(86)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết Hà Hải Đông bàn với nhà họ Dương lúc nào mà bọn họ đã thống nhất tổ chức bữa tiệc họp mặt và phát thiệp cưới vào cuối tuần này. Sự kiện trọng đại, thu hút rất nhiều tay săn ảnh và những nhân vật tầm cỡ tham dự.

Đây là lần đầu Vân Ninh xuất hiện trước giới thượng lưu sau khi về nước, lại còn với vai trò là Hà phu nhân tương lai nên không thể tuềnh toàng được.

Các nhãn hàng thời trang cao cấp nhất thế giới đều đến tranh nhau giành thiết kế bộ lễ phục cho Vân Ninh ở sự kiện tầm cỡ này. Ngay cả nhà họ Dương cũng đến tham gia sự kiện lần này, đứa em họ của Vân Ninh là người phụ trách thiết kế, Dương Tử Kỳ. Cô gái trẻ này năm nay cũng vừa mới qua tuổi mười tám, là một hạt giống trẻ của Dương thị.

Trước đây, Vân Ninh là hạt giống trẻ đó, nhưng cô đã mất tích bao năm. Bao hi vọng của một tập đoàn lớn đều đổ lên vai cô gái trẻ này. Cũng giống như Vân Ninh khi đó, Dương Tử Kỳ lớn lên rất trẻ trung và xinh đẹp. Thành tích học tập rất tốt.

Vân Ninh đối với bản thiết kế của nhà họ Dương tương đối ưng ý. Có những điểm cô muốn chỉnh sửa, đều có thể thẳng thắn trao đổi với Dương Tử Kỳ. Ngày bé hai chị em khá thân thiết.

"Chị Ninh, ngày xưa chị xinh hơn. Bây giờ gầy quá!".

Dương Tử Kỳ phải thốt lên. So với mấy năm trước, số đo của Vân Ninh đều đã thay đổi rất lớn. Từ sau sự cố đó, cô ăn không vô nữa. Dạo này nhờ có Hà phu nhân chăm sóc, mới lên được 1-2 kg gì đấy, trước đó thì toàn là da bọc xương.

"Chị cũng đang cố về lại số đo cũ... Như vậy cân đối hơn".

"Như vậy sau này mang thai cũng sẽ thuận lợi hơn nữa!" - Dương Tử Kỳ nhanh nhảu nói trước.

Vẻ mặt Vân Ninh trầm xuống, như vậy, chắc nhà họ Dương vẫn chưa biết cô bị vô sinh đâu nhỉ?

"Thực ra... chị... không sinh con được nữa..." - Trong giọng nói của cô lộ ra sự cay đắng.

Cánh tay Dương Tử Kỳ đang nâng váy cho cô liền sững lại. Tất nhiên, chẳng ai thấy một chuyện như vậy có gì tốt cả.

"Như vậy mà... Hà gia vẫn muốn lấy chị về ư? Hà tổng đối với chuyện này cũng không ý kiến?".

Vân Ninh nhướn mày nhìn cô ta.

Phản ứng của đứa em họ này từ lúc nào đã bị đi theo hướng gia đấu, công nghiệp hoá như thế chứ? Chuyện mà con bé này quan tâm chỉ xoay quanh việc kết hôn, sinh con, kiếm lợi thôi ư? Cho dù là ngày trước, Vân Ninh cũng không nhớ mình sống một cách máy móc như vậy.

"Tử Kỳ, em định học trường gì nhỉ?".

Con bé này có hơi sắc sảo quá mức so với tuổi của nó.

"Em không định học đại học. Bà nói... muốn em đi theo bà từ từ học cách quản trị cơ nghiệp nhà họ Dương".

Cô chớp mắt.

Hoá ra cô cũng giống như một quân cờ, vô tác dụng rồi, lập tức có thể bị đá đi.

