(70)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhìn gì thế? Bắt đầu cởi đồ đi!".

Hải Đông ngồi ngửa ra ghế bành, ra lệnh cho cô.

Vân Ninh thật sự không biết anh và Trương Chiến đã nói những chuyện gì. Bọn họ nói chuyện trong phòng riêng rất lâu. Khi buổi triển lãm kết thúc thì hai người họ bước ra, Trương Chiến mặt mũi tối sầm còn anh thì bước đi ngạo nghễ, nắm tay cô lôi đi.

Cô đoán, cô thật sự bị bán rồi!

Hải Đông quẳng cô lên xe rồi tóm cô đi vào phòng khách sạn nơi anh ở. Đến đèn còn không mở...

"Hà tổng " - Cô nhoẻn miệng cười, chút nữa thì đã quen miệng gọi "Chú" hoặc "Hải Đông" rồi - "Tôi đâu có phải món đồ của Trương Chiến đâu, sao có thể bán cho anh được chứ?".

Đây không phải thái độ của một người hối lỗi nên có!

"Nhưng hắn đã nhận tiền của tôi rồi" - Anh lãnh đạm trả lời.

"Vậy thì sao chứ?".

"Vậy thì sao..." - Anh lặp lại.

Hải Đông kéo tay cô, khiến cô ngã xuống ghế, đè lên người anh. Khuôn mặt hai người họ sát gần nhau. Trong bóng đêm, cô nghe được tiếng hơi thở của anh, ngày một gấp gáp. Mùi hương đó, hơi ấm đó, sau bao đó năm vẫn cứ khiến cô ngây ngất, mê loạn như vậy...

"...Đêm nay em định ở đâu? Trương Chiến đã không còn nhà để về rồi. Em nghĩ em còn có thể yên ổn ở lại đây được sao?".

Cô e dè mím môi. Đúng là ngoài Trương Chiến ra cô chẳng có gì cả. Công ty trang sức của cô chỉ vừa mới mở, huề vốn được đã là may rồi chứ đừng nói đến lời...

Vân Ninh cố cười.

"Hà tổng thật sự coi thường tôi vậy sao? Tôi là người, có chân có tay, chẳng lẽ không có cách nào...?".

Tay anh rút mạnh ra thứ gì đó. Váy của cô bật bung ra. Do bị bất ngờ nên cô không kịp ngăn lại... Cái váy này chỉ có đúng một cái dây buộc, chạy dọc thân để giữ váy ôm sát cơ thể. Cô đã phải lần mò mãi mới luồn rồi cột được cái dây này đó.

"Phải, thực sự có cách".

Vân Ninh hớt hải muốn rời khỏi cái ghế.

"Lần này thì em đừng mong thoát được".

Cô vừa chạy đến cửa thì bị anh bắt được, ôm về giường.

"Khoan, dừng lại... Chúng ta không thể...".

Hải Đông ở trước mặt cô cởi đồ, thoát y. Múi của anh ẩn hiện dưới ánh đèn mờ mờ tỏ ra từ trong toilet, có điều eo... thực sự đã gầy đi không ít rồi...

"Nói với tôi, tại sao không thể...?".

Vân Ninh định nói là sau những chuyện vô lương tâm và khốn nạn anh đã làm thì anh nghĩ tôi có thể tha thứ và có hứng với anh sao? Nhưng cô còn đang đóng giả làm Lyn Brown mà...?

Hay thôi khỏi đóng nữa nhỉ, đóng kịch thế này mệt mỏi quá. Đóng với ai chứ sao cô đóng nổi với một người từ bé đến lớn đã quá quen với từng lời nói, dáng hình, hành động của cô?

Vân Ninh cố giữ cho thân thể không bị lộ ra quá nhiều, cứng đầu nói.

"Anh thế này là đang cưỡng hiếp tôi đó".

"Không sao. Không phải lần đầu tiên...".

Cô chợt nhớ đến cái lần trong xe hơi đó. Cô từ kháng cự, đã trở thành của anh...

"Dừng lại đi!".

Cô ngăn trước mặt anh, đẩy anh ra. Vân Ninh tức tốc lùi ra phía cạnh giường. Tay giữ lấy mép váy che ngực đầy yếu ớt.

"Anh mua tôi với giá trăm nghìn un chỉ để qua một đêm với tôi thôi sao?".

"Không, em đáng giá hơn thế nhiều..." - Hắn vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của cô - "Tôi hận không thể cho em hết những gì mà tôi có".

Anh ôm lấy eo cô. Thấy cô tránh đi, anh lại hôn lên cần cổ và xương quai xanh của cô. Động tác vẫn thuần thục như thế. Vân Ninh cắn môi, anh quá hiểu cơ thể cô.

