Chương 28 - Yêu thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến cuối tuần thứ hai, Trình Duyệt mới bắt đầu thu dọn hành lý.

Trước tiên là từ tủ quần áo trong phòng ngủ. Trình Duyệt rất thích sạch sẽ cho nên tủ quần áo vẫn luôn được sắp xếp gọn gàng, quần áo của mình và Diệp Kính Hy đều phân ra đàng hoàng, người nọ dùng móc áo màu đen, mình dùng móc áo màu trắng, trắng đen rõ ràng, vừa nhìn là hiểu ngay, lâu ngày cũng không bị lộn nữa. Một loạt quần áo dùng móc áo màu sắc khác nhau treo cùng một chỗ, nhìn qua trông cực kỳ hoành tráng. Đồ lót và vớ cũng được xếp ngăn nắp ở phía dưới, một người bên trái, một người bên phải.

Trình Duyệt đem quần áo được móc bằng móc áo màu trắng ra ngoài, có vài bộ bị áo khoác to lớn của Diệp Kính Hy kẹp ở giữa, phải dùng sức mới kéo ra được, vớ và đồ lót ở dưới cũng được lấy ra bỏ vào trong vali.

Dần dần, trong tủ quần áo chỉ còn lại đồ của Diệp Kính Hy, quần áo của hai người vốn lẫn lộn với nhau chung một chỗ, lấp đầy cả tủ, hiện giờ đột nhiên chỉ còn lại phân nửa, nhìn qua rất trống trải.

Vali của Trình Duyệt lại đầy đến nỗi phải nhồi nhét vào mới được.

Anh còn nhớ rõ lúc mới đến đây, toàn bộ đồ đạc đều để vừa khít trong vali này, làm thế nào mà bây giờ chỉ mới có quần áo thôi đã nhét đầy rồi? Nghĩ nghĩ một chút mới hiểu được, mình ở nơi này cũng đã lâu, quả thật đã xem đây là nhà mất rồi. Cái kiểu ở chung với Diệp Kính Hy cứ như là cặp vợ chồng nhỏ mà ngọt ngọt ngào ngào, mỗi lần tới ngày lễ ngày Tết là lại dắt nhau đi mua quần áo mới, càng mua càng nhiều, cho nên mới nhét đầy vali thế này.

Trình Duyệt cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa tủ quần áo, lại mở ngăn kéo phía dưới ra.

Ở trong đó chỉ có mỗi một chiếc áo sơ mi, một bộ âu phục và một chiếc cà vạt, chính là món quà mà Diệp Kính Hy tặng vào lễ tình nhân hôm đó. Mấy món đồ này cho tới bây giờ Trình Duyệt chưa từng mặc qua, cũng không phải không nỡ mặc, chỉ là cảm thấy rất xấu hổ. Dù sao khi người nọ tặng đồ cho mình còn mang theo nụ cười mưu mô xấu xa như vậy, lỡ như ngày nào đó mặc vào rồi, người ta sẽ hiểu lầm mình đang ám chỉ người ta làm cái gì gì đó thì sao. Trình Duyệt bực bội trong lòng, vì thế vẫn luôn cất nó trong ngăn kéo.

Hiện giờ nhìn chiếc sơ mi trắng tinh này, ngay cả mác còn chưa cắt, được xếp ngay ngắn gọn gàng ở đây, có thể vĩnh viễn cũng không có cơ hội mặc tới nữa.

Trong lòng Trình Duyệt đột nhiên cảm thấy chua xót, lấy chiếc sơ mi kia ra, nhẹ nhàng dán mặt lên đó cọ cọ, trên chiếc áo này thậm chí còn lưu lại mùi của người kia, xúc cảm mềm mại ấm áp, tựa như đầu ngón tay của Diệp Kính Hy đang vuốt ve mặt mình vậy.

Trình Duyệt đem mặt vùi vào áo sơ mi hít sâu một hơi, lúc này mới mở vali ra, đem những thứ người kia tặng cố gắng nhét vào đó.

