. Giờ thì cũng đã không còn nữa.

Hà Hải Đông lại ra tay. Anh thật sự không muốn chừa cho cô tí hi vọng sống nào hay sao?

"Ba mẹ anh muốn anh tiếp tục ở lại đây học. Không thể đi sang Mỹ với em được nữa. Thật xin lỗi".

Vân Ninh không trách anh. Ở độ tuổi chưa chín chắn như họ, có thể làm gì ngoài nghe lời ba mẹ đây? Dẫu sao thì, cô sẽ luôn nhớ đến, những điểm tốt của anh.

"Không sao đâu, em thấy mừng cho anh. Anh và Lạc Lạc vui vẻ là được".

Cô đã có Nhất Nhất rồi, cô cũng không nên liên luỵ anh thêm nữa...

Hải Đông khoác tay Hồ Tiểu Diệp đi tới chỗ bọn họ đang nói chuyện. Kể ra tiệc cưới này cũng thật kì cục, không có tiết mục thề thốt hay trao nhẫn gì cả, chỉ là mọi người quây quần lại với nhau ăn uống.

Không có bất cứ một nghi lễ nào cần thiết của một đám cưới...

Anh trông thật sự rất đẹp trai trong bộ đồ chú rể. Vest trắng và khăn quàng cổ lịch lãm, tôn lên gương mặt sáng và mái tóc vuốt cao lên của anh. Vân Ninh muốn ngắm anh thật kỹ trong thời khắc này để cô có thể vẽ lại nó. Sau này, nếu Nhất Nhất có hỏi, cô sẽ đưa những bản vẽ ra cho nó xem, kể cho nó nghe về một câu chuyện tình thật đẹp, mặc dù không có thật.

Không phải câu chuyện tình nào cũng sẽ kết thúc có hậu.

Hồ Tiểu Diệp mặc váy cưới lụa trắng muốt, tà váy xẻ cao lộ ra đôi chân dài nõn nà, tựa vào người anh trông rất tình tứ, rất thân mật. Dù đã gần như quen với suy nghĩ anh thuộc về người khác rồi, sâu thẳm trong trái tim cô vẫn cứ cồn cào lên một cách khó chịu.

"Vân Ninh, cháu thấy tiệc cưới của cô và Hải Đông có đẹp không?".

"Dạ, đẹp lắm ạ" - Cô gật đầu.

Vân Ninh từng nghĩ qua nếu cô và anh có một đám cưới. Chắc chắn cô sẽ tổ chức ở nhà hàng nơi mà cô lần đầu tiên gặp anh. Bọn họ sẽ cùng đeo vòng hoa lên đầu giống ngày hôm đó... Đáng tiếc, đó chỉ là một giấc mơ xa vời của cô...

"Cháu xin phép ra ngoài một lát".

Cô cam mệnh rồi. Có lẽ duyên của cô và anh chỉ đến đây thôi. Những người này bây giờ... dường như chẳng còn chút liên quan nào đến cô nữa. Vân Ninh nghĩ mình chỉ nên xuất hiện cho có là được rồi. Cứ tiếp tục nhìn bọn họ như vậy, trái tim cô sẽ không chịu nổi nữa.

"Taxi!".

Cô vẫy một chiếc xe đang đi tới. Ráng chịu thêm mấy ngày nữa thôi Nhất Nhất. Mấy ngày nữa mẹ con ta sẽ sang đến Mỹ, làm lại mọi thứ từ đầu. Vân Ninh đang kiễng chân, nhoài người ra, cố gắng bắt lấy được một chiếc taxi.

Bất thình lình, có một lực từ phía sau xô mạnh cô nhào ra đường.

Cô chới với...

Giữa trung tâm thành phố, đường xá đều đông nườm nượp. Chiếc xe nào xe nấy đều phóng vun vút trên đường.

Đây còn là đường cao tốc!

Cô còn chưa kịp xoay người nhìn thì tai đã đinh lên những hồi còi gấp rút.

Chạy đi!

Không kịp nữa...

Đầu xe phanh gấp nhưng không kịp nữa, hất văng cô ra trên đường một quãng xa. Tất cả chỉ còn lại một màu đen. Cô cố hồi tỉnh, cố động đậy. Hai chân cô cảm thấy tê cứng nơi đầu gối. Khi co lên hơi đau rát. Não cô ong lên. Cô nghe được mùi nhựa đường hoà với mùi nắng khô ran. Thân thể như chỉ còn lại những mảnh xương rời rạc vụn vỡ. Cả người nặng trĩu không có cách nào nhấc lên nổi nữa.

Đám người từ trong đám cưới bắt đầu ùa ra. Cô thấy anh rồi.

Hải Đông đứng trong đám người đó, cứ luôn nổi bật như vậy.

"Đông Đông..." - Cô thều thào - "Cứu... Cứu...".

Nước mắt trôi ra. Bụng cô co rút kịch liệt. Cô cắn răng.

Đau quá!

Hải Đông nhìn cô bàng hoàng, định chạy ra nhưng đã bị Hồ Tiểu Diệp kéo lại.

"Cứu lấy Nhất Nhất của chúng ta..." - Cô cố vươn tay lên muốn níu giữ anh lại.

Vậy mà người xuất hiện trước mặt cô lại là Thang Viễn.

"Vân Ninh, cậu sao rồi? Sao rồi?".

"Cứu... cứu...".

Cô yếu ớt nắm lấy tay Thang Viễn rồi ôm lấy bụng mình. Máu chảy ướt đẫm xuống chân cô. Từ gót chân rỉ xuống từng giọt một trên đường.

"Đông Đông... Đông Đông...".

Mắt cô hoa lên, chỉ thấy gương mặt anh ngày một xa khuất. Thân thể cô như bị rút kiệt năng lượng. Tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Con anh mất rồi... Anh không thể ôm lấy cô một cái được hay sao?

Con anh đang mất ngay trước mặt anh này...

Vân Ninh có bao nhiêu sự thống khổ và đau đớn không thể nói nổi thành lời. Cô đoán bản thân rất thảm hại...

Vân Ninh cứ tỉnh rồi lại mê, tỉnh rồi lại mê. Chưa có lần nào cô trông thấy Hải Đông ở cạnh, lại đau lòng nhắm mắt. Cô bỗng muốn buông tay tất cả mọi thứ.

"Ta yêu con".

Cô nhớ lại gương mặt thành thực của anh khi nói ra câu này. Vậy ra đây là cái yêu của anh sao? Mặc cho cô sống chết không quản?

Nhất Nhất, con phải sống. Con là hi vọng duy nhất của mẹ.

"Vân Ninh, cậu nhất định không được bỏ cuộc. Cậu phải ở lại với mình, có biết không?".

Còn anh, một người bạn, một người trước giờ cô chẳng mấy khi để tâm đến, tại sao trông anh đau lòng thế này? Anh không chút liên quan gì đến Nhất Nhất, tại sao anh lại khóc?

Cô chỉ ước, khuôn mặt đó là của Hải Đông...

Bóng tối lần cuối bao trùm lấy cô. Lần này thật tĩnh lặng, thật lạnh giá.

P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net