Chương 2: Thầy giáo là oan gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do là Tiểu Hoa không chắc chắn và cậu ta cũng chưa từng nhắc đến về sự cố hôm đó thêm một lần nào nữa nên Hạ Ninh gần như đã quên mất sự lỗ mãng của mình vào tối đó.
Nhưng sự thật là, luật nhân quả chẳng chừa một ai. Điều kinh khủng nhất đã xảy ra.
Ngày đầu tiên nhận lớp, khi vẫn đang còn ngồi trong tình trạng ngáy ngủ, thì một bóng hình quen quen đột nhiên bước vào lớp làm cô choàng tỉnh. Ôi mẹ ơi, chính là hắn ta!
"Xin chào các em, tôi là Vũ Hàn, là thầy dạy môn tiếng Pháp cũng như là chủ nhiệm lớp của các em".
Khỏi phải nói, cô choáng váng tới mức có thể ngất tại chỗ. Năm học này từ giây phút đó đã được dự đoán là một năm hết sức chông gai.
"Thầy đẹp trai quá nhỉ? Trường mình chắc chỉ có mỗi thầy là đẹp trai nhất. Nghe nói thầy là du học sinh từ Pháp về. Có khi nào là con lai không?".
Ở một diễn biến khác, kế bên cô, Tiểu Hạnh, do hôm đó đi lạc nên vẫn chưa biết chuyện gì. Cậu ta đang nhìn Vũ Hàn với ánh mắt sợ chưa đủ bắn lòi quả tim ra.
Hạ Ninh nằm gục xuống bàn, không dám ngẩng mặt lên, sợ hắn sẽ nhận ra mình. Tiểu Hoa ngồi ngay trên cô cũng thế cúi thấp người dựng đứng sách lên để không ai trông thấy.
"Tất cả đều do cậu hại!" - Tiểu Hoa thì thầm.
"Ai ngờ lại xui xẻo như vậy chứ?".
Hạ Ninh nghĩ đến tư thế lén lút của hai đứa bây giờ và khí thế huênh hoang đêm hôm đó không khỏi cảm thấy mắc cười.
"Em kia!".
Đột nhiên trên đầu phát ra tiếng làm cô có hơi giật mình.
"Trong lớp sao thầy giáo đang nói mà em lại cười vậy?".
Hạ Ninh vẫn giữ nguyên tư thế, không dám ngẩng mặt lên. Cô dáo dác nhìn xung quanh, thấy ai ai cũng đang nhìn mình. Nuốt khan một cái, cô từ từ nâng cằm lên nhìn.
Vừa trông thấy hắn, cơ thể cô tự động co rúm lại. Thật hèn nhát!
"Tôi nói em đó. Mau đứng lên!".
Ánh mắt của hắn đang vô cùng nghiêm túc dán lên mặt cô. Dường như không hề có chút ngạc nhiên gì. Chẳng nhẽ hắn không nhận ra cô chính là người hôm đó...
"Dạ..." - Cô thỏ thẻ.

Không còn cách nào đành chậm rãi đứng lên.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô bị gọi lên mắng vì cái tật hay cười những lúc không nên cười của mình rồi. Điều quan trọng là chính cô còn không ý thức được là mình đã cười.
Trong lòng có chút tức giận lẫn oan uổng. Mà cười thì đã sao chứ? Lạc quan là một cái tội ư?
"Nếu tôi không phải là thầy chủ nhiệm của các em thì giờ này đã có tên em trong sổ đầu bài rồi".
Có cần phải như vậy không?
"Em tên là gì?".
"Dạ... Hạ Ninh".
"Cứ tiếp tục đứng đó cho tôi!".
Đứng cả tiết bị cả lớp nhìn như thế thật không dễ chịu gì. Đã thế cô còn bị chuyển chỗ lên đối diện bàn giáo viên ngồi.
Tên thầy này. Thật quá đáng ghét!
