Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cô cũng đã được giải cứu. Mặc dù trên xe ấm hơn ngoài trời nhưng vẫn còn rất lạnh. Cô cứ không ngừng vo tay vào nhau xuýt xoa.
"Thầy nói xem, sao em lại xui xẻo như vậy chứ? Sao em lại có một người bạn thư không bình thường đến như vậy?".
Vũ Hàn nghe cô than thở, cũng không có nói gì. Cô thấy rất mệt mỏi, thật là muốn ngủ đi một giấc.
"Em chờ một chút, tôi đưa em về đến nhà tôi, thay đồ rồi em hẵn ngủ. Mặc vậy đi ngủ dễ cảm lạnh lắm!".
Cô cười ngốc.
"Cái áo vest trước của thầy cho em em còn chưa trả nữa".
"Lát nữa em sẽ phải trả lại ngay thôi!".
Chắc do đường về đêm vắng và Vũ Hàn chạy đi với vận tốc khá nhanh cho nên cô cũng không phải chờ lâu để đến được nhà hắn. Cô thấy không khoẻ, cứ chếnh choáng, nhưng vẫn tỏ ra là mình ổn.
Chẳng đi được mấy bước, Vũ Hàn lại bế xốc cô lên.
"Ráng chịu thêm chút nữa. Sắp được đi ngủ rồi!".
Nhà của Vũ Hàn tất nhiên cũng chẳng tầm thường, có khi còn to hơn nhà của Julien. Thầy đặt cô vào trong nhà tắm, mở nước ấm cho cô.
"Em tắm qua trước đi. Tôi đi lấy đồ cho em!".
Cô chẳng có sức lực nào mà suy nghĩ nhiều nữa cả. Thầy Hàn bảo sao, cô làm y vậy. Cởi đồ rồi bước vào trong ngồi sụp xuống. Hơi nước bốc lên mờ mịt, có hơi khiến cô khó thở. Cố gắng dội sơ qua rồi cô lấy khăn tắm quấn quanh người.
"Đồ của em đây, mau mặc vào đi!".
Vũ Hàn đưa vào cho cô một chiếc áo thun và một cái quần lửng. Chỉ có mỗi cánh tay đưa vào rồi đặt lên giá để. Vũ Hàn luôn đem đến cho cô một sự tin tưởng và an toàn tuyệt đối. Áo thun thì rộng thùng thình như một chiếc váy và quần lửng thì dài đến qua gối.
Vừa mặc xong thì cô liền xổ ra khỏi phòng, nằm lăn ra giường. Hai mắt lờ đờ khép lại. Cô phát hiện, mình dường như phát sốt rồi.
Trong bóng đêm mờ mờ ảo ảo có một bàn tay nào đó nhẹ nhàng nâng đầu cô lên. Từng đợt gió ấm thoang thoảng thổi tung mái tóc của cô, dịu dàng xới lên. Thật dễ chịu...
Khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng, cô còn chẳng nhớ là mình đang ở đâu.

"Hắt xì...!".
Hình như cô bị cảm rồi... Nhưng mùi hương ấm áp có hơi thoảng hương thơm này là... Cô giật mình, rụt người lùi về sau.
Là Vũ Hàn.
Cô chấn động đến suýt thì té xuống giường. May là hắn ta đã sớm giữ lấy cô. Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy mắc cỡ đến khó nói thành lời. Là bản thân cô chai mặt đêm qua ôm cứng người ta ngủ suốt đêm.
Mà bản thân cô còn chẳng mặc gì tử tế. Nội y tối qua đều đã thay ra.
Hắn đưa tay lên trán cô.
"Hết sốt rồi!".
Rồi đứng dậy khỏi giường.
Sao hắn có thể tự nhiên như vậy chứ? Là hoàn toàn bị chai sần trước phụ nữ hay vốn dĩ không cảm thấy được gì?
Cô không dám nghĩ nữa.
