(76)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt Vân Ninh hoa lên, nhoèn đi. Nước mắt cứ chảy không ngừng được. Cô không nhớ là ai đã đi qua, ai đã chạy lại. Trong mắt cô chỉ có mỗi khuôn mặt nhợt nhạt, khắc khổ của Hà Hải Đông. Trái tim bị bóp nghẹt đến không chịu nổi.

"Chú... Chú đừng bỏ em... Đừng bỏ em..." - Cô không biết đã lẩm nhẩm câu đó bao nhiêu lần.

Hai chân mất cảm giác, cứ chạy theo băng ca lạnh giá. Mãi cho đến khi bị xô ngã, Vân Ninh mới lảo đảo tỉnh dậy. Lạc Lạc đứng trước mặt cô, tức giận nói.

"Cô có thôi đi không thì bảo! Tất cả là tại cô!" - Lạc Lạc chỉ thẳng vào mặt cô mà nói - "Tất cả là tại cô! Tại cô mà bố tôi thành ra như thế! Bảo cô rồi! Bố tôi rất đau khổ, sức khoẻ mấy năm nay vì đi tìm cô mà trở nên cạn kiệt và suy yếu. Dương Vân Ninh, cô không phải là người duy nhất đau lòng!".

Vân Ninh quỵ ngã dưới nền đất trắng tinh giá lạnh. Cô bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô khóc nấc lên, không thể có chuyện gì xảy ra với anh được.

"Cô ở đây giả nhân giả nghĩa cái gì chứ? Nếu thật sự muốn tốt với ông ấy, cô còn chờ đến khi ông ấy chết đi rồi mới khóc hả?".

"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa..." - Cô đau đớn, ôm lấy đầu, cố vẫy vùng.

"Đủ rồi! Ở đây từ lúc nào đến lượt một đứa con hoang như mày ra mặt, chửi bới, ta đây thế hả?".

Hà phu nhân thấy khó chịu với Lạc Lạc vô cùng. Dù sau bao năm thì con nhỏ này vẫn không chịu thay đổi, phách lối như thể vẫn còn là đại tiểu thư của nhà họ Hà.

Bị bà chửi, Lạc Lạc lập tức mím môi, im bặt.

Hà phu nhân lật đật ra đỡ lấy Vân Ninh đứng dậy. Tay chân cô đều đã lạnh ngắt, cô khóc đến nỗi hai mắt đều sưng vù lên, đỏ ngầu.

Đứa bé nhà họ Dương này, sau bao năm qua vẫn là một đứa trẻ quá sức thành thật. Hà phu nhân và Hà lão gia trông thấy đều xót xa thay.

"Bà ơi, chú Đông... chú ấy sẽ không sao chứ? Không sao chứ?".

Hà phu nhân vỗ vỗ lên tay cô.

"Sẽ không sao đâu, cháu đừng lo. Mấy năm nay, nó đều cứ bị đau dạ dày thế suốt ấy mà...".

Vân Ninh nức nở.

"Vậy... thật sự là tại cháu sao bà?...".

Cô không ngờ tình hình lại đáng sợ như thế... Đau dạ dày đáng nhẽ chỉ nên đau bụng một chút là xong không phải sao? Sao còn ộc ra cả máu nữa? Sao còn ngất đi nữa?

"Sức khoẻ mấy Hà Hải Đông thực sự không tốt. Nó vất vả đi tìm cháu, còn phải lo chuyện công ty. Ăn uống không đủ, mất ngủ triền miên. Mỗi ngày uống thuốc cầm cự" - Hà phu nhân thở dài - "Nếu cháu biến mất lâu hơn nữa, thì cái mạng này của nó thần y cũng khó chữa".

Bụng Vân Ninh lại nhói lên. Mặt mày trắng nhách.

"Vân Ninh, cháu sao thế? Khó chịu chỗ nào à? Có cần đi khám không?".

"Cháu... không sao..." - Cô nhăn mặt - "Cháu đến kỳ thôi ạ. Đã bị như thế từ hôm qua đến giờ rồi".

"Sao có thể đau đến như vậy được chứ? Đi, bà đưa cháu đi khám. Chỗ này bà có quen một ông bác sĩ sản khoa tốt lắm".

