(85)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Hải Đông thật chỉ muốn giết chết cô ngay tại chỗ. Đáng chết là lời cô nói toàn bộ đều là sự thật. Cô ngông nghênh nói cho người khác biết anh là một kẻ quỵ luỵ, một kẻ vô liêm sỉ đi la liếm tình cảm của cô. Lửa giận trong lòng Hà Hải Đông bốc cháy ngùn ngụt.

Anh cũng là đàn ông, cũng có tôn nghiêm. Ai nói anh dù yêu cô sẽ phải nhường cô mọi bề? Ai nói anh không biết giận?

Hà Hải Đông đẩy mạnh cô vào trong xe, điên cuồng hôn đến. Vân Ninh giãy giụa cố ngăn anh, lại bị hôn đến nghẹt thở. Anh nóng giận, phát điên lên mà trút hết lên người cô. Lạc Lạc còn có điều muốn nói nữa, nhưng Hà Hải Đông vốn dĩ đã không còn nghe lọt tai.

Tài xế biết ý, vội vàng chỉnh cho vách ngăn giữa hai khoang xe đẩy lên. Cách một bức màn mà vẫn nghe thấy rất rõ tiếng hai người va chạm thở hồng hộc. Hà Hải Đông nắm lấy cổ áo cô, xé một cái rẹt. Cúc áo đều rơi lộp bộp ở dưới đất. Bàn tay tham lam đè chặt một bên ngực cô. Môi miệng quấn quýt, Vân Ninh không có cách nào thở nổi.

Anh mạnh bạo như vậy, ngược lại cô còn có chút phấn khích.

Khi bọn họ về đến dinh thự, ai tinh mắt đều sẽ để ý thấy quần áo trên người cả hai đều vô cùng xộc xệch. Hà Hải Đông gấp rút đưa cô về phòng, ném lên trên giường, đèn đóm còn chưa mở, nhào đến cô cấu xé như một con thú hoang.

"Chú, dừng lại..." - Cô hổn hển, vùng vẫy muốn ngăn anh lại.

Trong bóng đêm, mắt Hải Đông sáng quắc lên như thú săn đang rình rập lẩn khuất. Anh xé nốt cả cái áo lót ren mỏng dính đang ôm lấy khuôn ngực tròn trịa của cô, nhao vào dày vò. Thân nhiệt trên người anh nóng rực.

Vân Ninh càng cựa quậy thì càng động đến con thú trong người anh tung hoành phát tác. Anh khoá lấy tay cô, vùi đầu vào cổ cô, hôn lấy hôn để. Hai bầu ngực ưỡn cao bị anh ngậm lấy. Khoá quần cởi xuống, Hà Hải Đông thô bạo ôm lấy người cô, thúc vào bên trong. Trái với dự liệu của anh rằng cô sẽ đau, nơi này của cô lại ướt át hơn mọi ngày.

"Em thích thế này hả?" - Anh điên cuồng ra vào bên trong cô. Cơ bắp đều bị anh dùng lực tấn công đến găm sâu vào da thịt - "Em thích bị tôi hãm hiếp nên mới ra sức chọc giận tôi có đúng không?".

"Không... Không đúng!" - Vân Ninh cắn muốn nát môi.

Hải Đông cười gian trá.

"Bên dưới em thì lại không nói như thế!".

Tay anh siết chặt eo nhỏ của cô, từng hồi từng hồi đục sâu vào bên trong hang động nhỏ. Vân Ninh rên siết từng hồi. Cơ thể lại bị anh thuần thục thuần hoá. Nơi non mềm nhất nghênh đón anh rất gắt gao, nhiệt tình.

Ánh trăng non đổ xuống cơ thể tráng kiện, tấm lưng dập dềnh và hàng cơ bắp uốn lượn của anh. Mồ hôi trên trán anh rịn đầy ra, tạo thành những tia sáng lấp lánh màu bạc đổ lên hai vai. Nơi giao hợp giữa hai người dính chặt vào nhau khít khao. Vân Ninh không nhịn được mà bấu chặt lấy anh như tấm phao cứu mạng.

Sau một hồi kịch liệt, Hà Hải Đông gầm lên một tiếng phát dục rồi đổ gục trên người của Vân Ninh. Bọn họ do quá mệt nên đã giữ tư thế đó ngủ thiếp đi bên nhau tới sáng.

