(81)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng gà bay chó chạy, tiếng điện thoại kêu réo không ngừng. Vân Ninh chịu không nổi, với tay tắt đi. Cả người cô đập xuống vật gì đó vô cùng cứng rắn, hình như không phải là mặt nệm. Lúc tì cằm lên, mơ màng mở mắt mới nhận ra bên dưới là thân thể nam nhân nóng ấm.

Hà Hải Đông?!

Anh cũng thắc mắc nhìn xuống cô. Hà cớ gì vừa sáng sớm đã hết chà rồi nhấn hai gò bồng đảo chực trào lên xuống ngực anh. Hạ thân anh nóng bỏng không nhịn lại được.

Vân Ninh hớt hải, vội buông người nằm bên ra. Chẳng phải mấy đêm rồi tới nửa đêm anh còn không về sao? Sao sáng nay thì lại ở đây rồi?

Cô vừa lăn qua bên kia thì ngay lập tức Hà Hải Đông vụt chạy vào trong nhà tắm, để lại chiếc điện thoại không ngừng kêu réo. Cô với đến, khó chịu nhấc máy.

"Alo!" - Trong giọng nói còn có vẻ gắt ngủ không giấu được.

Người bên kia nhận ra được cơn tức của cô, không khỏi ấp úng.

"Đây... đây là số của ông Hà Hải Đông đúng không?".

"Đúng! Thì có chuyện gì?".

Người bên kia thoáng chốc ngẩn ra. Người nhà họ Hà đều cục cằn như vậy cả sao?

"Cô... Cô là?".

"Vợ của Hà Hải Đông!".

Bên kia lại ngẩn ra. Hôm nay nhiều tin tức chấn động như vậy, nhất thời không biết đăng tin nào trước.

"Xin lỗi... Nhưng tên cô là...?".

"Dương Vân Ninh!" - Cô chịu hết nổi, cái người này lằng nhằng quá - "Có chuyện gì thì mau nói. Không thì tôi cúp máy chặn số đây!".

"Khoan đã... Là cô Lạc Lạc...".

"Lạc Lạc thế nào?".

Cô có hơi lo lắng. Chẳng nhẽ vừa ra ngoài có một ngày mà đã xảy ra tai nạn rồi?

"Cô ấy đã ngủ với Thang thiếu gia...".

Thang Viễn?! Cô sửng sốt.

"Bị cậu ta đá ra khỏi nhà trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Cậu ấy nói sẽ không chịu trách nhiệm... Bà Hà, chuyện này tính sao...?"

Cô nhanh tay cúp máy.

Tim đập như điên loạn trong lồng ngực.

Nếu Hà Hải Đông biết tin này, nếu anh biết chuyện này... Thang Viễn sẽ bị đập nát mất. Nhà họ Thang sẽ bị hạ bệ. Vân Ninh luống cuống đi qua đi lại trong phòng.

Rốt cuộc cô ngộ ra. Tốt nhất đừng cho anh biết.

Thế là cô ôm lấy điện thoại của Hải Đông, đến đồ cũng chưa thay, chạy vội xuống nhà.

Hà phu nhân và Hà lão gia thấy cô hớt hải đến độ chảy nước mắt thế thì cũng hoảng hồn.

"Bà ơi, ông ơi, hai người phải giúp cháu!" - Môi cô run lên từng chập, vội vã quỳ rạp xuống sàn - "Ông bà phải giúp cháu, phải giúp cháu cứu Thang Viễn. Hai người làm ơn giúp cháu với!".

Hà phu nhân trông thấy cũng luống cuống theo, vội vàng đỡ Vân Ninh đứng dậy.

"Tiểu Ninh, con bình tĩnh đã, nói rõ cho chúng ta biết tình hình thì chúng ta mới giúp con được, có được không?".

Vân Ninh hít một hơi sâu, lập tức kể ra tất cả.

Quả nhiên, ông bà Hà nghe xong thì mặt mày trắng bệch.

"Cái con bé Lạc Lạc này...".

Hà phu nhân cạn lời với nó, bà an ủi Vân Ninh.

"Vân Ninh, con cẩn thận, đi lên lầu, đừng hé môi nửa lời với thằng Hải Đông rõ chưa? Con phải cố gắng câu giờ chỗ nó. Mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu. Phóng viên không thể tự nhiên làm lớn chuyện thế được!".

Cô răm rắp nghe lời, vội vàng tắt điện thoại của Hải Đông, cất dưới lớp nệm giường, không để anh tìm thấy.

Cũng may, Hà Hải Đông không biết làm gì trong phòng tắm mà ở trong đó rất lâu. Lúc đi ra vẫn chẳng mảy may hay biết chuyện gì.