"Tôi đã nói tôi không thích!" - Cô thấy mình cần phải trở nên gay gắt hơn - "Hà Hải Đông, tôi nói anh đấy! Anh không thể đứng đắn một chút được sao?".

"Đứng đắn? Mấy năm qua em đều ở cùng với một tên như Trương Chiến, bỏ mặc tôi đi tìm, em có biết là em ác độc lắm không?".

Lòng bàn tay hắn rắn chắc như thép, kẹp chặt lại như muốn nghiền nát cổ tay cô.

"Đau... Buông ra!".

Hà Hải Đông cứ ghen tức lên là lại điên điên khùng khùng. Cô quá rành cái tính này của hắn.

Còn lúc hắn ức hiếp cô thì sao không gọi là ác độc đi? Lúc hắn nhẫn tâm vứt bỏ cô đi theo người phụ nữ khác, lúc hắn nói cô phá đi, lúc hắn để cô trơ mắt dõi theo hắn cùng người khác vui vẻ thế nào... Sao hắn chưa từng nghĩ qua là hắn cũng rất ác độc đi?!

Cô bỗng nhớ đến Nhất Nhất... Đứa con đầu lòng của cô. Sinh ra và mất đi hoàn toàn không nhận được một chút sự quan tâm nào từ bố nó. Đành là lỗi lầm của người lớn, nhưng con cô... nó có tội tình gì sao?

Vân Ninh cố nén không khóc, nhưng đôi mắt ậng nước, trong đêm tối long lanh hết cả lên.

"Xin lỗi..." - Anh trông thấy cô quay mặt đi, liền dịu giọng nói.

Hải Đông buông tay cô ra. Hay là anh đã làm cô đau ở đâu rồi? Hay...?

Tay anh hơi dè dặt ấp lên cái bụng nhỏ của cô.

"Còn đau không?" - Anh vốn luôn muốn hỏi câu này.

Mọi chuyện vỡ lở thì đã quá muộn màng. Đứa bé đã mất. Hình ảnh cô nằm trên vũng máu cứ ám ảnh lấy anh. Anh không ngờ đó là con của bọn họ đang mất đi.

Hải Đông luôn dằn vặt mình tự hỏi. Một sinh linh đã sinh trưởng ở trong cô, mất đi nó, cô sẽ đau đến thế nào? Đáng nhẽ giây phút đó anh không nên chần chừ. Chỉ là khoảng cách giữa hai người họ luôn xa xôi đến vậy...

Vân Ninh đã cố rồi, nhưng trước hành động này của hắn... Cô không kìm được nữa, khóc oà lên như một đứa trẻ. Giá như ba năm trước hắn làm những điều này, nói những điều này với cô.

Giá như lúc đó cô không phải một mình đau lòng... Không ai hiểu được cả.

"Cút đi!" - Cô gạt tay hắn, gắt gỏng.

Nếu ngày trước đã không làm được, bây giờ mới làm thì có ích gì?

Hắn mặc kệ cô kháng cự, vẫn kiên định kéo cô vào trong lòng ôm chặt lấy. Vân Ninh khóc rất nhiều, dường như cô chưa từng khóc nhiều như vậy bao giờ. Dường như, chỉ khi ở bên anh, cô mới khóc hết ra được những tiếc thương của mình dành cho đứa con đã mất. Cô khóc đến mức gần như không thở được nữa, tưởng như ngất đi.

Lúc tỉnh dậy thì thấy không khí xung quanh có phần hơi kì lạ. Đây là đâu vậy? Cái giường này êm quá, còn êm hơn mấy cái giường ở khách sạn năm sao mà Trương Chiến từng dắt cô đi. Cái chăn này cũng vậy, chắc sợ không thể khiến cô ở trên giường nằm mãi.

Cô khẽ cựa mình, nhận ra còn có người nằm ở kế bên. Hải Đông đang ở đó. Mặt ở ngay sát mặt cô. Tư thế này giống như anh đã ngủ quên trong lúc ngắm cô vậy. Tay anh còn giữ rất chặt tay cô, xem ra khó mà thoát được cái gọng kìm này.

Cô hé mắt. Anh lúc ngủ vẫn cứ luôn đau đáu thế này sao? Gương mặt không có cách nào thả lỏng được. Vân Ninh vuốt lên nếp nhăn giữa hai hàng mày đang chau chặt của anh, mới khiến chúng giãn ra được một chút...

Hải Đông, lâu rồi không gặp. Giờ cô mới dám quan sát anh kỹ càng một chút.

P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net