Chương 321 - 330

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 321: LẤY GIẢ LÀM THẬT

Tại trong Vũ Thần Tông, nếu có Thiên Vân thần tôn làm chỗ dựa, tuyệt đối có thể bớt đi không ít phiền toái.

Cũng không phải nói Thiên Vân thần tôn có địa vị chí cao vô thượng, mà là thân phận của Thiên Vân thần tôn quá đặc thù, tất cả các thế gia đều không muốn đắc tội như một vị cường giả như vậy.

Thới điểm kiếp trước, Nhiếp Ly nghe nói Thiên Vân tôn giả ưa thích che chở những thiên tài không gia nhập vào các đại thế gia, kể cả sư phó của Nhiếp Ly - Ứng Nguyệt Như, cũng được Thiên Vân thần tôn âm thầm bảo hộ, mới không có người động tới Ứng Nguyệt Như. Chẳng qua là trăm năm sau, Thiên Vân thần tôn dần dần già đi, mà trong Vũ Thần Tông đấu tranh càng ngày càng kịch liệt, phiền phức của Ứng Nguyệt Như mới dần dần xuất hiện.

- Tôn Giả xin chờ một chút, ta đi viết mấy chữ sẽ trở lại ngay!

Nhiếp Ly trở lại phòng của chính mình, lần này hắn tỏ ra rất nghiêm túc, viết trọn vẹn năm chữ, trên năm chữ này đạo niệm ẩn chứa, so với đạo niệm trong những chữ lúc trước hắn cho Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song thâm sâu hơn nhiều.

Nhiếp Ly ghi xong liền lấy ra giao cho Xích Mộc tôn giả.

- Vậy thì đa tạ.

Xích Mộc tôn giả khẽ cười nói.

- Tôn Giả khách khí rồi!

Nhiếp Ly cười cười, khiêm cung nói.

Xích Mộc tôn giả sau khi nhận được chữ của Nhiếp Ly, liền cáo từ rời đi.

Sau khi Xích Mộc tôn giả cáo từ, lại tới thêm vài người nữa cầu chữ, Nhiếp Ly tự nhiên sẽ không cự tuyệt, căn cứ ấn tượng từ kiếp trước, có một số thì hắn chăm chú viết, còn lại thì là dùng thư pháp thông thường viết qua loa cho xong.

Long Ấn thế gia.

Thư phòng của Long Thiên Minh.

Long Thiên Minh đem cuộn giấy trong tay chậm rãi mở ra, trên cuộn giấy viết ba chữ, hắn vô cùng hài lòng, Nhiếp Ly tiểu tử này quả nhiên là người thức thời. Cho Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song đều là hai chữ, nhưng cho hắn thì là ba chữ.

Ánh mắt hắn rơi vào trung ương cuộn giấy, một lực dò xét tựa hồ sắc bén như một thanh kiếm, rọi vào trong tầm mắt.

Hình dáng của chữ "Kiếm" này cùng chữ "Kiếm" lúc trước hắn thấy giống nhau như đúc.

Lúc trước Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song đều nhìn một lần là ra huyền ảo trong chữ "Kiếm" này. Duy chỉ có hắn nhìn không ra, việc đó làm cho Long Thiên Minh hết sức phật lòng, chẳng lẽ thiên phú của hắn đem so sánh cùng với Viêm Dương và Minh Nguyệt Vô Song thật sự thua kém nhiều đến như vậy?

Có lẽ là do trước đó mình không quá chú tâm vào cái chữ đó đi?

Long Thiên Minh ngưng thần tìm kiếm trên cuộn giấy,cảm thụ đạo niệm trên chữ "Kiếm" này. Bất thình lình, hắn cảm ứng được một tia đạo niệm, ánh sáng ấm áp cùng bóng tối rét lạnh, mặc dù chỉ là tức thì sượt qua, vẫn bị hắn cảm nhận được.