"Em có việc gì à?".

Vân Ninh ngồi thừ trên giường, thần sắc không có chút nào gọi là ổn.

"Chú, chúng ta cùng xuống ăn sáng có được không? Em... em..." - Hai tay cô không biết giấu đi đâu - "Em không muốn ăn sáng một mình".

Hải Đông hiếm khi thấy cô chủ động như vậy, không khỏi vui mừng.

"Được chứ. Đi thôi" - Anh đưa tay ra cho cô bắt lấy, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô dẫn đi.

Ra được đến ngưỡng cửa thì anh đột nhiên nhớ ra gì đó, vội muốn quay lại.

"À, chờ một chút. Tôi quên mất mang theo điện thoại. Ban nãy có người gọi. Chắc phải gấp lắm mới gọi vào giờ này".

Vân Ninh chết sững, vội chạy ra ngăn cản anh.

"Chú!".

"Hử, chuyện gì thế?".

"Em... Em..." - Cô liếc anh, nũng nịu hỏi - "Bộ đi ăn với em một bữa khó khăn thế sao?".

Vân Ninh thấp hơn anh rất nhiều, chỉ cao đến khoảng vai anh. Lúc cô nói những lời này, thái độ có hơi hờn dỗi. Môi nhỏ cong lên. Tâm hồn già của Hà Hải Đông mềm nhũn ra như nước, nhìn đôi mi dài như cánh bướm của cô khẽ chớp không dời mắt được.

"Không... Không phải... Vì công việc thôi!".

"Em không biết!" - Anh vừa định quay đi thì bị cô cản lại. Vân Ninh đứng đó, giậm chân - "Em với công việc, ai quan trọng hơn?".

Hà Hải Đông bị cô chọc tới phì cười, đâu ra tính nết trẻ con như vậy chứ? Tay xoa rối mái tóc mềm của cô.

"Em. Em quan trọng nhất. Em luôn quan trọng nhất được chưa?".

Hải Đông bị cuốn vào sự đáng yêu của cô. Anh quên cả hiệp ước giữa bọn họ, cúi đầu dí mặt vào sát mặt cô trêu chọc. Hệt như lúc cô còn bé xíu, anh hay làm động tác này. Hai đầu mũi và trán kề lên nhau. Đáy mắt chạm đến rung động.

Tim Vân Ninh khẽ nảy lên một cái rất khẽ. Hải Đông nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mê muội. Anh đưa tay vuốt tóc cô. Chóp mũi đè chặt xuống. Khoé môi mở ra, đưa xuống môi cô.

Vân Ninh đơ không thể tả. Vào những lúc quan trọng cô đều như bị anh hớp mất hồn, một là chìm vào trong đôi mắt dập dềnh như sóng biển của anh, hai là bị ngẩn ra bởi ngũ quan của anh quá đẹp.

Khi hai môi chạm vào, lướt qua nhau, tựa như một phép màu. Hơi thở của Vân Ninh như bị đọat mất. Mắt cô chưa hết kinh hãi, không nhắm lại. Hải Đông được nước làm tới, nghiêng đầu nhấn xuống. Nụ hôn dần trở nên quá sâu, sâu tới mức mất khống chế.

Không nên như vậy!

Vân Ninh run rẩy, chợt đẩy anh ra. Gương mặt anh để lộ sự hụt hẫng.

"Chúng ta đi xuống dưới thôi!".

Cô nhân lúc anh vẫn còn đang chìm trong phức cảm, lập tức lôi đi. Vân Ninh vừa ngồi xuống bàn thì nỗi lo cháy bỏng lại ập đến, cô cứ đứng ngồi không yên. Mới chỉ qua có mười lăm phút đồng hồ, Hà phu nhân cũng không nói cô câu đến mấy giờ là được?

Hải Đông thấy cô ăn mà cứ nhai mãi, nhai mãi mà không nuốt. Nĩa như muốn dằm nát tô salat trước mặt.

"Đồ ăn không hợp khẩu vị của em à?".

Cô lắc đầu, rồi gật đầu. Cô không hiểu mình đang làm gì nữa, vội lau miệng. Trong đáy mắt lộ ra sự uỷ mị, yếu ớt.

"Em... Em..." - Cô thấy quẫn bách, lẫn bất lực vô cùng - "Chú, chúng ta ra ngoài đi dạo có được không? Em thấy bí bách quá. Em không thở được...".

Hải Đông liếc đồng hồ.

"Không được. Tôi đã bị trễ làm hơn một tiếng rồi".

