(72)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Vân Ninh chưa từng nguôi ngoai. Sau khi ăn xong, cô lễ độ thưa chuyện với Hà phu nhân và Hà lão gia.

"Mong hai bác thông cảm, cho cháu xin phép được rời đi. Đối với ân tình trước đây, cháu cảm kích không cách nào đền đáp được. Nhưng mà... cháu mong hai bác hiểu cho, đứa bé đã mất rồi, cháu cũng không còn là người nhà họ Dương nữa, cũng không còn một chút quan hệ nào đối với Hà Hải Đông. Đối với cháu, việc ở lại đây, trông thấy mặt chú ấy, thêm một giây một phút nào đều cũng là tra tấn!".

Ông bà Hà nghệt mặt nhìn nhau. Tay Hà Hải Đông bất giác bấu chặt lấy tay cầm của ghế.

"Chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, em cứ phải cắn riết không tha sao?".

Vân Ninh nghiêng đầu nhìn anh.

"Câu này phải là con hỏi chú mới đúng. Chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, tại sao chú cứ phải cắn riết không tha?".

Hà Hải Đông á khẩu, quay sang Hà phu nhân cầu cứu. Không ngờ bà lại nói.

"Vân Ninh, thôi được rồi. Con muốn đi thì cứ đi đi. Ta đã bảo tài xế chờ ở trước cửa biệt thự rồi. Đứa con này, đến chính ta còn không chịu nổi".

Hà Hải Đông há hốc miệng, không ngờ lại bị chính mẹ mình lật kèo.

"Mẹ!".

"Mẹ gì mà mẹ. Ngày trước mẹ đã bảo mày là đừng tin hai cái người đó rồi. Không nhìn cũng biết là chẳng phải loại tốt lành gì. Cố chấp không nghe, tự mình gây hoạ giờ còn trách ai được nữa!".

Vân Ninh thở phào, xách túi đứng dậy.

"Con xin cám ơn bà nhiều".

Cô nhanh chóng chuồn đi, trước khi bị Hà Hải Đông bắt lại lần nữa.

Điều cô luôn tránh né, cuối cùng đã bị bắt phải đối mặt rồi. Trở về nước, đối mặt với quá khứ đau thương không thể đối mặt ấy. Rảo bước trên hành lang trong dinh thự nhà họ Hà, nhớ lại lần cuối ở lại đây, tuy đau thương nhưng ít nhất cô vẫn còn Nhất Nhất.

Cuối con đường là ánh sáng chói loá bạt ngàn. Rừng cây xanh mướt cùng đài phun nước lớn ở trước mặt. Cảnh đẹp vẫn còn nguyên, nhưng trong lòng vẫn nặng nề như thế. Một nỗi mất mát không cách nào khoả lấp được.

Có tiếng bước chân rầm rập ở phía sau, Vân Ninh sực tỉnh, chạy vội lên xe.

"Dương tiểu thư, cô muốn đi đâu ạ?".

Đi đâu? Chính cô cũng không biết nên đi đâu. Đi đâu được nhỉ?

Xa cách ba năm, quê hương đã trở thành một nơi lạ lẫm. Kẻ thù thì trở thành người thân duy nhất. Những người quen thuộc nhất thì biến thành kẻ thù.

Cô ngẩng đầu, thấy Hải Đông đang đi đến rất gần rồi, vội vàng nói.

"Chú! Chú tạm thời đưa con vào thành phố trước đã".

Chiếc xe nổ máy, đưa Vân Ninh đi khỏi, trước khi Hải Đông kịp chạy đến.

Không được, cô phải tìm cách liên lạc với Trương Chiến.

"Chú ơi, chú có biết biệt thự họ Trương ở đâu không ạ? Chú giúp con đi đến đó đi".

"Ôi, Dương tiểu thư, cô muốn tới đó ạ? Nhà họ Trương bây giờ đang rối ren lắm! Cô tới đó sẽ bị liên luỵ mất".

"Không sao. Tôi có thể tự lo được".

Cô muốn giải quyết rõ chuyện này với Trương Chiến. Hắn ta thực sự nghĩ muốn nuôi cô thì nuôi, muốn bán cô thì bán à?

Mà hắn ta còn ở Paris hay đã về nước rồi. Cô quên mất ở trong nước, hắn ta còn một tá bản án treo.

