(68)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải Đông đăm đăm nhìn Trương Chiến và cô gái kia. Tư thế bọn họ ôm ấp có chút kì lạ, nhưng anh lại không nhận ra được là kì lạ chỗ nào.

"Sao? Còn chưa đi nữa? Chẳng nhẽ muốn nhìn trộm màn ân ái của bọn tôi sao?" - Trương Chiến khiêu khích.

"Dĩ nhiên là không rồi".

Trương Chiến không phải là tội phạm quốc tế. Hiện tại hắn vẫn nhởn nhơ vì bản án trong nước vẫn còn đang dang dở. Anh không làm gì được hắn.

Anh định quay lưng đi nhưng chợt nhận ra vòng eo và đôi mông nảy kia có chút quen thuộc, khiến anh nảy ra chút phản ứng kì quặc. Loại phản ứng mà chỉ khi ở cạnh Vân Ninh mới có.

"Có thể cho tôi xem mặt cô gái đó có được không?" - Anh hỏi.

"Sao vậy? Anh nghi ngờ cô ta là người anh đang đi kiếm sao?" - Trương Chiến nhếch mép.

Thái độ hả hê của Trương Chiến khiến anh có chút chùn bước. Không... Đó không thể nào là Tiểu Ninh được. Cô tuyệt đối sẽ không để hắn ôm như thế.

"Không, tò mò thôi".

Hải Đông đi khỏi đó.

Chờ bọn họ rút hết đi rồi, Vân Ninh mới đẩy Trương Chiến ra. Cô cảnh cáo.

"Anh tốt nhất đừng có đụng vào người tôi nữa!".

"Nếu không thì sao?".

"Thì tôi sẽ dùng tất cả những gì tôi có trong tay để giết anh đấy!" - Cô nghiến răng.

"Được rồi, được rồi".

Hắn vỗ vỗ đầu cô giống như đang dỗ một con thú nhỏ.

"Đi!".

Hắn lại tự ý nắm lấy tay cô kéo đi nhưng cô đã giựt lại được. Cô đứng khoanh tay.

"Đi đâu?".

"Về nhà tôi".

"Về nhà anh à?".

"Ừ thì sao?".

"Để anh làm chuyện xấu sao? Nghỉ đi!".

"Nếu không chịu hợp tác với tôi, Hải Đông sẽ sớm tìm ra cô thôi. Như hôm nay đấy" - Hắn đe doạ.

"Anh thật sự hứa không làm gì tôi?!".

"Xin hứa! Xin thề!".

Trương Chiến vừa đưa cô về đến căn hộ của hắn thì đã thấy cô chạy ngay vào bếp, lăm lăm con dao.

"Nếu anh mà bước tới đây, tôi sẽ giết anh đấy!".

"Được, giết tôi đi".

Hắn không hề sợ hãi. Trông thấy bộ dạng rúm ró của cô, càng tới gần hơn. Vân Ninh cứ như thế này, thật đáng yêu chết mất.

Cô muốn đâm hắn mà hai mắt đều nhắm tịt cả, quơ quơ con dao một cách bất định.

"Đừng lại gần đây! Đừng lại gần đây!" - Cô liên tục la lớn.

Con dao động vào da thịt của hắn. Cô liền buông tay, cả người phát run. Con dao thì rớt xuống đất.

"Thật thiếu kiên định" - Trương Chiến bị cô làm cho buồn cười, không chịu nổi.

Hắn ôm cằm, nâng mặt cô lên. Cô hoảng sợ nhưng vẫn hỏi hắn.

"Anh không bị thương đấy chứ?".

Cô là đồ ngốc sao? Đến giờ phút này còn hỏi anh có bị thương không, trong khi chính mình thì đang hoảng loạn cùng cực.

Đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi, tại sao cô vẫn giữ được cái vẻ ngây ngô như một đứa trẻ đó vậy? Chính cái sự non nớt này của cô đã khiến cho đám đàn ông đằng sau tấm lồng kính mê mệt. Vừa dễ thương vừa rất gợi dục. Một đoá hoa thuần khiết khiến người ta muốn dày vò, vấy bẩn.

"Màu tóc trước vẫn hợp với cô hơn".

Trương Chiến ôm lấy cái đầu mình, đã nói sẽ không động đến cô rồi mà. Anh xoay đầu, đứng dậy.

"Giờ thì tin rồi chứ? Tôi sẽ không làm gì cô cả".

Hắn giới thiệu cô đến phòng.

"Đây là phòng của cô. Về sau nếu không có chuyện gì... thì khoá cửa phòng lại".

Hắn thực ra không mấy tự tin vào chính mình đâu.

"Yên tâm, cho dù anh không nhắc, tôi cũng sẽ làm vậy".