"Tôi đi ra ngoài mua một ít đồ ăn sáng với thuốc cảm về cho em. Em ở nhà chuẩn bị đi...".
Hạ Ninh mất một lúc mới hiểu được "chuẩn bị" mà Vũ Hàn nói có nghĩa là gì. Hắn đang cho cô cơ hội để kiểm tra lại đống đồ đêm qua.
Đám đồ hôm qua cô thay ra vẫn còn ướt nhẹp để nguyên trong giỏ. Nhưng mà... máy giặt ở đâu? Cô ôm đồ chạy ra khỏi phòng, gần như choáng váng. Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, chiếu lên ngôi nhà rộng lớn như một cung điện xa hoa.
Ở đây có không biết bao nhiêu phòng. Nhưng đều trống rỗng và lạnh lẽo khiến cô sợ hãi không thôi. Sau khi đi một hồi, máy giặt thì không thấy mà bản thân cô bị lạc trong những hành lang dài lắt léo và những căn phòng nhiều đến chóng mặt.
Cũng may là Vũ Hàn rời khỏi không lâu thì đã quay lại, tìm thấy cô đang loay hoay thảm thương trong một góc nào đó của căn nhà.
"Thầy..." - Cô gần như mếu máo - "Em sợ ma".
Gương mặt nghiêm nghị của Vũ Hàn lại bị cô chọc đến không nhịn được cười nữa. Anh đi đến đưa cho cô miếng bánh sừng cua. Trông thấy nó thì cô có hơi phụng phịu.
"Không còn thứ gì khác ngoài bánh mì sao thầy?".
"Bên ngoài bếp trong tủ lạnh còn rất nhiều đồ ăn. Em muốn nấu thêm gì khác ăn cũng được. Đằng nào thì cũng ít người về nhà nên tôi cho giúp việc nghỉ rồi".
Hạ Ninh chợt cảm thấy buồn buồn. Ở một mình trong căn nhà lớn và lạnh lẽo thế này. Phải cô đơn biết chừng nào chứ?
"Thầy ở một mình sao lại phải mua căn nhà lớn vậy chứ?".
Vũ Hàn cười.
"Tôi không sống ở đây một mình. Căn nhà này là của ba mẹ tôi. Chỉ là họ ít về đây thôi. Tôi đã lớn lên ở đây mà".
Hạ Ninh tưởng tượng ra hình ảnh một đứa bé trai sống trong căn nhà như thế này, tự làm hết mọi chuyện. Không biết đáng thương bao nhiêu. Cô thật muốn ôm lấy anh.
Vũ Hàn cầm lấy giỏ đồ của cô.
"Tôi đưa em ra ngoài nhà bếp. Để tôi đem đồ em vào máy giặt cho".
Cô hí hửng đi theo anh. Lần này Vũ Hàn đã mở hết đèn lên xung quanh cho cô nên cô cũng đỡ sợ hơn một chút.
Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn. Khiến cô muốn nấu một nồi lẩu lớn. Rồi đột nhiên đang cắt thịt thì cô nhớ ra trong giỏ đồ còn có nội y của bản thân liền hối hận tự nhiên lại đưa giỏ đồ cho hắn đi giặt giùm.
Cô hận đám thịt trên thớt không phải là cái bộ não ngu si của mình.
"Thôi, cứ ăn trước đã!" - Cô tự nhủ.
Chứ giờ ở đây mà lật giở từng chuyện vô ý vô tứ của cô thì chắc cô đã chẳng còn mặt mũi nào mà sống ở đời nữa rồi.
Thực ra thì nấu lẩu cũng khá nhanh. Rau và nấm, thịt đều rửa sạch, để sang một bên để lát nữa nhúng. Cái quan trọng là nước lèo mà thôi.
Hạ Ninh nấu xong thì Vũ Hàn cũng quay lại với một giỏ đồ mới. Bên trong vẫn là đồ của cô nhưng đã ráo nước.