Trông hắn cũng có vẻ đạo mạo, sáng sủa. Không ngờ lại chơi những chiêu trò ác ôn như vậy. Rõ ràng là đang cố ý muốn đì cô đây mà. Nhìn kỹ thì trông quả lông mày bén như kiếm của hắn và đôi mắt hẹp dài kia thì cũng có vẻ ác lắm.
Cô nhìn hình dáng cao lớn của hắn mãi mới chịu ra khỏi lớp mà không khỏi gừ lên một tiếng.
Đầu năm, một mình một bàn. Còn là bàn đầu dãy.
Trong khi đám Tiểu Hoa Tiểu Hạnh đều ngồi ở cuối dãy. Cô thật sự chỉ muốn chết đi cho xong.
"Chết rồi Ninh ơi. Nghe Tiểu Hạnh nói thầy này mới ra trường thôi, nhưng gia thế rất khủng, bởi vậy nên đã được phân làm giáo viên chủ nhiệm lớp mình rồi. Sao tụi mình lại khùng điên đi gây sự với một người có thế lực như thế chứ?".
Bọn họ là thấy cô chưa đủ thảm hay sao?
"Hả? Mọi người nói gì vậy chứ? Gây sự gì?" - Còn chưa kịp trả lời, Tiểu Hạnh đã lại tấm tắc - "Không ngờ, đệ nhất mỹ nam của trường chúng ta lại lạnh lùng nghiêm khắc như vậy".
Hạ Ninh lườm cậu ta một cái.
"Đệ nhất mỹ nam gì chứ? Thật mắc ói quá đi!".
Câu này cô nói có hơi lớn tiếng.
"Cả lớp đứng!".
Ngay lúc đó thì Vũ Hàn không hiểu từ đâu lại ầm ập đi vào lớp. Cô có chút xanh mặt, không phải lại nghe được rồi chứ.
Tiểu Hoa đẩy vai cô.
"Cậu liệu cái mồm cậu đấy. Nghe nói giáo viên chủ nhiệm kiêm luôn cả giáo viên tiếng Pháp. Bảo trọng đi!".
Giáo viên tiếng Pháp?!
Lớp cô là lớp chuyên Pháp mà?! Vậy chẳng nhẽ sẽ gặp hắn cả tuần luôn sao? Cả tuần ngồi đối diện hắn?
Thật sự cô quá bết rồi.
Đối với tiếng Pháp thì thật sự kiến thức của cô khá là tạm bợ. Nói dốt thì cũng không dốt, nhưng ở cái lớp chuyên này trình độ cỡ đó chắc khó lòng vào được đội tuyển. Giờ lại bị ông thầy này đì.
Dường như không có bài nào là Hàn Vũ hắn ta không gọi cô lên bảng hay bắt cô trả lời. Muốn lơ là một chút thôi cũng không xong với hắn.
Cực hình!!!!
Cũng may, trường này vẫn còn chút vớt vát. Đó chính là đội trượt băng, đây cũng là điều khiến trường này trở thành nguyện vọng đầu tiên của cô. Thật sự là đội trượt băng thế này trong thành phố không có mấy trường chịu tổ chức. Chi phí quá tốn kém.
Môn trượt băng này cũng không thuộc loại quá phổ biến. Chẳng có mấy học sinh nữ chịu tham gia môn thể thao cực nhọc này nên cô về căn bản đã thuộc dạng cao thâm hơn người khác, rất nhanh chóng được nhận vào đội tuyển.
Ngoài việc học hành trên trường ra, buổi tối cô thường phi như bay ra ngoài sân băng, dành hết chút thời gian trong ngày vào đó. Luyện tập vô cùng cực khổ chỉ mong có thể được vào trong đội chính thức đi thi cấp quận.
Tối hôm đó không hiểu sao lại bắt gặp được một anh chàng cũng luyện tập về đêm giống cô. Điều này thực sự rất kì lạ. Thường sân băng này chỉ là của riêng cô thôi.
