Chương 20: Nơi lạnh giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lái xe về đến nhà cô, hình như tâm tình anh đã có chút nguôi ngoai, nhưng sự quả quyết vẫn còn đó. Anh dìu cô xuống xe, đưa nạng cho cô rồi đi thẳng.
Hạ Ninh không chần chừ, cô gọi lớn.
"Vũ Hàn!".
Đó cũng là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh. Cô đã muốn gọi như vậy từ rất lâu rồi. Giống như, giữa bọn họ không hề có ranh giới, cũng không có bất cứ khoảng cách nào.
Vũ Hàn đứng lại, rồi xoay người về phía cô. Hạ Ninh buông lấy nạng, đổ người về phía anh, rồi ôm chặt. Anh sững sờ.
Chưa bao giờ cô bạo gan như vậy, ít nhất là khi còn tỉnh táo.
Thật ra, Hạ Ninh muốn do thám một chút. Từ lúc nãy, cô đã luôn để ý rằng bộ vest này là bộ vest tối qua anh mặc. Cô không dám khẳng định, cũng không dám thừa nhận quá sớm rằng sự suy đoán tệ nhất của mình hôm qua là sự thật.
Cô đang cho anh một cơ hội, cũng là cho chính cô một cơ hội. Chỉ cần một khoảnh khắc thôi, cô liền có thể quay đầu.
Vậy nhưng... Cô đã ngửi được mùi hương của người phụ nữ đó trên áo anh. Mùi Chanel no. 5. Mắt và mũi cô đột nhiên cay xè. Khuôn ngực phập phồng như muốn vỡ vụn. Cô sẽ chỉ giữ lấy anh thêm một giây này nữa thôi. Cô tự hứa với lòng. Sau giây này, cô sẽ thôi ích kỷ.
"Thầy Hàn... xin lỗi thầy...".
Đó là những gì cô có thể nói. Coi như mọi chuyện đều đã qua, tất cả đều là hiểu lầm.
Ngay tại thời khắc ấy, chẳng hiểu sao trời bỗng đổ tuyết. Trời đã vào đông.
Tuyết đọng hết cả lên hai mi mắt ướt nhoè của cô, đầu mũi ửng đỏ. Thế nhưng, anh lại hiểu lầm thành cô đang vì bênh vực người khác mà van xin anh.
"Hạ Ninh, em đừng ngoan cố. Tôi nhất quyết sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!".
Vũ Hàn đưa hai cây nạng gỗ vào tay cô rồi dứt khoát đi đến trước nhà bấm chuông. Ba mẹ cô nhanh chóng ra mở cửa tiếp đón.

Anh muốn làm gì đây? Hạ Ninh ngơ ra khó hiểu.
Điều làm cô bất ngờ hơn là những điều anh định nói dưới đây.
"Hôm nay cháu xin đến gặp hai bác để nói về vấn đề yêu sớm của em Hạ Ninh...".
Cô gần như bật ngửa ra ngay tại đó.
"Chuyện là em Hạ Ninh có thích một anh chàng trong nhóm trượt băng. Sẽ không đến nỗi nào nếu như em ấy quyết định từ bỏ con đường tiếng Pháp chỉ vì kiên quyết muốn theo anh chàng kia rượt đuổi trên sân băng".
"Khoan đã. Thầy Hàn, thầy nói gì vậy? Sao lại lôi Lâm Doãn vào đây?".
Ba mẹ cô đều nhìn cô với ánh mắt vô cùng nghiêm trọng. Dù đó đều không phải là sự thật...
"Cháu xin phép để lại đây bằng chứng cho điều cháu vừa nói".
Bằng chứng? Bằng chứng gì? Bằng chứng anh với cô thân mật còn nhiều hơn bằng chứng của cô với Lâm Doãn nữa đó!
Cái bằng chứng mà anh nói hoá ra là tờ đơn xin rút khỏi đội tuyển mà cô đưa cho thầy Chu.
"Khoan đã ba mẹ. Hai người hãy nghe con giải thích. Lâm Doãn thật sự không liên quan gì đến chuyện này cả. Con muốn rút khỏi vì con...".
"Rút khỏi đội tuyển? Bộ con điên rồi hả?" - Mẹ cô đột nhiên cướp lời, quát lên khiến cô giật nảy mình, quên hết tất thảy những điều cô đang định nói.
"Mới tí tuổi đầu đã yêu với đương. Tụi tao lọ mọ kiếm tiền nuôi mày ăn học để mày để mày sướng quá hoá rồ rồi có phải không?".
Ba cô bình thường rất ít nói, nhưng một khi đã nổi trận lôi đình thì thật sự rất đáng sợ. Hạ Ninh vừa ấm ức vừa buồn bực. Tại sao lại đổ oan cho cô chứ?
Những điều đó hoàn toàn không có thật.
Cô đưa ánh mắt cầu cứu về cho Vũ Hàn, nhưng anh không nhìn thấy cô, hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Cô muốn móc trái tim của mình ra cho anh xem. Hình bóng đã khiến cô sầu khổ suốt mấy tuần vừa qua là ai?
"Thầy Hàn, thầy giúp em với...".
Ba mẹ cô thật sự nổi trận lôi đình rồi. Họ sẽ mắng chửi cô không ngớt cho mà xem.
"Đó đều không phải là sự thật. Thầy biết mà..." - Cô mếu máo, cố nài nỉ anh.