"Em đi thay đồ trước đi".
Còn tưởng mặt hắn được làm bằng bê tông cốt thép, nhưng tại sao khi nói lời này lại không dám nhìn thẳng vào cô? Là do đống nội y trong đó sao?
"Nhà thầy có bếp mini không ạ? Thầy bắc giúp em nồi lẩu ra bàn với".
Hắn cũng chẳng nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Sau khi vào nhà tắm thì cô rốt cuộc đã phát hiện ra một sai lầm nghiêm trọng hơn nhiều. Cái áo phông cô mặc từ đêm qua vốn không thể che được bầu ngực căng tròn lồ lộ của cô, còn trông thấy rõ hai hạt đậu nhô hẳn ra ngoài.
Hạ Ninh trốn ở bên trong, một lúc lâu, mãi không dám trở ra.
"Cuộc sống phải tiếp tục!".
Cô động viên cái sự trơ trẽn của mình ở trong gương. Dù thế nào thì, cô cũng chưa chết ngay bây giờ được. Mặc dù... cô đã ước là như thế...
Nhớ đến nhỏ con gái của bạn thân ba cô trước đây cũng từng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật. Không biết là do vô tình hay cố ý mà mặc cái áo voan bên ngoài trông lộ hàng rõ mồn một trong suốt bữa tiệc luôn. So với sự cố hi hữu đó thì của cô vẫn được coi là đáng sống lắm.
Dẫu sao thầy Hàn đã ngấp nghé 30 tuổi rồi, người tây lại phóng khoáng như thế. Cảnh tượng hấp dẫn và lồ lộ hơn chắc cũng đã gặp qua nhiều vô số kể, sớm đã chai lì rồi.
Hạ Ninh vốc nước vào mặt mấy lần, rồi mới dám đi ra.
Mùi lẩu bên ngoài đều đã thơm đến khó cưỡng. Cô lật đật đi ra ngồi vào bàn ăn. Khói bốc lên nghi ngút, mùi lẩu tứ xuyên cay nồng ngào ngạt khắp không gian.
"Tôi không biết em còn có biệt tài này...".
Vũ Hàn đang đứng, thoăn thoắt cho thịt và rau vào.
"Mùi vị cũng không tệ".
"Lúc thầy ốm là em đã nấu cháo cho thầy đấy. Thầy không nhớ sao?".
"À phải rồi".
Vũ Hàn múc cho cô một tô lẩu hoành tá tràng. Anh còn cho thêm cả rất nhiều mì vào trong. Cô những tượng mĩ vị này phải chờ thêm mấy tuần nữa mới gặp lại.
"Ba mẹ tôi cũng rất thích ăn đồ tàu. Họ luôn trữ rất nhiều nguyên liệu trong tủ lạnh, nhưng do ít khi về nhà nên hầu như chẳng khi nào đụng đến cả" - Hắn nói, giống như là đang hoài niệm vậy - "Tôi thật sự rất ngưỡng mộ gia đình em, chẳng cần phải chạy đôn chạy đáo vì những thứ phù du bên ngoài, hằng ngày còn có thể ăn với nhau một bữa cơm đoàn tụ. Tôi cũng không muốn tiếp tục sống như thế. Đó cũng là lý do vì sao tôi muốn làm giáo viên".
Cô có hơi ngẩn ngơ một chút. Thấy thầy có vẻ nhiều tâm sự, cô liền chuyển chủ đề.
"Ba mẹ em thì suốt ngày ở trong nhà. Em đi đâu ở đâu cũng không thể qua mắt được họ".
Vũ Hàn lại cười trước câu chuyện không đầu không cuối của cô. Vẫn may, anh luôn vui vẻ như thế khi ở bên cô. Cái cảm giác chân thật, không có khoảng cách nào đó như thế đối với anh thật là hiếm thấy. Có là cũng là một trong những thứ còn thiếu trong đời mà anh vẫn luôn kiếm tìm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net