Sắp xếp tủ quần áo xong rồi lại tới phòng ngủ, sau đó là sân vườn…

Chậm rãi chậm rãi, đem tất cả đồ đạc thuộc về mình lôi ra. Cả căn nhà như bị khoét đi phân nửa, trở nên trống trải vô cùng.

Diệp Kính Hy rời đi đã một tuần rồi, thế nhưng khắp nơi trong nhà vẫn còn tràn ngập hơi thở của anh.

Mỗi khi đi ngang qua phòng đọc sách sẽ nhớ tới dáng vẻ anh đang chăm chú đọc sách, khi ở trong bếp làm cơm sẽ nhớ tới hình bóng anh hay đứng bên cạnh giúp mình cái này cái nọ. Tới khi ngâm mình trong bồn tắm lớn, sẽ không khỏi nhớ tới buổi tối hôm đó, trong phòng tắm bốc đầy hơi nước, hai người gắt gao ôm lấy nhau, hôn môi, vuốt ve, triền miên ngọt ngào mà kịch liệt. Hơi thở gấp gáp cùng tiếng tim đập mãnh liệt như còn văng vẳng bên tai, thế nhưng giờ đây, người đã đi rồi.

Trong một tuần này, Trình Duyệt một mình ngủ trên giường, trùm chăn kín cả người nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Sáng sớm mỗi ngày đều đúng giờ thức dậy, chỉ là không còn tâm tình đâu mà chạy bộ nữa, một mình ăn bữa sáng, nhìn chỗ ngồi đối diện chỉ còn là khoảng không, chung quy vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Hai người sống chung với nhau lâu như vậy, mà cái nhà này cũng tựa như là gia đình của họ rồi. Trình Duyệt quen thuộc từng ngóc ngách ở đây, thậm chí còn nhớ rõ tên của từng loại hoa được trồng trong vườn nữa.

Hiện tại đột nhiên phải ra đi, quả thật rất luyến tiếc, không nỡ.

Thế nhưng lại không có biện pháp nào khác, mình phải đi thôi. Chịu đựng thêm một tuần, ngày ngày mất ngủ, đến khi vừa ngủ được khoảng ba tiếng thì luôn luôn bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc.

Trình Duyệt mơ thấy Diệp Kính Hy đỏ mắt hỏi mình vì sao phải chia tay với anh, mơ thấy Diệp Kính Hy lạnh lùng nói với mình, em không phải đã đồng ý chờ anh trở lại sao? Không phải đã nói rằng dù có khó khăn trắc trở gì cũng phải ở bên nhau sao?

Ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm ấy, thậm chí còn mang theo oán hận.

Trình Duyệt cực kỳ sợ ánh mắt như thế, mỗi khi ở trong mơ nhìn thấy hai mắt lạnh lùng ấy của đối phương, lại nhịn không được mà toàn thân đều run lên.

Thế nhưng mà mình ở trong mộng hết lần này tới lần khác không tài nào nói nên lời, trong lòng tựa như có một khối đá to đè nén tới khó chịu, không thể làm gì khác hơn là há to miệng mà liều mạng thở dốc, ở trong lòng không ngừng không ngừng gào to, em yêu anh, em yêu anh, Diệp Kính Hy, nhưng mà em cũng không còn cách nào nữa, xin anh đừng trách em…

Ban ngày thì suy suy nghĩ nghĩ, ban đêm thì nằm mơ như vậy, khắp nơi trong nhà đều là khí tức của Diệp Kính Hy, đâu đâu cũng đều có những hồi ức tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc của hai người bọn họ, cho nên Trình Duyệt bây giờ ngay cả ngủ cũng chẳng được an giấc.

Nếu còn tiếp tục ở lại đây, Trình Duyệt sợ chính mình sẽ không chống đỡ được mà vỡ tan mất.

