Chương 11: Bữa tiệc kinh hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nước cô thì thông thường khi người ta đi dự tiệc, sẽ có ăn uống, hát hò, nhậu nhẹt. Nhưng hôm nay cô được trông thấy một kiểu tiệc vô cùng khác ở nhà của Julien. Mọi người đều giống như phát điên vậy.

Tiểu Hoa và Tiểu Hạnh cũng đều ngây thơ như cô, chuẩn bị trang điểm các thứ, mặc váy cocktail các thứ. Bước ra ngoài thì lại thấy ai nấy đều mặc đồ rất thoải mái, bên trong thì đã mặc sẵn đồ bơi, giống như chỉ đợi cởi ra là đã có thể nhảy xuống hồ bơi ngay vậy.

"Không ngờ Tiêu Vân lại là người hòa nhập nhanh nhất nhỉ?".

Cả cô, Tiểu Hoa, Tiểu Hạnh trông thấy cậu ta ngửa cổ nốc cạn từng ly từng ly Vodka mà thấy lạnh cả tóc gáy. Julien trông thấy cô, liền chạy đến.

"Các cậu mặc đồ gì mà trông buồn chán quá vậy?".

Hạ Ninh hạ mí mắt nhìn cậu ta đầy chán ghét không kém, Cậu ta đang mặc mỗi cái quần bơi ngắn đến sát đùi, ôm sát, trông vô cùng trơ trẽn. Trước đó thì thấy cậu ta đang ôm ấp một cô gái trong bộ dạng i xì vậy bên cái hồ bơi.

"Không phải có giấu thứ gì hấp dẫn bên trong đấy chứ?".

Cậu ta đột nhiên lấy tay kéo cổ áo cô ra xem.

"Này!".

Cô cầm ly nước trên tay tạt thẳng vào mặt cậu ta. Thái độ của cô rất rõ ràng. Cho dù hành động đó là có lý, cô cũng có hơi áy náy. Từ trên tóc đến dưới người của cậu ta đều bị cốc nước ngọt của cô làm cho ướt hết ráo.

"Xin lỗi...".

Ai nấy đều nhìn cô. Sao cứ đi đâu cô cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý vậy chứ?

"Cậu có sao không?" - Cô cầm theo chiếc khăn bông, tiến tới chỗ cậu ta định giúp.

Ai dè, cậu ta chỉ đang chờ đợi giây phút ấy đến để quẳng cô xuống hồ bơi. Do lực mạnh lại đột ngột nên cô rơi xuống nước cái ùm. Cái váy không tay suýt chút bị tuột khỏi thân. Tay cô khó khăn ghị chặt lại. Thế nhưng nước vào hết mũi mắt miệng, khiến cô cay xè, chới với một hồi trong đầm sâu tưởng chừng như không có đáy. Mãi cô mới ngoi lên được khỏi mặt nước, thấy mọi người đứng trên đó không có lấy một chút biểu hiện lo lắng còn cười rất to khi trông thấy cô.

Julien còn đứng từ trên bờ hồ lấy đà lộn vòng nhảy xuống để thành quả bom nước trước mặt cô. Vừa được ăn đợt nước này, Hạ Ninh lại được ăn thêm ngụm nước mới, cô cứ bì bõm trong nước là nước. Tên quỷ quái này!

Cho đến giờ thì cô có thể chắc chắn 100% rằng hắn muốn chơi cô. Cô dễ bắt nạt vậy sao? Xin lỗi, vẫn chưa đến lượt cậu ta. Mặc dù không trông thấy gì cả, cô vẫn lội đến chỗ cậu ta vừa chìm xuống, ngay lúc cậu ta muốn ngoi lên thì cô nhảy lên dìm cậu ta xuống.

Đến lúc này thì cậu ta mới không ngừng chửi thề.

"Merde! Merde! Merde!".

