(92)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện duy nhất Hà Hải Đông không chuẩn bị tốt là tuần trăng mật. Anh nói do lịch trình quá bận bịu nên anh không chắc rảnh ngày nào để đưa cô đi. Và một lý do khác quan trọng không kém dẫn đến hậu quả này là anh không chắc cô có muốn đi không.

Trước đó, cô vẫn luôn cứng đầu chống đối với anh. Mãi đến tận gần đây cô mới thay đổi thái độ. Lúc đó thì anh đang bận bù đầu với lễ cưới. Cô có phải lo cái gì đâu?

Người nào đó vì tức giận mà phụng phịu hết mấy ngày liền.

Hà Hải Đông cũng là lần đầu tiên trải qua cảm giác bị vợ giận.

Hà phu nhân và Hà lão gia đều là những người già cả, thấy trẻ con đến cạn lời, nên nhất quyết không dây vào chuyện này.

Hôm đó, Vân Ninh lên công ty, phát kẹo hỉ cho toàn nhân viên trong cửa tiệm. Bọn họ vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô thì hai mắt hệt như phát quang, chụm đầu lại không ngừng bát quái. Giờ thì có ai mà không biết, Hà tổng sủng vợ hơn trời đâu?

Trưa nào anh cũng ghé xuống đây năn nỉ cô đi ăn nhưng người nào đó rất kiêu kỳ, còn chẳng buồn chớp mắt một cái.

"Chị Ninh, vậy khi cưới chị có đi coi thầy chưa? Thầy nói hai người có hợp không?".

Vân Ninh ngẩn ra. Coi thầy? Trước đây cô còn không có ý định cưới anh, nên có coi hay tìm hiểu cái gì đâu...

Nhưng nghe vậy mới nhớ, không phải chuyện này cũng rất quan trọng ư? Hà Hải Đông lại làm sót mất một chuyện rồi!

"Coi thầy ở đâu? Các em có biết không? Dẫn chị theo với... Chị cũng mới về nước nên chưa biết gì cả".

Một người mê tín đến mức không gặp mặt vợ trước khi cưới như Hà Hải Đông mà chưa đi coi thầy ư? Cô cũng thấy có chút lạ lùng.

Trợ lý của cô được Hải Đông tuyển vào, Lý Tương Nhi rất nhanh đã gửi cho cô địa chỉ.

"Chị muốn đi coi à? Hay để tan làm em dẫn chị đi xem nhé. Em cũng đang có chút bế tắc trong chuyện tình cảm muốn xem thử!".

Vân Ninh ngẩng đầu hỏi cô ta.

"Linh lắm à?".

"Dạ vâng, siêu linh luôn ấy. Cả nhà em đều đi coi chỗ thầy này. Chị em có yêu một anh hơn mười năm, đã đặt xong bàn làm cỗ mời khách khứa hết rồi, ra đến thầy bảo sẽ không cưới được, chị em còn không tin, đột nhiên ngay trước ngày cưới thì bắt quả tang người kia bắt cá hai tay. Còn bác của em ấy, cưới bác trai đã hơn hai chục năm rồi, con cũng lớn hết cả rồi, sống với nhau dù chán nản nhưng tài sản kếch xù nên ngại chia tay, không ngờ ra đó thầy phán li hôn, thế là tháng sau lôi nhau ra toà luôn!".

Vân Ninh sửng sốt mở lớn mắt, tựa như vừa nghe một câu chuyện về đĩa bay vừa đáp trên sân thượng nhà hàng xóm.

"Hay thế. Chị phải đi xem mới được".

Hà Hải Đông đang nghe họp thì thấy điện thoại rung lên. Vân Ninh nhắn cho anh: [Tối nay anh tan làm xong cứ về. Em đi hẹn hò với Thang Viễn qua đêm mới về!]

Hà Hải Đông đột ngột đổi tư thế, cáu giận trút vào điện thoại: [Em muốn chết có phải không?]

Nhân viên thuyết trình và mọi người có mặt ở đó đều ngây ra nhìn hành động khác lạ, mang tính chất bùng nổ cao của vị tổng giám đốc khó chiều này.

Anh nhắn xong, ngả người trên ghế, trở lại tư thế điềm nhiên như chẳng có chuyện gì.

"Sao thế? Tiếp tục đi!".

Vị nhân viên kia lúng túng, tiếp tục thuyết trình thì lại nghe tiếng điện thoại lạch cạch run lên. Hà Hải Đông lập tức mở ra.