Bà của Vân Ninh cũng đã lớn tuổi, chắc sợ sau này sẽ không ai nối nghiệp mình được nữa. Người thừa kế chắc chắn phải là một người có hậu thuẫn trên thương trường rõ ràng. Trong mắt Dương Tử Kỳ thì Dương Vân Ninh chính là một mối hiểm hoạ lớn.

Những tưởng mấy năm trước, Vân Ninh đã bị xoá sổ, Thục Quân không còn tiếng nói trong Dương thị, Dương Tử Kỳ, đứa bé gái xinh xắn nhất gia tộc chỉ xếp sau Vân Ninh nghiễm nhiên sẽ trở thành người thừa kế. Lúc tai tiếng của chị ta nổ ra, mẹ con cô đã được dịp cười nhạo và chà đạp Dương Thục Quân thế nào, rêu rao khắp chốn về Dương Vân Ninh ra sao. Thật nhục không sao kể hết!

Ai ngờ đùng một cái, Dương Vân Ninh lại quay về, bằng cấp đầy đủ, còn tự kinh doanh một cửa hàng trang sức và một phòng triển lãm tranh riêng. Đàn ông trong khắp chốn thượng lưu bị cô ta tuỳ hứng sai bảo. Từ nhà họ Hà, đến nhà họ Trương, nhà họ Thang. Kinh nghiệm, hậu thuẫn, tài năng, nhan sắc, cái gì chị ta cũng có.

Nếu đùng một cái, mối hận kia biến mất. Chẳng phải Dương Tử Kỳ và mẹ cô ta sẽ lập tức bay màu khỏi Dương thị hay sao?

"Như vậy rất tốt... Nhưng chị muốn khuyên em một câu, không phải chuyện gì cũng nên quy về gia tộc cả đâu. Mỗi người sống trước tiên là trong tư cách của một cá nhân, sau đó mới đến tư cách ở trong một tập thể!".

Dương Tử Kỳ trong lòng thầm khinh miệt. Cá nhân để rồi chửa hoang mang danh ô nhục như chị à?!

"Dạ, em biết rồi!".

Vào lúc còn đang chỉnh lại váy áo cho Vân Ninh thì ở phía sau vang lên tiếng giày da lộp cộp đi đến. Mắt Dương Tử Kỳ chạm trúng mũi giày đen bóng loáng của người đàn ông, sau đó mới nâng mắt lên nhìn.

Đứng trước mặt cô là một người đàn ông chân dài, thẳng tắp. Bộ vest màu lam kẻ sọc khoác trên người anh vừa tôn quý vừa không kệch cỡm, ngược lại thì chính tư thế lưng thẳng tắp, dáng người cường tráng vai rộng eo thon kia đã khiến cho bộ đồ vest đậm chất quý ông. Hai tay anh chắp phía sau lưng. Gương mặt đẹp như được nghệ nhân chạm khắc. Lông mày rậm đen nhánh, đôi mắt to và sâu hun hút. Sống mũi cao và thẳng. Đường nét cương nghị, vô cùng trưởng thành, khiến cho người khác có cảm giác dựa dẫm lẫn che chở.

Dương Tử Kỳ thấy anh có chút giống một minh tinh, Kim Thành Vũ. Chính là kiểu vừa nhìn vào đã có cảm giác rất sâu lắng, an tâm.

Trái tim cô gái mới lớn điên cuồng đập chệch đi.

Tại sao trong giới thượng lưu có một người đàn ông tuyệt mỹ, lịch lãm thế này mà cô không hề hay biết?

Điều tuyệt vọng hơn là ánh mắt người kia không hề nhìn tới cô. Đôi mắt của ông ta đang như chiêm ngưỡng, ngắm nghía hình dáng cô gái trong gương váy áo không chỉnh tề kia. Khoé môi hơi cong lên, toát ra vẻ sủng nịnh không giấu được.

Dương Tử Kỳ bỗng thấy vô cùng ghen tị với Dương Vân Ninh.

"Tiểu Ninh, bộ váy này thật sự rất hợp với em!".