Cô hả hê trong khi cậu ta giãy giụa. Một lúc chơi đã rồi thì mới chịu thả cậu ta ra. Vẻ mặt cậu ta phải nói là nhăn như khi ăn ớt, chắc cũng thù cô lắm rồi.

Còn chưa chờ xong cậu ta muốn nói gì, cô đã liền chặn họng.

"Cậu lo cho tốt cô bạn của tôi" - Cô nắm đầu hắn, xoay qua chỗ Tiêu Vân đang đứng -  "Nếu cô ta mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ dìm cậu tiếp!".

Rồi cô lập tức chuồn ngay, kẻo cậu ta phát điên lại dìm cô xuống nước thì thế nào.

Cô ra khỏi hồ bơi, ướt sũng như con chuột lột. Tóc tai rối bù. Cũng may là cô sống ở đây, không thì không biết phải làm sao nữa. Cô lên thay một bộ đồ đúng chất ở nhà xuống. Vậy nhưng bữa tiệc càng về đêm càng loạn lạc, đèn chớp nháy, nhạc nhẽo đùng đùng. Khu hồ bơi thì ai nấy cũng như con thú xổng chuồng, cứ hết nhảy lên nhảy xuống thì lại đứng dậy quay cuồng. Những góc tối trong nhà dần được sử dụng một cách triệt để. Các cặp đôi ôm hôn xoắn xít và hút cần sa ở mọi nơi.

Cô cùng Tiểu Hạnh, Tiểu Hoa vì quá sợ hãi nên đã trốn lên phòng chốt cửa chơi đánh bài. Lâu lâu vẫn có nghe tiếng phá cửa ở ngoài vọng vào làm đứa nào đứa nấy mặt mày tái xanh. Mặc dù đã nói phòng này có người rồi nhưng bọn họ vẫn cố chấp muốn phá cửa. Thế nên dù là chơi bài rất thư giãn nhưng cũng chơi trong thấp thỏm.

Cánh cửa này nếu bị phá thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Nhịn nhục được đến sau nửa đêm thì bạn của Tiểu Hoa và Tiểu Hạnh đã liên lạc để đón hai cô gái ấy về nhà. Còn bạn của cô thì vẫn đang tiệc tùng chưa hề ngơi nghỉ.

Lúc tiễn hai cô bạn ra về, cô cũng muốn tìm thử xem Tiêu Vân đang ở đâu nhưng không một dấu vết. Cô có nói với bạn của Tiêu Vân ở trong bữa tiệc rằng hãy kiếm cô ấy và đưa cô ấy về nhà đi, cô ấy say rồi... Trên quãng đường chạy về phòng thì cô đột nhiên bị một người lạ mặt túm lấy tay kéo lấy.

"Cậu là cô học sinh yêu thích của Paul đúng không?".

Cô hoảng hốt. Làm sao hắn biết được? Cô chưa từng gặp qua hắn ở đâu cả. Gặp trúng câu hỏi này, nếu là Tiêu Vân, cậu ta sẽ không hiểu Paul là ai?

Nhưng cô thì chạy lẹ, hắn đuổi theo ở ngay phía sau. Hình như có ý đồ đen tối gì đó. May là những buổi tập trượt băng đã có ích với cô. Cô chạy cách xa hắn được một quãng, kịp khoá chặt cửa phòng.

Bên ngoài hắn không chịu buông tha vẫn đập cửa rầm rầm. Sao cô cảm thấy hắn chính là người từ ban nãy đã đứng muốn phá cửa vậy chứ?

Trong cơn hoảng loạn, cô gọi cho thầy Hàn. Julien to tiếng vào ban trưa như thế, chắc thầy đã nghe ra nên đã nạp thêm tiền vào tài khoản của cô vào buổi chiều.

"Alo? Hạ Ninh tôi đang...".

Cô còn chưa nghe hết câu đã cắt lời.