Vân Ninh thảng thốt.

"Cháu thật sự không sao đâu bà... Không nghiêm trọng như vậy mà... Cháu phải ở đây chờ chú khoẻ lại mới được".

"Cháu ngốc ơi, mau đi khám, không khoẻ thì còn mau uống thuốc chứ. Cháu đau thế này, lỡ ngất ra đấy thì sao? Đến chừng đó Hải Đông có tỉnh lại thì cũng đâu gặp cháu được?".

Chỉ là đau bụng kinh thôi mà. Vân Ninh thấy đâu cần phiền phức đến vậy đâu chứ? Nhưng Hà phu nhân cứ kiên quyết bắt cô đi, Vân Ninh hết cách, đành ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không sao thì xin một viên uống giảm đau chắc cũng không có gì nghiêm trọng.

Hà phu nhân thuyết phục được cô, ghé qua bên sản và phụ khoa. Bác sĩ đem cô vào, hỏi mấy câu, Vân Ninh trả lời hết sức bình thường. Tưởng xong thì được thả đi rồi, không ngờ bác sĩ kiên quyết bắt cô ở lại làm siêu âm và các loại xét nghiệm khác.

Mặt mũi Vân Ninh trở nên xanh mét. Cô vẫn tưởng sẽ không có vấn đề gì chứ. Không ngờ bác sĩ lại hỏi cô một câu xanh rờn.

"Trước đây cô đã từng sảy thai có phải không?".

"Dạ vâng... Đúng rồi ạ..." - Đằng nào thì mọi người đều biết chuyện này nên cô không ngại nói ra, bỗng nhiên trở nên lo lắng - "Có vấn đề gì không bác sĩ?".

"Chúng tôi nghi ngờ cô bị viêm nội mạc tử cung, có thể là di chứng từ lần sảy thai trước để lại".

Vân Ninh ngơ ngác nhìn vị bác sĩ kia, dường như phải mất một lúc mới tiêu hoá được chút thông tin này. Nói đến việc sảy thai lần trước thì cô vẫn cứ thừ ra như người ngốc vậy.

"Như... như vậy thì có sao không ạ?" - Cô hỏi.

"Có chứ. Viêm nội mạc tử cung có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của cô sau này, thậm chí... sẽ dẫn đến vô sinh".

Mặt Vân Ninh lúc này không khác một tờ giấy là mấy. Chân tay cô run lên. Cô vốn đã tưởng giai đoạn tồi tệ nhất của cuộc đời đã qua rồi. Hoá ra là vẫn chưa...?

"Tức là... tôi... tôi..." - Cô lắp bắp, khoé môi run rẩy - "Tức là tôi không thể mang thai được nữa?".

Bác sĩ không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Cuộc đời mới cùng với tia hi vọng nhỏ nhoi của cô cũng theo cái gật đầu kia mà tan thành cát bụi. Tay cô bấu chặt lấy ga giường, gom lại chút sức lực để không đổ ra ở đấy.

Mắt cô nhoè đi... Trái tim như bị ai nắm lấy, vò nhàu tới lui.

Cô suýt chút nữa quên mất, trong phòng này còn có Hà phu nhân. Bà vội chạy đến, ôm lấy cô, an ủi.

"Vân Ninh, bình tĩnh đã nào... Bình tĩnh đã con... Căn bệnh nào thì cũng phải có cách chữa trị. Con hỏi thử bác sĩ...".

"Không có cách chữa trị!".

Vân Ninh há hốc miệng, thảng thốt nhìn vị bác sĩ với mái tóc hoa râm đang đứng trước mặt. Mỗi lần hi vọng vừa được thắp lên thì lập tức bị dìm nát xuống.

Không có Nhất Nhất, cô còn tưởng mình có thể làm lại cuộc đời, có thể cưới một người chồng mới, sinh một đứa con khác, một đứa trẻ may mắn hơn. Nhưng không có... Cô co chặt người, cái gì cô cũng không có...

Vân Ninh vùi đầu, ôm mặt khóc.

Hà phu nhân ở một bên không ngừng an ủi.