Khi Trình Duyệt xách vali trở lại ký túc xá, Tiểu Uy và A Vinh đều há hốc mồm kinh ngạc. Trong khoảng thời gian Trình Duyệt dọn đi này, liên hệ của bọn họ cũng theo đó mà phai nhạt, chỉ khi nào tới ngày lễ ngày Tết mới gửi tin nhắn cho nhau, hiện giờ Trình Duyệt đột nhiên trở về, hai người đều cảm thấy có chút quái lạ. Nhưng biểu tình trên mặt Giang Tử Đông thật ra rất trấn định, đi tới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Trình Duyệt, nói: “Hoan nghênh trở về.” Sau đó tự nhiên tiếp nhận hành lý trong tay đối phương.

Để ăn mừng Trình Duyệt trở về, tối hôm đó Giang Tử Đông làm chủ xị đứng ra mời mọi người tới nhà hàng bên đường đối diện ăn tối, gọi mấy món ăn xong, còn uống thêm chút rượu, A Vinh tửu lượng kém nhất, rất nhanh đã say, trên đường trở về bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo cất tiếng hát, chính là bài hát vừa nãy được phát trong nhà hàng, “Yêu nhau bao năm” của Hàn Hồng và Hứa Chí An.

“Nói với anh rằng, vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa, nói với anh như thế rồi, sao em lại nuốt lời? Cảm ơn anh đã cho em vui sướng và hạnh phúc, để em có thể cảm thụ nó từng chút từng chút, từng ngày từng ngày. Là bởi vì dũng khí của anh đã giảm bớt hay là vì thời gian của chúng ta có hạn…”

“Đã từng thương hải tang điền, chớp mắt đã hóa thành khói sương…”

Trình Duyệt ở bên cạnh lặng im nghe cậu hát, cái gì cũng không nói nên lời.

Giang Tử Đông hạ giọng quát: “Đủ rồi! Khó nghe chết đi được.” Vươn tay ra đỡ lấy A Vinh đã say khướt loạng choạng ở phía trước, Giang Tử Đông trầm mặt nói với Tiểu Uy ở kế bên, “Cậu đỡ cậu ấy về trước đi, cậu ấy say rồi.”

“Ừ.” Tiểu Uy nghi hoặc nhìn hắn một cái, “Vậy anh và Trình Duyệt thì sao?”

“Bọn tôi đi mua chút đồ dùng sinh hoạt cái đã, Trình Duyệt vừa mới trở về, còn nhiều thứ không có mang theo.”

“Ok…” Tiểu Uy đón lấy A Vinh, đỡ cậu chậm rãi đi về phía ký túc xá, Giang Tử Đông liền kéo Trình Duyệt quẹo vào một ngõ khác dành cho người đi bộ.

Trời thu đã qua, lá vàng trên cây đều rụng hết, cành khô trong gió lung lay như sắp đổ. Muôn hoa dọc đường đi đều héo tàn, cây cỏ khô khan, khiến người ta có cảm giác thê lương bi cảm.

Nhiệt độ mấy ngày nay đã giảm xuống, gió đêm vừa thổi liền lạnh tới thấu xương. Trình Duyệt từ nhỏ đã sợ lạnh, mấy ngày trước đi dạo phố cùng Diệp Kính Hy không mặc áo khoác cũng chẳng thấy lạnh. Bây giờ trên người đã khoác một chiếc áo thật dày rồi, vẫn cảm thấy từng trận gió lạnh như thổi vào trong cổ áo, mà cơn gió này tựa như một lưỡi dao nhỏ, từng chút từng chút cắt vào da thịt.

Không nghĩ tới, nhiệt độ giảm xuống cũng nhanh như vậy.

Trình Duyệt gắt gao túm chặt áo khoác của mình, hai tay đút vào trong túi, cúi thấp đầu chậm rãi bước đi, một lúc lâu vẫn không nói gì.

Giang Tử Đông trầm mặc một lúc, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, kéo Trình Duyệt vào trong một quán cà phê gần đó, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, bình tĩnh hỏi: “Trình Duyệt, cậu có chuyện gì vậy?”