"Thầy ơi, thầy mau đến nhà Julien cứu em với. Ở đây có một bạn người Pháp, rất cao to, mắt xanh tóc vàng, hỏi em có phải là học sinh yêu thích của thầy không rồi đuổi theo em muốn phá cửa. Em sợ lắm... Thầy có thể đến đây có được không?" - Giọng cô run run.

Hình như Vũ Hàn đang có chuyện gì đó, cô thấy hắn im lặng hồi lâu. Dường như rất lưỡng lự. Rồi tiếng đập cửa lần nữa vang lên, rất to, tiếng nào tiếng nấy cũng như sắp phát điên tới nơi rồi vậy. Hạ Ninh bị giật mình tới mức đánh rơi cả điện thoại.

Chưa cần biết Vũ Hàn có qua đây hay không. Cô phải nghĩ cách cứu mình trước. Chẳng biết cánh cửa đó có thể chịu đựng được bao lâu. Hạ Ninh đành tìm cách đi xuống bằng đường cửa sổ. Rất may, ngay bên dưới cửa sổ phòng cô là cái hồ bơi. Ít nhất thì sẽ không đau. Nhưng có can đảm nhảy lầu không thôi.

Một ngày rớt hồ bơi hai lần... Thật là...

Lần này là tiếng lạch cạch. Hạ Ninh xoay người, không phải chứ? Hắn đã tìm được chìa khoá mở cửa phòng rồi sao? Nếu còn không chạy, e rằng sẽ không kịp nữa!

Mắt cô dán lên cánh cửa bất động bỗng nhiên bật mở. Chân cô theo đó cũng run mà nhảy đi luôn.

"Ùmmmm!!!".

Cả người cô đập mạnh xuống nước. Ban đầu thì có chút đau rát... Sau đó thì bị nhấn chìm. Nước chui vào hết khoang tai và khoang mũi của cô còn kinh khủng hơn lần buổi sáng. Không có thời gian thấy khó chịu nữa. Đang có người muốn truy đuổi cô. Hạ Ninh phải nhanh hơn người đó mới được.

Cô hít mạnh sau khi lấy được thế trồi khỏi mặt nước. Tóc và quần áo bị nước quấn chặt vào cơ thể. Chân cô hoàn toàn không mang gì. Ngay lập tức cô lao ra khỏi đó. Suy nghĩ lúc đó của cô chỉ là làm sao để thoát ra khỏi đó được thôi.

Trời mùa thu se lạnh. Cô chạy được ra đến đầu đường thì hai chân bắt đầu tê liệt vì lạnh quá. Hồi buổi chiều thì có vẻ còn mát mẻ nhưng sao bây giờ lại trở lạnh như vậy. Hạ Ninh cứ khập khiễng đi trên con đường miên man và màn đêm vô định không lối thoát.

Đêm nay sẽ đi về đâu? Cô sợ đến không cả dám có ý nghĩ đó... Hay là tìm một chỗ trốn tạm, chờ khi nào từ xa không thấy đèn đóm sáng loá, nhạc nhẽo đì đùng nữa thì lại trở về?

Chắc đó là cách duy nhất... Vậy nên cô cứ co ro ngồi một góc ở chỗ khuất giữa hai căn nhà. Lạnh quá... Cô ở đó chờ đợi rồi chờ đợi đến mức bản thân ngủ gục đi.

Không biết đã qua bao lâu. Lúc có ánh đèn pha chói loá bỗng nhiên rọi vào cô thì cô mới sực tỉnh.

Chẳng nói chẳng rằng, Vũ Hàn đã xuất hiện như vậy, anh đi đến, nhấc bổng cả cơ thể cô lên như một đứa bé. Lúc thiếp đi thì không sao nhưng lúc tỉnh dậy thì cả cơ thể lại bắt đầu run cầm cập. Hạ Ninh ôm lấy anh, thật sự là lạnh quá. Thân nhiệt của anh hiện tại là lò sưởi duy nhất cô tìm thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net