"Cháu còn có việc. Cháu xin phép đi về trước!" - Vũ Hàn xách cặp lên đứng dậy.
Ba mẹ cô cũng không cản anh, chỉ nói.
"Cảm ơn thầy đã chỉ bảo".
Vũ Hàn vừa bước ra khỏi nhà, mẹ cô liền nhào đến lục trong cặp cô, lấy ra cái điện thoại, quăng xuống đất.
"Bốp" một cái, mọi thứ đều vỡ tung. Cái điện thoại đó cô phải xin rất lâu ba mẹ mới chịu mua cho cô. Là chiếc điện thoại đầu tiên mà cô có.
Hạ Ninh khóc không ra nước mắt.
"Mẹ, sao mẹ lại làm thế chứ?" - Cô uất ức.
"Mau quỳ xuống, hôm nay tao phải đánh cho mày một trận! Để xem mày còn dám ngoan cố yêu đương sớm nữa không? Tí tuổi đầu đã đua đòi, xem tao trị mày thế nào?".
Lần này mẹ cô đi vào bếp, lấy ra một cây chổi. Do chân cô vẫn còn bị thương, không chạy đi đâu được.
"Thầy Hàn nói dối. Con không có...".
"Còn dám cãi! Dám cãi này!".
Mỗi lần cô cãi một câu là mỗi lần cán chổi vụt xuống người. Đánh cho đến tê tái. Nước mắt cô rơi lã chã, nhưng đều không có ai thấu.
Không ai hiểu cô.
Hạ Ninh khóc vì đau thì ít, mà đau lòng thì nhiều. Mẹ cô đánh cô đến mệt nhừ, liền tức giận bỏ vào phòng. Ba cô thì không thèm ngó đến cô một cái.
Cô khóc hết đêm, phẫn uất vô cùng. Cô thấy căm ghét Vũ Hàn. Chính anh đã đẩy cô xuống cái hố sâu này rồi cũng chính anh ra tay với cô. Anh là kẻ lừa đảo! Là một kẻ nói dối!
Nhưng sự phẫn nộ của gia đình cô đến đây còn chưa hết. Ngày hôm sau, ba mẹ cô nhất quyết lên trường đòi triệu kiến phụ huynh của Lâm Doãn ra để nói chuyện. Nhà trường không ngăn được, đến Lâm Doãn cũng bị gọi ra. Bọn họ đổ cho anh làm hư cô. Lâm Doãn nhìn cô một cách vô tội. Hai nhà cãi nhau đến rùm beng. Còn cô thì chỉ biết khóc.
Ra quyết định cuối cùng, bọn họ nói là sẽ cho Lâm Doãn chuyển trường.
"Ba mẹ, không phải là thật mà. Chỉ là hiểu lầm thôi..." - Cô đã khóc đến mức hai mắt sưng húp, cạn cả nước mắt nhưng không một ai nghe cô cả.
Cho đến Lâm Doãn cũng nhìn cô với ánh nhìn có hơi thất vọng.
"Giải quyết như vậy được là tốt rồi. Chuyển trường được là tốt!".
"Anh chị lo mà nuôi dạy tốt con gái của anh chị đi. Đừng có cái gì cũng đổ thừa lên đầu người khác. Quen với một học sinh yếu kém như nó, chính chúng tôi còn phải ái ngại nó có làm ảnh hưởng tới Lâm Doãn hay không đấy!".
Mẹ Lâm Doãn sau khi cãi tay đôi một hồi với mẹ cô thì buồn bực ra về. Lâm Doãn lầm lũi đi theo cứ không ngừng bị nghe mắng.
Tất cả đều là do Lãnh Vũ Hàn!
Anh ta đứng ở gần đó. Toàn bộ nghe thấy hết, nhưng không buồn đứng ra phân giải. Hạ Ninh tức tối đi về phía anh, cầm tờ đơn rút khỏi đội tuyển đã vo viên một cục chọi về phía anh.
"Thấy sao hả? Đã vừa lòng thầy chưa?" - Cô gào toáng lên, không ai ở đó mà không nghe thấy.
Hạ Ninh vừa khóc vừa chạy đi mất. Mọi cảm giác tiêu cực cứ thế dồn ép cô đến mức không cách nào chịu nổi nữa. Cô giống như vừa mất hết tất cả mọi thứ.
Thái độ với thầy chủ nhiệm. Khiến cho hotboy khối 12, hạt giống Toán học và trượt băng của trường phải chuyển trường, tự ý rút đơn ra khỏi đội tuyển. Đều là những chuyện không thể nào chấp nhận được ở trong một trường chuyên. Không một ai ở trong trường có thể đồng cảm với cô sau chừng ấy phốt. Ánh mắt của mọi người nhìn cô mỗi lúc một tệ.
Họ luôn thì thầm điều gì đó ở đằng sau lưng cô rồi ban tặng cô một nụ cười châm biếm. Cả lớp cô giờ cũng đã cô lập cô như người cần phải được cách li.
Ngay cả khi về nhà, từ ba đến mẹ cũng không buồn nhìn cô lấy một cái. Không khí lúc nào cũng như một bọt bóng có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Điện thoại của cô cũng không còn, cũng không thể tâm sự với bất kì một ai. Laptop của cô, giày và đồ trượt băng của cô, đều bị tịch thu hàng loạt.
Cô bị cấm túc. Cả thế giới đều đang quay lưng lại với cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net