Trình Duyệt miễn cưỡng cười cười, “Tối hôm qua mất ngủ, tinh thần không tốt lắm. Không có gì đâu.”

“Không có gì sao đột nhiên lại dọn về!!”

Giang Tử Đông phẫn nộ đứng lên, bởi vì nói quá to mà gây chú ý cho không ít người trong quán.

Trình Duyệt nhíu nhíu mày, kéo hắn ngồi trở lại: “Anh nhỏ giọng một chút.”

Giang Tử Đông sầm mặt, hạ giọng nói: “Rốt cuộc là làm sao vậy? Cậu không phải sống chung với Diệp Kính Hy sao? Sao đột nhiên lại dọn về, mặt mày lại thất hồn lạc phách như vậy, chẳng lẽ cậu ta làm chuyện gì có lỗi với cậu?”

“Không có.”

“Vậy là có chuyện gì?”

Trình Duyệt trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Tôi muốn chia tay với anh ấy, thế nhưng, tôi không biết nói như thế nào.”

Giang Tử Đông giật mình ngây người tại chỗ, cả nửa ngày vẫn không nói ra lời.

Trình Duyệt gục đầu xuống, nhẹ nhàng khuấy cà phê trong ly của mình, một bên khuấy một bên bình tĩnh nói: “Trước khi Diệp Kính Hy đi, tôi còn nói với anh ấy, sẽ chờ anh ấy trở về. Hiện tại đột nhiên phải chia tay, tôi không biết nói như thế nào cả.”

“Lý do thật ra có rất nhiều, tỷ như, tôi phát hiện ra tình cảm của mình đối với ảnh không còn sâu đậm nữa, ở chung một chỗ lâu như vậy đã chán rồi. Hoặc là, đàn ông hẳn phải cưới vợ sinh con mới đúng, cảm tình của đàn ông với đàn ông không thể lâu dài, sớm chia tay đối với cả hai cũng tốt. Hoặc có thể là, mẹ của tôi đã phát hiện ra quan hệ của tôi và anh ấy, không cho hai người cùng một chỗ nữa…”

Trình Duyệt dừng một chỗ, khe khẽ thở dài, “Mấy cái cớ như thế này thì có nhiều lắm, nhưng tôi không biết nên dùng cái nào mới thích hợp. Muốn chọn ra một lý do để Diệp Kính Hy có thể tin tưởng, cũng muốn để cho anh ấy không phải đau buồn nhiều, đồng thời cũng chấp nhận chia tay với tôi… Thật là phiền phức.”

“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn lo lắng chuyện này, ở nhà lúc nào cũng ngủ không ngon, cho nên mới dọn về ở với mọi người. Thời gian đã không còn nhiều nữa, tôi muốn mau chóng nghĩ ra một lý do thật tốt. Anh ấy thông minh như vậy, thật không dễ lừa đâu.”

Giang Tử Đông nhìn Trình Duyệt, mặt không đổi sắc hỏi: “Cậu làm thế nào mới có thể giữ bình tĩnh để nói ra những lời này vậy?”

Trình Duyệt hơi nghiêng đầu, ngón tay cầm ly cà phê dần siết chặt hơn.

“Cậu rốt cuộc đã chịu giày vò bao nhiêu rồi? Nhìn cậu hiện tại biến thành cái dạng gì xem?” Giang Tử Đông vươn tay đè lại vai Trình Duyệt, hai mắt nhìn thẳng vào anh, “Rõ ràng là thống khổ muốn chết, lại còn làm bộ dạng như ta đây bình tĩnh lắm, cậu không thấy mệt sao? Tôi nhìn còn thấy mệt.”

Trình Duyệt không nói chuyện, chỉ chấp nhất nghiêng đầu sang một bên, gắt gao nắm chặt ly cà phê của mình.

Giang Tử Đông nói rất đúng, bình tĩnh nói ra mấy lời này, lại còn phải lãnh tĩnh lý trí mà suy nghĩ xem như thế nào chia tay với người kia, thật sự là mệt chết đi được.