Cô tiu nghỉu.

"Chú...".

Vẫn cái bộ dạng đáng thương kia, làm anh không cầm lòng được.

"Thôi được, chúng ta đi dạo. Tôi xin nghỉ một hôm vậy. Em đúng là hồng nhan hoạ thuỷ. Bao nhiêu việc vì em mà phải dời lại rồi!".

Anh nắm lấy cằm cô véo yêu, khiến cô ôm cằm, khẽ xuýt xoa lên mấy tiếng.

Lúc người làm thu dọn chén dĩa thì Vân Ninh chạy theo anh.

"Chú, chú đi đâu vậy? Không phải nói đi dạo với em sao?".

"Đợi một lát. Tôi kiếm điện thoại gọi lên công ty báo nghỉ đã!".

Vân Ninh thấy không ổn rồi, cô loay hoay, vội nói.

"Chú, không cần đâu. Để người làm gọi giúp chú là được mà!".

Hải Đông thấy hợp lý nên không lên lầu nữa mà chạy xuống chỗ của cô. Tại sao hôm nay anh cứ thấy cô mất kiên nhẫn và dính người hơn mọi ngày nhỉ?

Chẳng nhẽ cô thật sự tha thứ cho anh rồi? Nghĩ đến điều này, tâm trạng anh khấp khởi vui mừng.

Khu dinh thự này nằm giữa núi đồi hoang vu. Tất nhiên nếu muốn đi dạo hết thì chắc phải mất đến tận mấy tiếng. Nhưng do Vân Ninh bất cẩn quá, ra đi được chưa bao xa thì gót chân thấy đau, cô phát hiện mình đã xỏ giày cao gót. Cho dù vậy thì cô vẫn cố lết chân đi theo Hải Đông xuống tận cuối con dốc.

Hai chân cứ trầy trật bên trong đôi giày cao gót da. Lúc đi xuống dốc có hơi nguy hiểm nên Hải Đông đã nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, mà nguy hiểm thật. Gót giày cao cộng thêm con dốc đứng, Vân Ninh vừa chệnh choạng xuống được mấy bước thì mũi chân chịu lực đau điếng, hai chân mất đà trật ngã, lao thẳng xuống con dốc nhỏ. Cô còn mặc một chiếc váy rất ngắn nên lúc hai mông ngã xuống thì đều bị trầy xước đỏ hết một mảng da dưới mông.

Do Hà Hải Đông còn đang nắm chặt tay cô kéo về được chứ không thì đùi cô chắc đều sẽ đi tong hết mất.

"Tiểu Ninh, em nghĩ gì mà mang giày cao gót đi dạo vậy hả?" - Anh bấy giờ mới nhận ra chứ trước đó cũng không có để ý. Bây giờ trông thấy thì đã quá muộn màng, anh vén váy cô xem vết thương, chợt trở nên cáu gắt, lớn tiếng - "Sao em có lớn mà không có không có khôn vậy hả?".

Vân Ninh oà khóc như đứa trẻ bị bắt nạt. Cô vốn dĩ đã đang đau lắm rồi. Cổ chân đều bị trẹo hết cả.

"Chú hung dữ với em...".

"Tôi có thể không hung dữ với em được sao? Em bất cẩn, còn làm chính mình ngã bị thương. Tôi còn biết làm gì với em đây? Sao trước đó em không nói? Chúng ta trở về thay giày".

"Em sợ làm mất hứng của chú... sợ chú không đi dạo với em nữa!"

Cô co ro, buồn thiu như một con thỏ nhỏ. Thực ra không phải khóc vì đau, mà khóc vì cảm thấy chính mình quá vô dụng đi. Giờ phút quan trọng thì đầu óc toàn để trên mây.

Lỡ lúc này Hải Đông đưa cô về nhà rồi phát hiện ra, muốn triệt tiêu nhà họ Thang thì làm thế nào bây giờ?

"Đi, để tôi bế em đi về!".

Vân Ninh lập tức đẩy anh ra, không cho anh tiến tới.

"Tiểu Ninh, em có biết nghe lời không hả? Bị thương thế này rồi mà vẫn không muốn quay về?".

"Em không muốn chú chạm vào người em...".

Hải Đông ngỡ ngàng nhìn cô. Thái độ bị cắt về hơn nửa.

"Được rồi, vậy em ngồi đây chờ tôi. Tôi chạy về kiếm điện thoại gọi bác sĩ tới giúp".

Anh vừa tiến lên thì tay bị cô túm chặt níu lại.

"Không được đâu chú! Chú không được đi!".

P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰 + Follow mình đi mọi người


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net