Quả nhiên hắn rất dễ dàng cảm ứng được đạo niệm trong chữ kiếm này, xem ra hắn so với Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song cũng không thua kém bao nhiêu. Trước kia sở dĩ hắn không cảm ứng được, là vì chính mình không dùng tâm! Long Thiên Minh mỉm cười, hắn tiếp tục cảm ứng sâu vào, lại phát hiện ra chữ kiếm này vẻn vẹn là chỉ ẩn chứa từng tia đạo niệm mà thôi. Chỉ là chút đạo niệm này. Cũng không đủ để cho Viêm Dương lẫn Minh Nguyệt Vô Song động dung như vậy được?

Chẳng lẽ thứ hắn cảm ứng được, chẳng qua là một góc nhỏ trong kiếm ý vô cùng vô tận mà thôi? Chữ "Kiếm" này không lẽ còn cất giấu một tầng huyền ảo khác?

Long Thiên Minh tiếp tục cảm ứng - xâm nhập sâu vào, muốn tìm ra chỗ ảo diệu trong chữ "Kiếm" này. Nhưng mà rất nhanh, hắn phát hiện ngoại trừ một ít tia đạo niệm bên ngoài, cảm ứng được nhiều đạo niệm hơn là rất khó.

Điều đó không có khả năng!

Chẳng lẽ ta so với Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song chênh lệch nhiều như vậy?

Hắn liên tục không ngừng thử đi thử lại, nhưng vẫn không thể nào thành công.

Long Thiên Minh vô cùng căm tức, hắn cũng nghĩ đến trong việc này Nhiếp Ly có thể sẽ động tay động chân, thế nhưng là hình chữ hoàn toàn đồng nhất. Không có cảm giác Nhiếp Ly táy máy vào. Hơn nữa hắn mới vừa rồi rõ ràng còn cảm ứng được một tia đạo niệm, nhưng mà đạo kia niệm chỉ sượt qua rồi biến mất, rốt cuộc không thể nắm bắt được.

Thời gian cứ thế trôi qua. Một giờ, hai giờ.

Mặc cho Long Thiên Minh cẩn thận cảm ứng như thế nào, vẫn như cũ hoàn toàn không thể chạm vào huyền ảo trong đó.

Đáng chết!

Long Thiên Minh siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên trên bàn, cái loại cảm giác thất bại không bằng Viêm Dương lẫn Minh Nguyệt Vô Song dâng lên. Thân là Long Ấn thế gia đệ nhất thiên tài, nội tâm của Long Thiên Minh cực kỳ kiêu ngạo. Hắn vẫn luôn coi Viêm Dương như là một trong những đối thủ cạnh tranh của mình.

Nhưng mà, hoàn toàn không cách nào từ trên bức chữ này lĩnh ngộ ra đạo niệm. Làm hắn bị đả kích.

- Tiểu tử này đến cùng có hay không động tay động chân vào?

Long Thiên Minh nhíu mày, hắn cũng không cách nào xác định.

Nhiếp Ly đã viết ba chữ. Tất cả đều mạnh mẽ hữu lực có bộ dạng hết sức chăm chú, thoạt nhìn không giống lừa gạt, ngược lại cảm giác như là ở đây đang cố ý nịnh nọt Long Thiên Minh vậy, làm một tân binh như Nhiếp Ly, theo lý thuyết cũng không dám đắc tội với hắn, cho nên ba chữ kia hẳn là không có vấn đề gì.

Vậy chỉ có một loại nguyên nhân, căn bản đó chính là hắn cảm ứng không ra đạo niệm nào trong này.

Về phần đi tìm người chứng thực, dùng tính cách cao ngạo của Long Thiên Minh, hắn tuyệt đối không muốn nói cho người khác biết, chính mình không bằng Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song.

- Khốn khiếp, trong bức chữ này căn bản không có chất chứa bất kì đạo niệm nào!

Long Thiên Minh tâm tình bực bội mà đem bức chữ kia ném ở một bên.

Long Thiên Minh căm tức thật lâu,ngồi một hồi, lửa giận trong lòng lúc này mới chậm rãi dịu xuống một chút.

Một lát sau, Long Thiên Minh rất không cam lòng lại đem bức chữ kia cầm lên, ngưng tâm tĩnh khí, đi cảm ứng đạo niệm trong chữ.

