Chương 19: Vũng nước sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Hạ Ninh mơ thấy mình trôi vào một cơn xoáy. Cô càng vũng vẫy, nước càng vây chặt. Cô cứ ngụp rồi lặn trong vũng nước sâu ấy.
"Thầy Hàn, cứu em...".
Cô vô thức gọi tên anh. Vũ Hàn lúc nào cũng xuất hiện như một chiếc phao cứu mạng cho cô. Cô tin tưởng anh tuyệt đối.
Lúc đó, cô cứ ngụp lặn, ngụp lặn như vậy. Nước vào mắt vào mũi cô ngày một nhiều làm cô khó thở. Hạ Ninh cứ cố hết sức bơi về phía trước để không bị rơi vào hố đen sau lưng, đến mức tay chân cô đều trở nên kiệt sức rã rời. Đến lúc cô tưởng mình không cầm cự được nữa thì hình bóng của anh dõng dạc xuất hiện.
Vậy là mình sắp được cứu rồi sao?
"Vũ...".
Rồi cô trông thấy Alice, và cả Tiêu Vân, bọn họ xuất hiện khiến cho anh hờ hững với cô.
"Không... Thầy...".
Anh bị bọn họ nắm tay, dắt đi. Không hề để ý đến bản thân cô đang bị trôi lại ở phía sau. Khoảnh khắc đó, cô vừa thất vọng, vừa yếu ớt. Cô thấy khoé mắt mình ướt đẫm, thấm ướt cả hai bên tóc. Khi bóng anh khuất sau dòng sương, cũng là lúc cô buông xuôi tất cả...
Hạ Ninh thảng thốt tỉnh dậy. Cô bò ra khỏi giường định vào toilet nhưng quên mất bản thân vẫn còn đang bị què. Miếng bột chạm đất, bàn chân cô nhói lên. Cô ngã rầm xuống đất.
Hạ Ninh cảm thấy mình thật sự rất vô dụng. Không có tương lai gì.
Lọ mọ trong màn đêm, cô ngồi dậy, đột nhiên thấy tủi thân mà khóc nức nở. Tay cô với lấy chiếc điện thoại ở trên giường. Nhiều lúc cô nghĩ, có phải chỉ cần tiếp tục cần đến anh, bọn họ liền có thể lại như ngày trước không?
Whatsapp sáng lên. Cô vào xem khung chat với Vũ Hàn. Anh đã online từ cách đây 17 tiếng trước. Chẳng phải là từ lúc anh đi cùng với Alice ra khỏi trường đó sao? Bọn họ đã làm gì?
Cô không dám nghĩ đến.
Đi từ sáng đến giờ, còn có thể làm gì khác được nữa?

Hôm sau, cô lên trường, tuỳ ý viết một lá đơn, rút khỏi đội tuyển tiếng Pháp của trường. Thầy Chu cầm lên tờ đơn của cô, không khỏi bàng hoàng.
"Chuyện này... Khó khăn lắm em mới thi đỗ vào đội tuyển, còn chưa được bao lâu... Chuyện này..." - Thầy Chu tất nhiên cũng lần đầu tiên gặp phải một trường hợp như thế - "Em đã bàn với thầy Hàn chưa?".
Hạ Ninh lắc đầu.
"Như vậy đi, thầy gia hạn quyết định này đến cuối tuần, chờ sau khi em bàn bạc lại với thầy Hàn rồi tính tiếp. Có được không?".
Cô sợ nếu nói như đinh đóng cột rằng không cần bàn lại. Có lẽ thầy Chu sẽ hỏi sâu, mọi người sẽ đồn đại về mối quan hệ trở xấu giữa cô và Vũ Hàn, như vậy thì sẽ không hay chút nào. Cho anh biết, để ít nhất anh muốn bịa chuyện như thế nào thì cô cũng sẽ nghe theo.
Nhưng mà học thêm tiếp với anh, e rằng cô đã không thể nữa.
"Dạ vâng, em sẽ nói lại với thầy Hàn ạ".
Hạ Ninh đợi đến tiết tiếng Pháp của thầy sẽ nói cho thầy biết, nhưng hôm nay thầy Hàn không có tới dạy, là thầy Chu dạy thay. Sự tình đằng sau, không cần nghĩ, cô có thể đoán ra được rồi.
"Sao vậy? Chân đau cả người cũng tê liệt rồi sao?".
Lâm Doãn trông thấy cô ngồi bần thần một góc ở trong nhà thi đấu.
"Tốc độ của anh rất tốt. Có thể thi lên cấp thành phố cũng nắm chắc được huy chương thôi".
Cô nghe thấy huấn luyện viên Ngô hô lên anh chỉ mất khoảng 45 giây. Thành tích rất khả quan. Ai như cô chạy mãi cũng chẳng tiến bộ, mà còn tự tin rằng mình sẽ làm lên chuyện lớn chứ.
"Hạ Ninh, tại sao em lại muốn ra khỏi đội tuyển tiếng Pháp vậy?".
Lâm Doãn chẳng nói vòng vo. Cứ thế đâm thẳng vào vấn đề rồi. Thảo nào người như anh cứ hay nói bản thân mình khô khan, không biết cách nói chuyện.