Đối với gương mặt ấm áp, tràn đầy sự yêu thương mong chờ kia mà Dương Vân Ninh chẳng buồn chớp mắt một cái, lộ ra một tí khác thường. Sự lãnh cảm của chị ta khiến cho Dương Tử Kỳ chán ghét.

Kiêu hãnh cái gì chứ? Hạng con gái chửa hoang vẫn tỏ ra kiêu ngạo cái gì?

Dương Tử Kỳ đương lúc tức tối, lửa giận bốc qua đầu, găm mạnh một cây kim giữ nếp vào thẳng cổ tay của Vân Ninh. Cô lập tức rụt tay về, xuýt xoa một tiếng.

Người đàn ông kia tức tốc chạy lại, ôm lấy cổ tay cô. Vừa trông thấy cây kim kia, Hà Hải Đông nhịn không được tức giận mà quát.

"Cô làm ăn cái kiểu gì thế? Cô đến từ đâu? Để tôi gọi điện nói chuyện điện thoại với quản lý của cô. Sao lại để có một hạng nhân viên làm ăn thiếu chuyên nghiệp và thiếu tôn trọng khách như vậy trong công ty?".

Không ngờ người kia một khi tức giận thì sẽ trở thành bộ dạng doạ người như vậy. Ánh mắt lãnh khốc và tàn ác, Dương Tử Kỳ vừa ngẩng đầu đã sợ đến cúi rạp người xuống.

"Tôi... tôi..." - Cô lắp bắp, không tưởng tượng được người kia dữ dằn như vậy.

"Hải Đông, không có chuyện gì đâu..." - Vân Ninh tuy đau nhưng giọng nói nhu mì như sông trôi nước chảy, lập tức vuốt người đàn ông kia dịu lại - "Em ấy là em họ của em. Chắc em ấy sơ ý chút thôi".

Hải Đông kéo lấy tay cô, rút cây kim kia ra. Nhát kim kia rất sâu, không giống như người lỡ tay đâm trúng.

Dương Tử Kỳ kinh ngạc. Thế... thế nào mà người đó chính là Hà Hải Đông? Người quyền lực và giàu có nhất cả đất nước chính là người đẹp trai như vậy sao? Trước đây khi nghe trưởng bối nói về nhân vật không ai dám đụng đến đã 40 tuổi này, Dương Tử Kỳ còn tưởng ông ta giống bố mình, bụng phệ đầu hói tóc, còn không ngừng trào phúng rằng Dương Vân Ninh dẫu có gả cho người quyền lực nhất thì chẳng qua đã gả cho một ông già lẩm cẩm ghê tởm mà thôi.

Ai ngờ...

Dương Tử Kỳ không nhịn được hiếu kỳ lại nâng đầu nhìn lên, lập tức nhận được một cái trừng như muốn khoét ra khối óc, vội vàng rụt về.

Thế này cũng quá đẹp đi...

Cổ tay trắng nõn của Vân Ninh rỉ ra vết máu.

"Đi, chúng ta đi bệnh viện!".

Anh chỉ sợ đôi co ở đây, người chịu tổn thương sẽ chỉ là Vân Ninh. Có những chuyện, anh sẽ âm thầm giải quyết với bên phía nhà họ Dương.

"Không cần phiền phức như vậy đâu..." - Cô nói - "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà...".

"Em ngốc sao? Lỡ bị uốn ván thì biết làm thế nào chứ?".

Uốn ván?!... Vân Ninh ngây người, có đến mức nghiêm trọng đến vậy không?

Dương Tử Kỳ ngẩng đầu lên lần nữa thì đã thấy người đàn ông kia nắm tay chị họ mình đi mất. Trông anh còn gấp hơn cả người chị họ dơ dáy, bẩn thỉu kia của cô nữa.

Dương Tử Kỳ bỗng cảm thấy rất tức giận. Miếng vải trên tay lập tức bị cô xé nát. Người hầu bốn phía xung quanh đều nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô.

Đêm đó, ngay khi trở về, Dương Tử Kỳ đã ngay lập tức khóc lóc với bà nội, người mà đang ngày đêm dò dẫm tìm một vị lang quân tương xứng với cô.