Thiên Vân Thần Điện.

Thiên Vân thần tôn sau khi lấy được bức chữ kia, cảm ngộ thoáng một chút đạo niệm trong đó, sau một lát, trong đôi mắt thâm thúy quang mang chợt lóe.

- Không nghĩ tới mấy chữ này thoạt nhìn thì đơn giản, lại sát nhập thành lý giải đối với thiên địa đại đạo. Tuy nói những chữ này có khả năng không là do hắn sáng tạo, nhưng mà tuổi còn trẻ lại có thể đem những chữ này viết xuống hoàn chỉnh, cũng đã vô cùng khó tin rồi. Nếu muốn viết ra chữ chất chứa đạo niệm, phải lĩnh hội đạo niệm trong đó mới được!

Thiên Vân thần tôn cảm khái nói ra, người này thiên phú phi phàm, cực kì giỏi, tương lai nói không chừng có thể trưởng thành một kẻ khổng lồ.

Ngay cả Thiên Vân thần tôn, cũng không dám nói có thể đem những chữ này mô phỏng lại!

- Tiểu Linh Lung thế giới, tân tấn (nảy chồi) thiên tài, có ý tứ.

Thiên Vân thần tôn lầm bầm nói, khóe miệng toát ra vẻ mỉm cười:

- Tiểu Linh Lung thế giới, thật đúng là một vùng đất của thiên tài, không biết tiểu tử này, có thể hay không lớn lên trở thành giống như người kia?

Tại biệt viện của Tiêu Ngữ, trong phòng của Nhiếp Ly, Vũ Diễm nữ thần cũng đã tỉnh lại từ giấc ngủ sau khi tu luyện.

Sau một hồi lâu đều không có người đến cầu chữ, Nhiếp Ly lúc này mới đem Vạn Lý Hà Sơn Đồ đặt ở trên bàn.

- Nhiếp Ly, đây là cái gì?

Vũ Diễm nữ thần cùng với Ngưng Nhi đang chào hỏi nhau một chút, thấy Nhiếp Ly lấy ra Vạn Lý Hà Sơn Đồ, lập tức bay tới.

Nhìn vào hình ảnh những dòng sông lẫn ngọn núi hàng vạn dặm, có một loại cảm giác thời không bao la vô tận, cũng đủ khiến cho Vũ Diễm nữ thần kinh hãi không thôi.

- Vật này gọi là Vạn Lý Hà Sơn Đồ, bên trong ẩn chứa rất nhiều điều bí mật. Ngưng Nhi, Vũ Diễm tỷ tỷ, các ngươi hãy hộ pháp cho ta, nếu có người đến, thì nói ta hiện tại không có ở đây, ta muốn phá giải Minh văn phông ấn bên trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ này!

Nhiếp Ly nói.

Ngưng Nhi kinh ngạc nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, không nghĩ tới Cố Bối đấu giá được Vạn Lý Hà Sơn Đồ đã rơi vào trong tay của Nhiếp Ly, ngay cả vị cao tầng kia của Thần Tông, cũng không cách nào phá giải ra công dụng của nó, Nhiếp Ly thật có thể phá giải ra diệu dụng trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ sao? Bất quá nàng vẫn là lựa chọn tín nhiệm Nhiếp Ly.

- Ừm, ta hiểu rồi, ta sẽ ở bên ngoài trông chừng, Vũ Diễm tỷ tỷ lưu lại trong phòng đi!

Ngưng Nhi nhẹ gật đầu, thời điểm hiện tại Nhiếp Ly không có người tới thăm, lại tìm cách phá giải Vạn Lý Hà Sơn Đồ, đoán chừng là lo lắng bị người khác cắt ngang giữa chừng.

Ngưng Nhi cùng Vũ Diễm nữ thần, một người thủ hộ ở cửa phòng, một người khác thì tiếng vào trong viện tử ( sân ), tùy thời có thể tới giúp đỡ Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly bắt đầu ở bốn phía gian phòng, dùng yêu huyết ( máu ) của Long huyết yêu thú bắt đầu bố trí từng đạo Minh văn pháp trận, những Minh văn pháp trận này vô cùng nghiêm mật, sau khi khởi động lập tức ngăn cách hắn cùng với ngoại giới.

