(69)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 năm sau...

"Cám ơn mọi người ngày hôm nay đã dành thời gian đến tham dự buổi triển lãm ngày hôm nay của Lyn. Hi vọng mọi người sẽ có được một quãng thời gian vui vẻ, thưởng thức những tác phẩm do Lyn đích thân vẽ và trình bày".

Vân Ninh của mấy năm về sau đều giữ mái tóc ngắn, ngang vai màu đen, như một lời báo hiệu đến tất cả mọi người rằng, cô không thuộc về bất kỳ một ai.

Trương Chiến đứng bên dưới vỗ tay, thầm tự hào về cô búp bê trong lồng kính đã được anh đem về nuôi dưỡng trở thành phiên bản xuất sắc nhất. Trông thấy cô rạng ngời như vậy, anh thật sự rất vui mừng.

Cánh nhà báo được anh thuê đến vây chật hết cả đại sảnh. Ánh đèn flash liên tục chớp nháy, giống như một lớp hào quang màu bạc phủ lên váy áo của cô.

Có một nữ phóng viên chạy lại hỏi anh.

"Thưa Trương tổng, nghe nói anh là người đã đầu tư toàn bộ cho buổi triễn lãm nổi danh của cô Lyn lần này, đồng thời ngài còn hùng vốn giúp cô Lyn mở thêm một công ty trang sức nữa. Xin hỏi vậy mối quan hệ giữa ngài và cô Lyn là gì mà ngài có thể tin tưởng cô ấy đến vậy?".

Trương Chiến dõng dạc trả lời.

"Trước tiên phải nói đến, tôi đầu tư cho cô Lyn vì tôi thật sự tin vào tài năng của cô ấy. Và... như mọi người đã nghi ngờ đó, tôi chính là bạn trai của cô Lyn".

Trương Chiến đưa tay về phía cô. Vân Ninh tình tứ nắm lấy, từ tốn đi xuống bục sân khấu.

Quả thật, Trương Chiến là người đã cho cô tất cả những gì cô muốn có. Vân Ninh không ngại đóng với anh ta một vở kịch nổi, mua cho anh ta chút danh tiếng.

Buổi triển lãm của cô còn chưa ra mắt mà báo chí đã được anh mua tin, lên bài rầm rầm khiến cho giới quý tộc Pháp lũ lượt kéo tới đây dù chẳng biết cô Lyn này là cô Lyn nào.

"Bạn trai? Anh có đang giỡn không thế?" - Cô thì thào, ghé sát tai hắn hỏi.

"Đương nhiên không rồi. Ai lại đi chi tiền cho một người dưng bao giờ?".

"Nhưng...".

Vân Ninh đang định cáu bẳn chửi hắn thì tay đã bị hắn nâng lên, cuốn người cô xoay vòng vòng. Cả hai người họ bước ra giữa đại sảnh, đám đông vây quanh, ánh đèn chiếu rọi, nhảy những bước nhảy vô cùng thuần thục.

"Cứ nhận đi, em đâu có thiệt?".

Hắn không để cho cô có bất cứ cơ hội nào để phản kháng. Vân Ninh mặc một chiếc váy màu đen lấp lánh, ôm sát, táo bạo cắt xẻ đầy quyến rũ. Những lúc cô lắc hông hay uốn éo thân thể càng thêm mê người. Trương Chiến ngắm nhìn cô không rời mắt.

Bông hoa trắng tinh khiết ngày nào như mọc ra thêm gai nhọn, vừa mạnh mẽ vừa khiêu khích. Hắn thật sự không biết có nên thích điểm này của cô không? Quá khó cho hắn để không bị gai đâm vào da thịt.

Buổi triễn lãm được diễn ra rất suôn sẻ. Khách đến tham quan đa số đều khen. Những bức tranh này đã được cô vẽ ở khắp nơi trên thế giới, Mỹ, Canada, Pháp, Anh, Ý... Tất cả những khung cảnh ấy đều được tô vẽ rõ nét dưới nét bút vẽ của cô, sống động như một bức ảnh, có điều khắc hoạ được một loại xúc cảm gợn trào mà không một bức ảnh nào có thể biểu cảm được.