Vân Ninh vừa tỉnh dậy thì đã nghe Hà Hải Đông hỏi.

"Nếu tôi muốn gây sức ép để Thang Viễn phải lấy Lạc Lạc thì sao?".

"Em sẽ chết cho chú coi!".

Hà Hải Đông tóm lấy cái miệng nhỏ của cô.

"Em dám?!".

Đáy mắt cô long lanh như muốn trào ra nước, trêu chọc anh.

"Thang Viễn mà lấy vợ rồi, em cũng không thiết sống nữa!".

Cô lấy tay ôm mặt, liền bị anh gỡ ra. Hà Hải Đông cười cười, uy hiếp.

"Nhóc con, em còn nhỏ, còn đang bị thương. Em chớ có đụng đến tôi!".

"Em cứ muốn đụng đến chú đấy, thì sao?" - Cô thách thức.

"..." - Hà Hải Đông đe doạ - "Tôi có thể chơi em đến chết!".

"Chơi thì cũng chơi rồi, em còn phải sợ chú sao?".

"Em...".

Hai người còn đang lăn lộn, trêu chọc nhau trên giường, thì đã nghe thấy tiếng Hà phu nhân mất kiên nhẫn, gõ cửa ở bên ngoài.

"Này, hai đứa có làm gì thì cũng phải xuống ăn cơm chứ? Hải Đông còn bị bệnh dạ dày, Vân Ninh, con phải chú ý khuyên nó giúp bà đấy nhé!".

Cô gần như đã quên mất chuyện này. Lần trước Hà Hải Đông đã ngất ở trong phòng vệ sinh, còn nôn ra máu. Cô bĩu môi, nhìn anh.

"Đêm qua chú lại nhịn ăn!" - Cô tỏ vẻ không hài lòng - "Nếu sau này chú không chịu ăn thì đừng hòng chạm đến em nữa!".

"Thì có lần nào em cho tôi chạm đến em sao?".

Hà Hải Đông miệng thì nói vậy nhưng khi thấy nhóc con giận dỗi vì lo lắng cho mình, đáy lòng liền tan chảy ra như nước.

"Được, nghe em. Nghe em hết!".

Bữa đó, Hà Hải Đông ăn như hùm như hổ bị bỏ đói lâu ngày. Vân Ninh nhìn anh mà còn thấy sốc. Ông bà Hà không biết nghĩ gì mà liếc đến cô. Cô hiểu hai người họ nghĩ gì nên đỏ bừng mặt mũi.

"Hai đứa đã tổ chức chuyện đám cưới đến đâu rồi? Còn bên nhà thông gia thế nào? Đã đến gặp mặt chưa?".

Khoé môi hơi cong lên của Vân Ninh lập tức sụp xuống.

Hà Hải Đông lên tiếng, bán đứng cô.

"Mẹ, Vân Ninh không chịu quan tâm đến chuyện tổ chức đám cưới gì cả. Bà và mẹ cô ấy cứ gọi con thúc giục suốt ngày nhưng cô ấy đều chẳng chịu gặp ai".

Vân Ninh u sầu. Mọi người đều đã bước tới tương lai, chỉ có mình cô là vẫn bị níu lại trong quá khứ. Thời gian thật sự có thể khiến người ta quên lãng và mở lòng hơn sao?

Cô vẫn chưa muốn nghiêm túc đối diện với chuyện này. Một phần vì cô tin... Chắc sẽ không có cái đám cưới nào diễn ra hết cả!

Miếng thịt cô trở nên khô khốc, dai nhách, không có chút mùi vị nào khiến Vân Ninh cảm thấy phức tạp vô cùng. Cô thực sự không chắc mình muốn ở bên cạnh Hải Đông. Cô vẫn muốn trở về Pháp, mặc dù chuyện này đối với cô mỗi lúc một xa xôi nhưng mà...

"Ông,... bà..." - Cô ấp úng hồi lâu mới nói - "Cháu đang nghĩ... Hay chuyện đám cưới... Chúng ta đừng làm nữa...".