Ngoài mặt thì làm như là không có việc gì, trong lòng khổ đau lại có mấy ai biết? Yêu người ta đến mức này rồi, tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy làm sao có thể nói buông là buông được đây?

Thế nhưng không có biện pháp, đối mặt với khốn cảnh của Diệp gia, không thể chỉ ích kỷ lo cho bản thân mình được.

Hiện giờ không thể điều chỉnh tâm tình, cũng không học được cách ngụy trang bình tĩnh, chờ hai ngày nữa Diệp Kính Hy trở về rồi, Trình Duyệt rất sợ tới lúc mình nói chia tay, lời kịch thật vất vả mới nghĩ ra được sẽ bị ánh mắt của người kia làm cho vỡ nát.

Diễn viên xuất sắc nhất còn phải cần thời gian để luyện tập biểu cảm của mình, huống chi anh còn không biết diễn là như thế nào? Trước khi người kia quay về mà không luyện tập tốt, đến lúc đó diễn rồi chắc chắn sẽ không có lợi. Cho nên mới chịu đựng đau đớn, đứng trước gương luyện tập cách mỉm cười thật nhiều lần.

Hiện giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi, chí ít có thể xem như không có việc gì mà nói ra hai chữ “chia tay” khiến tim người quặn đau kia.

-

Thời gian một tháng kỳ thực rất ngắn, lúc nào vui vẻ thì chỉ cần chớp mắt một cái đã qua. Thế nhưng hiện tại đối với Trình Duyệt mà nói, tháng này lại dài đằng đẵng như vậy, mỗi một ngày trôi qua đều cực kỳ thống khổ, mỗi một ngày trôi qua đều như bị dày vò trong lửa bỏng nước sôi. Càng về sau lại càng mất ngủ nhiều hơn trước, lúc nào cũng gặp ác mộng, Trình Duyệt thậm chí còn phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể duy trì được.

Cuối cùng, dưới sự lo lắng truy vấn của Giang Tử Đông, Trình Duyệt vẫn đem tất cả mọi chuyện ra nói cho hắn.

Dù sao trước đây khi từ chối lời tỏ tình của Giang Tử Đông, Trình Duyệt cũng đã nói qua, tôi và anh vĩnh viễn là bạn thân. Mấy ngày hôm nay hắn vẫn luôn dùng thân phận của một người anh trai mà quan tâm lo lắng cho Trình Duyệt. Hiện giờ tâm tình Trình Duyệt không tốt, Giang Tử Đông vẫn không ngại ở bên anh, đem lỗ tai mình làm thùng rác cho anh dùng.

Trình Duyệt có không ít bạn bè, dù là ở trong khoa hay ngoài khoa cũng đều rất tốt, thế nhưng loại chuyện này chỉ có thể tâm sự với mỗi Giang Tử Đông mà thôi. Chỉ có Giang Tử Đông biết anh thích con trai, cũng chỉ có hắn mới có đủ lãnh tĩnh để bày mưu tính kế cho anh. Tâm sự chồng chất như thế này, nói ra vẫn tốt hơn là cứ khư khư giữ  trong lòng, có đôi khi Trình Duyệt cũng cảm thấy không chịu đựng nổi nữa, thật may còn có Giang Tử Đông luôn bên cạnh.

Về điểm này, Trình Duyệt vẫn rất cảm ơn hắn, cho dù là sau này đi nữa, anh cũng không có cách nào thật sự hận Giang Tử Đông được.

Sự tình vốn rất thuận lợi, Trình Duyệt lo lắng một lúc lâu, định lấy người nhà ra làm cái cớ. Dù sao trong nhà Diệp Kính Hy cũng đang lúc xảy ra chuyện, nếu như trong nhà Trình Duyệt cũng gặp chuyện không may, như vậy hai người bất đắc dĩ chia tay cũng là lẽ đương nhiên rồi.

Lý do như vậy, có lẽ Diệp Kính Hy cũng sẽ chấp nhận được.