Danh tiếng của cô đã được lan truyền khắp giới mộ điệu và được đưa tin trên khắp các mặt báo chuyên về mỹ thuật trên khắp thế giới.

"Vân Ninh!".

Hình như đã lâu lắm rồi cô mới nghe có người gọi cô lại bằng cái tên này. Cô quay người lại, nhận ra trong đám đông một bóng hình vô cùng quen thuộc.

Sau ba năm, Thang Viễn đã ra dáng một người đàn ông hơn rất nhiều. Có điều, gương mặt vẫn như thế. Lúc anh cười lên, khoé môi cong lên để lộ hàm răng trắng, vẫn nhiệt huyết và rạng rỡ như vậy.

Vân Ninh chạy từ đằng xa, chạy đến ôm chầm lấy anh.

"Ôi... Em còn tưởng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa".

Người kiếm tìm mãi thì mấy năm không thấy. Không giống như Hải Đông, Thang Viễn chỉ là tình cờ nghe đến buổi triển lãm này, biết được toàn bộ giới thượng lưu sẽ đổ xô về đây nên anh đi xem thử, đồng thời muốn nhân cơ hội này để kết nối thêm với nhiều người trong ngành.

"Sao anh lại ở Pháp vậy?".

"À, từ sau khi em đi Mỹ thì anh đã bị gia đình đưa đi du học ở châu Âu".

Vân Ninh nhớ ra rồi. Anh lúc đó đang đính hôn với Lạc Lạc.

"Còn Lạc Lạc thì sao? Cậu ấy có đi cùng anh không?".

Vân Ninh vẫn chưa biết về những chuyện đã được khai sáng kể từ sau cô đi.

Thang Viễn lắc đầu.

"Hôn ước của bọn anh bị huỷ rồi".

"Bị huỷ?" - Cô bất ngờ.

Đó là nhà họ Hà đấy. Ai mà nỡ nhả miếng mồi ngon như vậy chứ?

Cô còn chưa kịp hỏi thêm thì đột nhiên Trương Chiến đi đến, quàng vai bá cổ cô. Hắn thực sự coi cô như vật sở hữu của hắn rồi sao chứ?

"Chào, tôi là bạn trai của cô ấy đấy".

Vân Ninh lườm hắn, hất tay hắn ra khỏi người.

Thật sự cảm thấy ghê tởm chết đi được.

"Buông tay khỏi người cô ấy!" - Một giọng nói thâm trầm cất lên.

Ở cuối dãy hành lang, lộ ra một cái bóng đen cao lớn vững chãi. Khi anh bước ra, cái bóng anh đổ xuống dài thật dài. Bị ngược sáng nên ban đầu cô chỉ thấy được mũi chân bóng loáng của anh, hai hàng chân thắng tắp. Rồi anh dần bước ra, quầng sáng vàng nhạt trên đầu anh lại đổ xuống cái cà vạt đỏ màu rượu mận, áo ghi lê và cổ áo sơ mi trắng thẳng thớm, cái cổ dài kiêu hãnh và phong thái quý tộc phát ra từ trong xương tuỷ của anh.

Vân Ninh bàng hoàng. Đó... là Hà Hải Đông sao?

Không biết đã bao lâu rồi, cô đã thôi tìm kiếm bóng hình anh trong đám đông. Có những lúc thật mong chờ, để rồi thật thất vọng. Cô đã biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới...

Cô trốn anh được ba năm, có thể trốn anh được cả đời ư?

Trong ký ức của cô hình bóng của anh đã phai mờ đi đến nỗi, cô không còn nhớ rõ anh trông thế nào nữa. Tranh sách vẽ về anh đều đã bị rơi hết xuống đại dương sâu thẳm.

Chính ông trời hình như cũng muốn nói, bọn họ không thuộc về nhau...

Vậy mà giờ, gặp lại anh. Dáng vẻ cao lớn là thế nhưng thần khí đã không còn được như xưa nữa, giống như một cái cây xác xơ bị mất đi dưỡng khí, chỉ còn thân xác vẫn hiên ngang đứng thẳng mà thôi.