[Thích thế đấy! Chú chịu được thì chịu, không chịu được thì chịu!]

Cả phòng họp choáng váng trông thấy tổng giám đốc của bọn họ sầm sập rời khỏi phòng mà chẳng nói lời nào. Mọi người nhìn nhau, hoang mang, không nói nên lời.

Vị thư ký lâu năm của Hà Hải Đông, Tĩnh Phi, đứng một bên toát mồ hôi giải thích.

"Chắc tổng giám đốc lại cãi nhau với vợ đấy ạ!".

Có ai trong công ty không biết là Hà Hải Đông vừa lấy vợ đâu? Cả thế giới đều biết, truyền hình trực tiếp lễ cưới trên cả kênh truyền hình quốc gia cơ mà.

Lấy được cô vợ xinh đẹp thế có hơi thất thường cũng là chuyện bình thường.

"Thư ký Kim, vậy phải làm sao? Có cần họp tiếp nữa hay thôi đây?".

"Các vị thông cảm, kiên nhẫn chờ một chút. Văn phòng của Hà phu nhân ở ngay bên dưới lầu thôi, nhắm chừng Hà tổng giải quyết việc xong sẽ lên ngay".

Kết quả thì Hà Hải Đông bị trêu ghẹo, thực sự đã hằm hằm đi xuống cửa tiệm trang sức bên dưới. Nhân viên cửa tiệm tất nhiên chưa từng trông thấy anh với vẻ mặt đáng sợ như vậy.

"Vợ tôi đâu rồi?" - Anh hỏi.

"Dạ... dạ thưa..., Hà phu nhân đã cùng với trợ lý đi ra ngoài rồi ạ" - Một cô nhân viên gom hết can đảm đứng dậy nói.

Hà Hải Đông thở dài một cái, biết là đã bị Vân Ninh thả xuống một cú lừa. Cô làm vậy để trêu ngươi anh.

Nếu đã đi cùng trợ lý thì chắc chắn không phải đi cùng với Thang Viễn rồi. Vẫn còn trong giờ làm việc mà cô đã đi ra ngoài. Phong cách làm việc của cô, nói sao nhỉ... có hơi nghệ sĩ, nên nhân viên dưới văn phòng cô mặt mày ai nấy đều tươi rói, phấn son loè loẹt, khác với mấy ông già nghiêm chỉnh, u buồn trên văn phòng của anh.

"Tôi biết rồi... Vậy mọi người cứ tiếp tục làm việc đi nhé!".

Đáng nhẽ Vân Ninh định đi đến chỗ ông thầy kia sau giờ làm, nhưng địa chỉ cho thấy nơi đó ở quá xa. Đi xe phải mất đến khoảng một hai tiếng gì đó, nếu chờ tan làm rồi mới đi thì sẽ quá trễ. Hơn nữa cô nghe nói... đa số các thầy về cuối ngày đều sẽ bị cạn kiệt năng lượng, không được linh.

Nhà của ông ta cũng thuộc dạng vô cùng heo hút, nằm sâu trong mấy con ngõ chồng chéo lên nhau đan xen. Lý Tương Nhi phải gửi xe ở ngoài rồi hai người họ cuốc bộ đi vào trong. Đường đi lát đá nhấp nhô, đôi giày cao gót của Vân Ninh cứ đi được một tí thì kẹt, cô rất cố gắng để theo sát Lý Tương Nhi. Cô gái kia lớn hơn cô mấy tuổi, có vẻ đã đi đến đây đến quen. Trong văn phòng đều không biết tuổi thật của Vân Ninh nên cứ theo chức vụ mà gọi cô bằng chị. Đến hôm qua bài báo tung ra là Hà tổng lấy vợ nhỏ hơn mình đến mười tám tuổi thì mọi người mới sửng sốt.

"Chị Ninh, đây rồi...!".

Ông thầy này có vẻ như khá nổi tiếng. Khi Lý Tương Nhi nhắc đến tên này thì mọi người đều biết. Vân Ninh cũng không nén được tò mò. Rốt cuộc thì tương lai của cô và Hà Hải Đông sẽ ra sao? Hạnh phúc chứ?