Còn chưa tới nửa tháng nữa đã đến đám cưới, từ trước đó, Vân Ninh đã cứ nấn ná, gọi hoãn tới hoãn lui. Nói cho cùng, cô chính là không muốn làm cái đám cưới này.

Giao kèo đã bị huỷ. Tại sao Hà Hải Đông vẫn muốn ép cô làm đám cưới?

Chuyện của Hà Lạc Lạc, tạm thời như thế cũng đã xong rồi, Vân Ninh không muốn nấn ná tiếp tục ở lại đây thêm nữa. Cổ chân cô cũng sắp khỏi rồi...

Gặp lại gia đình, thấy gai nhọn của mình dần bị Hà Hải Đông mài mòn đi, trong lòng Vân Ninh dâng lên một cỗ khó chịu khó thể nói thành lời. Cô vốn dĩ muốn đợi đến khi Hải Đông chơi chán rồi sẽ buông tha cho cô. Nhưng với cái đà này, cô sợ chính mình sẽ chết trước...

"Thưa ông, thưa bà, thực ra... lễ cưới cũng chưa có chuẩn bị gì. Cháu... cháu muốn về lại Pháp. Mong hai người có thể giúp cháu!".

Nĩa và dao trên tay Hải Đông rớt cạch xuống mặt đĩa. Niềm vui của anh không thể kéo dài quá một tiếng đồng hồ, vốn dĩ vào sáng nay anh đã nghĩ rằng Vân Ninh đã gỡ bỏ được rào chắn với anh. Xem ra anh đã nhầm.

Cô chưa từng có ý định ngưng trừng phạt tất cả mọi người!

"Vân Ninh, sao lại vậy chứ? Đã xảy ra chuyện gì sao? Hải Đông đã làm gì phật ý cháu à?".

"Dạ không..." - Cô liếc qua Hải Đông đang chằm chằm nhìn mình - "Cháu... không yêu anh ấy. Cháu không thể tưởng tượng được phải sống với một người mình không yêu sẽ như thế nào. Hơn nữa, cháu cũng không sinh con được. Mọi người xác định sẽ cần một người như cháu ư?".

"Chuyện này không cần em lo. Có con hay không, thực tế không quan trọng".

"Nhưng em không yêu chú!".

"Vậy cứ để Thang Viễn lấy Lạc Lạc đi!".

Vân Ninh nhíu mày, nổi cáu.

"Em đang nói chuyện rất nghiêm túc đó. Chú không thể nói chuyện với em đàng hoàng được ư?".

"Tôi đang nói chuyện rất đàng hoàng với em" - Mặt anh đanh lại - "Nếu em và tôi không tổ chức hôn lễ, ngày đó sẽ chính là ngày đám cưới của Thang Viễn và Lạc Lạc! Em đừng tưởng em đi rồi thì có thể quay về được với hắn!".

"Đám cưới được tạo nên từ sự uy hiếp ư? Chú muốn lấy vợ hay muốn ép hôn thế?".

"Tiểu Ninh, đề nghị này là do chính em mở lời trước. Sao giờ em lại hối hận rồi?".

Cô nuốt khan.

"Còn không phải do chú tự ý phá huỷ giao hẹn trước ư?".

"Vậy thì em cứ việc tạo ra một cái giao ước mới là được. Bao nhiêu chuyện tôi làm cho em thì em không tính, vừa không làm một chuyện thì em lập tức trở mặt?! Còn chuyện kia thì không cần phải bàn nữa, không ngủ với em tôi không nhịn được!".

Vân Ninh há hốc. Sao Hà Hải Đông có thể trơ trẽn nói ra chuyện này trước mặt trưởng bối chứ? Bên trong phòng ăn còn có rất nhiều người hầu đứng phục vụ. Cô bối rối ngẩng đầu nhìn Hà phu nhân và Hà lão gia.

Hai người họ giây trước còn đang sững sờ, giây sau đã vùi mặt vào chén cơm làm như không có chuyện gì cả.

"Ăn cái này đi ông!".

Hà phu nhân còn giả bộ như không nghe thấy gì bằng cách cứ không ngừng gắp thức ăn cho Hà lão gia, thúc giục không ngừng.

"Ăn đi ông, ăn đi!".

"Bà gắp từ từ thôi!".

Hà lão gia sắp không chịu nổi, ăn đến nghẹn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net