Ánh mắt anh nhìn cô vẫn dịu dàng và âu yếm như thế. Đôi mắt sâu thăm thẳm đó như muốn dìm chết trái tim cô trong mặt biển sâu phẳng lặng, trằm mặc.

Hải Đông đi đến trước mặt cô.

"Vân Ninh, em giờ đã là vị hôn thê của tôi rồi".

Hải Đông nắm lấy tay cô. Trái tim cô đập rộn ràng. Cảm giác đó vẫn hệt như vậy. Cái cách anh cuốn lấy cô vào một vòng quay cảm xúc mà cô không cách nào thoát ra được.

"Nhà họ Dương đã đồng ý gả em cho tôi".

Vân Ninh đờ đẫn một chút rồi rất mau lấy lại bình tĩnh.

"Xin lỗi, tôi có quen anh không?".

Cô vờ như không biết bất cứ thứ gì.

Trương Chiến được đà lại ôm lấy cô.

"Phải đấy, Hải Đông, anh nhận lầm người rồi. Cô gái này là Lyn Brown, đâu phải là Vân Ninh mà anh muốn tìm đâu".

Hải Đông nắm lấy mặt cô, ghé sát mặt cố gắng nhìn kỹ.

"Vậy sao?" - Anh bật cười thành tiếng - "Trương Chiến, cô ta đáng giá bao nhiêu tiền? Tôi mua cô ta!".

"Tôi không phải là món hàng của anh!".

Vân Ninh cứng cỏi lùi ra khỏi người anh. Cô không về nước đâu, cô không muốn quay lại cuộc sống cũ nữa. Cô sẽ không đời nào si mê anh giống trước đây.

"Hơn nữa, tôi cũng không có ý định bán!".

"Không bán?!" - Khoé môi của Hải Đông nhếch lên.

Cả đời Vân Ninh chưa từng trông thấy anh như vậy. Hà Hải Đông không cười, cũng không tỏ ra một biểu hiện quá cụ thể gì trên mặt. Những thứ cảm xúc kia của anh giống như đã phai màu và hoen ố qua tháng năm nhọc nhằn, chỉ còn mỗi sự trầm mặc, lạnh lùng, như đêm đen bao phủ. Thái độ này còn ghê rợn và nguy hiểm hơn cả lúc anh vào khu phố đèn lồng đỏ để cứu Lạc Lạc. Sự bất cần của anh hiện tại có vẻ thách thức và tàn bạo hơn bao giờ hết.

"Với số dư nợ trong tài khoản tín dụng của cậu, nếu không bán cô ta, cậu lấy gì để sống đây?" - Hải Đông đặt tờ giấy sao kê tài khoản ngân hàng của hắn ra trước mặt - "Trương gia nhà cậu đã phá sản rồi!".

Mặt Trương Chiến trong phút chốc trắng bệch, còn cô thì ngỡ ngàng trước sự tàn độc hiện tại của anh.

"Hà tổng à, có nhất thiết phải vậy không?".

Thang Viễn đứng ở một bên, cố gắng nói giúp cô điều gì đó. Nhưng nhìn nét mặt rét căm của Hải Đông, anh nghĩ bây giờ nói gì cũng đều là thừa thãi.

"Sao lại thế được?".

Trương Chiến giật tờ giấy kia khỏi tay anh, kiểm tra một lượt. Đúng là khoản nợ tín dụng của anh đã mấy tháng rồi không được trả, con số đã lên tới hàng trăm nghìn un. Công tử ăn chơi bạt mạng như hắn vốn chưa từng phải xin phép hay hỏi han gia đình về bất cứ thứ gì.

Hắn cứ tiêu và nhà hắn sẽ trả, không phải nói năng gì.

"Thẻ tín dụng của cậu sau tối nay bị khoá. Phòng khách sạn sẽ sớm bị đuổi đi thôi. Nếu cậu tính ở lại Pháp làm một thằng ăn mày rách nát thì tuỳ cậu".

Anh ngưng lại một chút rồi nói.

"Hoặc, cậu có thể bán cô ta!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net