Vân Ninh nói rồi đóng cửa. Trong phòng này còn có toilet riêng, ban công riêng, không lo va chạm với hắn.

Chắc sau biết bao nhiêu biến cố, ông trời đã bắt đầu muốn bù đắp cho cô chút gì đó. Mà cô không ngờ tới, Trương Chiến lại là người lo cho cô. Hắn không phải bất cứ ai mà cô có thể tin tưởng.

Trương Chiến đem cô đi khắp mọi nơi. Cô không phải làm gì cả, chỉ cần vẽ. Giống như hắn đang tài trợ cho ước mơ của cô mà không đòi hỏi ở cô bất kỳ điều gì cả.

"Có muốn đi học không?".

Hắn vừa vuốt ve mái tóc của cô vừa hỏi. Không chạm được vào người cô nên hắn cứ đùa nghịch mái tóc của cô như một con rối.

"Hả?".

Cô thực sự không dám tin là hắn đang nghiêm túc đề cập với cô chuyện này. Người như hắn mà cũng nghĩ đến nhu cầu học hành sao?

"Anh để ý đến những chuyện này à?".

"Tôi không, nhưng tôi biết là em có. Em đâu phải là tôi?! Em không giống bất cứ cô gái nào mà tôi từng gặp qua cả".

Cô bĩu môi.

Có không ít người nhầm tưởng cô và hắn là nhân tình do cái cách hắn luôn cứ âu yếm chơi đùa với tóc của cô. Bọn họ không nhìn ra được là cô khép nép ngồi cách xa hắn cỡ nào.

"Còn có loại con gái nào mà anh chưa gặp qua sao?".

"Chính là cái loại cương trực nhưng vẫn ngô nghê như một đứa con nít của em đấy. Mà con nít... thì phải đi học".

"Tôi không muốn đi học nữa..." - Vân Ninh nói - "Tôi chỉ muốn làm những gì tôi thích thôi. Không muốn sống vì bất kỳ người nào nữa".

"Tại sao phải đi học vì người khác chứ? Em học là vì em mà... Nếu không thích thì đừng học thiết kế nữa, học mỹ thuật đi, để em có thể vẽ cho thoả thích. Tôi không có đủ tiền để suốt ngày đưa em đi du lịch đâu. Chờ khi nào em học xong rồi, tôi sẽ làm cho em một phòng trưng bày".

Cô kinh ngạc.

"Thật sao?".

Ở bên Trương Chiến, cô cười rất tươi, đôi lúc hành xử như một đứa trẻ. Một đứa trẻ vô lo, vô nghĩ, cứ sẵn sàng đón nhận tất cả những gì mà Trương Chiến đưa cho. Tại vì cô vốn chưa từng nghĩ đến phải đối xử tốt với một kẻ xấu xa như hắn.

Hắn đã định hãm hiếp cô hai lần rồi nhưng bất thành. Những chuyện đó cô còn chưa quên đâu.

"Đương nhiên là thật! Chẳng hiểu vì sao, tôi cứ cảm thấy, cứ làm cho em vui là được".

"Vậy được, tôi sẽ đi học".

Có được một phòng trưng bày thật sự là ước mơ lớn nhất của cô. Sau tất cả, ông trời chắc chắn đang muốn bù đắp lại cho cô rồi.

Cô ngẩng đầu, trông thấy hắn ta đang ngắm nhìn mình say đắm. Hắn ta vẫn thật sự đang coi cô như là một con búp bê trong lồng kính của hắn đó sao? Cho cô ăn ngon mặc đẹp, hằng ngày lôi ra ngắm.

Cùng bằng tuổi nhau nhưng thực sự trông hắn già hơn Hải Đông nhiều. Mặt mũi đầy đặn nên có hơi nhiều nếp nhăn. Trông hắn thì có vẻ ăn chơi nhiều hơn. Lúc cười, đuôi mắt liền cong lên thành những đường hiền hậu. Ngày xưa cô thấy hắn thật thô bỉ, giờ thấy cũng tạm được.

Hắn đột nhiên cầm lấy cổ áo cô kéo xuống một cái. Cô còn vừa mới nghĩ tốt về hắn xong thì bây giờ chút thiện ý đó cũng tan biến.

"Chỉ là không được động vào người thôi mà phải không?" - Hắn trơ trẽn hỏi.

Vân Ninh kéo áo lại, lườm hắn.

"Từ giờ thì không được động vào cả áo nữa".

Trương Chiến nghe vậy thì càm ràm, còn cô thì để kệ hắn.

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi, mà hình như Hải Đông thật sự không thể tìm ra cô được nữa. Khoảng cách của bọn họ, giống như bầu trời kia, xa vời vợi.

P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net