"Cậu cũng đến đây tập à?".
Cậu ta cũng đã phát hiện ra cô.
"À... ừ...".
"Cậu là người mới sao? Thứ năm hàng tuần vào giờ này tớ đều tới đây, chưa bao giờ thấy cậu".
Hạ Ninh gật gật đầu.
"Ừa tớ mới đậu vào trường".
Nghe vậy, cậu ta liền đạp băng phóng tới. Kỹ năng lướt trên băng đó thật sự rất điêu luyện. Hạ Ninh kinh ngạc tới mức mắt mở lớn đến muốn lòi cả ra.
Dưới ánh đèn chói chang, gương mặt ấy chưa bao giờ đẹp đến thế. Ánh mắt sáng rỡ, nụ cười rạng rỡ. Giây phút đó, cô đã bị ngất ngây đến mức cứng đơ cả người.
"Vậy là đàn em rồi!".
Cô biết mình đã đổ gục trước vẻ đẹp trai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Nhưng vì là con gái cần phải giữ giá, và vẫn còn chưa biết nên bắt chuyện thế nào nên cô vẫn chưa dám chủ động. Có lẽ đợi thứ năm tuần sau vậy.
Tiểu Hạnh cứ nói ông thầy đó là đệ nhất mỹ nam. Mỹ nam gì chứ? Rõ ràng so với người con trai đang trượt băng trước mặt cô đây. Hắn ta không có sức sống của một người trẻ tuổi, mặt lạnh như băng, lúc nào cũng khó ở. Mắt cũng không sáng không to bằng. Hắn ta lúc nào cũng thâm trầm bí ẩn, tỏ vẻ cho ai xem chứ?
Sau khi Tiểu Hạnh mất thời gian điều tra, cô mới biết, hoá ra đó cũng là một nam sinh nằm trong đội tuyển trượt băng của trường. Lâm Doãn.
Kể từ ngày hôm đó, không có lúc nào rảnh mà cô không tới sân trượt băng, cốt là để gặp lại Lâm Doãn. Nhưng người đâu thì không thấy, lại xui xẻo tới mức để Vũ Hàn bắt gặp.
Sao hắn ta lại ở đây cơ chứ?
Hạ Ninh đang định vờ như không thấy, quay lưng tính chuồn thì đã bị hắn gọi lại.
"Hạ Ninh".
Cô thở hắt ra một hơi. Rốt cuộc thì kiếp trước bản thân đã gây ra nghiệp gì vậy nhỉ?
"Thầy Hàn..." - Cô xoay người nở ra một nụ cười như cười như mếu - "Sao thầy từ xa như vậy mà vẫn nhận ra em vậy ạ?".
"Làm sao không nhận ra được mái tóc xoăn này của em chứ?" - Hắn ta cũng cười gằn, thật là chọc coi tức chết mà - "Dạo này tình hình học hành của em xuống dốc, còn ngày nào cũng đi trễ, hoá ra đều là ở đây tốn thời gian vào những thứ vô bổ!".
Vô bổ? Hắn vừa gọi trượt băng là vô bổ sao?
Cô cũng không muốn nói chuyện với một người chẳng hiểu gì về trượt băng như vậy, thế nên cô chỉ đáp lại qua loa.
"Vâng!".
"Nếu em còn cứ tiếp tục như thế, đừng trách tôi gọi điện về cho bố mẹ em".
Hắn ta hở chút lại đe nẹt cô. Giống như rảnh quá không có chuyện gì để làm hay sao vậy?!
"Thầy Hàn, cả buổi sáng nay chưa ăn gì em đói quá. Em đi sang căn tin mua chút đồ ăn đây. Không muộn mất!".
Đày ải cô trong giờ học còn chưa đủ sao mà giờ đây ngay cả khi không trong giờ học hắn cũng tìm đến cô để tra tấn tâm lý?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net