CHƯƠNG 448: VẬN MỆNH ĐÃ NHƯ VẬY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Vậy tông chủ cứ việc phân phó, Lăng Vân Tông ta nguyện theo ngài!

Lăng Không chắp tay cung kính nói.

Nhiếp Ly cười ha ha một tiếng nói:

- Nếu Thiếu tông chủ Lăng Không nguyện ý tương trợ, đó là không thể tốt hơn, chỉ cần Lăng Vân Tông nguyện ý theo Vũ Thần Tông, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi!

- Cảm ơn Nhiếp tông chủ!

Lăng Không nhanh chóng khom lưng cúc cung nói, về phần Vũ Thần Tông sẽ đối đãi Lăng Vân Tông thế nào, hắn không dám có bất kỳ ý nghĩ gì khác, Vũ Thần Tông không thu thập bọn họ đã là không tệ.

- Nghe nói Lăng Vân Tông đoạn thời gian gần đây gặp phải một chút phiền phức?

Nhiếp Ly cười nhạt nói.

- Một chút phiền toái nhỏ, sao dám làm phiền Nhiếp tông chủ.

Lăng Không cười khổ một cái nói.

- Nếu Lăng Vân Tông là tông môn phụ thuộc của Vũ Thần Tông, Nhiếp Ly ta có thể nào ngồi yên không lý đến?

Nhiếp Ly cười vỗ vỗ mông Lăng Không nói:

- Vũ Thần Tông cao thủ nhiều như mây, nếu tông môn phụ thuộc có phiền toái rồi, đều xử lý không được, vậy còn làm sao phục chúng?

Nhiếp Ly nhìn về phía Lục Phiêu bên cạnh nói:

- Lục Phiêu, ngươi mang hai Võ Tông cấp, năm trăm cái Long Đạo cảnh tột cùng cao thủ, đi giúp Lăng Vân Tông đem phiền phức giải quyết rồi!

Nghe được Nhiếp Ly nói, Lăng Không nhất thời sợ đến hai chân như nhũn ra, hai cao thủ Võ Tông cấp, năm trăm cái Long Đạo cảnh tột cùng, đem toàn bộ phiền toái Lăng Vân Tông tiêu diệt đi!

- Nhiếp tông chủ, nếu như trước đây ta có chỗ nào đắc tội, còn xin Nhiếp tông chủ thứ tội, Lăng Vân Tông ta...

Lăng Không sắc mặt tái nhợt, hắn đối với Nhiếp Ly hoàn toàn không biết gì cả, vạn nhất Nhiếp Ly là một tên nham hiểm, nói là đi giúp Lăng Vân Tông giải quyết phiền phức, kết quả trở mặt, đem tiêu diệt Lăng Vân Tông thì làm sao bây giờ?

Những chuyện tương tự, tại Long khư giới vực phát sinh nhiều lắm, Lăng Không có thể nào không sợ?

Nghe được Lăng Không nói, Nhiếp Ly cười phá lên, vỗ vỗ bả vai Lăng Không nói:

- Lăng Thiếu tông chủ không cần khẩn trương, Vũ Thần Tông ta là tông môn chính đạo, làm sao có thể tùy tiện làm ra sự tình diệt môn? Chỉ là tương lai Vũ Thần Tông có rất nhiều chuyện, phải có Lăng thiếu phối hợp.

- Dạ, dà, dạ, đó là đương nhiên.

Lăng Không lau một cái mồ hôi lạnh trên trán.

Hôm nay Vũ Thần Tông, thực sự quá cường đại, cường đại đến mức làm người ta kính úy, Lăng Không lo lắng cho mình nếu hơi có lời nói vô ý, làm Nhiếp Ly mất hứng, vậy Lăng Vân Tông xong rồi.

Nhiếp Ly nhìn thoáng qua Lục Phiêu, mỉm cười nói:

- Lục Phiêu, sau này các hạng sự vụ của Lăng Vân Tông, đều sẽ do ngươi toàn quyền phụ trách, giúp Lăng Vân Tông toàn bộ viên thiên tới Vạn đạo sơn.

- Tốt!

Lục Phiêu gật đầu.

Nghe được Nhiếp Ly nói, Lăng Không trong lòng âm thầm kêu khổ, Vạn đạo sơn khoảng cách Vũ Thần Tông chỉ vài trăm dặm, nhân mã Vũ Thần Tông tối đa hai ngày là có thể giết đến.

Hơn nữa Nhiếp Ly lúc nói chuyện thái độ giọng nói phi thường cứng rắn, hoàn toàn không quan tâm ý nghĩ của Lăng Không, có thể thấy được tư thái của Nhiếp Ly, một khi Lăng Vân Tông phản kháng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Nhiếp Ly vỗ vỗ mông Lăng Không, mỉm cười nói:

- Lăng Thiếu tông chủ, chúng ta lập tức phải khai chiến cùng Yêu Thần tông, Lăng Vân Tông cũng là một vòng trọng yếu, chỉ cần Lăng Vân Tông di chuyển đến Vạn đạo sơn, Vũ Thần Tông chúng ta tùy thời có thể gấp rút tiếp viện, đây cũng là vì cân nhắc tới Lăng Vân Tông an toàn.

- Cảm ơn Nhiếp tông chủ.

Lăng Không tuy rằng trong lòng muôn vàn không muốn, cũng chỉ có thể đáp ứng.

- Được rồi, Lục Phiêu, ngươi chuẩn bị một chút, rồi đi cùng Lăng Thiếu tông chủ sao?!

Nhiếp Ly nói.

- Tốt.

Lục Phiêu gật đầu.