Đi đến trước Vạn Lý Hà Sơn Đồ, Nhiếp Ly ánh mắt dừng trên Vạn Lý Hà Sơn Đồ, hắn cảm thụ mỗi một sợi khí tức trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ kia, rồi quan sát đến phong ấn Minh văn trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ, ở mặt ngoài cùng là một cái Vạn Linh Tỏa (vạn hồn khóa).Bức Vạn Lý Hà Sơn Đồ này, giống như là tòa thành với những bức tường kiên cố bị đóng cửa khóa chặt lại,người ở phía ngoài không cách nào cảm ứng được hết tất cả bên trong.

Cần từng chút từng chút phá vỡ tường thành kiên có này, mới có thể biết diệu dụng chân chính của Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Ngay tại thời điểm Nhiếp Ly đang cẩn thận dụng ý niệm dò xét Vạn Lý Hà Sơn Đồ, có một cỗ đạo niệm ẩn núp, hấp dẫn chú ý của Nhiếp Ly, cỗ đạo niệm này là của một vị cường giả lưu lại, căn cứ theo phân tích của hắn về cường độ của đạo niệm này, vị cường giả này hẳn phải là một tồn tại có cảnh giới Vũ Tông.

Nhiếp Ly thu hồi ý niệm lại, cười khổ một cái nói:

- Ta đã nói, nếu như là một vị cao tầng trong Thần Tông, tuyệt đối sẽ không vì mấy chục vạn Linh Thạch, mà bán đi một kiện bảo vật kinh người như thế, cho dù là không biết món bảo vật này tác dụng chân chính là gì, khẳng định cũng sẽ tự mình giữ lại.

Bởi vì Vũ Tông cảnh cường giả, tu vi muốn tấn cấp thật quá khó, vất vả lắm mới lấy được một kiện thần vật thượng cổ, rất có thể giúp hắn tấn cấp, há lại dễ dàng buông mà buông bỏ như vậy ư?

- Gia hỏa này đem đạo niệm để lại ở trên này, tùy thời đều có thể tìm tới nơi Vạn Lý Hà Sơn Đồ lưu lạc tới, hắn muốn mượn tay người khác tìm ra công dụng của Vạn Lý Hà Sơn Đồ, rồi lại chạy tới đoạt về sao?

Nhiếp Ly ánh mắt trở nên thâm thúy, nếu đổi lại những người khác, nhất định sẽ bị ám toán, chỉ tiếc, lần này người kia lại đụng phải Nhiếp Ly!

Sự am hiểu của Nhiếp Ly là vô cùng lớn, rất nhanh đã nhận ra chỗ sơ hở của cỗ đạo niệm này.

Vị cao tầng kia sở dĩ đem Vạn Lý Hà Sơn Đồ đưa lên đấu giá hội, đoán chừng là vì đấu giá hội người đông, nói tóm lại là có một hai người biết hàng, một khi có ai đó tốn thật nhiều để mua xuống, nói không chừng là người đó hiểu được diệu dụng của Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Đối phương là một tồn tại Vũ Tông cảnh cường giả a, tạm thời cũng không thể xóa đi đạo niệm trên Vạn Lý Hà Sơn Đồ, bởi vì một khi xoá đạo niệm đó xong, vị cường giả kia nhất định sẽ phát giác, ngay lập tức truy ra tung tích Vạn Lý Hà Sơn Đồ, dùng thực lực của Nhiếp Ly cùng Cố Bối, là hoàn toàn không có cách nào đối kháng được cường giả Vũ Tông cảnh.

Phải làm gì?

Nhiếp Ly tay phải nâng cằm lên, cẩn thận suy tư.

Bỗng nhiên, Nhiếp Ly trong đầu Linh quang chợt lóe, có rồi!

- Nếu như đã viết chữ, vậy thì làm tiếp một bức họa đi!