Vừa hay mấy ngày nay mẹ mình đang đi công tác, Trình Nhạc thì học nội trú ở trong trường, điện thoại nhà không có ai bắt máy, Diệp Kính Hy dù có hoài nghi cũng không cách nào đối chất được.

Trình Duyệt tìm đúng thời cơ, đánh một tin nhắn dài thật dài, sửa rất nhiều lần, sửa xong lại đọc thêm lần nữa, cảm thấy không thích hợp lại tiếp tục sửa. Cái tin nhắn đó sửa tới sửa lui không dưới mười lần, Giang Tử Đông cũng nhịn không được nói: “Cậu cứ nhắn đi, tôi thấy không thành vấn đề đâu.” Trình Duyệt lúc này mới yên lòng lại, ngón tay run rẩy bấm vào nút gửi tin nhắn.

Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, điện thoại Trình Duyệt bắt đầu reo lên. Trình Duyệt đưa mắt nhìn điện thoại báo cuộc gọi tới từ Diệp Kính Hy, cắn răng hạ quyết tâm không nghe máy. Điện thoại rất nhanh lại vang lên lần nữa, Trình Duyệt lại bấm tắt. Điện thoại reo bao nhiêu lần, thì Trình Duyệt bấm tắt bấy nhiêu lần. Sau một hồi giằng co tuyệt vọng, cả hai người đều chấp nhất đến đỏ cả viền mắt.

Cuối cùng, chuông điện thoại cũng không reo lên nữa, Diệp Kính Hy lại gửi tới một tin: “Nhận điện thoại của anh đi, Trình Duyệt.”

Trình Duyệt hai mắt chua xót, ngón tay run run đánh chữ trả lời: “Mẹ của em đang ở bên cạnh, không bắt máy được. Cứ như vậy đi, chuyện này em đã suy nghĩ kỹ rồi. Xin lỗi, là em có lỗi với anh, chúng ta chia tay đi.”

Một lát sau lại nhận được tin nhắn: “Mẹ em không chấp nhận, anh có thể hiểu được, em đừng vội, chờ anh trở về rồi sẽ cùng mẹ em nói chuyện đàng hoàng, được không? Đừng buồn nữa, sự tình lúc nào cũng có biện pháp giải quyết mà. Cho dù mẹ em thật sự không đồng ý, em cũng có thể trước tiên đáp ứng bà, cùng bà trở về, sau đó chờ bà ổn định tâm tình rồi, chúng ta lại cùng bà nói chuyện. Nhưng mà Trình Duyệt, đừng nói những lời như chia tay với anh, được không?” Một lát sau, lại gửi thêm một tin nữa, “Nhớ kỹ, anh yêu em.”

Ngón tay cầm điện thoại di động của Trình Duyệt  kịch liệt run lên.

— Diệp Kính Hy anh không thấy mệt sao? Ba của anh bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh, mẹ của anh cũng tiều tụy như vậy rồi, trong nhà đối mặt với nguy cơ phá sản, anh còn muốn dùng loại ngữ khí ôn nhu này an ủi em sao? Anh thật sự không thấy mệt mỏi sao?

Nhìn tin nhắn của Diệp Kính Hy trong điện thoại, lại nhìn tới dòng chữ “Nhớ kỹ, anh yêu em” kia, trong lòng Trình Duyệt khó chịu như là bị dao cắt qua vậy.

Đây mới thật sự là sự lựa chọn khó cho cả đôi bên, hai người trong lúc đó đều giống như là một con dao hai lưỡi, mặc kệ là chọn cái nào đi nữa, đều cắt cho người mình đầy rẫy thương tích.

Nhưng mà đến lúc này rồi, Diệp Kính Hy vẫn còn có thể cắn răng liều mạng kiên trì như vậy. Anh yêu Trình Duyệt nhiều bao nhiêu, mới có thể chống đỡ được đến bước này đây?

Nhìn đồng hồ một chút, New York hiện giờ đã là bốn giờ sáng rồi.

Anh cư nhiên, còn chưa ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net