Nhiếp Ly nhìn thoáng qua Lục Phiêu, lại đem thanh âm ngưng tụ thành một bó, truyền âm cho Lục Phiêu nói:

- Lục Phiêu, ngươi đi chuyến này chú ý một điểm, Lăng Vân Tông tuy rằng kinh sợ với thực lực của chúng ta, nhưng dù sao cũng là một đám tiểu nhân cỏ đầu tường nghiêng ngả, không đáng tin cậy.

Lục Phiêu truyền âm hỏi:

- Vậy ngươi vì sao còn muốn thu nạp bọn họ, đem bọn họ dời đến Vạn đạo sơn?

Nhiếp Ly cười nhạt, truyền âm nói:

- Yên tâm đi, tiểu nhân có cách dùng tiểu nhân, chỉ cần Vũ Thần Tông chúng ta vẫn cường đại, bọn họ Lăng Vân Tông cũng không dám đơn giản phản bội, đem bọn họ dời đến Vạn đạo sơn, ta tự có diệu dụng.

Lục Phiêu cười cười, tuy rằng rất lâu, hắn không biết rõ Nhiếp Ly tới cùng đang làm những chuyện gì, thế nhưng hắn lại là tuyệt đối mà tín nhiệm Nhiếp Ly.

Lục Phiêu nhìn về phía Lăng Không, lãnh đạm mà nói:

- Đi thôi!

- Dà, Lục huynh, chúng ta lập tức xuất phát, Nhiếp tông chủ, chúng ta liền cáo từ trước!

Lăng Không hướng về phía Nhiếp Ly chắp tay nói.

Một đám người đi theo sau Lục Phiêu, hướng xa xa đi đến.

Mấy tên thủ hạ của Lăng Vân Tông đang nhỏ giọng mà thầm thì ực ực bên tai Lăng Không.

- Thiếu tông chủ, chúng ta thực sự muốn đem Lăng Vân Tông dời đến Vạn đạo sơn? Lão tông chủ có đáp ứng không? Hơn nữa một khi dời đến vạn đạo sơn, vậy thì ý nghĩa hoàn toàn bị Vũ Thần Tông khống chế!

Một người thủ hạ nhỏ giọng mà nói.

Lăng Không sắc mặt âm trầm, ẩn hàm một tia lửa giận, chỉ là sau một lát, hắn thở dài một cái, Vũ Thần Tông hôm nay, đã làm cho hắn không có một tia mơ tưởng đối kháng. Dùng thực lực của Vũ Thần Tông, có thể tiêu diệt Lăng Vân Tông dễ dàng, hắn dám không đáp ứng sao?

- Sau này, Lăng Vân Tông trên dưới, bất luận kẻ nào đều không được xung đột cùng Vũ Thần Tông, ai trái lệnh giết!

Lăng Không trầm giọng nói.

Long khư giới vực người mạnh là vua, trêu chọc Vũ Thần Tông không khác nào tự chịu diệt vong!

Lăng Không đang đi tới, chỉ thấy xa xa, một cái thân ảnh yểu điệu thon dài, một đường đi tới, cảnh sắc chung quanh phảng phất trong nháy mắt mất đi thần thái. Đó là một cái cô gái xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mỹ lệ như thiên sứ, trên nét mặt mang theo nhè nhẹ ngạo khí lạnh lùng, vóc người lồi lõm tinh tế, lộ ra vô cùng mị lực.

Người thiếu nữ này, chính là Long Vũ Âm.

Trong nháy mắt Lăng Không thấy Long Vũ Âm, ánh mắt đều sáng lên, thế nhưng sau một lát, phai nhạt xuống, đem thân thể cung thành chín mươi độ, thận trọng, từ bên người Long Vũ Âm đi qua.

Lăng Không là một người thức thời, hắn biết hắn cả đời này, căn bản không có khả năng xứng đôi với Long Vũ Âm, tại trước mặt Long Vũ Âm, hắn chỉ là một kẻ bé nhỏ không đáng kể mà thôi.

Long Vũ Âm chỉ là liếc mắt nhàn nhạt nhìn hắn, phảng phất một người đi đường xa lạ, sau đó một đường bước đi.

Lăng Không lặng lẽ đi qua, không có đi nhìn bóng lưng Long Vũ Âm, trong mắt hắn tràn đầy thất lạc, lập tức cười buồn vô cớ, ngưng mắt nhìn phía trước, thẳng đường đi tới.

Một ngày kia, hắn đi tới Vũ Thần Tông, từ cái nhìn đầu tiên thấy nàng, đã bị nàng hấp dẫn sâu đậm, Long ấn thế gia đích nữ, thân phận như vậy, có thể là hắn cả đời đều không thể sánh bằng, chỉ là trong lòng vẫn tồn tại một tia không cam lòng như vậy.

Chỉ là giờ khắc này, một tia không cam lòng đó cũng toàn bộ tiêu tán.

- Thiếu tông chủ, ngài đéo chào hỏi Long Vũ Âm cô nương lun sao...?

Một tên thủ hạ có chút không cam lòng nói.

Lăng Không thở dài một cái, nói:

- Vận mệnh đã như vậy, nếu đã vô duyên, hà tất quấy rối, cho tới nay đều là ta một người tự mình đa tình mà thôi, nhân sinh thất bại lớn nhất, là thích một người cao không với tới nổi. Ta nên có chút tự mình hiểu lấy.

Lăng Không trầm ngâm chỉ chốc lát, mỉm cười một tiếng, sải bước mà hướng về phía trước.

Mấy tên thủ hạ hai mặt nhìn nhau, sau một lát trầm mặc, gia tăng cước bộ đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net