"Vân Ninh, con đừng khóc. Chuyện đâu vẫn còn có đó. Hải Đông chắc chắn sẽ không chê con. Nó vẫn sẽ chấp nhận con mà. Ta và lão gia cũng sẽ không chê con. Cùng lắm thì chúng ta đi đến viện cô nhi tìm một đứa con nuôi, không phải là vừa có con vừa tạo phúc hay sao?".

Vân Ninh vẫn khóc không ngớt, mặt mũi trắng bệch, ướt đẫm...

"Tất cả đều tại con đàn bà đó!" - Hà phu nhân đột nhiên vỗ bốp xuống đùi khiến Vân Ninh giật mình - "Chính là Hồ Tiểu Diệp đã ra tay với con, hại con mất đứa bé, hại con không có thai được nữa. Bà tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta chuyện này!".

Vân Ninh như vừa bị đánh "bốp" một cái vào đầu. Cô ngẩn người.

"Bà ơi... Bà vừa nói gì cơ? Là ai đã hại con? Là ai đã khiến con mất đi đứa bé? Bà mau nói cho con biết đi!...".

Không phải... đó chỉ là một tai nạn hay sao? Một tai nạn mà không ai buồn đoái hoài tới?

Hà phu nhân cắn môi. Bộ dạng giống như biết mình đã lỡ lời, lập tức không nói nữa.

"Bà ơi... Bà làm ơn cho con biết sự thật đi mà! Không thì chắc con không sống nổi nữa... Con thật sự không sống nổi nữa...".

Dưới sự nài nỉ của Vân Ninh, Hà phu nhân cuối cùng không giấu được nữa mà kể hết cho cô tất tần tật mọi việc từ đầu đến cuối.

Nghe xong, Vân Ninh lập tức đổ ra giường, ngã bệnh. Cái cô không ngờ tới nhất chính là người bạn thân nhất từ bé đến lớn của mình chính là kẻ đã bán mình cho xã hội đen, còn thông đồng với mẹ mình hãm hại cô. Qua một buổi tối mà quá nhiều thứ ập tới cùng một lúc, Vân Ninh không chống đỡ nổi nữa.

Lúc tỉnh lúc mơ, cô vẫn nhớ rất rõ những lần cô và Lạc Lạc từng chịu đòn roi cùng nhau, rằng cậu ta là người duy nhất chịu chơi với cô, chưa từng coi cô như kẻ lạc loài mà đối xử. Ngày nhỏ, hai đứa đã chung cha, đến lúc lớn cô vẫn coi Lạc Lạc như chị em tốt.

Thậm chí ngay cả lúc Lý Dương tìm đến, cô cũng không suy nghĩ lấy một cái, lập tức ra đỡ đòn cho cậu ta.

Nếu chỉ đứng dưới góc độ là cô, một cô gái quá đơn thuần một mình chịu đựng tất cả, tin rằng mọi thứ trên thế giới này đều là ngẫu nhiên mà có, rằng cô ngẫu nhiên bị xô ngã, mất đi đứa con duy nhất...

Toàn bộ là do cô đen đủi.

Nhưng không ngờ... Biết được sự thật khiến Vân Ninh không tiếp tục hoài nghi về mình nữa. Ngược lại cô hoài nghi về nhân sinh, về lý do tồn tại của chính bản thân mình.

"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, em tỉnh rồi à?".

Khi cô mơ màng tỉnh dậy thì Hà Hải Đông đã đứng đó, nắm lấy tay cô. Cuối cùng thì anh mới là người phải đến thăm cô chứ không phải ngược lại.

Vân Ninh thất thần. Mọi chuyện diễn ra giống như trong giấc mơ, đến từ một kiếp trước.

Lồng ngực cô cuộn trào lên. Cô bất ngờ vùng dậy, đẩy mạnh lấy Hà Hải Đông. Dây truyền trên cổ tay đồng loạt bị cô giật tung ra hết.

"Hà Hải Đông, anh là thằng khốn nạn. Anh biết rõ những người đó đã hại chết con của chúng ta mà anh vẫn tha cho bọn họ! Anh còn dám để cho Hồ Tiểu Diệp xuất hiện ở trước mặt tôi?!".

P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰 + Follow mình đi mọi người


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net