Toà cao ốc của nhà họ Trương nằm trong khu sầm uất nhất của thành phố, cách toà nhà Crescent không xa. Mới đi có mấy năm mà Vân Ninh không thể nhận ra nổi đường xá nơi đây nữa. Cho dù là ngày xưa, cô vẫn rất ít khi bén mảng ra đường.

Trước cửa cao ốc là một đám đông người lúc nhúc, trong đó nhà báo có, chủ nợ có, đều đang lớn tiếng đòi vào trong, bị bảo vệ ngăn lại. Với tình thế này, Vân Ninh khó có thể vào trong được. Chú tài xế kia cảnh cáo cô hoàn toàn đúng.

Còn đang đứng ngẩn ra đó, đột nhiên cô phát hiện ra Hồ Tiểu Diệp là một trong những người tiên phong ở đó, hét lớn.

"Tôi muốn gặp Trương Chiến. Tôi muốn gặp Trương Chiến. Gọi hắn ra đây cho tôi!".

Cô còn chưa muốn đối mặt trực tiếp với Hồ Tiểu Diệp.

Vừa xoay người thì nhận ra xe của Hà Hải Đông đã đuổi theo tới nơi. Người đàn ông này, tại sao lại lì lợm như vậy chứ? Cô như một miếng xúc xích kẹp trong ổ hot dog vậy, trái phải đều không có đường lui.

"Hà tổng tới rồi!" - Cô hét lớn, lập tức nép vào cây cột ở gần đó.

Đám phóng viên kia hệt như ong vò vẽ, vừa thấy con mồi mới, liền tức khắc quay đầu bâu vào. Cả Hồ Tiểu Diệp cũng thế. Nhân lúc mấy vị bảo vệ canh cổng còn đang ngỡ ngàng vì tình thế đảo ngược, cô dùng hết sức bình sinh lao vào trong.

Thực tế chứng minh là sức lực của cô quá yếu. Tốc độ chạy trên giày cao gót lạch bạch như con vịt bầu, bị bảo vệ lập tức cản lại.

"Nói rồi! Nhà họ Trương hiện tại không muốn gặp ai hết!".

"Tôi muốn gặp Trương Chiến. Tôi là Dương Vân Ninh!".

Thật ra, cô không trông mong gì nhiều.

Đoàn bảo vệ liếc nhìn nhau, hình như chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ. Bọn họ nói vào trong bộ đàm.

"Có cô Dương Vân Ninh muốn gặp, có cho lên không ạ?".

Không ngờ, phía bên kia truyền đến động tĩnh.

"Được, đưa cô ấy lên đi!".

Là tiếng của Trương Chiến. Hắn ta thật sự đã về nước!

Thế mà trốn biệt trong toà cao ốc này hệt như một con rùa rụt cổ. Cô mắng thầm, để một mình cô đối phó với Hà Hải Đông kia.

Một anh bảo vệ tách đoàn, dẫn lối, đưa cô vào bên trong. Toà cao ốc này lớn và cao đến là như thế. Bên trong lại vắng te không một bóng người. Các bộ bàn ghế, máy tính trong văn phòng đều trống hoác, lạnh lẽo. Giấy tờ xả lung tung từ trong ra ngoài. Nhìn đống lộn xộn này là đủ hiểu nhân công ở đây đã bức xúc rời đi như thế nào!

"Trương Chiến về nước rồi à?".

"Dạ, thiếu gia vừa về sáng nay!".

Chắc hết tiền rồi nên phải về.

Trương Chiến cùng với các vị họ Trương khác đang cãi nhau ỏm tỏi trong phòng họp.

"Tất cả là tại mày. Bình thường mày đi gây đủ thứ chuyện ở bên ngoài không sao. Lần này thì chọc trúng ổ kiến lửa thật rồi. Chọc ai không chọc, mày lại đi chọc trúng Hà Hải Đông thế hả con? Còn đi giấu thiên kim nhà họ Dương. Não mày bị úng đấy ư? Ốc còn chưa lo nổi mình ốc, còn đèo bồng!".

Tiếng từ bên trong vọng ra rất to. Vân Ninh có muốn, cũng không thể làm ngơ được.