"Từ sau khi trở về từ Pháp, em lạ lắm, không hay nói chuyện nữa. Tính khí cũng trở nên thất thường. Đã có chuyện gì xảy ra sao?".
Trong một thoáng giây nào đó, Hạ Ninh cũng nghĩ, hay là cứ nói hết cho Lâm Doãn biết. Vì khác với mọi người, anh sẽ không đánh giá, không dị nghị. Anh muốn biết chỉ đơn giản là anh quan tâm đến cô.
"Không có gì...".
Lâm Doãn trông thấy cô muốn giữ khoảng cách với mình, có chút buồn bã thoáng qua đôi mắt của anh. Thế nên anh chỉ ngồi đó với cô, lặng lẽ không nói gì, giống như là lời bầu bạn lẫn an ủi chân thành nhất.
"Hạ Ninh! Hạ Ninh đâu rồi?".
Trong không gian sân thi đấu rộng lớn và vắng lặng, đột nhiên vang lên tiếng gọi nóng nảy. Nếu không tận mắt chính kiến, không ai có thể nghĩ được rằng sự nóng nảy đó phát ra từ Lãnh Vũ Hàn thư sinh, nho nhã, bình thường lãnh đạm.
"Em trốn ở đâu? Mau ra đây cho tôi!".
Vũ Hàn đi ra giữa sân thi đấu, đứng kế bên huấn luyện Ngô vẫn đang tròn mắt kinh ngạc. Hai tay anh gạt áo vest mà chống nạnh. Tư thế giống như chuẩn bị sắp đánh nhau đến nơi.
Hạ Ninh chưa kịp trốn, đã bị anh phát giác, đang ngồi với Lâm Doãn.
Cô chống nạng đứng dậy, rõ ràng là đang thách thức sự kiên nhẫn có hạn của anh.
Trong nháy mắt, anh đã chạy lên đến chỗ cô đang khập khiễng đi.
"Tại sao lại ra khỏi đội tuyển?".
Tay anh cầm lấy tờ đơn đập đập trước mặt cô.
"Em định nói với thầy... nhưng mà sáng nay thầy nghỉ dạy...".
Cô cúi gằm mặt, thỏ thẻ nói, không dám đối diện với anh.
Lâm Doãn thấy thái độ hung hăng của Vũ Hàn, liền xông lên trước chắn lấy Hạ Ninh.
"Thầy Hàn, có chuyện gì từ từ nói có được không? Hạ Ninh đã bị chấn thương rồi. Thầy đừng kích động em ấy thêm nữa".
Mắt Vũ Hàn đảo qua chỗ Hạ Ninh rồi đảo đến Lâm Doãn, cứ đảo qua đảo lại một hồi mà khói như bốc nghi ngút trên đầu.
"Tôi hiểu rồi... Là do cậu phải không? Là chính cậu đã xúi con bé rời khỏi đội tuyển tiếng Pháp để cùng cậu tập luyện cho ba bộ môn vớ vẩn này có phải không hả?".
Lâm Doãn há hốc miệng, cảm thấy oan ức đến không thể nói nên lời. Hạ Ninh cũng vậy. Cô không hiểu tại sao chính mình lại làm liên luỵ đến Lâm Doãn rồi. Bức xúc, cô đẩy Lâm Doãn tránh qua một bên.
"Chuyện này có liên quan gì tới Lâm Doãn chứ? Thầy Hàn, thầy có thể công tư phân minh một chút được không? Có chuyện gì thầy tìm em tính sổ, đừng đổ lên đầu anh ấy!".
Sau khi Hạ Ninh ra mặt cho Lâm Doãn thì Vũ Hàn càng lên máu hơn nữa. Mặt anh đỏ loét giống như là ăn phải ớt vậy.
"Em về nhà với tôi. Tôi muốn tìm ba mẹ em nói chuyện!".
"Thầy làm gì vậy chứ?".
Hạ Ninh vẫn còn hai cái nạng, cô không thể theo kịp lực kéo của anh. Lâm Doãn chạy theo phía sau, không ngừng lo lắng.
"Thầy Hàn, Hạ Ninh rất đau. Thầy không thấy hay sao? Lỡ bị té ngã...".
"Không cần cậu quản. Mau đi chỗ khác chơi!".
Hạ Ninh cứ đi lạch bạch lạch bạch theo chân của Vũ Hàn. Có những chỗ cô nhói đến tê tái, gần như ngã cả xuống đất, nhưng anh chẳng bao giờ nhìn lại lấy một lần.
Bóng lưng anh quyết đoán đến lạnh giá. Lần đầu tiên cô hiểu, hai chữ vô tâm ấy có nghĩa là thế nào.
Vũ Hàn dúi cô ngồi vào trong xe. Tấm cửa nặng trĩu đập xuống trước mặt cô, vào khớp đánh "Rầm!". Đã lâu không gặp, không ngờ đây là cách anh dùng để đối đãi.
Anh ngồi xuống bên ghế lái, vững vàng nổ máy chạy đi. Toàn bộ quá trình đều không liếc cô lấy một cái. Cô cũng lặng im không nói gì chỉ ngắm nhìn anh, cho thoả nỗi nhớ, mà cũng có thể đây sẽ là lần cuối cùng, cô có thể thoải mái khắc sâu vào trong tim từng đường nét của anh.
Bởi vì sau này, anh đều là của người khác...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net