"Bà ơi, bà không biết đâu. Dương Vân Ninh, chị ta rất quá quắt. Chị ta với Hà tổng không hoà thuận gì cả, mặt mày lạnh như tiền. Cứ như vậy thì Hà tổng sẽ thích chị ta sao bà ơi?".

Bà Dương nghe vậy thì ngẩn ra. Chuyện này xét tới xét lui đều thấy không ổn. Nếu Dương Vân Ninh ở bên nhà đó quấy rối, khiến nhà họ Dương mất mặt là chuyện nhỏ, lỡ chọc giận Hà Hải Đông, dẫn đến kết quả nhà họ Dương giống với nhà họ Trương thì phải làm sao đây?

"Nhưng... Nhưng mối hôn sự này là do Hà tổng đích thân đề bạt. Cậu ta đã yêu chị của cháu từ lâu lắm rồi. Ngay khi con bé mất tích không một dấu vết hoặc có tin nó chết ở dưới biển sâu thì cậu ta vẫn kiên quyết giữ mối hôn sự này, còn nói nếu chị con chết rồi, cho cậu ta đám cưới với một thi hài cũng được...".

"Bà nhưng chị con rõ ràng không có thích Hà tổng. Chị ta ghét cay ghét đắng anh ấy! Đến một cái liếc mắt cũng không có!".

Bà Dương trầm tư nghĩ ngợi.

Thực ra với tính khí của Vân Ninh, thái độ với Hà Hải Đông như vậy cũng là dễ hiểu, nó đến đối với chính mẹ mình, bà mình còn không muốn gặp mặt, không có cách nào tha thứ được.

Huống hồ gì là Hà Hải Đông, người đã bỏ rơi mẹ con con bé đi làm đám cưới với người khác.

Nhưng Hà Hải Đông thì... liên hôn được và có hậu thuẫn của nhà cậu ta là một chuyện mà nhà họ Dương mong muốn rất lâu rồi, nhưng nhỡ lại chạm trúng mạch nào đó của ông thần này, nhà họ Dương biết phải sống sao?

"Bà ơi, hơn nữa, Vân Ninh, chị ta không thể sinh con được nữa!".

Bà Dương nhảy dựng lên, kinh hoàng.

"Cháu nói cái gì cơ?".

"Chị họ không thể mang thai được nữa. Chị ấy vô sinh rồi! Cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng đổ bể thôi!".

Bà Dương sốc nặng, ngồi phịch xuống sàn. Ngày đó còn cứ nghĩ, tiền đồ của Vân Ninh rộng lớn thênh thang, nên mới ra sức ép con bé phải phá thai. Giờ thì... Cỗ ngực già nua của bà chợt nhói lên đau đớn. Vân Ninh là đứa bé gái mà bà yêu quý và ưng ý nhất trong những đứa cháu gái của nhà họ Dương.

Không ngờ đứa bé gái xinh đẹp như vậy, tương lai lại bị huỷ trong chính bàn tay của bà. Bà Dương khóc không ra nước mắt. Nếu Thục Quân biết được, nó sẽ còn đau lòng bao nhiêu nữa đây chứ!

"Bà ơi, nếu chị họ không sinh được con thì có làm sao không ạ bà?" - Dương Tử Kỳ cứ cắn riết không tha chủ đề này - "Không phải nếu có được một đứa trẻ, vừa là người kế nghiệp của nhà họ Dương và nhà họ Hà thì cơ nghiệp của chúng ta sẽ vô cùng vững chắc sao?".

Bà Dương đang đau lòng, còn chưa kịp nghĩ đến chuyện này. Vẻ mặt già nua của bà đã bị dằn vặt ra không còn hình dạng nữa.

"Tử Kỳ, cháu muốn nói gì?".

"Cháu muốn thay chị họ kết hôn với anh rể!".

P/s: Happy 30/4, 1/5 🥰🥰🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net