Vậy ra, Hải Đông biết Trương Chiến giấu cô từ lâu rồi à? Toàn bộ những chuyện này đều do một mình anh tính toán bày ra.

"Bây giờ con đã bán cô ấy đi rồi... Hà Hải Đông nói, sẽ không ép chúng ta đi tới đường cùng nữa!"

"Hắn có thể sao? Hắn đã kiếm đứa con gái ấy suốt mấy năm ròng. Bị mày giấu đi như vậy, hắn có thể tha cho mày được ư?".

Vân Ninh không biết tại sao mình đến đây. Nơi này rõ ràng không có chỗ cho cô chen chân vào.

"Em tới đây làm gì?".

Cô giật mình, cuối cùng vẫn không thể nào thoát khỏi bàn tay Phật tổ của Hà Hải Đông.

"Con tới gặp Trương Chiến!".

"Hắn ta và em còn chuyện gì đáng nói nữa?".

"Vẫn còn nhiều chuyện đáng nói hơn là con với chú".

"Con...".

Hà Hải Đông nhận ra, miệng lưỡi của cô bây giờ vô cùng sắc bén.

Vân Ninh muốn thoát khỏi anh. Mặc kệ bọn họ đang nói gì, cô đẩy cửa, xộc thẳng vào trong phòng họp.

Mấy người nhà họ Trương đang đứng vây quanh một chiếc bàn bầu dục lớn, trông thấy Vân Ninh thì kinh ngạc. Không ít người đã trông thấy cô trong những buổi tiệc ngày trước ở nhà họ Dương.

Ngày trước, cô gái nhỏ mang vẻ đẹp trong trẻo, nhẹ nhàng như một giọt sương sớm. Còn hiện tại, tóc cắt ngắn, da trắng môi đỏ. Vân Ninh trông càng giống như một người mẫu bước ra từ một trang bìa tạp chí thời thượng. Đúng là người kế thừa đế chế thời trang.

"Lyn, em tới đây rồi!".

Trương Chiến vừa trông thấy cô liền vui mừng chạy ra đón tiếp.

"Đây là thái độ nên có của một người vừa mới đem kẻ khác đi bán ư?".

Môi Trương Chiến vừa hé mở, đã bị Vân Ninh tát một tiếng "chát" xé trời.

Mặt hắn lệch đi. Một bên má đỏ chót. Tất cả mọi người có mặt lúc này đều bần thần. Không những vẻ ngoài thay đổi mà tính khí của Dương tiểu thư cũng không còn được như xưa nữa.

Trương Chiến bị đánh. Hắn không những không nổi giận mà còn cười hềnh hệch.

"Lyn à, em ra tay... cũng mạnh bạo quá!".

Cô cười gằn.

"Thế vẫn còn nhẹ chán đấy!".

Tay Trương Chiến bọc lấy lưng cô, ghì chặt vào người.

"Thật may quá. Em vẫn còn nhớ đến anh".

"Trương Chiến, anh bị điên đấy à? Giờ phút nào rồi mà anh còn nói những lời này chứ? Trong đầu anh ngoài gái gú ra không thể nghĩ đến bấy kỳ thứ nào khác?".

"Nếu anh không nghĩ đến những thứ khác thì có bán em đi không?".

Vân Ninh trợn tròn mắt, cạn lời toàn tập.

"Dương tiểu thư!".

Một thiếu phụ kêu lên, quỳ rạp xuống trước mặt Vân Ninh.

"Trương thị chúng tôi đã đi đến đường cùng rồi. Mong Dương tiểu thư độ lượng, tha mạng, chừa cho chúng tôi một con đường sống!".

Cô khó hiểu.

"Chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?".

"Mong cô đừng tiếp tục dây dưa với Trương Chiến, để Hà tổng chừa cho chúng tôi một con đường sống".

Khuôn mặt đang nhăn nhăn của Hà Hải Đông lúc ấy mới giãn ra. Có người đã nói giúp anh những điều cần nói.

Cô nghiêng đầu, liếc Hải Đông. Hình như không có cách nào không động đến anh.

"Hà tổng, chú bày trò đủ chưa? Chú còn muốn dồn ép người khác đến mức nào nữa đây?".

"Nếu em chịu quay về với tôi, tôi sẽ tha cho bọn họ".

P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰 + Follow mình đi mọi người


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net