Hai người họ được một bà lão ra đón tiếp, dẫn đến một căn phòng âm u, tối tăm. Vân Ninh co người, cố nén cơn ớn lạnh. Cô cũng chỉ định xem qua cho vui, trước đây chưa từng coi qua ai. Bà Thục Quân tuyệt đối không thích những trò này. Hà Hải Đông hình như cũng thế, anh chỉ né mặt cô vì tưởng đó là một phần của nghi lễ mà thôi. Ban nãy cô nhắn tin hỏi Hà phu nhân, bà bảo Hà Hải Đông sống rất lý trí, không bao giờ tin vào những chuyện tâm linh vớ vẩn. Nói trắng ra thì cả nhà họ đều thế...

Lý Tương Nhi bốc lên các lá bài theo đúng lời chỉ dẫn của thầy. Trong bóng đêm, mặt ông ta nửa sáng nửa tối, Vân Ninh không thấy rõ mặt. Giọng ông ta cất lên, khàn đặc uy nghi vang lên tứ phía.

"Người này không yêu cô" - Ông ta nói với Lý Tương Nhi - "Tốt nhất thì cô vẫn nên kiếm người khác đi. Đường tương lai rộng lớn thênh thang như thế, cô hà tất phải tự mua dây trói mình?".

"Nhưng con... con thật sự rất yêu anh ấy" - Lý Tương Nhi khẩn khoản.

"Còn dây dưa thì sẽ càng trả giá đắt!".

Khuôn mặt Lý Tương Nhi nghe thế liền ỉu xìu. Cô ta không muốn hỏi thêm gì nữa, né qua một bên.

"Chị Ninh, chị lên đi. Em không xem nữa!".

Vừa trông thấy Vân Ninh thì sắc mặt ông ta liền thay đổi, như vậy chẳng biết là tốt hay xấu. Cô đi đến trước mặt ông ta lẳng lặng ngồi xuống. Ông ta còn không cần hỏi cô có muốn xem gì hay không, đã lập tức nói ra.

"Vị phu nhân này, cô không cần phải xem nữa. Lão đã tự ý xem cho cô một quẻ rồi. Quá khứ lặp lại, hận thù dây dưa, hôn nhân khó thành!" - Lão ta đột ngột quay đầu nhìn cô, nói rằng - "Phu nhân yên tâm. Lần sau hẵng đến xem kỹ hơn. Đời này còn gặp lại!"

Vân Ninh ngây người, tròn mắt nhìn ông lão kia đi khỏi phòng.

Còn chưa kịp hỏi thêm gì thì cánh cửa phía sau đột ngột kẽo kẹt mở ra.

"Hai vị tiểu thư, xin mời đi lối này để ra khỏi đây. Lão thái gia ra lệnh cho tôi tiễn khách".

"Hả...? Như vậy là...?" - Lý Tương Nhi có hơi sốc, lí nhí nói khẽ vào tai Vân Ninh - "Chị Ninh à, chị đừng trách ông ấy. Em đi xem ở đây rất nhiều rồi nhưng chưa từng thấy ông ta hạ lệnh đuổi khách thế bao giờ hết!".

Tâm trạng Vân Ninh nghe xong câu nói kia giống như bị một mớ mây đen mù mịt âm u vây kín. Ông trời đã cho cô lựa chọn đến cả lần thứ ba rồi, thế mà vẫn chọn sai ư?

Lý Tương Nhi thấy cô trầm mặc, lập tức hiểu ra chuyện gì.

"Chị cũng không cần phải quá để ý đến lời ông ấy nói như vậy đâu. Chỉ là một thầy bói thôi mà. Chị và Hà tổng vừa tân hôn, cơ ngơi đồ sộ, tương lai xán lạn đang ở trước mắt. Hà tổng lại cưng chiều chị đến vậy, không lý nào...".

Thực ra, Vân Ninh đã sớm biết một chỗ bị khuyết lớn trong cuộc hôn nhân này giữa cô và anh. Cô cúi đầu, vuốt lên cái bụng nhỏ phẳng lì của mình. Chính là đây...

Hà Hải Đông thật sự can tâm cả đời này không có con ư?

Cả hai người vừa bước lên xe, lập tức bên ngoài trời đổ mưa tầm tã.

"Chị à, chị cho em địa chỉ nhé. Em đưa chị về tận nhà!".

Vân Ninh mở điện thoại ra xem, thấy tin nhắn của anh: [Anh chờ đón em ở công ty. Em đừng quậy nữa]

"Không cần đâu, chồng chị nói đang chờ chị ở công ty, em cứ đưa chị về đó được rồi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net