Nhiếp Ly lấy một cuộn giấy, cắt vá giống hệt như bản gốc Vạn Lý Hà Sơn Đồ, sau đó gia công lại một lần, rất nhanh vẻ ngoài thoạt nhìn so với bản gốc Vạn Lý Hà Sơn Đồ giống nhau như đúc, sau đó Nhiếp Ly tại phía trên cuộn giấy, dựa theo dáng vẻ của Vạn Lý Hà Sơn Đồ, nhanh chóng vẽ lại, rất nhanh, một bức Vạn Lý Hà Sơn Đồ thứ hai xuất hiện.

Nhiếp Ly dùng yêu huyết viết ra từng cái Minh văn phong ấn trận, chỉ thấy yêu huyết hóa thành từng đạo Minh văn, nhao nhao ẩn vào bên trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

CHƯƠNG 322: VẠN LÝ HÀ SƠN

Nhiếp Ly bày ra từng đạo minh văn trận trên Vạn Lý Hà Sơn Đồ giả, những Minh văn trận này giấu diếm trùng trùng điệp điệp Minh văn toả (khóa), ở mặt ngoài cũng là một cái Vạn Linh Tỏa, chỉ là Vạn Linh Tỏa này, nếu như không phải là người đối với Minh văn đặc biệt tinh thông, cho dù là Vũ Tông cấp cường giả cũng rất khó phá giải, bên trong còn giấu giếm rất nhiều Minh văn.

Hơn hai giờ sau, hai bức Vạn Lý Hà Sơn Đồ giống nhau như đúc xuất hiện ở trên mặt bàn, Nhiếp Ly đem đạo niệm của vị cường giả kia lưu lại trên Vạn Lý Hà Sơn Đồ thật, chậm rãi dẫn đạo niệm kia tiến vào Vạn Lý Hà Sơn Đồ giả.

- Đồ giả như thật, không tệ!

Nhìn cái đồ dởm mới tinh này, Nhiếp Ly mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng:

- sắp xếp thời gian lại để cho người của Cố Bối mang theo Vạn Lý Hà Sơn Đồ này đi Đại thế giới một chuyến, giả vờ như bị thương chạy trốn, Vạn Lý Hà Sơn Đồ bị những cường giả tông môn khác đoạt mất, qua một đoạn thời gian, vị Vũ Tông cường giả kia sẽ rất khó đoán được chính phẩm ở đâu.

- Cái tên Vũ Tông cường giả kia cuối cùng có thể nhìn ra tấm Vạn Lý Hà Sơn Đồ này có phải đồ dỏm hay không cũng là một vấn đề!

Bất quá Nhiếp Ly cũng không dám khinh thường Vũ Tông cảnh cường giả, dù sao thủ đoạn của Vũ Tông cảnh cường giả vẫn vô cùng cao minh, nói không chừng thật sự có thể truy tung tới đây.

- Ít nhất ta có cái đồ dỏm này, có thể mua được một chút thời gian, cường giả Vũ Tông cảnh bán ra Vạn Lý Hà Sơn Đồ, chỉ cần hắn còn cảm nhận được đạo niệm vẫn tồn tại, nên sẽ chờ một đoạn thời gian, chờ người khác khai phá ra công dụng của Vạn Lý Hà Sơn Đồ, hơn nữa về phần thời gian truy xét, chờ hắn truy ra đến nơi này của ta thì vẫn còn cần một ít thời gian, tốt nhất là nên làm cho tấmVạn Lý Hà Sơn Đồ này nhiều lần đổi chủ, như vậy thì tính an toàn có thể cao hơn một chút.

Nhiếp Ly âm thầm nghĩ.

Nhiếp Ly đem Vạn Lý Hà Sơn Đồ thứ phẩm bỏ vào trong không gian giới chỉ, mỉm cười, bắt đầu vận dụng ý niệm lục lọi đủ loại Phong Ấn Minh Văn trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ chính phẩm.

Vạn Linh Tỏa chẳng qua chỉ là một phần trong đó, Vũ Tông cảnh cường giả cũng có thể cảm nhận được, nhưng mà trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ, ngoại trừ Vạn Linh Tỏa ở ngoài, còn ẩn chứa nhiều tầng Phong Ấn Minh Văn trận, nếu tùy tiện phá giải Vạn Linh Tỏa, rất có thể sẽ bị cắn trả.

Phía ngoài Vạn Linh Tỏa Phong Ấn Minh Văn có dấu vết bị người động tới, chứng minh rằng có người từng thử mở ra Vạn Linh Tỏa Phong Ấn Minh Văn. Bất quá người có ý đồ mở ra Vạn Linh Tỏa Phong Ấn Minh Văn kia, đoán chừng ăn thiệt không nhỏ. Bởi vì bên trong Vạn Linh Tỏa Phong Ấn Minh Văn, còn cất giấu Phong Ấn Minh Văn trận cao siêu hơn! Một khi muốn mở Vạn Linh Tỏa ra, sẽ xúc tác lực phản chấn đằng sau cái Phong Ấn Minh Văn kia.

- Coi như là cường giả Vũ Tông cảnh. Nếu như đối với Minh văn không có năm sáu chục năm nghiên cứu, muốn mở ra Phong Ấn Minh Văn trên, đó chính là tự mình chuốc lấy đau khổ!

Nhiếp Ly mỉm cười, đây cũng là nguyên nhân vì sao vị cường giả Vũ Tông cảnh kia cuối cùng phải bất đắc dĩ đem Vạn Lý Hà Sơn Đồ ra mà đấu giá a.

Trước kia có vị đại năng nói, bảo vật trong thiên địa.Chỉ người có đức hạnh mới có tư cách đạt được, thật ra những lời này là sai, phải nói là ai giỏi hơn thì người đó chính là tư cách.

Có đầy đủ năng lực, mới có tư cách sử dụng bảo vật, ngay cả Phong Ấn Minh Văn phía ngoài Vạn Lý Hà Sơn Đồ cũng mở không ra, vị cường giả Vũ Tông cảnh kia nhất định cùng món bảo vật này hữu phận vô duyên.

(có số nhặt trân bảo nhưng ko có số để hưởng)

Nếu không phải kiếp trước cô độc tại trong không gian của Thời Không Yêu Linh Chi Thư ngây người suốt mấy trăm năm, không ngừng mà học tập Minh văn, muốn mở ra Minh văn trên Vạn Lý Hà Sơn Đồ quả thực là có chút khó khăn.

Nhiếp Ly cầm bút lên, chấm chút yêu huyết, bắt đầu không ngừng mà ghi xuống từng cái Minh văn. Những Minh văn này quang hoa đại phóng, sau đó không ngừng mà ẩn vào bên trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Bành! Bành! Bành!

Những Minh văn này sau khi tiến vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ, cùng những Minh văn trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ va chạm, sau đó không ngừng mà bạo liệt, tan thành mây khói.

Nhiếp Ly càng ghi càng nhanh, từng Minh văn một tựa như một dạng nước sông không ngừng mà chảy vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Bành bành bành! Bành bành bành!

Cái thanh âm trầm thấp kia không ngừng vang lên, Vạn Lý Hà Sơn Đồ không ngừng bạo phát ra tia sáng cực kì chói mắt, lực lượng bàng bạc hướng xung quanh mà quét ngang ra.

Nhiếp Ly cảm thấy như bị lực trùng kích cực lớn đánh vào, không tự chủ được lui về sau một bước. Hắn lấy tay che lại hào quang, đây vẻn vẹn chỉ là chút lực lượng thoát ra ngoài của Vạn Lý Hà Sơn Đồ, chỉ vậy thôi mà đã kinh người như thế, may mắn hắn đã bố trí kết giới. Bằng không mà nói, người khác rất dễ cảm thấy.

Nhiếp Ly tuy rằng lui về sau một bước, nhưng còn đang không ngừng ghi tiếp Minh văn.

- Phải hoàn thành ngay lập tức!

Tâm lý Nhiếp Ly đang phải chạy đua, hắn không thể dừng lại, nếu dừng lại dù chỉ một chút, tất cả Phong Ấn Minh Văn trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ sẽ bị khóa lại như cũ! Đây là một quá trình cực kì phức tạp. Đầu óc của Nhiếp Ly cũng phải vận chuyển thật nhanh cùng nó.

Ô... Ô... Ô... N... G!

Một cỗ lực lượng mênh mông khuếch tán ra, cỗ lực lượng mênh mông này tựa như bài kinh đảo hải chụp về phía Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly cảm giác mình bị cỗ lực lượng phá hủy mênh mông này nuốt gọn, một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân, Linh Hồn Hải điên cuồng chấn động, vẻn vẹn chỉ là một tia uy áp tản ra ngoài của thượng cổ thần khí, cũng đã làm Nhiếp Ly khó có thể chịu nổi.

Cảm giác như xương cốt toàn thân đều bị nghiền nát vậy

Nhưng mà, một khi Nhiếp Ly rút lui thì những cố gắng trước đó toàn bộ liền đem đổ sông đổ biển hết.

Thời điểm này, sao lại có thể nào thất bại trong gang tấc?

Nhiếp Ly cố nén cơn đau đớn khủng khiếp, tay phải không ngừng mà hạ bút ghi xuống, sau đó cắn ngón tay cái trên tay trái, máu tươi liền trào ra, Nhiếp Ly cực nhanh nhấn lên trên Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Tại giờ phút tất cả những Minh văn này hoàn thành, ngón tay cái tại tay trái của Nhiếp Ly đang đặt trên Vạn Lý Hà Sơn Đồ, một cỗ lực lượng dung nhập huyết mạch, hướng Vạn Lý Hà Sơn Đồ dũng mãnh lao tới, thân thể của Nhiếp Ly như là lập tức bị rút cạn, suy yếu vô lực.

Hộc hộc!

Nhiếp Ly thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, hắn cảm giác Vạn Lý Hà Sơn Đồ cùng chính mình đã thành lập nên một tia liên hệ, thời gian dần qua lực lượng dần quay về thân thể của chính mình, hắn lúc này mới buông lỏng một chút.

Hắn cười khổ một cái, cuối cùng đem thứ này hàng phục.

Vạn Lý Hà Sơn Đồ, rốt cuộc cùng với hắn huyết mạch tương liên.

Nhiếp Ly cùng Vạn Lý Hà Sơn Đồ đã thành lập nên một tia liên hệ, tay phải vừa động, Vạn Lý Hà Sơn Đồ liền biến mất vào trong thân thể, treo lơ lửng ở trên Linh Hồn Hải.

Quả nhiên Vạn Lý Hà Sơn Đồ không hổ là thượng cổ chí bảo!

Vạn Lý Hà Sơn Đồ cùng Nhiếp Ly đã thành lập nên linh hồn liên hệ, hóa thành hình thái linh hồn, cùng Linh Hồn Hải của Nhiếp Ly hòa thành một thể, chỉ cần linh hồn của Nhiếp Ly còn lại dù chỉ là một tia, Vạn Lý Hà Sơn Đồ cũng sẽ nương theo linh hồn của Nhiếp Ly tồn tại, trừ phi Nhiếp Ly tan thành mây khói, hồn phi phách tán, Vạn Lý Hà Sơn Đồ mới có thể tìm kiếm vị chủ nhân tiếp theo.

Nhiếp Ly tay phải khẽ động, gọi Vạn Lý Hà Sơn Đồ ra, chỉ thấy Vạn Lý Hà Sơn Đồ lặng yên lơ lửng ở phía trước, hắn ý niệm vừa động, hóa thành một đạo lưu quang (vệt sáng) tiến vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Bên trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Chỉ thấy Nhiếp Ly lăng không mà đứng, dưới chân chính là sơn mạch dài vô tận, trong đó còn có dòng sông châm rãi chảy.

Đây là một không gian vô cùng rộng lớn, kéo dài mấy vạn dặm, trong đó dãy núi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net